Tiêu Nhiên Mộng

Chương 18: Một lần nữa

/107


Kì Nhiên giật mình, trong mắt đầy hoang mang và ngoài dự đoán, thật lâu sau đó mới nhe giọng đáp:"Mọi thứ của quá khứ, dù là mộng nhưng đã cuốn lấy ta quá sâu rồi, không thể nào thoát được nữa. Ta nên sớm quên đi giấc mộng mà hoàng huynh đã dệt cho mình mới phải, càng sớm càng tốt."

* B) v& Z2 m7 }# Y

/ K1 R! A* P8 Z0 U3 m) _ Cơn tức giận "phừng" một tiếng bùng lên trong lòng, không biết lấy sức từ đâu mà tôi ở giữa xe ngựa giật mạnh áo hắn lại, dùng đầu đánh cốp lên trán hắn.5 \0 A$ X$ {" c& R4 ~! y, `( e

. G! Z$ `" B0 O: A- k

"Cốp—" Tiếng động vang thật lớn, đầu tôi choáng váng muốn hoa cả lên nhưng lòng lại thấy sáng tỏ, giọng căm tức:"Tiêu Kì Nhiên! Huynh lạc quan một chút được không hả? Bao nhiêu người liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi vũng lầy tăm tối chỉ vì muốn đạt được cái cuộc sống tự do vài năm này; bao nhiêu người hằng đêm gặp ác mộng nhưng khi bừng tỉnh giấc vẫn mỉm cười đối mặt chỉ vì khao khát một tương lai tốt đẹp hơn, vậy mà huynh thì sao?"" f9 g" a% ]% P9 @ }0 }

& v ~3 O4 I$ m Xe ngựa dừng lại nhưng Bộ Sát vẫn không bước vào. " B9 K i9 {2 Y3 {

. r, M: F7 @1 c" [

Tôi cố gắng nén lửa giận đang bốc lên, ánh mắt sáng rực nhìn như muốn thiêu cháy hắn:: e ~6 H( F; w1 m: @

* j8 K2 s6 ]5 P6 S8 n$ w) y

"Muội vẫn nghĩ là huynh lương thiện quá mức, suy nghĩ vì người khác quá mức nhưng lại không nghĩ rằng huynh là một kẻ nhu nhược không dám chịu trách nhiệm như vậy! Huynh biết bản thân không còn bao nhiêu thời gian, thà để muội và Bộ Sát lo lắng, sợ hãi cũng không chủ động chạy chữa! Huynh vạn lần muốn một cuộc sống huy hoàng, nhưng lại nhất định quy tội cho giấc mộng của đại hoàng huynh! Huynh rõ ràng phải từ chối yêu cầu vô lý của phụ mẫu, nhưng lại bằng lòng với việc cô độc một mình cũng không chịu gánh trên lưng tội danh bất hiếu!", k- j! q0 @7 i( w! c: h0 ]. J

5 z$ b8 F7 s8 M* D" E/ g5 ~ "Kì Nhiên, huynh biết gì không? Điều kiện đầu tiên trước khi đối tốt với người khác chính là phải đối tốt với bản thân trước đã! Nếu ngay cả bản thân mà huynh cũng không biết đối xử cho tử tế thì làm sao có thể hy vọng người khác yêu mến mình được?"

! G$ s8 d8 y% b) [% Q' H' u3 r* Y4 w' j, g

Lời vừa thốt ra, cả hai chúng tôi đều kinh ngạc đến ngây người.

t3 l/ V5 `. U9 U

0 V7 I; d) k5 m0 s Tôi rốt cuộc là đang nói cái gì thế này? Chẳng lẽ mới đập một cái mà đầu tôi trở nên "hâm" luôn rồi à?" K1 B$ @; R1 J: O J# m

6 A) A: W D+ \, l8 o

Gương mặt Kì Nhiên trắng bệch, chỉ duy có cái trán là ửng hồng lên. Có lẽ lúc nãy tôi hơi quá tay rồi.

+ x8 J0 ?: G1 X6 t( b: m6 g8 W" D# l% b% _1 b

Hắn trầm ngâm hồi lâu, khóe miệng nhếch lên cười khổ, giọng càng thêm yếu ớt:"Thật xin lỗi. Ta vốn không nên tranh cãi với Bộ Sát, càng không nên ép muội ở lại bên mình."

! K6 N+ ^4 E, U# X" O: x2 J( e" [

* H/ p7 k: S q6 C7 X6 D Hai tay tôi nắm chặt lại định đấm hắn một cái.- I# X+ u% O, m4 p% [

0 }" x8 p% L: Y Rồi lại nghe giọng nói bối rối của hắn trở nên kiên định, một sự kiên định chưa từng có:"Nhưng cả đời này, ta thật muốn tùy hứng một lần như vậy! Ta có thể vứt bỏ cả thế gian, có thể mang trên lưng tội danh bất hiếu, thậm chí không tiếc sinh mệnh của mình nhưng lại không muốn buông tay hai người. Chỉ cần có thể cùng mọi người, việc gì ta cũng không quan tâm, như vậy có thể không?"

" S: t- n9 I2 O# r7 H+ S

# i; u" g# j; Z+ f* V Đôi mắt trong veo của hắn nhìn tôi yên lặng, an tĩnh, lại có cả sự hoảng hốt cùng bình tĩnh bẩm sinh phảng phất làm nỗi sợ trong hồi ức tôi bùng lên.

# ^" Z5 G+ B: ` Đáy mắt xanh thẳm ấy lóe lên tia sáng, rực rỡ vô cùng, dường như tia sáng đẹp đẽ ấy chính là tương lai./ W! A' i- l5 ` K" K; ]& p

Bộ Sát vén rèm, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói băng lãnh nhưng lại làm lòng người chợt thấy ấm áp:"Xem ra trời sắp chuyển rồi, có lẽ sẽ không tìm được chỗ trú mưa kịp lúc."

6 H; \& }& m6 m3 w3 A Tôi "ừm" một tiếng, lại nói:"Không cần phải gấp đâu, ba người chúng ta trú mưa trong xe ngựa này cũng tốt mà."

. {0 N- \ q1 j5 u Ngồi giữa cái không khí xấu hổ này thật lâu sau, tôi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hai người họ:"Sinh mệnh Kì Nhiên có lẽ chỉ còn vài tháng.", W& L2 b; `. C8 \

Ngày đó, khi hắn không thở được ngã xuống, sau khi cứu hắn, tôi cũng từng xem sơ qua mạch đập, chỉ cảm thấy nội tức càng thêm hỗn loạn, chân khí trong cơ thể tứ tán, mạch đập của tim lại càng yếu hơn, e rằng chẳng phải chuyện gì tốt.6 |9 E- J( S: G) C* F5 X6 t

Khi đó, lúc lòng đang quặn đau khôn cùng nhưng lại nảy ra một ý tưởng vô cùng kì lạ khiến bản thân có chút giật mình.

" |8 C4 u, H" c: p Chỉ là ý tưởng này giống như đã bám rễ trong đầu tôi, không dứt ra được, lại càng ngấm sâu vào trong tâm trí. Chính nó cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến việc tôi đồng ý với Lam Yên.+ E6 a; U" w: a0 A3 w# Q2 [* Z% g7 o

Ánh mắt Bộ Sát lóe lên chút hung dữ, nhưng tôi mặc kệ, tiếp tục giữ vững ý định hỏi:"Các huynh có nghĩ đến khoảng thời gian sắp tới, ngoài tìm cách chữa bệnh thì có muốn làm gì khác không?"

/ D) s( S3 ^! R2 } o ^ Kì Nhiên khẽ cười, nói:"Theo Băng Y thấy thì chúng ta nên làm gì?". B' [: G( ` I3 y2 a0 U

Tôi vuốt nhẹ cằm, nét mặt nghiêm nghị, mắt sáng lên. Giọng tuy vẫn bình ổn như trước nhưng đã có chút mạnh mẽ:"Nếu là muội biết trước mình phải chết thì sẽ lập tức đi làm việc mình muốn nhất, những ý nguyện mà ngày thường bản thân chưa thực hiện được!"2 x: S$ D' F9 P' b

"Kì Nhiên chẳng lẽ không muốn tạo ra một chuyến hành trình nhuộm đầy màu sắc của cuộc đời sao? Không vì hoàng huynh, không vì chúng ta, chỉ vì chính bản thân huynh thôi, sống một cách vui vẻ, thoải mái!" L& ]9 `/ m, M" V7 @1 K @

Lần nói chuyện này làm Kì Nhiên, Bộ Sát đều thay đổi sắc mặt. Gương mặt lạnh lùng đến núi Thái Sơn đè cũng không thay đổi của Bộ Sát cũng lộ ra vài phần sửng sốt và có chút suy nghĩ. Thật là một hiện tượng lạ.

- r7 `) l& h- J% H2 w! P6 e Tôi biết đây không chỉ là giấc mộng của Kì Nhiên. Nó còn là giấc mộng mà tôi từng khao khát trong những ngày sống trong bóng đêm u ám, như một người sống cả đời trong bóng tối khát khao ánh dương rực rỡ. Thuở trước cứ mãi sợ ánh sáng kia quá chói lọi, quá đột ngột khiến cho đôi mắt ta không thể nào thích ứng, vậy mà bây giờ, từ khi nảy ra ý tưởng kì lạ ấy, đột nhiên tôi lại muốn buông xuôi tất cả.3 A% Y' w# \2 {" X, y+ f, ^+ e5 I7 l

"Ba tháng!" Tôi giơ ba ngón tay lên, cố giữ cho cơ thể đang quá sức hưng phấn vững lại, giọng run run, "Trong ba tháng này, chúng ta vứt bỏ quá khứ, vứt bỏ thân phận, vứt bỏ những gánh nặng, đem bản thân ra mà tạo nên một truyền kì cho cả ba người!"3 g% q1 s% k8 x. p

Kì Nhiên vẫn ngồi yên lặng giống như chưa hoàn hồn nhưng trong mắt đã cháy lên ngọn lửa khát vọng rực sáng, nóng bỏng.

' z* L3 r# V6 b Giọng Bộ Sát vẫn như trước giội thẳng một chậu nước lạnh vào người tôi:"Không nói đến việc thân phận của Kì Nhiên sẽ khiến mọi người chú ý, vấn đề là ở ta! Đừng nói là muội quên mất chuyện bị vây giết một lần rồi đấy?"

) \( B# U* j1 G, { Tiếng mưa rơi bên ngoài vẫn rả rích vang lên, xối lên trần xe ngựa. Mưa dần dần lớn hơn, mưa như trút nước, may mà xe ngựa này chống thấm, nếu không thì thật thảm, chỉ tội cho con ngựa đáng thương ngoài kia.

2 U' {. e' ~& ~( Y: m( j# I4 k Tôi ủ ê cúi đầu, còn Bộ Sát vẫn lạnh lùng không nói tiếng nào.8 S7 Z5 x% y7 p4 ]( _& b

Kì Nhiên cũng trầm tư rồi bỗng nhiên ngẩng đầu:"Cũng không phải là không có cách."' T Y: I0 |& }' w

Lòng tôi hân hoan hẳn lên, vội vàng hỏi:"Thật ư? Cách gì?"

) p# \& K E/ P6 D; } Kì Nhiên nghiêng người lấy ra trong gói đồ một thứ da giấy gì đó. Lúc tôi thầm cảm thấy kì quái thì hắn đã cầm nó cẩn thận mang lên mặt vuốt nhẹ, sau lại xoa xoa một chút.' U p0 d7 t4 Y( g9 ]" u. y

Chờ đến khi hắn buông hai tay ra thì đã biến thành một gương mặt hoàn toàn xa lạ, khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, diện mạo bình thường, nhìn qua có chút thanh tú. Điều quan trọng là khuôn mặt ấy trông rất ổn, không có chút sơ hở nào.

+ k/ D+ l) U Q Tôi kinh sợ mất một lát mới vỗ tay cười nói:"Kì diệu thật đấy, cứ như vậy sẽ không cần sợ có ai nhận ra hai người nữa."

l8 t4 h* n7 G8 i* v; ? Bộ Sát liếc tôi một cái:"Ta nhớ ngươi chỉ có một chiếc mặt nạ này thôi đúng không?". x# H8 S" W* p% D2 P( K

Kì Nhiên bất đắc dĩ gật đầu, lại nhìn vẻ mặt cụt hứng của tôi mới cười nhẹ nhàng nói:"Không sao đâu, đợi mưa tạnh đã. E rằng đám Lam Yên cũng đã đuổi theo chúng ta rồi."

7 P4 q7 l4 t0 I% h I% d- L "Cái gì.?" Tôi hét toáng lên, đứng thẳng dậy, đầu va vào nóc xe đau đến mức tôi hút vào cả miệng khí lạnh.+ a& q V% ]' Z/ R

Kì Nhiên vừa đau lòng vừa buồn cười xoa thuốc mỡ lên trán tôi, nói:"Thật không hiểu nổi muội được nuôi lớn trong hoàn cảnh thế nào nữa. Khi thì trầm tĩnh cơ trí, thông minh tuyệt đỉnh, khi thì lại khù khù khờ khờ khiến người ta phải hết cách với muội."- q9 u: ~' z' c3 R

Tôi xấu hổ cười, biết rằng câu hỏi không được tốt cho lắm nhưng vẫn không nén được thốt lên:"Nếu rõ đám người Lam Yên sẽ đuổi theo như vậy, sao huynh lại đồng ý dừng xe?"

3 }; }$ L7 [* B Kì Nhiên cười cười, nhấc tôi ngồi lên đùi hắn một cách hết sức tự nhiên rồi vòng tay ôm lấy. Mặt tôi có hơi nóng một chút nhưng cuối cùng vẫn không rời khỏi vòng ôm ấm áp này.# b# K: ]$ P5 n

Còn về phần Bộ Sát, phần lớn thời gian hắn đều tự giấu đi sự tồn tại của mình, nay lại như biến thành người vô hình mất rồi.

' h3 [1 W2 n( j g$ X4 \ "Đám người Lam Yên sẽ không gây khó dễ cho ta đâu. Nếu ta không có lệnh hay triệu gọi thì họ cho dù tìm thấy cũng sẽ lẳng lặng bảo hộ ở đằng sau thôi."1 c1 E" i4 ?' n' [5 U0 y

Tuy Kì Nhiên nói như vậy nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn thấy bất an vô cùng. Rõ ràng mấy canh giờ trước, tôi còn đồng ý với yêu cầu rời xa Thiếu chủ của nàng ấy, giờ lại không biết nhục nhã mà ngồi yên trong lòng người ta như vậy. Việc này so với độ chênh lệch giữa mức nước sông và nước biển quả thật khác xa.+ T7 H# L. L* y$ M

"Lam Yên bảo muội rời đi ư?”

# z$ j5 }8 P8 A' x- n" n6 K Kì Nhiên hỏi đột ngột như vậy làm tôi lúng túng vô cùng, vội vùng ra ngồi về vị trí cũ đáp:"Làm sao huynh biết được?"5 P0 d- J/ L9 C8 S

Kì Nhiên cười khẽ, nụ cười thật nhẹ nhàng, thanh thản, tựa như khi hắn vẫn cười vào ngày thường vậy, nhưng rồi giọng nói lại chất đầy hỗn loạn và bi thương:"Đồng ý với ta, đừng quan tâm đến nàng ta nữa! Chúng ta..") y% H2 E4 z* y" [

Bờ môi bướng bỉnh mấp máy một chút mới miễn cưỡng cất tiếng:". Là bằng hữu."* j0 x1 E9 P( N1 i- l

Tôi buông tầm mắt mình không dám nhìn thẳng vào sắc màu xanh thẫm đó. Nếu cứ nhìn vào nó, tôi sợ rằng mình sẽ đánh rơi tia lý trí cuối cùng để rồi đắm chìm mất.

" k, K/ d# a4 i "Đợi ta gọi Lam Yên báo tin về cho phụ hoàng, mẫu hậu xin thời gian ba tháng để cân nhắc lại việc thừa kế, ta nghĩ họ sẽ đồng ý thôi."

1 o* \- q8 p" u

/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status