Tổng giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

CHƯƠNG 87.2: TƯƠNG TƯ CŨNG LÀ MỘT LOẠI BỆNH.

/849


CHƯƠNG 87.2: TƯƠNG TƯ CŨNG LÀ MỘT LOẠI BỆNH.

Trong lòng Mạnh Thiệu Hiên thoáng rung động, nhưng lại nghĩ mình không nên biểu lộ cõi lòng nhanh như vậy, dù sao thân phận hiện tại của anh là Kiều Tử Tích chứ không phải là Mạnh Thiệu Hiên, anh quá nhiệt tình sẽ chỉ càng dọa cô thêm.

     "Nhưng mà...”

     Lời nói của anh liền có chút vòng vo, ánh mắt sắc bén mang theo chút hơi hướng thổ phỉ nhìn cô: "Cô cũng không tránh khỏi có liên can!"

     "Tôi... Tôi và anh cùng đi tới bệnh viện để xem xét một chút..." Tri Tri có chút bất an liền mở miệng, mi tâm cũng cau chặt lại, cô đâu phải là người thừa tiền kia chứ.

     "Cái này thì... cũng không cần, nhưng mấy ngày tới tôi không thể làm được gì rồi, cho nên,  cô không thể đi được mà phải ở lại đây chăm sóc cho tôi."

     Mạnh Thiệu Hiên xoay người đi đến chiếc ghế ông chủ của mình rồi ngồi xuống, tùy tiện xoay nửa vòng, một tay chống nơi huyệt Thái Dương, một tay kia chỉ vào Tri Tri: "Cứ quyết định như vậy nhé."

     Tri Tri nghĩ định cự tuyệt, nhưng lại sợ mình không cách nào chi trả tiền thuốc men cho anh. Anh là đại thiếu gia, tất nhiên là sẽ không đến một phòng khám nhỏ nào đó để băng bó một chút cho xong việc, ngộ nhỡ anh lại muốn đi đến bệnh viện lớn đăng ký để chiếu chụp gì đó. ddienn.dđann.lle.qquy.dđonn.. Tri Tri không dám nghĩ thêm nữa, đành phải nặng nề gật gật đầu: "Được, tôi sẽ không từ chức nữa."

     Đôi mắt của Mạnh Thiệu Hiên đột nhiên sáng ngời, lại nhanh chóng thu lại: "Tốt lắm, hôm nay chúng ta hãy tan tầm trước giờ một chút... còn không đặt đống đồ vật trong tay cô xuống đi..."

     "Đi ư... đi làm gì?" Tri Tri vừa đặt các thứ trong tay xuống, vừa hỏi lại. Tính Mạnh Thiệu Hiên vốn hay nôn nóng, liền chộp bắt lấy tay cô: "Đừng có lằng nhằng mãi nữa, tuổi còn trẻ sao lại giống như mấy bà thím già thế, hành động cứ chậm rì rì..."

     Tri Tri bị anh kéo đi nghiêng ngả, vừa đi vừa chạy, vừa vặn đụng phải mấy lãnh đạo các phòng ban, Tri Tri xấu hổ đến đỏ mặt, muốn tránh ra, nhưng Mạnh Thiệu Hiên lại cố tình nắm chặt hơn, vừa đi vừa trừng mắt: "Đừng có lộn xộn, tay tôi đang rất đau đấy."

     Tri Tri ngoan ngoãn không dám cưỡng lại nữa, mặc kệ cho anh lôi cô tiến vào trong thang máy, xuống lầu, lại bị túm đến nơi xe ô tô anh đang đậu ở đó, Tri Tri dừng bước chân, không chịu đi nữa: "Kiều Thiếu gia, rốt cuộc ngài muốn làm gì?"

     "Lên xe!" Mạnh Thiệu Hiên mở cửa xe, không nói hai lời nhét Tri Tri vào trong. Anh lái chiếc xe Toyota kiểu dáng khá ngang ngạnh, giống như con người của anh vậy, mang theo chút thô lỗ đáng yêu, lại ngang ngược làm cho không ai có thể phản kháng lại.

     "Lần này tôi phải đưa cô đi để tân trang cải tạo lại cho cô một chút." Mạnh Thiệu Hiên nhìn bộ đồ công sở giống như một bà thím già trông coi thang máy mà cô đang mặc trên người, không sao kìm hãm nổi sự tưởng tượng, nếu như cô mặc những bộ quần áo đẹp đẽ mang đậm vẻ nữ tính thì không hiểu cô sẽ có hình dáng như thế nào.

     ********************************************

     Một buổi chiều ở Los Angeles.

     "Thiệu Đình, anh biết không, hôm nay em cùng Tang Như đi dạo phố mua được một lọ nước hoa phong cách cổ xưa mới được sản xuất ra, mùi hương khá lạ, em đoán rằng nhất định anh sẽ thích!"

     Vừa uống xong ly trà chiều, Mạn Quân liền hướng về phía Thiệu Đình, vui vẻ khoe những chiến lợi phẩm đầy tâm huyết của mình. Mạnh Thiệu Đình cố dằn lại tính tình để cho cô kéo lên lầu đi xem mấy thứ mà cô đã mua kia.

     Mạn Quân cũng giống như những tiểu thư con nhà gia thế khác, đối với những món đồ mua sắm mình tâm huyết đều có sự ham mê đến cuồng nhiệt. Cô thích đồ châu báu, thích các mẫu quần áo đẹp, yêu giày, yêu tất cả những gì xinh đẹp lấp lánh... đương nhiên, những cô gái trẻ giống như cô không ai là không thích những thứ đó. Mạnh Thiệu Đình cũng không biết làm thế nào, nhưng đối với Mạn Quân, từ trước đến nay anh vẫn luôn hào phóng.

     "Sao em biết là nhất định anh sẽ thích?" Mạnh Thiệu Đình nửa dựa ở trên ghế sofa nhìn Mạn Quân, trên cánh tay cô đang treo một loạt những chiếc váy đủ màu đủ dạng, trong tay còn cầm một cái hộp nhỏ chạy tới giống như đang hiến một vật quý vậy. Anh như bị lây nhiễm ý cười xán lạn của cô, không khỏi dịu dàng lên tiếng.

     "Bởi vì, em thấy trong vườn hoa nhà chúng ta có nhiều loại hoa như vậy, nhưng anh lại đặc biệt chỉ thích hoa sơn chi, cho nên em cho rằng, nhất định anh cũng sẽ thích mùi hương của nước hoa sơn chi!"

     Mạn Quân mở lọ nước hoa ra, nhẹ nhàng phun vào trong không khí, thân hình cô linh hoạt hơi xoay tròn trong làn sương mù của nước hoa, tiếp theo liền nhào vào trong lòng của Mạnh Thiệu Đình, nhẹ nhàng giơ cánh tay non mịn mềm mại lên trước mặt anh, cười tươi như hoa: "Thiệu Đình, anh hãy ngửi thử một chút, mùi hương dễ chịu chứ?"

     Mùi hương quen thuộc ấy cứ như vậy phả vào mặt Thiệu Đình, giống như vẫn luôn bị lớp bụi phủ kín, hồi ức về cô giống như dòng nước bị chặn lại giờ được khai thông, tất cả đã nhanh chóng thoát ra  như thủy triều ào ạt đổ xuống ... 

     Cho tới tận bây giờ, cô vẫn không dùng nước hoa, chưa từng bao giờ dùng.

     Anh chưa từng bao giờ nhìn thấy ở trên bàn trang điểm của cô có nước hoa, kể từ khi cô gả cho tới một ngày nào đó, trên người cô, mùi hương ấy không hề bị mất đi. 

     Trong những tháng ngày ở cùng nhau kia, dường như anh không nhận ra sự biến đổi ngầm bên trong của mình và thói quen ngửi mùi hương trên người cô, vì thế cho nên bây giờ khi ở Los Angeles, mỗi buổi tối thỉnh thoảng khi mất ngủ, anh cảm thấy bên mình hình như thiếu đi cái gì đó.


/849

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status