Tinh Không Chi Dực

Chương 17: Lần đầu xuất trận, tao ngộ chiến (2)

/346


“Một, hai, ba, chỉ có ba chiếc Mèo Địa Ngục!” Thụy Sâm nhìn màn hình rada, trên đó hiện lên những chấm đỏ đánh dấu các chiến đấu cơ của Liên Bang đang quay lộn quanh chiến khu trục hạm, nhưng chỉ có ba chấm đỏ, không phải lúc trước thông báo có bốn chiếc sao?

Trong lúc Thụy Sâm đang tập trung tìm kiếm chiếc thứ tư, những con “mèo con” của Liên Bang cũng đã phát hiện ra hai chiếc Nữ Yêu đột nhiên xuất hiện, lập tức ba chiếc chiếc đấu cơ bỏ qua chiếc khu trục hạm, tập trung lại đội hình biên đội xông thẳng về phía Thụy Sâm và Robert Parnell, vẫn chỉ là ba chiếc.

“Robert! Mày có thấy chiếc thứ tư đâu không? Rada của tao chỉ thấy có ba chiếc.” Thụy Sâm cũng có vẻ hơi bị khớp, cậu mở to mắt quan xác khắp xung quanh, chiếc thứ tứ đâu, nguyên tắc cơ bản nhất của không chiến là nắm rõ tình hình đối phương, chỉ có nắm được tình hình đối phương mới căn cứ vào đó tìm ra vị trí chiến thuật có lợi nhất cho mình để công kích, nhiều phi công đã bị bắn rơi mà thậm chí còn không biết chiến đấu cơ địch từ đâu xuất hiện.

“Không có, rada của tao cũng chỉ có ba chiếc, có lẽ một chiếc bị khu trục hạm bắn rơi cũng nên.”

“OK! Cũng có thể, Robert, chia ra tấn công, ba “chú mèo con” đang lao đến gần, Thụy Sâm cũng bất đắc dĩ bỏ qua việc dò tìm, hiện nay cứ tập trung vào ba chiếc trước mặt đã. Hai chiếc Nữ Yêu lượn sang hai phía, tạo thành thế gọng kìm tiến tới ba chiếc Mèo Địa Ngục. Các phi công của Liên Bang cũng tản ra, hai chiếc bám về bên trái theo Thụy Sâm, một chiếc lượn sang phải bám theo Robert Parnell.

Tuy cự ly còn khá xa, Thụy Sâm nhắm vào chiếc chiến đấu cơ đi đầu trong hai chiếc tiến về phía cậu nã một loạt đạn, những vệt sáng hồng và lam của lazer và tia ion nhắm vào chiếc Mèo Địa Ngục lao tới, bóp cò xong, Thụy Sâm lập tức kéo Nữ Yêu lượn xuống dưới, trong tình trạng không có màn chắn năng lượng, cậu thực sự không muốn có một trận đấu súng trực diện với đối thủ.

Những “chú mèo con” của Liên Bang không ngờ rằng Thụy Sâm lại nổ súng ở cự ly xa như vậy, thông thường mà nói, ở cự ly này nổ súng chỉ có tính chất gây nhiễu cho đối phương là chính, trừ khi ăn may còn cơ hội nhắm trúng mục tiêu là rất mong manh.

Nhưng Thụy Sâm là một ngoại lệ, trong lúc phi công của Liên Bang còn đang cười nhạo đối phương bắn từ quá xa, rõ ràng là một gã lính mới chưa có kinh nghiệm, những luồng đạn từ Nữ Yêu đã lao đến, những tia sáng đỏ và lam không chệch một ly bắn vào đầu chiếc Mèo Địa Ngục, va chạm với màn chắn năng lượng phát ra những quầng sáng chói lòa cả khoang lái, viên phi công giật nảy mình vội giật cần lái cho chiến đấu cơ lượn sang trái tránh né, sống lưng toát mồ hôi lạnh, liếc nhìn qua bảng điều khiển, màn chắn năng lượng chỉ còn không đầy 20%, không ngờ chỉ chạm mặt lần đầu mà đã suýt nữa bị bắn rơi, khinh địch quá, màn chắn trên chiến đấu cơ đối phương không hoạt động không có nghĩa là pháo cũng vậy.

“Cẩn thận, Blue 02, thằng nhóc này có vẻ không đơn giản, hắn bắn rất chuẩn, tập trung vào, đừng cho hắn cơ hội ngắm bắn.” Viên phi công lớn giọng gọi số hai của mình.

“Rõ rồi, đội trưởng, em đã khóa được hắn trong tầm ngắm, hắn không chạy nỏi đâu.” Trong chiếc Mèo Địa Ngục thứ 2, viên phi công liếc nhìn hình ảnh chiếc Nữ Yêu đã nằm gọn trong khung vuông của hệ thống ngắm, ấn nhẹ nút phóng tên lửa, hai quả tên lửa đối không đầu dò ảnh lao ra, nhắm thẳng vào chiếc Nữ Yêu phóng tới với tốc độ cực nhanh.

Hai điểm sáng màu vàng xuất hiện trên màn hình cùng với tiếng “Đô… đô…” ngân lên cảnh báo khiến thần kinh của Thụy Sâm như căng lên, hai quả tên lửa đầu dò ảnh, cậu đẩy càn ga lên mức cao nhất, thực hiện một cú quặt gấp tháo được một quả, nhưng quả thức hai vẫn ngoan cố ngoặt theo, bám sát phía sau chiếc Nữ Yêu.

Thụy Sâm ấn nút phóng đạn mồi nhử, định đánh lừa quả tên lửa, nhưng chiến đấu cơ không có phản ứng gì…

“XXX, đáng chết.” Thụy Sâm điên tiết chửi thề một câu, không có màn chắn và tên lửa cũng đã là quá lắm rồi, nhưng xem ra chiếc Nữ Yêu này còn không có bất cứ loại đạn mồi nào. Khi ánh mắt chạm vào chiếc khu trục hạm ở gần trước mặt, cậu nảy ra một ý.

Trên chiếc khu trục hạm.

Vị thuyền trưởng đang có tâm trạng rất tốt, ông ta chìm trong sự hân hoan khi nghe thuộc cấp báo cáo hệ thống màn chắn đã khôi phục xong, nhìn chỉ số năng lượng của màn chắn từ từ nâng lên đến 5% rồi 7%, ông có cảm giác mọi việc lại trở lại trong tầm không chế, đúng lúc đó ông nghe tiếng hét của sĩ quan rada.

“Oh! Thằng ngốc đó.” Tâm trạng của thuyền trưởng lập tức chìm xuống đáy, ông há mồm trợn mắt nhìn chiếc Nữ Yêu đã lao thẳng vào chiến hạm của mình, không biết phải làm gì, trong đầu ông chỉ có một suy nghĩ duy nhất, hết rồi, tất cả đều sắp chấm dứt, lính mới vẫn là lính mới, quả thực không thể trông đợi được, kỹ thuật bay tồi như vậy sao? Chiến đấu cơ địch còn chưa kịp bắn, lại lao thẳng vào đồng đội tự sát, trung tâm huấn luyện làm cái quái gì mà để cho loại người này cũng có thể tốt nghiệp?

Với nét mặt trắng bệch, vị thuyền trưởng đưa cả hai tay nắm chặt lấy tay ghế, chuẩn bị cho một cú va chạm cực mạnh sắp xảy ra, nhưng chiếc Nữ Yêu đáng ghét đó khi đến sát chiến hạm sử dụng một động tác linh hoạt xoay vòng quanh trục thân, lướt sát thân hạm vòng qua phía bên kia.

“Hô! Nguy hiểm quá!” Nhưng ngài thuyền trưởng vừa thở dài xong một hơi, còn chưa kịp lau mồ hôi lạnh trên trán thì một điểm sáng nữa lại xuất hiện trong mắt ông ta, điểm sáng này khi nãy bám sát sau Nữ Yêu nên rada dò tìm không nhìn thấy, chỉ đến khi Nữ Yêu chuyển hướng gấp vòng ra sau hạm, nó mới lộ ra, nhưng ngay cả thời gian phản ứng cũng không có nữa, điểm sáng này lao thẳng vào chiếc khu trục hạm trong ánh mắt trợn trừng của vị thuyền trưởng.

“Oanh!” Tiếng nổ lớn vang lên, truyền đi khắp chiến hạm, toàn thân nó rung lên một cái rồi khôi phục lại bình thường.

“Báo cáo tổn thất!”

“hạm trưởng, lực đẩy chỉ còn 40%, hệ thống thông tin và đại bộ phận vũ khí đều mất điều khiển, hệ thống màn chắn ngừng hoạt động, hiện nay chúng ta hầu như mất khả năng tự vệ…”

“Hệ thống màn chắn ngừng hoạt động???” Không chờ nghe hết báo cáo tổn thất, khuôn mặt thuyền trưởng bỗng chốc trở nên xám xịt…

Thụy Sâm điều khiển Nữ Yêu bay sát thân hạm, lượn nửa vòng, khi cậu vòng ra từ phía sau chiếc khu trục hạm, cậu đã ở bán cầu sau của chiếc Mèo Địa Ngục số 2, Thụy Sâm cười nhẹ, ở cự ly này thực là quá gần, cậu đã rèn luyện kỹ thuật xạ kích qua vô số lần tập trong không gian mô phỏng cũng như bắn đạn thật, không có lý do gì lại có thể bắn trượt. Phi công lái chiếc Mèo Địa Ngục số 2 chắc cũng là một người mới, còn khá thiếu kinh nghiệm, hắn thậm chí còn không phát hiện ra đối phương đã vòng ra sau mình, vẫn tiếp tục tìm kiếm mục tiêu vừa bay khuất sau thân chiếc khu trục hạm.

“Blue 02, nguy hiểm, hắn ở sau lưng cậu.” Viên phi công bay trên chiếc Mèo Địa Ngục số một đã nhận ra hành động của Thụy Sâm, một cơn co thắt nổi lên trong lồng ngực anh ta, có điều anh ta cách vị trí của đồng đội hơi xa, không kịp can thiệp, chỉ biết hét lên cảnh báo.

Liên tiếp những tia lazer đỏ lừ và những tia ion trắng bạc bắn vào phía sau chiếc Mèo Địa Ngục số 2, tại đó không ngừng xuất hiện những quầng sáng khi tia năng lượng va chạm với màn chắn, viên phi công gắng hết sức điều khiển chiến đấu cơ tránh né, nhưng những phát đạn vẫn như bóng theo hình bám sát lấy anh ta, khi những phát pháo của Thụy Sâm phá hủy hệ thống màn chắn, những phát tiếp theo liên tiếp nện vào thân chiến đấu cơ địch, từng khối từng khối vỏ bọc kim loại bị bắn tung ra, chiếc Mèo Địa Ngục bắt đầu bốc cháy, từng mảng thiết bị lớn rời ra khỏi thân chiến đấu cơ bay lả tả.

“Không!!!! Blue 02!!!!!” Từ chiếc Mèo Địa Ngục còn lại, một tiếng kêu đầy thống khổ vang lên, mấy phút trước đồng đội vẫn còn cười nói bên tai, bây giờ đã cũng chiến đấu cơ biến thành một quả cầu lửa sáng chói, anh ta thậm chí còn không kịp thoát ra bằng khoang cứu sinh.

Đây là chiếc đầu tiên mình bắn rơi ư? Thụy Sâm nhìn chiếc Mèo Địa Ngục nổ tung trước mắt, cậu thả nút bắn ra, liên tục công kích trong thời gian dài khiến cho năng lượng pháo của Nữ Yêu đã cạn sạch, Thụy Sâm cần phải chờ chiến đấu cơ nạp đầy lại cho pháo, thêm vào đó chiếc Mèo Địa Ngục còn lại cũng đang lao đến gần, bây giờ là hai chọi hai.

Đưa mắt nhìn quanh, Robert Parnell đang cùng một “chú mèo con” khác quần vòng, nhưng xem ra anh chàng cũng sắp tóm được đuôi nó rồi, Thụy Sâm yên tâm về bạn, cậu chỉ cần tập trung chăm sóc chiếc còn lại, nó đang lao thẳng tới cậu, bốn khẩu pháo lazer và hai khẩu pháo ion phun ra những ánh chớp chói là như muốn trút hết căm hờn, chỉ đáng tiếc là kỹ thuật xạ kích từ xa của phi công chưa đạt tới trình độ như Thụy Sâm, chỉ lắc nhẹ cần điều khiển là Nữ Yêu đã tránh thoát một cách nhẹ nhàng. Đồng thời Thụy Sâm cũng rất nhanh nhận ra rằng đối phương lao đến với tốc độ quá nhanh, dường như tâm trạng không được bình tĩnh.

Cự ly giữa hai bên thu hẹp lại trong nháy mắt, trong lần giao chiến đầu tiên không ai chiếm được thượng phong, đối phương không bắn trúng Thụy Sâm còn cậu thì chờ đợi đến khi các khẩu pháo nạp đầy lại năng lượng, hơn nữa cậu cũng không có ý định đối đầu đọ súng với đối phương, kéo nhẹ cần điều khiển cho chiến đấu cơ lượn lên đồng thời Thụy Sâm giảm ga hãm tốc độ đột ngột. Đối thủ của Thụy Sâm cũng kéo chiến đấu cơ lượn theo, những tốc độ của anh ta quá nhanh so với cậu, kết quả là tạo thành vòng lượn quá rộng, Nữ Yêu thực hiện một cú ngoặt nhỏ là cắt vòng bán kính chiếm lấy vị trí sau lưng anh ta.

Cảm thấy hơi thở của tử thần đã lởn vởn sau lưng, viên phi công như lạnh buốt cả người, anh ta hoàn toàn không muốn có kết cục như người đồng đội trẻ tuổi của mình, điên cuồng xoay chuyển cần lái, anh ta ép “chú mèo con” của mình hết chồm lên lại vọt xuống, quặt phải, trượt trái hòng cắt đuôi Thụy Sâm, anh ta cảm giác mình đã phát huy năng lực của loại Mèo Địa Ngục lên đến cực hạn, nhưng chiến đấu cơ địch vẫn như cái bóng tử thần lởn vởn phía sau lưng, viên phi công Liên Bang cười khổ mội tiếng, anh biết mình gặp phải một đối thủ trên tay, hôm nay khả năng là lần bay cuối cùng của mình, thế mà mấy phút trước còn cười hắn là lính mới.

Thụy Sâm siết tay vào nút khai hỏa, cậu cảm thấy hài lòng nhìn từng quầng sáng chói lên phía sau chiếc Mèo Địa Ngục, mặc dù nó không ngừng cơ động một cách điên cuồng, nhưng cũng như con cá đã nằm trên thớt, mọi cố gắng đều là vô ích.

Phát đạn cuối cùng chạm mục tiêu, chiếc Mèo Địa Ngục bốc cháy rồi nổ tung thành một quả cầu lửa, viên phi công đáng nhẽ có thể thoát ra nhưng không may một phát đạn pháo xuyên qua màn chắn đã bắn trúng khoang lái của anh ta.

Thụy Sâm kéo nhẹ cần lái sang trái, tránh khỏi vụ nổ, hiện nay thắng lợi đã ở trong tầm tay, chỉ còn duy nhất một đối thủ, cậu hướng mũi chiến đấu cơ về phía Robert Parnell, đẩy hết tay ga, Nữ Yêu chồm lên lao vút về phía cuộc chiến đang tiếp diễn.

“Robert, còn chưa xong việc à? Bên tao đã gọn ghẽ rồi, có cần giúp đỡ không?” Thụy Sâm vừa lao đến vừa trêu bạn.

“Đừng có mó tay vào, ở đây không có việc của mày, tự tao cũng xong, mày làm như đứa nào cũng là đồ biến thái như mày vậy hả?” Robert Parnell vừa tấn công đối phương vừa nói.

“Tùy mày, nhưng bất kể thế nào hôm nay cxung là tỷ số 2-1, mày thua rồi, kẻ thua phải làm gì chắc tao không cần nhắc hả?” Thụy Sâm tưng tửng đáp đồng thời điều khiển Nữ Yêu ép tới chiếc Mèo Địa Ngục còn lại, cậu cũng hơi sốt ruột, trận đánh kéo dài quá.

“Mời rượu chứ gì, yên tâm, không ai quỵt với mày đâu!”

Màn chắn năng lượng của chiếc Mèo Địa Ngục đã bị Robert phá hủy trong những loạt đạn trước, viên phi công chỉ còn biết nghiến răng thực hiện các động tác cơ động hòng dành lại ưu thế, nhưng khi nhìn thấy một chiếc Nữ Yêu nữa ép tới, anh ta giật mình phân tâm, điều đó đã ảnh hưởng đến động tác tránh né.

Oanh! Đối thủ cuối cùng nổ tung thành một quả cầu lửa sáng rực không gian đen ngòm của vũ trụ, trên cả Sagittarii lẫn chiếc khu trục hạm hộ tống , tiếng hoan hô vang lên, mọi người nhảy lêm sung sướng, chúc mừng hai phi công dũng cảm, chúc mừng vì hôm nay mình đã may mắn tai qua nạn khỏi.

“Xem ra ta cũng nhìn nhầm rồi, mấy chú nhóc này cũng có chân tài thực học đấy!” Thuyền trưởng chiếc khu trục hạm mỉm cười nhìn hai chiếc Nữ Yêu tập hợp đội hình bay hộ tống hai chiếc chiến hạm.

“Hạm trưởng! Trên rada phát hiện chiến đấu cơ đang tiếp cận, là lực lượng tiếp viện.”

“Cảm tạ thượng đế! Bọn họ cuối cùng cũng đến, thế là an toàn rồi, cảm tạ ông trời.” Thuyền trưởng làm một dấu chữ thập trước ngực như một tín đồ thành kính.

Tuy trận đánh đã kết thúc nhưng một dấu hỏi lớn vẫn đọng trong đầu Thụy Sâm, lũ “mèo con” làm thế nào để đến được đây? Cả một hạm đội đồn trú trong thiên hà này, tại sao không ai phát hiện ra chúng?


/346

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status