Tĩnh Nữ Truyền

Chương 175 - Chương 16

/222


Nam Thiên môn vẫn rộng lớn như vậy, uy nghiêm sừng sững giữa vầng mây.

Tất cả đều không thay đổi, ngay cả thủ vệ thiên binh Nam Thiên môn kia vẫn mang khuôn mặt cũ.

Khi bước vào nơi này, trong lòng Phượng Tĩnh Xu đột nhiên có loại cảm giác về nhà . Rõ ràng thời gian ở chỗ này cũng không lâu, dfienddn lieqiudoon nhưng cố tình trong lúc vô hình lại sinh ra tình cảm quyến luyến với nơi này.

Người phương nào tự tiện xông vào Nam Thiên môn!? Thủ vệ thiên binh nhận thấy được hơi thở xa lạ, lập tức vung song kích xuống chỉ về phía Phượng Tĩnh Xu lớn tiếng quát hỏi.

Phượng Tĩnh Xu nhẹ giọng cười, Là ta, thủ vệ đại ca, không phải mọi người không biết chứ? Vừa nói, vừa thản nhiên dạo bước tiến lên.

A!

Ôi!

Hai tiếng hút khí chợt vang lên, tay thiên binh mới vừa còn nắm chặt trường kích uy phong lẫm liệt lúc này mang vẻ mặt kinh ngạc, không biết làm sao.

Thế nào? Mọi người thật giống như không muốn gặp lại ta? Phượng Tĩnh Xu cau mày.

Vừa thấy Phượng Tĩnh Xu cau mày, hai thiên binh nhất thời biến thành tôm tép, không ngừng mãnh liệt lắc đầu, Không, sẽ không! Sao chúng ta lại không muốn gặp Hoàng Vũ cô nương chứ!

Hoàng Vũ. . . . . . cái tên quen thuộc và xa lạ. . . . . . Phượng Tĩnh Xu run run.

Cái đó. . . . . . sao cô nương lại tới? Thiên binh Giáp cẩn thận từng li từng tí hỏi, trong lòng vừa mong đợi vừa sợ.

Tên tuổi Hoàng Vũ Tĩnh Xu ở Thiên giới ai không biết ai không hiểu?

Nhớ ngày đó nàng ở Thiên Đình, mới ba ngày, đã làm cho cả Thiên Đình huyên náo người ngã ngựa đổ, rồi lại làm cho người ta không hạ được miệng trách cứ, quả thật làm cho người ta vừa yêu vừa hận.

Với một đám thiên binh thiên tướng tự xưng là người trời võ công cao cường như bọn họ, thời gian không quá nửa ngày, đã bị nàng quật ngã thành chồng lớn, khiến mặt mũi võ tướng bọn họ bị quét hết. Có điều lời như vậy còn dễ nói, bọn họ còn có một cái lý để gạt bỏ ghét nàng, nhưng nàng vừa xoay người đã bưng ra một bàn mỹ thực làm người ta thèm thuồng, khiến từng người bọn họ đầu óc mê muội choáng váng, ăn một bữa như hổ đói, quét sạch những món ăn nàng làm. Có người nói “nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn” (được lợi từ người khác thì cho dù người ta có gì không đúng thì mình cũng không dám nói gì), thế nêb, ăn luôn món ăn nàng làm, sao bọn họ còn không biết xấu hổ mà ghi hận người ta? Không thể làm gì khác hơn cười đau khổ tiếp tục bị nàng quật ngã. . . . . .

Sau đó nàng hạ phàm đầu thai, khoan hãy nói, Thiên Đình lập tức yên tĩnh lại, khiến bọn họ hơi cảm thấy không quen, đều rất nhớ nhung tay nghề xuất thần nhập hóa của nàng.

Ôm tâm tình phức tạp, thiên binh Ất lặng lẽ thở dài. Chỉ là nói thật, hắn thật sự vẫn muốn ăn một ăn ngon mỹ vị làm cho người ta chảy nước miếng kia. . . . . .

Phượng Tĩnh Xu phục hồi tinh thần lại, nói ra ý đồ của mình, Ta tới tìm Long Vương.

Long Vương? Vẻ mặt thiên binh Ất mù mịt, Long Vương không có ở đây!

Không có ở đây? Hắn đi đâu rồi? Phượng Tĩnh Xu gấp gáp hỏi.

Trước đó vài ngày hắn đã đi ra ngoài, hình như là đi tuần biển Bố Vũ rồi. Thiên binh Giáp trả lời.

Tuần biển Bố Vũ?

Trong lòng Phượng Tĩnh Xu không khỏi khó hiểu, theo bọn họ nói, vậy mưa ở đất phong không phải do Long Vương làm đúng không?

Không nghĩ ra, nàng quyết định hay là trực tiếp tìm cha nuôi mẹ nuôi của mình để giải quyết, Vậy ta tìm Ngọc đế và Vương Mẫu, bọn họ ở đây chứ?

Hai người cùng gật đầu, Có.

Vậy phiền hai vị thông báo một tiếng. Vốn trực tiếp có thể đi vào, nhưng Phượng Tĩnh Xu vẫn có lễ xin hai người thông báo thay.

Không cần, không cần. Nào ngờ thiên binh Giáp phất phất tay nói: Hoàng Vũ cô nương, người cứ trực tiếp đi vào tìm Ngọc đế, không cần thông báo đâu.

Ách, không thể nào, đơn giản cho có như vậy hả?

Thấy Phượng Tĩnh Xu hơi ngạc nhiên, thiên binh Ất nói: Trên Thiên Đình ai không biết Hoàng Vũ cô nương chứ! Người là con gái nuôi của Vương Mẫu nương nương, hơn nữa chúng tiên trong Thiên Đình cũng không phải là không biết người. Sau khi người đi, tất cả mọi người đều rất hoài niệm người, còn ước gì người trở lại !

Sau khi đi . . . . .

Khóe miệng Phượng Tĩnh Xu giật giật, sao lại nói kỳ lạ như vậy. . . . . .

Nhưng mà bây giờ nàng có chuyện gấp muốn tìm cha nuôi mẹ nuôi, vì vậy cũng không khách khí với bọn họ, nếu bọn họ nói trực tiếp có thể đi tìm không cần thông báo thì nàng phải đi nhanh thôi!

Nghĩ như vậy, Phượng Tĩnh Xu cảm ơn hai người rồi nhanh chóng đi vào Vân Tiêu Bảo điện.

Đưa mắt nhìn bóng dáng Phượng Tĩnh Xu rời đi, trên mặt thiên binh Giáp Ất lộ ra nụ cười thèm thuồng, trong lòng tính


/222

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status