Hừ, nếu không phải hắn bắt buộc phải ở bên cạnh cô thì hắn cũng không muốn gần cô dù chỉ một giây một phút nào.
“Vậy được.”
Nghe được câu trả lời mang theo tia tiếc nuối của Đường Tô, đáy mắt Nghiêm Cảnh Dương trầm xuống, đôi lông mày nhỏ bé không vui nhăn lại.
Đường Tô ăn thêm hai miếng bánh kem thì cô thấy Từ Mật tiến lên, kéo tay Tống Hinh Nghiên, có lẽ là bị siết đau nên gương mặt của Tống Hinh Nghiên nhăn lại.
Khụ khụ, cảnh tượng xảy ra trước mắt này đúng là tình tiết nữ phụ ức hiếp nữ chính.
Hai hàm răng của Đường Tô cắn thìa bạc nhỏ, chớp đôi mắt nhìn về phía Nghiêm Cảnh Dương. Bởi vì cơ thể của hắn biến thành đứa trẻ cho nên không thể ra mặt, nhất định hắn rất đau lòng, nói không chừng còn thấy sốt ruột.
Bên này, lớp trang điểm trên mặt Từ Mật càng làm cho vẻ mặt cô ta hung dữ hơn, cô ta vươn một bàn tay lên muốn tát Tống Hinh Nghiên.
Mắt Đường Tô mở to, cô nhìn khuôn mặt trắng bệch của tên nhóc đó, đối phương vẫn bình tĩnh nhìn ra bên ngoài.
“Hình như Từ Mật muốn đánh Tống Hinh Nghiên, hay là… Thật ra nếu anh cảm thấy đau lòng thì tôi có thể ra mặt ngăn cản giúp anh.” Đường Tô mím môi nói.
Một lúc sau, Nghiêm Cảnh Dương quay đầu lại, toàn bộ thân thể nhỏ nhắn dựa vào sô pha, hai tay ngắn ngủn mập mạp khoanh trước ngực, cái miệng nhỏ nhếch lên, giọng nói trẻ con mang theo vẻ châm chọc “Đừng xen vào việc của người khác.”
Lại nữa
Đúng là không biết nhận lòng tốt của người khác.
Đường Tô cắn thìa bạc nhỏ, múc một miếng bánh kem lớn rồi ăn. Hừ Cô đúng là rảnh rỗi mới lo chuyện giữa Nghiêm Cảnh Dương và bạn gái cũ của hắn
Ngoài kia, hai mắt Tống Hinh Nghiên ngấn nước, nhắm mắt lại nhưng không cảm thấy sự đau đớn mà cô ta lấy hết dũng khí để đón nhận. Cô ta khẽ mở mắt ra, phát hiện tay Từ Mật đang bị một người đàn ông cầm lấy.
“Được rồi, đừng làm chuyện lớn thêm nữa, ở đây có rất nhiều người đấy.” Lý Dương ngăn Từ Mật lại.
“Anh đang giúp cô ta?” Từ Mật sắp tức giận đến phát điên rồi, ánh mắt nhìn Tống Hinh Nghiên càng thêm dữ tợn.
“Em muốn bị mọi người chụp ảnh rồi đưa lên mạng sao?” Lý Dương hạ thấp giọng xuống, bất lực mắng.
Từ Mật nhìn xung quanh thấy có rất nhiều người đang nhìn. Cô ta tức giận hừ một tiếng, nghiến răng, cầm túi xách bỏ đi.
Lý Dương nhặt di động lên, trả cho Tống Hinh Nghiên, hành động rất ga lăng “Di động của cô này, cô xem có hư chỗ nào không? Tính tình Từ Mật không tốt, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô.”
Tống Hinh Nghiên cầm lấy điện thoại, đôi mắt ngấn lệ sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt có vài nét giống Nghiêm Cảnh Dương “Không… Không có gì.” Vừa rồi cô ta nhất thời hoa mắt nhận lầm hắn thành Nghiêm Cảnh Dương, đuổi theo anh ta nên mới chọc giận Từ Mật.
“Cô cho tôi số của cô đi. Nếu cô phát hiện điện thoại bị hỏng ở đâu thì cô gọi điện cho tôi, tôi đền cho cô.” Trên gương mặt điển trai của Lý Dương nở một nụ cười ấm áp, vừa cao lớn lại vừa đẹp trai.
Đầu ngón tay Tống Hinh Nghiên nắm chặt tới mức trắng bệch, cô ta muốn từ chối nhưng khi thấy gương mặt phía trước có phần quen thuộc, cô ta đành nói ra một dãy số.
Khuôn mặt trắng bệch cũng xuất hiện một mảng đỏ ửng.
Bởi vì góc độ nên Đường Tô chỉ thấy có một người đàn ông ra tay giúp đỡ Tống Hinh Nghiên, không nhìn được diện mạo của người đó. Nếu nhìn thấy, cô nhất định sẽ biết được đây là Lý Dương, mà ở trong sách có nói Lý Dương là chồng của Tống Hinh Dương trước khi trọng sinh.
Trò khôi hài bên ngoài đã kết thúc.
Đường Tô liếc nhìn Nghiêm Cảnh Dương, khuôn mặt trắng tinh của tên nhóc đó vô cảm, cũng không biết có phải tức giận vì cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân của mình bị cướp mất hay không?
/534
|