Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 893

/1898


Chương 893:

 

“Cô này, nếu cô đã nhận chi phiếu thì mời rời khỏi công ty đi, bây giờ nhân lúc còn chưa lớn chuyện, nếu rời đi cô cũng có thể diện, còn lại đến lúc…

 

Hàn Minh Thư ừm một tiếng, nhìn Uất Trì Thần: “Ông ngoại nói hôm nay cho con nghỉ sao?”

 

Uất Trì Thần: “…”

 

Quản gia: “…”

 

Trong chốc lát, Uất Trì Thần lạnh lùng hừ một tiếng: “Vu Ba, không cần khách sáo, nói vào trọng điểm. Quản gia Vu Ba nặng nề gật đầu, đứng ra một bước, cứng rắn nói: “Cô Hàn, ông chủ nhà chúng tôi nói, bảo cô nhận tiền rồi thì mau rời khỏi công ty, rời khỏi cậu chủ Uất Trì Thần của chúng tôi, tiền trong tấm chi phiếu đó đủ để cô sống không lo nghĩ cả đời còn lại. Nếu cô không biết tốt xấu còn lằng nhằng, người nhà họ Uất Trì chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh buộc cô đi, đến lúc đó nhẹ thì tổn thương ngoài da, mà nếu nặng thì… không nên nói nữa.”

 

Lời nói này rất trực tiếp, Uất Trì Thần nhìn khen ngợi quản gia Vu Ba một cái, lộ ra vẻ mặt hài lòng. Theo lý mà nói bọn họ đã nói rõ ràng thế rồi, nếu da mặt Hàn Minh Thư hơi mỏng một chút thì nên cầm tiền rời đi, nhưng cô vẫn cười đứng cạnh bàn như cũ, nhẹ nhàng nói: “Thực ra con có khả năng kiếm tiền, ông ngoại không cần lo lắng cho nửa đời sau thay cho con, hơn nữa… con tưởng rằng tấm chi phiếu này là lì xì ông ngoại cho con, nếu như không phải thì con không nhận nữa.”

 

Nói rồi, cô đặt lại phong bì lên bàn lần nữa.

 

Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ cô lại trả lại phong bì, đây cũng đồng nghĩa với trả lại tiền cho ông Uất Trì, thể hiện rõ mình sẽ không vì tiền mà rời bỏ Uất Trì Thần sao?

 

Ánh mắt quản gia Vu Ba nhìn cô lại càng thêm vừa ý.

 

Nhưng sắc mặt Uất Trì Thần lập tức đen lại, giọng nói hung ác: “Cô thế này là có ý gì? Nhận tiền của Uất Trì Thần tôi rồi, cô còn dám trả lại?”

 

Hàn Minh Thư mỉm cười nói: “Ngoài trừ lễ gặp mặt ông ngoại cho con, nếu không con sẽ không nhận số tiền này.”

 

Uất Trì Thần híp mắt lại nhìn cô, từ khi gặp mặt đến bây giờ cô vẫn luôn đúng mực, hơn nữa cũng không hề có cảm xúc sợ hãi mình chút nào, trả lời Thần sâu, lúc nào cũng có thể ứng biến.

 

Tính khí thế này lại khiến ông ta rất ngạc nhiên.

 

Uất Trì Thần ông ta cũng rất tán thưởng cô gái như thế này, ưu tú hơn những cô gái gặp chuyện thì hoảng hốt khóc lóc nhiều.

 

Đáng tiếc!

 

“Lúc cô đi pha trà đã mở phong bì rồi chứ?” Uất Trì Thần trầm giọng hỏi, nhưng không đợi Hàn Minh Thư trả lời lại, ông ta lại nói: “Là chê tiền tôi cho không đủ nhiều? Vậy cô nói xem, cô muốn bao nhiêu? Chỉ cần cô bằng lòng rời khỏi cháu ngoại tôi, muốn bao nhiêu thì tôi cho cô bấy nhiêu.”

 

Ông ta nói rất xa xỉ, dáng vẻ vì cháu ngoại mình cái gì cũng có thể lấy ra được: Hàn Minh Thư nhíu mày, không nhịn được hỏi một câu: “Ý của ông ngoại là, chỉ cần con bằng lòng rời khỏi anh ấy, dù con muốn gì thì ông đều đồng ý với con?”

 

Uất Trì Thần không hài lòng trừng cô một cái, nặng nề ừ một tiếng.

 

Mà Vu Ba lại cảm thấy không ổn, sao lại cảm thấy cô gái trước mắt không dễ dàng thỏa thuận như cô gái bình thường thế, hơn nữa vẻ mặt của cô bây giờ… khiến người ta cảm thấy cô không thực sự muốn cái gì.

 

Quả nhiên, giây tiếp theo lời cô nói ra suýt nữa khiến tất cả mọi người ngạc nhiên ngất mất: “Ông ngoại, con không muốn nhiều, nhưng ông đã rộng rãi như thế thì đưa nhà họ Uất Trì cho con là được rồi.”

 

Suýt chút nữa thì mọi người bị câu nói này của cô dọa đến ngất đi! Mấy người đàn ông cao lớn mặc vest cũng nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được, sắc mặt trắng bệch.

 

Cô gái này thật sự dám mở miệng đòi mà, cách thức đòi hỏi nhiều như thế, đoán chừng ông Uất Trì cũng tức đến ngất.

 

Mọi người đều nhìn về phía ông Uất Trì.

 

Quả nhiên, Uất Trì Thần tức giận không thôi, lần này sắc mặt đen như đáy nồi, tức giận chỉ cô nói: “Cô cô cô nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào?”

 

Hàn Minh Thư nhẹ nhếch khóe môi, cười ngọt ngào nói: “Ông ngoại sao thế a? Vừa nãy là ông nói con muốn gì cũng được, hay là trong mắt ông ngoại Uất Trì Thần không đáng giá bằng nhà họ Uất Trì? Nếu như thế thì con không thể rời bỏ anh ấy được, dẫu sao thì đối với con mà nói… coi như ông ngoại thật sự có dâng nhà họ Uất Trì lên bằng hai tay thì con cũng sẽ không rời bỏ anh ấy đâu!”

 

Lời này khiến Uất Trì Thần ngạc nhiên, không ngờ cô lại nói dù có dâng cả nhà họ Uất Trì lên, cô cũng không rời bỏ thằng bé.

 

Lời này có mấy phần thật lòng, mấy phần là giả? Biết rằng ông ta sẽ không đồng ý nên mới nói đầy tự tin như thế sao?


/1898

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status