*Lão gia cho gọi tôi, không biết có gì dặn dò ?
Mộ lão gia nhìn Dịch Phong Càn và ôn tồn lên tiếng "dạo gần đây tiểu thư của cậu thế nào rồi ?"
*Trong công việc thì tiểu thư làm rất tốt.
Mộ lão gia nhíu mày, con gái của ông vốn thông minh, lại rất có khiếu kinh doanh, điều này ông thừa biết "ý của cậu là Thuần nhi vẫn còn có gì đó không ổn sao".
*Thưa lão gia, đêm qua tại hầm rượu nhà họ Diễn...
'Đã xảy ra chuyện gì ?
*Diễn nhị thiếu gia không ngừng gây sự với tiểu thư.
Mộ lão gia thở dài và khẽ lắc đầu "làm sao có thể trách được Diễn Quân được, thằng bé là đang mất trí nhớ".
*Theo thông tin thu thập được, Diễn nhị thiếu trong lúc đi tìm kiếm tiểu thư, trực thăng của cậu ấy đã đối đầu với lốc xoáy, sau đó thì bị rơi.
'Có chuyện này ?
*Đúng vậy thưa lão gia !
'Nghĩa là Diễn Quân rất có thể là đã bị chấn thương mà mất trí nhớ !
*Đúng vậy lão gia, thuộc hạ không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
'Rất có thể !
*Nhưng thưa lão gia, tiểu thư lại có suy nghĩ khác.
'Thuần nhi nó nghĩ thế nào ?'
*Tiểu thư lại nghi ngờ là có ai đó đã sử dụng một loại hoá chất nào đó tác động đến não bộ của Diễn nhị thiếu gia, nhằm mục đích xấu.
Mộ lão gia đang chấp tay sau lưng, nghe Dịch Phong Càn nói thế, nắm tay ông liền siết chặt "Thuần nhi quả thật thông minh, suy nghĩ của nó quả không sai, hai nhà Mộ Diễn kết thông gia, cả hai hỗ trợ lẫn nhau... chuyện này...cả hai nhà chúng ta đều có lợi và cũng như hổ thêm cánh. Đương nhiên sẽ không ít kẻ muốn quấy phá".
*Đúng vậy thưa lão gia !
Mộ lão gia lắc đầu "vậy thì là không đúng".
*Lão gia có thể nói rõ hơn không ?
'Cậu nghĩ mà xem, hai nhà Mộ Diễn kết thông gia, cũng chỉ có gia đình hai bên biết chuyện. Cho đến thời điểm hiện tại vẫn còn là một bí mật, có bao nhiêu người biết chuyện này ?
*Lão gia nói đúng, vậy có nghĩa là...kẻ ra tay chỉ có thể là người thân.
'Đúng vậy !
'Dịch Phong Càn
*Lão gia có gì, xin cứ căn dặn !
'Cho người âm thầm điều tra, làm rõ việc này. Cũng cho vài thuộc hạ âm thầm bảo vệ Diễn Quân. Khi sự việc vẫn chưa được rõ ràng, người nhà họ Diễn không ai đáng tin ngoài ông cụ Diễn và ba mẹ Diễn Quân. Nên dùng người của Mộ gia chúng ta, cứ yểm trợ và giúp đỡ Diễn Quân vô điều kiện".
*Thuộc hạ đã rõ !
'Phó tổng !
Diễn Quân bực tức, ngồi xoay chiếc bút máy trên tay. Nghe có người gọi thì nhíu mày "cút"
'Phó tổng, tôi nói xong sẽ cút ngay
"Vậy thì nói đi"
'Vừa nãy tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của các cổ đông lớn, tất cả bọn họ đều bảo rằng...kỳ bầu chọn chủ mới sắp tới, sẽ ủng hộ Diễn đại thiếu gia.
Diễn Quân cau mày "có cả chuyện này sao ?"
'Tôi nghe rất rõ !
Diễn Quân suy nghĩ một lúc và cười lạnh "Ông nội đã chuyển toàn bộ cổ phần sang tên mình, còn có ba mẹ mình. Tính như thế nào thì số cổ phần trong tay mình vẫn nhiều hơn của Diễn Dung. Nhưng nếu mấy lão già ăn no rảnh rỗi ấy chịu nhường hết số cổ phần của họ cho Diễn Dung thì cũng chỉ bằng mình. Vậy bọn họ lấy đâu ra cái tự tin đó nhỉ !"
// Anh trai !
Kiều Miễu, mẹ ruột Diễn Dung. Sợ con trai mình sẽ thua Diễn Quân, bà tìm về Kiều gia để xin được trợ giúp. Anh trai của bà là ba ruột của Kiều Tâm, ông là Kiều Chính.
*Trở về tìm anh là có chuyện gì ?
Kiều Miễu khóc lóc "anh trai, em đã được gả đến Diễn gia ba mươi năm, trong ba mươi năm này...em chưa từng lấy bất cứ thứ gì của nhà họ Kiều... Hôm nay em..."
*Em cứ nói đi.
// Anh trai, anh có thể bán cho em hai mươi phần trăm cổ phần của Kiều thị không ? Em sẽ không để anh phải chịu thiệt thòi đâu, em mua với giá cao nhất có thể.
Kiều Chính mỉm cười "Chồng em bảo em về tìm anh sao ?"
//Không, anh ấy không có.
*Em gái à ! Em cần cổ phần của Kiều thị để làm gì ?
//Em muốn Diễn Dung trở thành người thừa kế Diễn thị.
Kiều Chính trầm tư một lúc, nói gì thì Diễn Dung cũng là con cháu nhà họ Kiều. Ông cũng không muốn anh ta thua thiệt người đời, hơn nữa thì ông có mỗi một người em gái này, Diễn Dung lại là đứa con trai duy nhất của em gái ông.
*Anh đồng ý, tặng em hai mươi phần trăm cổ phần của Kiều thị.
//Em cảm ơn anh trai, nhưng em sẽ không như thế mà nhận không.
*Nào...em đứng lên trước đã. Mình là người một nhà, không nên quá khách sao như vậy. Anh bảo trợ lý chuẩn bị giấy tờ chuyển nhượng cổ phần sang tên em ngay.
// Anh trai...
*Thôi được rồi, em gái của anh đã sắp năm mươi tuổi rồi, có còn bé bỏng gì nữa mà khóc bù lu bù loa vậy chứ.
//Đáng ghét, chê em già rồi.
Mộ lão gia nhìn Dịch Phong Càn và ôn tồn lên tiếng "dạo gần đây tiểu thư của cậu thế nào rồi ?"
*Trong công việc thì tiểu thư làm rất tốt.
Mộ lão gia nhíu mày, con gái của ông vốn thông minh, lại rất có khiếu kinh doanh, điều này ông thừa biết "ý của cậu là Thuần nhi vẫn còn có gì đó không ổn sao".
*Thưa lão gia, đêm qua tại hầm rượu nhà họ Diễn...
'Đã xảy ra chuyện gì ?
*Diễn nhị thiếu gia không ngừng gây sự với tiểu thư.
Mộ lão gia thở dài và khẽ lắc đầu "làm sao có thể trách được Diễn Quân được, thằng bé là đang mất trí nhớ".
*Theo thông tin thu thập được, Diễn nhị thiếu trong lúc đi tìm kiếm tiểu thư, trực thăng của cậu ấy đã đối đầu với lốc xoáy, sau đó thì bị rơi.
'Có chuyện này ?
*Đúng vậy thưa lão gia !
'Nghĩa là Diễn Quân rất có thể là đã bị chấn thương mà mất trí nhớ !
*Đúng vậy lão gia, thuộc hạ không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
'Rất có thể !
*Nhưng thưa lão gia, tiểu thư lại có suy nghĩ khác.
'Thuần nhi nó nghĩ thế nào ?'
*Tiểu thư lại nghi ngờ là có ai đó đã sử dụng một loại hoá chất nào đó tác động đến não bộ của Diễn nhị thiếu gia, nhằm mục đích xấu.
Mộ lão gia đang chấp tay sau lưng, nghe Dịch Phong Càn nói thế, nắm tay ông liền siết chặt "Thuần nhi quả thật thông minh, suy nghĩ của nó quả không sai, hai nhà Mộ Diễn kết thông gia, cả hai hỗ trợ lẫn nhau... chuyện này...cả hai nhà chúng ta đều có lợi và cũng như hổ thêm cánh. Đương nhiên sẽ không ít kẻ muốn quấy phá".
*Đúng vậy thưa lão gia !
Mộ lão gia lắc đầu "vậy thì là không đúng".
*Lão gia có thể nói rõ hơn không ?
'Cậu nghĩ mà xem, hai nhà Mộ Diễn kết thông gia, cũng chỉ có gia đình hai bên biết chuyện. Cho đến thời điểm hiện tại vẫn còn là một bí mật, có bao nhiêu người biết chuyện này ?
*Lão gia nói đúng, vậy có nghĩa là...kẻ ra tay chỉ có thể là người thân.
'Đúng vậy !
'Dịch Phong Càn
*Lão gia có gì, xin cứ căn dặn !
'Cho người âm thầm điều tra, làm rõ việc này. Cũng cho vài thuộc hạ âm thầm bảo vệ Diễn Quân. Khi sự việc vẫn chưa được rõ ràng, người nhà họ Diễn không ai đáng tin ngoài ông cụ Diễn và ba mẹ Diễn Quân. Nên dùng người của Mộ gia chúng ta, cứ yểm trợ và giúp đỡ Diễn Quân vô điều kiện".
*Thuộc hạ đã rõ !
'Phó tổng !
Diễn Quân bực tức, ngồi xoay chiếc bút máy trên tay. Nghe có người gọi thì nhíu mày "cút"
'Phó tổng, tôi nói xong sẽ cút ngay
"Vậy thì nói đi"
'Vừa nãy tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của các cổ đông lớn, tất cả bọn họ đều bảo rằng...kỳ bầu chọn chủ mới sắp tới, sẽ ủng hộ Diễn đại thiếu gia.
Diễn Quân cau mày "có cả chuyện này sao ?"
'Tôi nghe rất rõ !
Diễn Quân suy nghĩ một lúc và cười lạnh "Ông nội đã chuyển toàn bộ cổ phần sang tên mình, còn có ba mẹ mình. Tính như thế nào thì số cổ phần trong tay mình vẫn nhiều hơn của Diễn Dung. Nhưng nếu mấy lão già ăn no rảnh rỗi ấy chịu nhường hết số cổ phần của họ cho Diễn Dung thì cũng chỉ bằng mình. Vậy bọn họ lấy đâu ra cái tự tin đó nhỉ !"
// Anh trai !
Kiều Miễu, mẹ ruột Diễn Dung. Sợ con trai mình sẽ thua Diễn Quân, bà tìm về Kiều gia để xin được trợ giúp. Anh trai của bà là ba ruột của Kiều Tâm, ông là Kiều Chính.
*Trở về tìm anh là có chuyện gì ?
Kiều Miễu khóc lóc "anh trai, em đã được gả đến Diễn gia ba mươi năm, trong ba mươi năm này...em chưa từng lấy bất cứ thứ gì của nhà họ Kiều... Hôm nay em..."
*Em cứ nói đi.
// Anh trai, anh có thể bán cho em hai mươi phần trăm cổ phần của Kiều thị không ? Em sẽ không để anh phải chịu thiệt thòi đâu, em mua với giá cao nhất có thể.
Kiều Chính mỉm cười "Chồng em bảo em về tìm anh sao ?"
//Không, anh ấy không có.
*Em gái à ! Em cần cổ phần của Kiều thị để làm gì ?
//Em muốn Diễn Dung trở thành người thừa kế Diễn thị.
Kiều Chính trầm tư một lúc, nói gì thì Diễn Dung cũng là con cháu nhà họ Kiều. Ông cũng không muốn anh ta thua thiệt người đời, hơn nữa thì ông có mỗi một người em gái này, Diễn Dung lại là đứa con trai duy nhất của em gái ông.
*Anh đồng ý, tặng em hai mươi phần trăm cổ phần của Kiều thị.
//Em cảm ơn anh trai, nhưng em sẽ không như thế mà nhận không.
*Nào...em đứng lên trước đã. Mình là người một nhà, không nên quá khách sao như vậy. Anh bảo trợ lý chuẩn bị giấy tờ chuyển nhượng cổ phần sang tên em ngay.
// Anh trai...
*Thôi được rồi, em gái của anh đã sắp năm mươi tuổi rồi, có còn bé bỏng gì nữa mà khóc bù lu bù loa vậy chứ.
//Đáng ghét, chê em già rồi.
/62
|