"Muộn như vậy mà còn ở bên ngoài một mình, đúng là gan lớn thật." Cố Chính Thâm suy ngẫm.
Người đàn ông bên cạnh yên lặng nhìn, chợt thu tầm mắt lại rồi sau đó nói với Hứa Đông "Gọi điện thoại cho giám đốc Hoàng Đình, kêu anh ta sắp xếp một chiếc xe."
Cố Chính Thâm kinh ngạc "Tôi chỉ đùa một chút, cậu định làm thật sao?"
"Cô ấy là bạn học của Tinh Tinh." Người đàn ông đốt điếu thuốc, bật lửa vọt lên ngọn lửa màu lam nhạt, chiếu vào sườn mặt góc cạnh của người đàn ông anh tuấn, và người đó chính là ông chủ tập đoàn Hằng Viễn, Úc Đình Xuyên.
. . .
Tống Khuynh Thành khoanh tay đứng ở bên đường, chưa kịp chờ Thẩm Triệt đến, thì có một chiếc xe Suv màu trắng dừng lại ở trước mặt cô.
Cửa ghế lái mở ra, tầm mắt của cô nhìn qua thân xe, thấy một người đàn ông trẻ mặc âu phục bước xuống xe, Tống Khuynh Thành liền nhớ ra đối phương, là người đưa danh thiếp cho cô, tên là Hứa Đông.
Hứa Đông mỉm cười "Một cô gái đứng ở ngoài một mình vào buổi tối không an toàn nên tổng giám đốc Úc kêu tôi đưa cô về."
Như là có cảm giác, Tống Khuynh Thành quay đầu nhìn về một phía nào đó, quả nhiên ở đó có đậu một chiếc xe Bentley Bentayga màu rượu vang.
Chỉ là chiếc xe màu rượu vang đó rất nhanh đã lái đi.
Lúc Thẩm Triệt lái xe điện nhỏ tới đón người, thì phát hiện Tống Khuynh Thành đã ngồi ở bên trong một chiếc xe sang trọng, cậu há mồm muốn hỏi cô làm cái gì vậy, nhưng khi nhìn thấy ở chỗ tài xế có người đàn ông, cậu liền nuốt lời định nói vào.
Cậu có biết Hứa Đông, trước đây ở phòng vip đã gặp qua mấy lần, là trợ lý của ông chủ Hằng Viễn.
"Chờ tôi một chút." Không yên tâm Tống Khuynh Thành nửa đêm đi với người đàn ông khác, cậu khóa xe điện lại để ở trước cửa Hoàng Đình, sau đó tự bò vào ngồi ở hàng ghế saụ
Lúc xe dừng trước trung tâm kiểm soát dịch bệnh thì cũng đã qua 12 giờ đêm.
Hứa Đông thay Tống Khuynh Thành đi vào hỏi bác sĩ trực ban xem có gì đáng ngại hay không, rồi mới dẫn Tống Khuynh Thành đi lên lầu ba tiêm, trên đường anh ta chợt nhận được một cuộc điện thoại công việc, sắp xếp xong mọi chuyện, anh ta xuống dưới trước, ngồi trong xe chờ bọn họ.
Mắt thấy thân ảnh Hứa Đông đã biến mất ở ngã rẽ, Thẩm Triệt đặt mông ngồi bên cạnh Tống Khuynh Thành, nín cả đường đi, bây giờ cuối cùng cũng có thể hỏi ra miệng "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Xảy ra chuyện gì là chuyện gì?" Tống Khuynh Thành ném bông thấm cồn Iốt đi, rồi hạ tay áo xuống.
Thấy bộ dạng cô bình tĩnh, trong lòng Thẩm Triệt không nhịn được nôn nóng "Vì sao chị lại lên xe của anh ta, mà sao anh ta biết chị họ Tống?"
Tống Khuynh Thành liếc xéo cậu, khẽ cáu "Chính mắt cậu thấy rồi đó, anh ta đưa tôi đi chích phòng bệnh dại. Còn biết rõ tôi họ gì?" Cô điều chỉnh lại tư thế, lười biếng dựa vào lưng ghế "Lúc tôi chờ cậu, không có việc gì làm nên nói chuyện vài câu với anh ta."
Thẩm Triệt cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, định truy hỏi thêm, thì tầm mắt lại vô tình nhìn thấy bên cạnh khóa kéo balo đang mở hờ.
Cậu liền nhanh tay vươn ra lấy..
"..." Tống Khuynh Thành muốn ngăn cản nhưng không kịp.
Thẩm Triệt nhớ rõ là bản thân đã xách một nửa miếng thịt cừu được đóng gói bảo quản tươi ra ngoài rồi, lại liên kết với chuyện tối nay, thật sự rất trùng hợp, cậu làm ở Hoàng Đình đã được nhiều năm, kịch nào mà chưa từng nhìn thấy, nên dễ gì mà không đoán được ý đồ gì đó của Tống Khuynh Thành chứ?
"Bảo sao con chó kia lại phát điên, đầu óc chị bị kẹp cửa hả?"
Tống Khuynh Thành cười nhìn dáng vẻ cậu tức đến hộc máu "Biết rõ chị gái muốn đeo đuổi chàng rể vàng, cậu kích động vậy sao?"
/1735
|