Hứa Đông sớm đã quen, chỉ gọi tổng giám đốc Cố, sau đó hướng về phía ông chủ mình báo cáo công việc.
Anh ta đặt tờ biên lai tính tiền của trung tâm kiểm soát dịch bệnh lên trên bàn, Cố Chính Thâm liền cúi người cầm lên xem, vừa định cười trêu chọc thì lại kinh ngạc khi nhìn thấy tên bệnh nhân tiêm “Tên là Tống Khuynh Thành.”
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn về phía Hứa Đông.
Hứa Đông gật đầu "Đúng, nhà cô ấy ở biệt thự Hương Tụng."
"Vậy không sai rồi, đúng thật là cô ấy.” Cố Chính Thâm lẩm bẩm hai câụ
Úc Đình Xuyên mở mắt ra "Quen biết?"
Cố Chính Thâm cười như có thâm ý khác "Cũng không tính là quen biết, chỉ là có nghe nói, nếu như tôi nhớ không lầm, lúc nhà họ Lục bắt đầu kinh doanh quần áo thì có nhận nuôi một đứa trẻ, mà hình như danh tiếng của bọn họ trong giới cũng không tốt lắm."
Danh tiếng không tốt.
Úc Đình Xuyên nghe thấy mấy chữ này, động tác ngón tay búng tàn thuốc hơi ngừng lại, nhớ lại lần ở trước cửa nhà họ Úc, thuận thế hỏi một câu “Như thế nào là không tốt?”
“Chuyện này là do liên quan đến cháu ngoại trai của tôi, nếu không với độ tuổi tôi bây giờ cũng chẳng quan tâm chuyện này của bọn chúng.” Cố Chính Thâm nhấp ngụm trà cho nhuận miệng, sau đó để tách trà xuống rồi tiếp tục nói “Chuyện này cũng đã qua một năm rồi, hôm đó cháu tôi đột nhiên chạy về nói muốn mua một căn hộ chung cư ba phòng ngủ và một phòng khách, mà chị họ tôi cũng đâu phải ngốc đi lấy không ra 2 triệu, thế là kêu người đi điều tra thì mới biết được có một cô gái tên Tống Khuynh Thành.”
Cố Chính Thâm chửi ‘cmn’ một cái “Thủ đoạn cô gái này đúng là không tệ. Mặc kệ chị họ tôi ép hỏi như thế nào, thằng cháu trai vô dụng kia của tôi vẫn chắc chắn là chủ ý của mình, sau đó chị họ tôi cắt đứt suy nghĩ của nó nhốt ở trong nhà, nó không muốn sống nhảy cửa sổ bỏ trốn, nhưng lúc con gái nhà người ta nhìn thấy nó, không những không vui vẻ bất ngờ mà còn có thái độ rất lạnh nhạt, lập tức ngay tại chỗ cho thằng nhóc một bài học.”
Úc Đình Xuyên chậm rãi phun ra một làn khói thuốc, không xen vào.
“Cô ấy còn đưa cuốn tiểu thuyết trong tay cho cháu tôi, nói bên trong có một câu thoại ‘không có vật chất thì tình yêu chỉ như một đống cát, không cần gió thôi nó cũng bay đi.” Cố Chính Thâm cười khẽ “ Tên nhóc nghe xong lời này thì liền không gượng dậy nổi, cuối cùng vẫn là chị họ tôi nói rõ mọi chuyện, cho cô gái kia hai trăm ngàn, người ta không nói gì liền chia tay con trai chị ấy, còn vô cùng chuyên nghiệp hối sinh thằng nhóc lại.”
Nói tới chỗ này, Cố Chính Thâm nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng "Vừa rồi ở trên xe, cậu nói cô ấy là bạn học Tinh Tinh? Con nhóc Tinh Tinh kia, tâm tư đơn giản, cậu làm chú thì nhắc nhở con bé ai có thể thân thiết ai nên cách xa."
Úc Đình Xuyên nhấn đầu điếu thuốc vào gạt tàn thuốc "Chẳng qua chỉ là một nhóc con."
"22 tuổi, cũng không còn nhỏ nữa."
"..." Úc Đình Xuyên nghe vậy, một lần nữa ngẩng đầu, nhìn người bạn tốt.
Cố Chình Thâm kẹp điếu thuốc chỉ vào Úc Đình Xuyên, vẻ mặt ‘tôi đoán chắc chắn cậu không biết mà’, rồi cầm bật lửa, bốp một tiếng ngọn lửa phựt lên, đốt điếu thuốc, hít một hơi xong mới nói “Hai mươi mấy tuổi mà còn học lớp 11, chuyện này đã rất không bình thường. Không phải tôi sau lưng nói xấu cô ấy đâu, mà thực sự là cô gái này không đơn thuần.”
Úc Đình Xuyên cầm tách trà lên, dời đề tài “Còn đi đâu nữa không? Nhân lúc Hứa Đông còn chưa đi, kêu cậu ấy đưa cậu đi.”
"Không đi đâu nữa, đêm nay ở nhà cậụ"
Cố Chính Thâm khoát tay, ôm cái đầu đau nhức vào phòng khách nghỉ ngơi.
"Nếu không có chuyện gì khác, tổng giám đốc Úc, tôi đi về trước." Hứa Đông mở miệng.
Úc Đình Xuyên gật đầu, lúc Hứa Đông chuẩn bị rời đi, anh gọi lại "Ngày mai tôi nghỉ một ngày, ở công ty nếu như có chuyện, cứ tìm phó tổng giám đốc Trương trước."
"Vâng, tổng giám đốc Úc." Hứa Đông trả lời, sau đó đóng cửa đi ra.
Phòng làm việc được bài trí trang nhã, chỉ có một cái đèn bàn rọi xuống đất, ánh đèn màu vàng ấm áp hắt lên vách tường.
/1735
|