Từ Mật liếc mắt nhìn Đường Tô một cái “Xem ra cậu thực sự bị bệnh, nếu không trên mặt cũng không tiều tụy như thế, vẫn là khi cậu trang điểm đẹp hơn.” Cô ta dừng trên mặt Đường Tô, ý tứ không rõ.
Đường Tô nhìn cô ta “Tôi lại thấy lúc tôi không trang điểm là đẹp nhất.”
Mặt Từ Mật cứng đờ “Tô Tô, hôm nay cậu rất kỳ lạ.” Ngày thường khi nói chuyện cùng với cô ta, Đường Tô tuy không phải là cái gì cũng nghe theo nhưng vẫn ít khi phản bác lại, vậy mà hôm nay Đường Tô đã hai lần phản bác lại cô ta.
“Vậy sao?”
Đường Tô nhìn thẳng vào mắt đối phương, cô chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ thay đổi cái gì.
Từ Mật nghĩ có lẽ Đường Tô vừa mới tham dự lễ tang của Nghiêm Cảnh Dương xong nên tâm tình vẫn chưa ổn định, nhíu mày, đẩy Đường Tô ra tự mình đi vào bên trong “Tô Tô, bên ngoài nắng quá, chúng ta vào nhà đi.”
“Ê Cậu chờ một chút.” Đường Tô muốn kéo tay cô ta lại nhưng chỉ đu.ng vào đầu ngón tay của cô ta.
Khí trời nóng bức nên Từ Mật giả bộ không nghe thấy, bước nhanh tới ngôi nhà phía bên kia, không muốn tiếp xúc với ánh nắng bên ngoài.
Đường Tô nhanh chóng đóng cửa lại, đuổi theo Từ Mật.
“Ơ, Tô Tô, cậu đang ăn cơm sao?”
Đường Tô thấy Nghiêm Cảnh Dương không còn ở phòng ăn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Có khách tới chơi à?” Từ Mật kinh ngạc nhìn bàn ăn, bên trên bày ra hai cái bát và hai cái đũa.
“Ừ.” Đường Tô thản nhiên đáp “Vừa mới rời đi.”
Ánh mắt của Từ Mật đảo qua bát canh, cô ta quay đầu cẩn thận đánh giá Đường Tô, nói “Tô Tô ơi, tớ khát nước, cậu rót cho tớ được không?”
“Uống xong nước rồi thì cậu đi về đi, tôi không tham gia tiệc sinh nhật đâu.” Đường Tô đi vào phòng bếp, rót ly nước cho cô ta.
“Lý Dương rất mong cậu có thể đến đó.” Đôi môi đỏ chót của Từ Mật khẽ nhếch lên, dường như cô ta nhớ ra điều gì “Lần trước tớ có để quên một thỏi son ở trong phòng cậu, để tớ vào lấy nhé.” Nói xong đã tự mình đi vào trong.
Đường Tô sửng sốt một chút sau đó đặt cái ly trong tay xuống, nhanh chóng đi theo “Tôi lấy giúp cậu, cậu…”
Cô nhìn thấy Từ Mật mở cửa, đi vào bên trong phòng, bắt đầu tìm kiếm “Tớ đã quên mất là để nó ở đâu rồi?” Từ Mật nhìn dưới bàn, sau đó đi vào phòng để quần áo, sắc bén quan sát, thậm chí mở tủ quần áo ra.
Trái tim Đường Tô bỗng dưng treo lên, cô cau mày, đi tới chắn trước mặt Từ Mật “Son môi của cậu sẽ không để trong tủ quần áo của tôi đâu.”
“Có lẽ lần trước khi mặc quần áo của cậu tớ đã bỏ son môi vào túi cũng nên.” Từ Mật nhìn kỹ Đường Tô, không nhịn được nheo mắt. Cô ta vẫn luôn biết khi Đường Tô không trang điểm rất đẹp, là loại đẹp đẽ mỹ lệ có từ trong xương cốt.
Lần đầu tiên cô ta thấy Đường Tô trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, cô xinh đẹp tuyệt trần như vậy làm cho người khác cảm thấy tự ti, đặc biệt là đôi mắt. Dường như trong đôi mắt đó ẩn chứa cảnh sắc của mùa xuân, mưa bụi liêu xiêu, khung cảnh mơ hồ ướt át làm cho người nhìn vào cũng muốn mềm ra.
May mắn trời cao công bằng, ban cho cô gia thế và vẻ đẹp mỹ miều nhưng lại không ban cho cô một đầu óc thông minh.
Cô ta nói với Đường Tô rằng đàn ông đều thích phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, đặc biệt là loại người lạnh lùng như Nghiêm Cảnh Dương, nhất định là càng thích kiểu đó. Hơn nữa, cô ta cũng thường xuyên trang điểm đậm, vô tình Đường Tô cũng bị ảnh hưởng. Cô cũng bắt đầu trang điểm đậm rồi xuất hiện trước mặt Nghiêm Cảnh Dương.
Nhưng giờ đây, vẻ kinh diễm trước đây của Đường Tô lại quay về.
Từ Mật âm thầm nghiến răng, bàn tay nắm chặt, đẩy Đường Tô ra, kéo mấy bộ đồ trong tủ qua vài lần nhưng cũng không phát hiện ra cái gì.
/534
|