Thế bây giờ bé phải đuổi theo sao?
Nhưng cái anh Bắc này rất không thích bé mà.
Đường Ứng đối phó qua loa với đạo diễn Lưu xong, vừa đến đã nhìn thấy túi sữa nhỏ thế này, tim cậu ấy cũng khó chịu theo, "Tiểu Tinh Tinh."
Đường Ứng ngồi xổm trước mặt Tô Nhan Tinh, mềm giọng nói "Em đừng trách anh ấy, anh ấy có một cô em gái, cũng tên là Tô Nhan Tinh, nhưng ba năm trước bị lạc mất rồi..."
"Em cùng tuổi với cô bé đó, lại có tên giống hệt, nên anh ấy khó tránh khỏi nghĩ nhiềụ"
"Anh thay anh ấy xin lỗi em."
"Xin lỗi."
Hóa ra là vậy
Con ngươi trong vắt của Tô Nhan Tinh tràn đầy đồng cảm, "Thế thì anh trai nhỏ cũng tội nghiệp quá."
"Em tha thứ cho anh ấy."
"Em không trách anh ấy nữa."
Em gái của anh ấy bị lạc mất rồi...
Thảo nào anh trai nhỏ lại có phản ứng lớn như vậy.
"Ừm."
Đường Ứng vừa nói vừa đưa tay xoa xoa tóc của Tô Nhan Tinh, len lén nhổ một sợi.
Tự cho là thần không biết quỷ không hay.
Lại nghe Tiểu Tinh Tinh xuýt xoa một tiếng, "Anh Đường, sao anh lại nhổ tóc em?"
Đường Ứng ...
Có cái lỗ nào không?
Cho tôi chui xuống với.
"Khụ, chỉ là có chỗ cần dùng "
"Là muốn làm chuyện xấu sao?" Tiểu Tinh Tinh trợn tròn mắt, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin nhìn về phía cậu ấy.
Sư phụ từng nói, rất nhiều tà thuật cần dùng sợi tóc đó
Đường Ứng
"Không phải "
"Anh không làm chuyện xấu đâu "
Tiểu Tinh Tinh nhìn kỹ tướng mạo của Đường Ứng, tướng mạo cho thấy Đường Ứng là một người rất hiền lành, hơn nữa tương lai cũng không có tai ương lao ngục, xem ra không phải người sẽ làm chuyện xấụ
"Vậy anh Đường nhổ tóc em để làm gì?"
Trên mặt Tiểu Tinh Tinh tràn đầy ngây thơ vô tội.
Đường Ứng ...
"Khụ, ừm, làm giám định ADN."
/500
|