Cốc...cốc...
'Ai vậy ?'
"Là con đây thưa nội !"
'Diễn Quân vào đi'
Vừa đẩy cửa phòng bước vào, Diễn Quân nhìn thấy Diễn lão gia ngồi nhàn nhã uống trà, tư thế như đang đợi ai, anh khẽ hỏi "nội đang ngồi đợi ai sao ?"
'Ta đang ngồi đợi con'
Diễn Quân nhíu mày "nội biết là con sẽ đến tìm nội sao ?"
'Nội đoán là thế !'
"Con có chuyện muốn hỏi nội".
'Diễn Quân cứ hỏi'.
"Cô gái vừa nãy là ai vậy nội ?"
Diễn lão gia cười tươi "Con muốn hỏi Thuần nhi sao ?"
Diễn Quân nhíu mày "Thuần nhi ?"
Diễn lão gia gật đầu "nó là Thuần nhi, tên đầy đủ của nó là Mộ Thuần".
Diễn Quân chết lặng "Cô ta là Mộ Thuần sao ?"
'Đúng vậy !'
Diễn Quân xoa nắn mi tâm "không trùng hợp đến vậy chứ ?"
'Diễn Quân còn gì muốn hỏi nội nữa không ?'
"Dạ không, nội nghỉ ngơi đi !"
Diễn Quân lẳng lặng rời đi...vừa đến cửa anh ngoáy đầu nhìn ông nội mình.
'Thuần nhi, nó là một đứa con gái tốt. Con có đốt đèn đi khắp thế gian này cũng không thể tìm được một người con gái nào tốt như nó đâu. Đừng để vuột mất một cô gái tốt như vậy, lẽ ra đã là của mình'.
Diễn Quân không có phản ứng gì, anh tiếp tục bước đi...
"Cô ấy là Mộ Thuần thật sao ? Sao lại như vậy chứ ?"
Diễn Quân nhìn vào lịch thì thấy hôm nay đã là ngày mười bảy, anh nhíu mày "Không phải ngày mai sẽ tổ chức lễ đính hôn sao ? Vậy mà hôm nay trong nhà không hề có chút không khí nào của tiệc tùng".
Diễn Quân bước ra hành lang nhìn xuống sảnh, thấy Diễn lão gia ngồi đọc báo. Không khí trong nhà thì cũng không có gì thay đổi. Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như hàng ngày. Anh đi đến ngồi đối diện với Diễn lão gia "nội !"
Diễn lão gia đặt tờ báo xuống bàn "Diễn Quân đó à ! Hôm nay con không đến Diễn thị sao ?"
"Dạ không !"
'Tâm trạng không tốt sao ?'
"Dạ cũng không hẳn ạ !"
Không thấy ông nội mình nhắc đến chuyện đính hôn, Diễn Quân rất muốn hỏi ông nhưng lại ngại, mãi vẫn chưa thể mở lời.
'Thôi nội có việc rồi'
//Dạ thưa ông, xe đã được chuẩn bị xong.
'Ừ...chúng ta đi thôi'
"Nội định đi đâu ? Để con đưa nội đi"
'Không cần đâu, để tài xế đưa nội đi là được rồi ! Con cứ làm việc của mình đi, nội không làm phiền con'. P
"Nhưng nội định đi đâu ?"
'Ta đến Mộ gia'
"Để làm gì vậy nội ?"
Diễn lão gia thở dài "ngày mai đính hôn cùng họ Mộ rồi".
"Vậy thì thế nào ?"
'Không thể nào lại không có chú rể, ta muốn đến Mộ gia để bàn bạc xem...ta định sẽ cưới Thuần nhi cho Diễn Dung, con bé vì quý mến ta nên muốn được gả vào nhà họ Diễn, ban đầu thì định kết hợp với con nhưng con đã năm lần bảy lượt từ chối. Ta thấy Diễn Dung cũng không tệ, vậy nên ta định sẽ kết hợp Thuần nhi với Diễn Dung, chiều nay Diễn Dung trở về nước'.
"Không được !"
'Có chuyện gì sao ?'
"Anh cả không thích hợp với Mộ Thuần, anh cả vốn là người hiền lành sao có thể phù hợp với một cô gái quái gở như Mộ Thuần".
Diễn lão gia thầm cười "tiếc lắm rồi có phải không nhóc con...để ta dạy cho con một bài học nhớ đời".
Quản gia bước đến đỡ Diễn lão gia đứng lên.
Thấy ông nội mình đi ra khỏi sảnh, Diễn Quân lớn tiếng thốt lên "nội đừng đi, con đồng ý cuộc hôn nhân này !"
Diễn lão gia cười cười "Diễn Quân à ! Nội không làm khó con đâu, nếu con đã không thích thì thôi, ta đã suy nghĩ thông suốt rồi. Ta thấy cưới Thuần nhi cho Diễn Dung cũng được mà, so với con thì Diễn Dung không hề kém".
Đương nhiên Diễn Quân biết điều đó, đại thiếu gia nhà họ Diễn vừa đẹp trai vừa tài giỏi, ông nội anh cũng có ý định sẽ đưa Diễn Dung lên làm người thừa kế.
"Nội !"
'Con là thật sự muốn kết hôn cùng Thuần nhi không ? Hay vì sợ ta không vui nên con mới đồng ý ?'
Diễn Quân lắc đầu "Không phải đâu nội, là con cam tâm tình nguyện muốn kết hôn với Mộ Thuần".
'Được ! Vậy cùng ta đến Mộ gia"
"Dạ nội !"
……………………
Mộ lão gia cùng Diễn lão gia ngồi bàn việc hôn sự đến mức say sưa.
Diễn Quân ngồi bên cạnh như pho tượng, anh vốn không thể chen lời được với hai bậc phụ huynh. Anh lặng lẽ rời khỏi bàn và đi theo trí nhớ, một lúc sau thì đến được phòng Mộ Thuần.
Cốc...cốc...
Không nghe thấy tiếng trả lời, anh đưa tay lên gõ cửa lại một lần nữa.
Cốc...cốc...
Vẫn im lặng...
Cốc...cốc...
Anh suy nghĩ một lúc thì đẩy cửa phòng, cánh cửa vừa được mở rộng, đã nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của Mộ Thuần ngồi ủ rũ bên cửa sổ. Anh đứng thật lâu, mắt nhìn cô không hề chớp dù chỉ một cái nháy mắt. Cô dịu dàng thanh lịch bên chiếc váy màu xanh biển, nhìn cô không khác gì một cô tiên bé nhỏ, không hề nhuốm bụi trần.
Diễn Quân bước đến bên cạnh cô...
Mộ Thuần ngước mặt lên nhìn thì đúng lúc hai ánh mắt chạm vào nhau.
Đôi mắt cô như đại dương, Diễn Quân như bị chìm sâu vào đại dương mênh mông.
- Sao anh lại đến đây ?
"Để bàn về việc hôn sự"
- Không phải anh rất chán ghét tôi sao ?
Diễn Quân mỉm cười "ghét cô nên cần phải cưới cô".
Mộ Thuần nheo mắt "Anh được lắm Diễn Quân, định cưới tôi về để hành hạ sao ? Ai hành ai còn chưa biết được đâu".
- Nhưng tôi đổi ý rồi, tôi sẽ không bao giờ kết hôn cùng anh.
"Cô dám..."
- Tôi nhắc lại, không có chuyện gì mà Mộ Thuần tôi không dám làm cả.
Bất ngờ Diễn Quân kéo cô đứng lên và ôm chặt cô vào lòng "Cô nhất định phải gả cho tôi".
- Không gả !
Diễn Quân cúi xuống hôn lên môi Mộ Thuần.
Cô dùng sức đẩy anh ra nhưng cô cố gắng đến thế nào vẫn không thể đẩy anh ra được, anh vững như bàn thạch.
Qua một hồi vất vả thì cuối cùng Diễn Quân cũng chen được đầu lưỡi của mình vào cái miệng xinh xắn của cô, nụ hôn đầu tiên của hai người cứ thế mà diễn ra. Anh đắc ý cười "Mộ Thuần chứ gì, ai cho phép cô cự tuyệt tôi. Với khả năng của cô mà cũng dám hủy hôn với tôi sao ? Mơ đi !"
- Diễn Quân khốn kiếp, anh sẽ phải trả bằng một cái giá rất đắt cho nụ hôn này. Dám ép hôn tôi.
'Ai vậy ?'
"Là con đây thưa nội !"
'Diễn Quân vào đi'
Vừa đẩy cửa phòng bước vào, Diễn Quân nhìn thấy Diễn lão gia ngồi nhàn nhã uống trà, tư thế như đang đợi ai, anh khẽ hỏi "nội đang ngồi đợi ai sao ?"
'Ta đang ngồi đợi con'
Diễn Quân nhíu mày "nội biết là con sẽ đến tìm nội sao ?"
'Nội đoán là thế !'
"Con có chuyện muốn hỏi nội".
'Diễn Quân cứ hỏi'.
"Cô gái vừa nãy là ai vậy nội ?"
Diễn lão gia cười tươi "Con muốn hỏi Thuần nhi sao ?"
Diễn Quân nhíu mày "Thuần nhi ?"
Diễn lão gia gật đầu "nó là Thuần nhi, tên đầy đủ của nó là Mộ Thuần".
Diễn Quân chết lặng "Cô ta là Mộ Thuần sao ?"
'Đúng vậy !'
Diễn Quân xoa nắn mi tâm "không trùng hợp đến vậy chứ ?"
'Diễn Quân còn gì muốn hỏi nội nữa không ?'
"Dạ không, nội nghỉ ngơi đi !"
Diễn Quân lẳng lặng rời đi...vừa đến cửa anh ngoáy đầu nhìn ông nội mình.
'Thuần nhi, nó là một đứa con gái tốt. Con có đốt đèn đi khắp thế gian này cũng không thể tìm được một người con gái nào tốt như nó đâu. Đừng để vuột mất một cô gái tốt như vậy, lẽ ra đã là của mình'.
Diễn Quân không có phản ứng gì, anh tiếp tục bước đi...
"Cô ấy là Mộ Thuần thật sao ? Sao lại như vậy chứ ?"
Diễn Quân nhìn vào lịch thì thấy hôm nay đã là ngày mười bảy, anh nhíu mày "Không phải ngày mai sẽ tổ chức lễ đính hôn sao ? Vậy mà hôm nay trong nhà không hề có chút không khí nào của tiệc tùng".
Diễn Quân bước ra hành lang nhìn xuống sảnh, thấy Diễn lão gia ngồi đọc báo. Không khí trong nhà thì cũng không có gì thay đổi. Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như hàng ngày. Anh đi đến ngồi đối diện với Diễn lão gia "nội !"
Diễn lão gia đặt tờ báo xuống bàn "Diễn Quân đó à ! Hôm nay con không đến Diễn thị sao ?"
"Dạ không !"
'Tâm trạng không tốt sao ?'
"Dạ cũng không hẳn ạ !"
Không thấy ông nội mình nhắc đến chuyện đính hôn, Diễn Quân rất muốn hỏi ông nhưng lại ngại, mãi vẫn chưa thể mở lời.
'Thôi nội có việc rồi'
//Dạ thưa ông, xe đã được chuẩn bị xong.
'Ừ...chúng ta đi thôi'
"Nội định đi đâu ? Để con đưa nội đi"
'Không cần đâu, để tài xế đưa nội đi là được rồi ! Con cứ làm việc của mình đi, nội không làm phiền con'. P
"Nhưng nội định đi đâu ?"
'Ta đến Mộ gia'
"Để làm gì vậy nội ?"
Diễn lão gia thở dài "ngày mai đính hôn cùng họ Mộ rồi".
"Vậy thì thế nào ?"
'Không thể nào lại không có chú rể, ta muốn đến Mộ gia để bàn bạc xem...ta định sẽ cưới Thuần nhi cho Diễn Dung, con bé vì quý mến ta nên muốn được gả vào nhà họ Diễn, ban đầu thì định kết hợp với con nhưng con đã năm lần bảy lượt từ chối. Ta thấy Diễn Dung cũng không tệ, vậy nên ta định sẽ kết hợp Thuần nhi với Diễn Dung, chiều nay Diễn Dung trở về nước'.
"Không được !"
'Có chuyện gì sao ?'
"Anh cả không thích hợp với Mộ Thuần, anh cả vốn là người hiền lành sao có thể phù hợp với một cô gái quái gở như Mộ Thuần".
Diễn lão gia thầm cười "tiếc lắm rồi có phải không nhóc con...để ta dạy cho con một bài học nhớ đời".
Quản gia bước đến đỡ Diễn lão gia đứng lên.
Thấy ông nội mình đi ra khỏi sảnh, Diễn Quân lớn tiếng thốt lên "nội đừng đi, con đồng ý cuộc hôn nhân này !"
Diễn lão gia cười cười "Diễn Quân à ! Nội không làm khó con đâu, nếu con đã không thích thì thôi, ta đã suy nghĩ thông suốt rồi. Ta thấy cưới Thuần nhi cho Diễn Dung cũng được mà, so với con thì Diễn Dung không hề kém".
Đương nhiên Diễn Quân biết điều đó, đại thiếu gia nhà họ Diễn vừa đẹp trai vừa tài giỏi, ông nội anh cũng có ý định sẽ đưa Diễn Dung lên làm người thừa kế.
"Nội !"
'Con là thật sự muốn kết hôn cùng Thuần nhi không ? Hay vì sợ ta không vui nên con mới đồng ý ?'
Diễn Quân lắc đầu "Không phải đâu nội, là con cam tâm tình nguyện muốn kết hôn với Mộ Thuần".
'Được ! Vậy cùng ta đến Mộ gia"
"Dạ nội !"
……………………
Mộ lão gia cùng Diễn lão gia ngồi bàn việc hôn sự đến mức say sưa.
Diễn Quân ngồi bên cạnh như pho tượng, anh vốn không thể chen lời được với hai bậc phụ huynh. Anh lặng lẽ rời khỏi bàn và đi theo trí nhớ, một lúc sau thì đến được phòng Mộ Thuần.
Cốc...cốc...
Không nghe thấy tiếng trả lời, anh đưa tay lên gõ cửa lại một lần nữa.
Cốc...cốc...
Vẫn im lặng...
Cốc...cốc...
Anh suy nghĩ một lúc thì đẩy cửa phòng, cánh cửa vừa được mở rộng, đã nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của Mộ Thuần ngồi ủ rũ bên cửa sổ. Anh đứng thật lâu, mắt nhìn cô không hề chớp dù chỉ một cái nháy mắt. Cô dịu dàng thanh lịch bên chiếc váy màu xanh biển, nhìn cô không khác gì một cô tiên bé nhỏ, không hề nhuốm bụi trần.
Diễn Quân bước đến bên cạnh cô...
Mộ Thuần ngước mặt lên nhìn thì đúng lúc hai ánh mắt chạm vào nhau.
Đôi mắt cô như đại dương, Diễn Quân như bị chìm sâu vào đại dương mênh mông.
- Sao anh lại đến đây ?
"Để bàn về việc hôn sự"
- Không phải anh rất chán ghét tôi sao ?
Diễn Quân mỉm cười "ghét cô nên cần phải cưới cô".
Mộ Thuần nheo mắt "Anh được lắm Diễn Quân, định cưới tôi về để hành hạ sao ? Ai hành ai còn chưa biết được đâu".
- Nhưng tôi đổi ý rồi, tôi sẽ không bao giờ kết hôn cùng anh.
"Cô dám..."
- Tôi nhắc lại, không có chuyện gì mà Mộ Thuần tôi không dám làm cả.
Bất ngờ Diễn Quân kéo cô đứng lên và ôm chặt cô vào lòng "Cô nhất định phải gả cho tôi".
- Không gả !
Diễn Quân cúi xuống hôn lên môi Mộ Thuần.
Cô dùng sức đẩy anh ra nhưng cô cố gắng đến thế nào vẫn không thể đẩy anh ra được, anh vững như bàn thạch.
Qua một hồi vất vả thì cuối cùng Diễn Quân cũng chen được đầu lưỡi của mình vào cái miệng xinh xắn của cô, nụ hôn đầu tiên của hai người cứ thế mà diễn ra. Anh đắc ý cười "Mộ Thuần chứ gì, ai cho phép cô cự tuyệt tôi. Với khả năng của cô mà cũng dám hủy hôn với tôi sao ? Mơ đi !"
- Diễn Quân khốn kiếp, anh sẽ phải trả bằng một cái giá rất đắt cho nụ hôn này. Dám ép hôn tôi.
/60
|