Phương Tình tức giận đến nghẹn họng, nghiêm mặt nhìn chằm chằm Tống Hinh Nghiên, đang chuẩn bị mở miệng nói thì Đường Tô ngăn lại “Mẹ, con đau đầu.”
Nữ phụ đã bắt nạt Tống Hinh Nghiên nhiều lần, thậm chí vì chia rẽ Nghiêm Cảnh Dương và Tống Hinh Nghiên mà hạ dược, bò lên giường của hắn. Tống Hinh Nghiên không thể tiếp nhận được sự thật này nên đã chia tay với Nghiêm Cảnh Dương. Bây giờ, bởi vì Tống Hinh Nghiên đẩy nữ phụ ngã xuống rồi va chạm mà chết, cô lại xuyên không vào thân thể này, những vướng mắc giữa nữ phụ và nữ chính cũng xem như là kết thúc.
Cô không phải là nữ phụ, cũng không thích nam chính, lại không có bất kỳ ác ý nào đối với nữ chính cho nên cô sẽ không tự đi tìm đường chết trêu chọc nữ chính, biến bản thân trở thành đối tượng bị vả mặt. Dù sau này không sợ nữ chính được gả vào hào môn, tỏa sáng rực rỡ, đi lên đỉnh cao của cuộc đời thì cũng không có quan hệ gì tới cô cả.
Trời cao đã an bài cho cô xuyên sách, cô nhất định sẽ thay nguyên chủ sống thật tốt.
Phương Tình nghe con gái nói đau đầu, bà ta đã sốt ruột lên “Rất đau sao? Đi nào, mẹ đưa con tới bệnh viện.” Nói xong, bà ta đỡ Đường Tô đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua Tống Hinh Nghiên còn hất mặt lên liếc đối phương một cái, hừ một cái nặng nề, đồ đĩ điếm
Cũng không biết lúc trước có phải Nghiêm Cảnh Dương bị mù hay không mà bỏ qua con gái của bà ta để chọn loại phụ nữ như vậy, đúng là có mắt không tròng
“Cô không sao chứ?”
Thấy Đường Tô và Phương Tình đã rời đi, Tạ Phi Nam cúi đầu hỏi Tống Hinh Nghiên.
“Tôi không sao.”
Tống Hinh Nghiên buông lỏng đôi môi đang cắn chặt ra, gương mặt trắng bệch lấy lại được chút hồng hào “Cảm ơn anh vừa rồi đã nói giúp cho tôi. Có khi nào Đường gia sẽ gây rắc rối cho anh…”
Cô ta có chút lo lắng.
“Sẽ không sao đâu, cô yên tâm đi, Đường Tiền Tông là người thông minh, sẽ không tùy ý để hai mẹ con họ làm xằng bậy đâu. Hơn nữa bọn họ cũng không dám đu.ng vào người của Tạ gia.”
Tạ Phi Nam thở dài một tiếng, quay đầu nhìn tấm ảnh đặt giữa linh đường, vẻ mặt vừa buồn vừa tức giận “Lúc trước là bởi vì Đường Tô cho nên cô mới chia tay với Nghiêm Cảnh Dương. Hôm nay, cô ta còn đối xử với cô như thế ngay trong tang lễ của cậu ấy, thật đúng là người phụ nữ độc ác, xứng đáng nhận một bài học.” Những gia đình giàu có ở thành phố B đều biết đến vẻ mặt kiêu ngạo xấu xa đáng ghê tởm của Đường Tô vì vậy chán ghét vô cùng.
Tống Hinh Nghiên nhìn theo tầm mắt của hắn thấy tấm ảnh giữa linh đường, trên ảnh chụp là gương mặt của một người đàn ông có lông mày lưỡi kiếm, ngũ quan nghiêm nghị lạnh lùng, trái tim bỗng dưng đau xót, cô ta với hắn đúng là không có duyên phận…
Rời khỏi tang lễ của nam chính, Đường Tô không về nhà cùng Phương Tình mà dựa theo ký ức của nguyên chủ trở về căn nhà mà nguyên chủ vẫn thường ở.
Vào năm nhất, nguyên chủ và bạn cùng phòng ký túc xá có mâu thuẫn, hơn nữa cũng không thể chịu được môi trường ở trọ trong trường học cho nên cô ta đòi bố mẹ mua một căn nhà gần trường và sống một mình ở đó. Bình thường có chơi đến điên cuồng thì bố mẹ cũng không quản được.
Bố mẹ Đường gia luôn cưng chiều con gái, đối với những yêu cầu của nguyên chủ đều đáp ứng hết. Căn nhà họ mua gần B đại là khu biệt thự xa hoa. Tuy chỉ là biệt thự nhỏ, mô hình không lớn, chỉ có hai tầng nhưng được trang trí rất lộng lẫy tinh xảo. Hơn nữa bên trong tiểu khu không chỉ có tính bảo mật cao mà còn công việc trồng cây cũng làm rất tốt.
Mở cửa biệt thự ra, Đường Tô đi vào trong.
Biệt thự có sân trước, hai bên trồng cỏ xanh, có lẽ chưa được được xử lý nên nhìn có hơi hoang vu. Đi vào nhà, bên trong trang hoàng khá trang nhã, ấm áp, bỏ qua một đống đồ ăn vặt bị ném lung tung và rác rưởi trong phòng khách thì Đường Tô rất vừa lòng.
Trong sách có nói, nữ phụ có gương mặt rất xinh đẹp. Vậy mà Đường Tô cảm thấy đầu óc choáng váng khi nhìn vào gương.
Trong gương, lớp trang điểm đậm và dày, không biết có phải do thời tiết nóng hay không mà mí giả cũng sắp rơi, eyeliner bị nhòe nên khi nhìn vào rất đáng sợ, phấn trên mặt cũng trôi đi.
Cách trang điểm này so với vẻ đẹp thanh nhã, nhẹ nhàng động lòng người của nữ chính thì cũng khó trách nam chính chán ghét, thậm chí là cực kỳ chán ghét.
Cô đổ nước tẩy trang ra, vẫn cảm thấy chưa đủ nên rửa mặt hai lần bằng sữa rửa mặt, lúc đó mới thấy làn da sạch sẽ và tươi tắn hơn.
Bây giờ nhìn vào gương một lần nữa, Đường Tô mới nở nụ cười.
Quả thật rất xinh đẹp
Trong gương là gương mặt trẻ con, đôi mắt hạnh ngập nước như sóng mùa thu chảy tới. Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, ngũ quan so với lúc cô chưa xuyên qua có vài phần tinh xảo hơn, phải biết rằng, trước kia nhan sắc của cô cũng có thể xưng là tuyệt sắc.
/534
|