Tiểu thiếp vị thành niên

Chương 74: Mê hoặc, lợi dụng

/225


Mộ Dung Vũ không nói tiếng thứ hai liền đi đến thư phòng.

Trong Thư phòng, Mộ Dung Trần đang tập trung tinh thần xem tấu chương trước mắt.

Rầm…đột nhiên nghe tiếng cửa bị phá ra, hắn vừa định nổi giận với kẻ lớn mật dám quấy rầy mình. Nhưng ngẩng đầu lên liền thấy Mộ Dung Vũ với vẻ mặt âm trầm, tức giận đứng ở nơi đó trừng mắt. Hắn hơi nhíu mày hỏi:“Thập Tứ đệ, sao ngươi lại tới đây, xảy ra chuyện gì làm cho một người vốn luôn ôn nhu mỉm cười như Thập Tứ đệ phẫn nộ như vậy?”

“Hoàng huynh, vì sao lại đối xử nàng như vậy?” Mộ Dung Vũ lạnh lùng khác thường nhìn hắn chất vấn. Hắn có thể không thương nàng nhưng cũng không thể thương tổn nàng.

“Ngươi đang nói cái gì?” Mộ Dung Trần sửng sốt hỏi lại, không rõ Mộ Dung Vũ đang nói cái gì.

“Tâm Nghi…đến tột cùng huynh đã làm gì Tâm Nghi mà khiến nàng hận huynh như vậy?” Mộ Dung Vũ không khống chế được quát lên. Hắn cư nhiên tuyệt không quan tâm, cũng không để ý, thậm chí cũng không biết mình đang nói chuyện với ai.

Lúc này Mộ Dung Trần mới hiểu được hắn là vì nàng bị tổn thương cho nên bất bình sao? Sắc mặt nhất thời trầm xuống, ngữ khí lạnh như băng nói: “Thập Tứ đệ, nàng là nữ nhân của ta, ta đối xử với nàng như thế nào ngươi không cần quan tâm, sau này ngươi tốt nhất nên tránh xa nàng một chút.”

“Hoàng huynh, nàng là nữ nhân của huynh, nhưng nàng cũng là con người, vì sao lại tổn thương nàng? Nếu huynh không thương nàng thì giao nàng lại cho ta, để ta yêu thương nàng.” Mộ Dung Vũ giận dữ hét, nghĩ đến việc hoàng huynh cường bạo nàng, nghĩ đến nàng khóc đáng thương như vậy, lòng của hắn liền như bị bóp chặt, đau đớn.

Bốp… tiếng một cái tát vang vọng trong phòng, rơi trên mặt Mộ Dung Vũ.

Mộ Dung Trần nhìn bàn tay của mình, ánh mắt hơi tối lại, băng lãnh nói: “Thập Tứ đệ, nhớ kỹ tránh xa nàng ra, nàng đã là nữ nhân của ta, ngươi và nàng vĩnh viễn cũng không thể bên nhau, sau này đừng để ta nghe được những lời nói như vậy nữa, nếu không ta sẽ hủy hoại nàng.”

Mộ Dung Vũ nhìn hắn chằm chằm, hoàng huynh cư nhiên đánh hắn, hắn vung tay áo, trước khi xoay người bước đi vẫn hung hăng nói tiếp một câu: “Nếu huynh tiếp tục thương tổn nàng, ta nhất định đoạt lấy nàng, nếu huynh dám hủy hoại nàng, ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho huynh, sẽ hận huynh.”

Thập Tứ đệ cư nhiên vì một nữ nhân mà dám nói với hắn như thế. Sắc mặt Mộ Dung Trần âm trầm cực điểm, tay hung hăng đập xuống bàn khiến nó lập tức gẫy đôi, giận dữ đứng dậy ra khỏi thư phòng

Mạnh phủ

“Tiểu thư có đau không, có muốn nô tì làm nhẹ hơn không?” Tiểu Vân vừa giúp nàng bôi thuốc vừa hỏi.

“Cũng không đau lắm, rốt cuộc vẫn là thuốc ở trong Hoàng cung khiến ta thật thoải mái.” Cung Tuyết Thiến nói.

“Dạ, tiểu thư, xong rồi, vậy nô tỳ đi xuống trước, người nghỉ ngơi đi.” Tiểu Vân giúp nàng băng bó xong rồi nói.

“Đi đi, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút.” Cung Tuyết Thiến phân phó.

Tiểu Vân xoay người rời đi, vừa mới mở cửa liền thấy Vương gia với vẻ mặt tức giận xuất hiện ở trước cửa, hoảng sợ vội vàng hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.”

“Lui xuống.” Ngữ khí của Mộ Dung Trần không tốt ra mệnh lệnh nói.

Tiểu Vân theo bản năng nhìn về phía Cung Tuyết Thiến, Cung Tuyết Thiến gật đầu với nàng, ý bảo nàng rời đi, lúc này Tiểu Vân mới rời đi với vẻ mặt lo lắng.

Cửa phòng lập tức bị hắn dùng chân đóng lại, hắn đi từng bước âm trầm hướng về phía nàng.

Thân thể Cung Tuyết Thiến nhất thời khẩn trương đến mức cứng lại, đứng lên cảnh giác nhìn hắn, không biết hắn lại phát điên vì cái gì, nhưng mà nhất định không phải chuyện gì tốt.

“Mạnh Tâm Nghi, lòng dạ ngươi thật thâm độc, cư nhiên dám mê hoặc Thập Tứ đệ.” Giọng điệu Mộ Dung Trần căm hận nói, một phen liền giữ chặt cánh tay bị thương của nàng, hung hăng xô nàng ngã trên mặt đất.

Miệng vết thương trên cánh tay lập tức bị vỡ, tràn ra máu tươi, đau đớn làm cho nàng nhíu chặt mày nhưng vẫn quật cường như cũ ngửa đầu, trừng mắt nhìn hắn: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì?” Nàng mê hoặc Mộ Dung Vũ lúc nào chứ?

“Không thể ngờ rằng ngươi lại có thể giả bộ giống như vậy. Mới mười tuổi đã có thể lập mưu với Bổn Vương, ngươi cho rằng Bổn Vương còn có thể tin ngươi sao? Cũng chỉ có Thập Tứ đệ thiện lương bị ngươi lợi dụng thôi.” Mộ Dung Trần lấy tay hung hăng bóp cằm của nàng, trên cao nhìn xuống nàng chằm chằm, ánh mắt tức giận làm cho hắn cơ hồ muốn một chưởng đánh chết nàng.

“Mộ Dung Trần, ngươi cho là mọi người đều giống ngươi sao? Không, ta nói cho ngươi biết, ta có thể lợi dụng tất cả mọi người trong thiên hạ, duy nhất sẽ không lợi dụng hắn, bởi vì hắn là thật lòng đối tốt với ta.” Cung Tuyết Thiến không cười nhìn hắn

“Mạnh Tâm Nghi, nếu ngươi dám nói dối, Bổn Vương sẽ khó mà kiềm chế, một chưởng đánh chết ngươi.” Ánh mắt Mộ Dung Trần tràn đầy tia nhìn nguy hiểm.

Cung Tuyết Thiến lại tuyệt không quan tâm hay sợ hãi hỏi: “Như vậy xin ngươi trước khi đánh chết ta, nói cho ta biết ta lợi dụng Thập Tứ Vương gia như thế nào? Để cho ta trước khi chết hiểu được một chút, ta không muốn làm con ma hồ đồ, chịu oan khuất.”

“Ngươi còn giả vờ sao? Ngươi đã nói gì với Thập Tứ đệ khiến hắn không quan tâm tình cảm huynh đệ, đến uy hiếp Bổn Vương?” Toàn thân Mộ Dung Trần đều tản ra hơi thở lạnh như băng.

Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nàng nói gì? Ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhớ tới hắn đột nhiên đẩy nàng ra rồi bỏ đi. Hắn là đi tìm Mộ Dung Trần sao? Nhất định là như vậy! Trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Hắn thật ngốc.

“Nhớ kỹ, Mạnh Tâm Nghi, ngươi ngàn vạn lần không nên phá quan hệ huynh đệ giữa chúng ta.” Trong mắt Mộ Dung Trần bắn ra tia nhìn khiến người ta sợ hãi. Nữ nhân như vậy chính là tai họa nhưng hắn cũng sẽ không thật sự giết nàng. Thập Tứ đệ trời sinh chính là một người quá đơn giản. Hắn đã nói thì nhất định sẽ làm được, hắn sẽ không để cho một nữ nhân phá hoại tình cảm huynh đệ giữa bọn họ.

“Mộ Dung Trần, ngươi thật sự là quá đề cao bản thân rồi, ngươi còn không xứng để cho ta đi “khích tướng” Thập Tứ Vương gia.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, trong mắt đều là châm chọc.

“Mạnh Tâm Nghi, hôm nay Bổn Vương sẽ cho ngươi nhớ kỹ ngươi là nữ nhân của ai. Sau này nếu như còn dám mê hoặc Thập Tứ đệ, ta sẽ hủy đi dung mạo của ngươi.” Mộ Dung Trần nói xong, tay dùng một chút lực liền kéo nàng đứng lên, trong mắt lửa giận thiêu đốt hừng hực.

“Roẹt…roẹt…” Mấy tiếng vang lên, y phục của nàng cũng theo đó mà bị xé rách ra, nháy mắt liền biến thành những mảnh nhỏ rơi trên mặt đất.

“Ngươi vô sỉ…cút ngay.” Cung Tuyết Thiến hoảng sợ, một tay che trước ngực, một tay bảo vệ chính mình, cuống quýt muốn chạy trốn lại bị hắn vung tay lên ôm vào trong lòng.


/225

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status