Diễn Quân ngồi vắt vẻo đôi chân dài thẳng tắp, ngón trỏ gõ lên mặt bàn theo điệu nhạc.
Diễn Dung vừa bước xuống bậc thang cuối cùng đã nhìn thấy bộ dáng lười biếng của Diễn Quân thì ghét bỏ ngó lơ.
Diễn Quân lạnh mặt !
Diễn lão gia thấy Diễn Dung đang đi đến, ông liếc nhìn Diễn Dung rồi quay sang nhìn Diễn Quân "hai cái thằng quỷ này cứ gặp nhau là nồng nặc mùi thuốc súng".
*Con chào nội !
//Mộ tiểu thư.
'Thuần nhi !'
*Mộ Thuần đến sao ?
Diễn Quân cảm giác như tim mình đập nhanh và mạnh hơn bình thường "cái cảm giác chết tiệt này thật đáng ghét".
- Con chào nội ! Em chào anh Diễn Dung.
Diễn Dung cười hiền hoà ''Thuần Thuần hôm nay không đến trường sao ?''
- Em vừa mới về !
Mộ Thuần ngồi xuống ghế đối diện với Diễn Quân.
Anh nâng mi mắt lên nhìn cô, vô tình đối diện với ánh mắt dịu dàng của cô, tim anh liền lệch nhịp.
*Thuần nhi đợi mẹ có lâu không con ?
- Con cũng vừa mới đến.
'Thuần nhi có hẹn với Linh nhi à '
- Dạ đúng rồi thưa nội, con có hẹn cùng đi mua sắm với mẹ.
'Ừm...'
Bà Mỹ Linh lễ phép cúi đầu với Diễn lão gia "ba"
'Ừ con !'
Mộ Thuần liền đứng lên ôm lấy cánh tay bà Mỹ Linh "mình đi thôi mẹ"
*Được...
- Thưa nội con đi !
'Ừ con đi đường cẩn thận'
- Em tạm biệt anh Diễn Dung.
Diễn Dung vui vẻ gật đầu "em đi thong thả"
Mộ Thuần cùng bà Mỹ Linh vừa đi vừa vui cười hí hửng...
Diễn Quân lạnh mặt "mình bị bơ đi thật sao ?"
Diễn Dung cười cợt nhả "em họ à...anh thấy em cũng không được quan tâm lắm nhỉ !"
Diễn lão gia nhìn chằm chằm về phía Diễn Quân nhưng không lên tiếng.
Diễn Quân đứng phắt dậy, sải từng bước rộng đi thẳng về phía nhà xe...
Ting...
Ting...
Mộ Thuần cùng bà Mỹ Linh vừa đi đến cổng lớn đã nghe tiếng còi inh ỏi.
Mộ Thuần nhíu mày !
Bà Mỹ Linh khẽ cười "là xe của Diễn Quân mà"
Diễn Quân bước xuống xe "Hai người lên xe đi"
*Thuần nhi, hay là để Diễn Quân đưa hai mẹ con mình đi mua sắm nhé !
- Mẹ cảm thấy thích là được ạ !
Diễn Quân vừa mở cửa xe, Bà Mỹ Linh dịu dàng lên tiếng "Thuần nhi, lên xe đi con".
- Dạ !
………………………
*Thuần nhi, bộ váy này đẹp quá. Mẹ nghĩ sẽ thích hợp với dáng dấp và làn da của con.
- Mẹ cũng chọn cho mẹ đi, đừng mãi chọn cho con.
Mẹ Diễn Quân với Mộ Thuần rất hòa hợp, từ tính cách cho đến sở thích đều khá tương đồng.
Mộ Thuần từ nhỏ đã mồ côi mẹ, bà Mỹ Linh thì không có con gái, nên cả hai rất quý nhau.
Bà Mỹ Linh lại sống ở bên Tây nên tính cách của bà cũng hiện đại hơn, không khó khăn với thế hệ trẻ, không ép uổng theo một khuôn khổ nào, điều đó càng khiến cho bà và Mộ Thuần thêm khắng khít hơn.
Tuy tuổi ngoài bốn mươi nhưng bà khéo giữ gìn vóc dáng và nhan sắc, tính cách lại hiện đại không hề lỗi thời, đi bên cạnh Mộ Thuần thì cả hai giống đôi bạn thân hơn mẹ chồng nàng dâu.
Diễn Quân cũng cảm nhận được hai người phụ nữ kia rất hòa hợp. Lâu rồi anh không thấy mẹ mình vui cười sảng khoái đến như vậy. Lý do là kể từ khi mẹ anh rời khỏi màn bạc lui về làm mẹ hiền vợ ngoan thì đã không còn qua lại với những người bạn cũ, sống khép mình và rất an phận. Diễn gia toàn những người đàn bà đầy mưu mô nên mẹ anh không thích tiếp xúc. Nhìn mẹ mình và cô vợ tương lai vui vẻ đến cười híp cả mắt, bản thân anh cũng thấy vui.
Một lần nữa Diễn Quân lại thấy mình bị cho ăn bơ "mình bị bỏ rơi thật sao ?"
Ngồi đợi thêm một lúc, thấy Mộ Thuần cùng bà Mỹ Linh ôm ra đống quần áo chất cao như ngọn núi thì Diễn Quân chau mày "hai người họ mua hết cửa hàng thời trang này hay sao vậy chứ ?"
Bà Mỹ Linh vẫy tay gọi "Diễn Quân !"
Anh đứng lên đi về phía mẹ mình "Dạ mẹ !"
*Con đứng đây đợi thanh toán tiền chứ, cái này mà cũng để mẹ phải nhắc sao ?
Diễn Quân đưa mắt nhìn quanh...
*Con nhìn cái gì mà nhìn.
Một lúc sau thấy Mộ Thuần ôm ra thêm một núi quần áo, Diễn Quân nhìn mà không khỏi toát mồ hôi lạnh. Đây là cửa hàng thời trang nổi tiếng nhất Hoa Hạ, nhà thiết kế thời trang ở đây là được thuê về từ Ý. Một bộ váy nơi này trị giá đến hàng chục hàng trăm triệu.
//Dạ của quý khách là ba mươi tỷ.
Diễn Quân đưa thẻ cho nhân viên thu ngân quẹt mà nghe đắng lòng "biết thế này thì mình đã không đi theo rồi, sạt nghiệp mất thôi".
Rời khỏi cửa hàng thời trang, Diễn Quân lái xe một mạch về Diễn gia.
Vừa bước vào sảnh lớn nhà họ Diễn, Mộ Thuần đã nhìn thấy Đậu Lâu Lâu ngồi đó từ trước "Hừ...còn tìm đến tận nhà".
Diễn Quân nhíu mày "sao cô ấy lại đến đây ?"
Thấy Diễn Quân xuất hiện, Đậu Lâu Lâu liền xấn đến ôm lấy Diễn Quân "Anh Diễn Quân !"
Bà Mỹ Linh nhíu mày "này cô làm gì vậy ?"
Đậu Lâu Lâu khẽ lên tiếng "con chào bác gái !"
*Tôi nào dám nhận.
Mộ Thuần đi đến bên cạnh bà Mỹ Linh...
*Xin giới thiệu với cô, đây là vị hôn thê của con trai tôi, tên gọi Mộ Thuần.
Đậu Lâu Lâu chột dạ ấp úng "con..."
- Thôi con bận việc nên phải về trước đây mẹ.
*Được rồi, vậy con đi thong thả, chút nữa mẹ soạn xong sẽ bảo người đưa quần áo đến Mộ gia cho con sau.
- Dạ cũng không cần gấp đâu mẹ, cứ để lại đây...trước sau gì thì con cũng về đây sống mà, chuyển đi chuyển lại làm gì mất công ạ !
*Vậy mẹ bảo mấy đứa hầu mang hết vào phòng Diễn Quân.
- Dạ, vậy con về mẹ nhé !
Trước khi rời đi, Mộ Thuần còn không quên tặng cho Diễn Quân một cặp mắt sắc như dao.
Diễn Quân rùng mình !
……………………
Diễn Dung vừa bước xuống bậc thang cuối cùng đã nhìn thấy bộ dáng lười biếng của Diễn Quân thì ghét bỏ ngó lơ.
Diễn Quân lạnh mặt !
Diễn lão gia thấy Diễn Dung đang đi đến, ông liếc nhìn Diễn Dung rồi quay sang nhìn Diễn Quân "hai cái thằng quỷ này cứ gặp nhau là nồng nặc mùi thuốc súng".
*Con chào nội !
//Mộ tiểu thư.
'Thuần nhi !'
*Mộ Thuần đến sao ?
Diễn Quân cảm giác như tim mình đập nhanh và mạnh hơn bình thường "cái cảm giác chết tiệt này thật đáng ghét".
- Con chào nội ! Em chào anh Diễn Dung.
Diễn Dung cười hiền hoà ''Thuần Thuần hôm nay không đến trường sao ?''
- Em vừa mới về !
Mộ Thuần ngồi xuống ghế đối diện với Diễn Quân.
Anh nâng mi mắt lên nhìn cô, vô tình đối diện với ánh mắt dịu dàng của cô, tim anh liền lệch nhịp.
*Thuần nhi đợi mẹ có lâu không con ?
- Con cũng vừa mới đến.
'Thuần nhi có hẹn với Linh nhi à '
- Dạ đúng rồi thưa nội, con có hẹn cùng đi mua sắm với mẹ.
'Ừm...'
Bà Mỹ Linh lễ phép cúi đầu với Diễn lão gia "ba"
'Ừ con !'
Mộ Thuần liền đứng lên ôm lấy cánh tay bà Mỹ Linh "mình đi thôi mẹ"
*Được...
- Thưa nội con đi !
'Ừ con đi đường cẩn thận'
- Em tạm biệt anh Diễn Dung.
Diễn Dung vui vẻ gật đầu "em đi thong thả"
Mộ Thuần cùng bà Mỹ Linh vừa đi vừa vui cười hí hửng...
Diễn Quân lạnh mặt "mình bị bơ đi thật sao ?"
Diễn Dung cười cợt nhả "em họ à...anh thấy em cũng không được quan tâm lắm nhỉ !"
Diễn lão gia nhìn chằm chằm về phía Diễn Quân nhưng không lên tiếng.
Diễn Quân đứng phắt dậy, sải từng bước rộng đi thẳng về phía nhà xe...
Ting...
Ting...
Mộ Thuần cùng bà Mỹ Linh vừa đi đến cổng lớn đã nghe tiếng còi inh ỏi.
Mộ Thuần nhíu mày !
Bà Mỹ Linh khẽ cười "là xe của Diễn Quân mà"
Diễn Quân bước xuống xe "Hai người lên xe đi"
*Thuần nhi, hay là để Diễn Quân đưa hai mẹ con mình đi mua sắm nhé !
- Mẹ cảm thấy thích là được ạ !
Diễn Quân vừa mở cửa xe, Bà Mỹ Linh dịu dàng lên tiếng "Thuần nhi, lên xe đi con".
- Dạ !
………………………
*Thuần nhi, bộ váy này đẹp quá. Mẹ nghĩ sẽ thích hợp với dáng dấp và làn da của con.
- Mẹ cũng chọn cho mẹ đi, đừng mãi chọn cho con.
Mẹ Diễn Quân với Mộ Thuần rất hòa hợp, từ tính cách cho đến sở thích đều khá tương đồng.
Mộ Thuần từ nhỏ đã mồ côi mẹ, bà Mỹ Linh thì không có con gái, nên cả hai rất quý nhau.
Bà Mỹ Linh lại sống ở bên Tây nên tính cách của bà cũng hiện đại hơn, không khó khăn với thế hệ trẻ, không ép uổng theo một khuôn khổ nào, điều đó càng khiến cho bà và Mộ Thuần thêm khắng khít hơn.
Tuy tuổi ngoài bốn mươi nhưng bà khéo giữ gìn vóc dáng và nhan sắc, tính cách lại hiện đại không hề lỗi thời, đi bên cạnh Mộ Thuần thì cả hai giống đôi bạn thân hơn mẹ chồng nàng dâu.
Diễn Quân cũng cảm nhận được hai người phụ nữ kia rất hòa hợp. Lâu rồi anh không thấy mẹ mình vui cười sảng khoái đến như vậy. Lý do là kể từ khi mẹ anh rời khỏi màn bạc lui về làm mẹ hiền vợ ngoan thì đã không còn qua lại với những người bạn cũ, sống khép mình và rất an phận. Diễn gia toàn những người đàn bà đầy mưu mô nên mẹ anh không thích tiếp xúc. Nhìn mẹ mình và cô vợ tương lai vui vẻ đến cười híp cả mắt, bản thân anh cũng thấy vui.
Một lần nữa Diễn Quân lại thấy mình bị cho ăn bơ "mình bị bỏ rơi thật sao ?"
Ngồi đợi thêm một lúc, thấy Mộ Thuần cùng bà Mỹ Linh ôm ra đống quần áo chất cao như ngọn núi thì Diễn Quân chau mày "hai người họ mua hết cửa hàng thời trang này hay sao vậy chứ ?"
Bà Mỹ Linh vẫy tay gọi "Diễn Quân !"
Anh đứng lên đi về phía mẹ mình "Dạ mẹ !"
*Con đứng đây đợi thanh toán tiền chứ, cái này mà cũng để mẹ phải nhắc sao ?
Diễn Quân đưa mắt nhìn quanh...
*Con nhìn cái gì mà nhìn.
Một lúc sau thấy Mộ Thuần ôm ra thêm một núi quần áo, Diễn Quân nhìn mà không khỏi toát mồ hôi lạnh. Đây là cửa hàng thời trang nổi tiếng nhất Hoa Hạ, nhà thiết kế thời trang ở đây là được thuê về từ Ý. Một bộ váy nơi này trị giá đến hàng chục hàng trăm triệu.
//Dạ của quý khách là ba mươi tỷ.
Diễn Quân đưa thẻ cho nhân viên thu ngân quẹt mà nghe đắng lòng "biết thế này thì mình đã không đi theo rồi, sạt nghiệp mất thôi".
Rời khỏi cửa hàng thời trang, Diễn Quân lái xe một mạch về Diễn gia.
Vừa bước vào sảnh lớn nhà họ Diễn, Mộ Thuần đã nhìn thấy Đậu Lâu Lâu ngồi đó từ trước "Hừ...còn tìm đến tận nhà".
Diễn Quân nhíu mày "sao cô ấy lại đến đây ?"
Thấy Diễn Quân xuất hiện, Đậu Lâu Lâu liền xấn đến ôm lấy Diễn Quân "Anh Diễn Quân !"
Bà Mỹ Linh nhíu mày "này cô làm gì vậy ?"
Đậu Lâu Lâu khẽ lên tiếng "con chào bác gái !"
*Tôi nào dám nhận.
Mộ Thuần đi đến bên cạnh bà Mỹ Linh...
*Xin giới thiệu với cô, đây là vị hôn thê của con trai tôi, tên gọi Mộ Thuần.
Đậu Lâu Lâu chột dạ ấp úng "con..."
- Thôi con bận việc nên phải về trước đây mẹ.
*Được rồi, vậy con đi thong thả, chút nữa mẹ soạn xong sẽ bảo người đưa quần áo đến Mộ gia cho con sau.
- Dạ cũng không cần gấp đâu mẹ, cứ để lại đây...trước sau gì thì con cũng về đây sống mà, chuyển đi chuyển lại làm gì mất công ạ !
*Vậy mẹ bảo mấy đứa hầu mang hết vào phòng Diễn Quân.
- Dạ, vậy con về mẹ nhé !
Trước khi rời đi, Mộ Thuần còn không quên tặng cho Diễn Quân một cặp mắt sắc như dao.
Diễn Quân rùng mình !
……………………
/62
|