Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 963

/1898


Chương 963:

 

Càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường,Uất Trì Thần nhất quyết trực tiếp lật đổ cái ý niệm này.

 

“Không thể nào, tôi nhìn thấy nha đầu tiểu Tuyết tử nhỏ đến lớn, con bé sao có thể làm ra loại chuyện này? Thằng nhóc thúi, cháu vì không muốn đính hôn cùng tiểu Tuyết, nên mới thông đồng với Kièu Trị để lừa gạt ông già này đúng không?”

 

Kièu Trị: “…

 

Ông nội Úy Kim, chúng cháu sao có thể thông đồng lừa gạt ông chứ? Loại chuyện này liên quan tới danh dự, nếu như không phải là thật, chúng cháu làm sao có thể dám nói bậy?”

 

Vừa lúc đó, Dạ Âu Thần lại nhàn nhạt cười, mặc dù là đang cười, nhưng lại là tiếng cười lạnh thấu xương, không có một chút ấm áp.

 

“Đã sớm đoán được ông ngoại sẽ không tin, cho nên…”

 

Anh ta ngừng nói, ngay sau đó bên ngoài liền đi vào hai người, đang áp giải một người giúp việc đi vào bên trong

 

Nhìn thấy cảnh này khiến Kièu Trị chớp chớp mắt, gần như không phản ứng kịp là đang xảy ra chuyện gì.

 

úy trì kim nhìn người giúp việc bị áp giải vào, nhận ra cô ta là người hai bưng trà rót nước, bỗng chợt như hiểu ra gì đó.

 

Chẳng qua ông không thể ngờ được, cháu ngoại của mình, động tác lại nhanh như vậy.

 

Người giúp việc bị hai người nam nhân áo đen áp giải vô, nhìn đến người trong đại sảnh sau này, sắc mặt cô ta bị dọa đến tái mét: “Buông tôi ra, các ngươi buông tôi ra, tôi cái gì cũng không biết, buông tôi ra…”

 

Vẫn còn chưa nói là chuyện gì, phản ứng quá khích của cô ta đã nói rõ lên tất cả.

 

Ông cụ úy trì nhìn biểu hiện người giúp việc quá quá khích, đột nhiên cảm thấy những lời nói của Dạ Âu Thần và Kièu Trị nói có thể là thật, nha đầu Đoan Mộc Tuyết thật sự đã làm ra những chuyện bỉ ổi vô liêm sỉ thấp kém.

 

Chỉ là… Chuyện này nếu thật sự bị truyền ra ngoài, danh tiếng của nhà họ Đoan Mộc dự là sẽ bị Tiểu Tuyết hủy hết.

 

Quan hệ của ông ta với nhà họ Đoan Mộc sâu như thế, làm sao có thể trơ mắt nhìn danh tiếng của con bé Đoan Mộc Tuyết và nhà họ Đoan Mộc bị hủy được chứ?

 

Nghĩ như thế, Uất Trì Thần lập tức nói: “Ở đây la hét cái gì? Ôn đến tôi đau hết cả đầu, nhanh lôi cô ta xuống đi!”

 

Ở trong mắt của mọi người, Uất Trì Thần rất ít khi nghiêm khắc người giúp việc như thế, ông ta trước giờ đối với người giúp việc vẫn luôn vô cùng ôn hòa, cũng chưa bao giờ xem thường bọn họ.

 

Nhưng bây giờ lại nói như thế, vậy thì chỉ có thể nói là ông ta đang hoảng sợ, và còn cực lực muốn bảo vệ danh tiếng của nhà họ Đoan Mộc cũng nhà họ Uất Trì.

 

Nhưng mà Dạ Âu Thần sao có thể theo ý muốn của ông ta chứ.

 

Dù cho đó là ông ngoại của mình, nhưng có một số chuyện vẫn là cần nói thẳng trước mặt, anh không thích cuộc sống bị người ta đè đầu.

 

“Ông ngoại vội gì chứ? Nghe thử xem tiếp theo cô ta muốn nói gì, nói xong rồi hãy lôi cô ta xuống cũng chưa muộn mà.”

 

Uất Trì Thần hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên Uất Trì Kìm cảm thấy Dạ Âu Thần lạnh lùng đến như vậy, lâm lúc ông ta cảm thấy Dạ Âu Thần không coi ông ta là ông ngoại nữa.

 

Trong đầu đột nhiên vang lên câu nói mà người nào đó đã nói với ông ta ở dưới lầu.

 

“Bất luận như thế nào cậu chủ Dạ cũng là đứa cháu ngoại mà ông không dễ gì mới tìm lại được, ông cụ xin chớ nên vì một số chuyện mà… Làm tổn thương trái tim của cậu chủ Thần.”

 

Câu nói này không ngừng vang vọng trong tai ông ta, Uất Trì Thần nhìn Dạ Âu Thần, bỗng không thể nói nên lời.

 

Ông ta luôn tự nhận định là mình luôn vì muốn tốt cho đứa cháu ngoại này, không muốn anh rập khuôn theo gót của mẹ mình, nhưng tại vì sao… Tại vì sao lần nào đều là kết quả như thế?

 

Những chuyện ông ta đã làm, rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?

 

Người làm vẫn luôn la hét làm ầm ĩ, một ánh mắt sắc bên mang theo tía lạnh lùng và đầy sát khí của Dạ Âu Thần quét qua, cô ta giật mình liền im miệng lại, sau đó cúi đầu một tiếng cũng không dám nói ra.

 

Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Nói đi, đêm hôm qua cô làm sao thao tác được, một năm một mười nói cho rõ ràng ra.”

 

Những lời nói tùy là nói với người giúp việc, nhưng ánh mắt của Dạ Âu Thần lại nhìn Uất Trì Thần, sắc bén giống như tia chớp mới xẹt qua, không chấp nhận và không cho phép ai né tránh. Người làm sau khi nghe thấy những lời này của anh, cơ thể cô ta bất giác run lên, tiếp theo là chân mềm nhũn ra khụy xuống đất, sau đó cô ta nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên nói: “Cậu chủ Thần, tha cho tôi đi mà, tôi cũng chỉ là vì nhất thời bị ma xui quỷ khiến, mới làm ra là loại truyện như thế thôi.”

 

Cô ta nếu biết bản thân mình sẽ bị liên lụy, cô ta tuyệt đối sẽ không làm những chuyện đó. Khí thể ở Dạ Âu Thần thật sự khiến cô ta khiếp sợ, khi một ánh mắt của anh quét qua, chân cô ta đã mềm nhũn ra rồi, lại nhớ lại đêm hôm qua cô ta đã động tay chân vào tách trà của anh, cô ta đã cảm thấy như cái mạng nhỏ của mình sẽ bị mất ở đây vậy.

 

“Cô nói cho rõ ra!” Kièu Trị thấy cô ta cứ mập mờ không rõ ràng, bèn tiến lên chất vấn cô ta: “Tối hôm qua cô đã làm những chuyện gì, quá trình như thế nào, là ai đã chỉ thị cho cô, toàn bộ đều phải khai ra cho thật rõ ràng, nếu như cô dám nói sai một chữ thôi, tôi.. Thì tôi.”

 

“Đủ rồi!”


/1898

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status