Sau lưng Lưu Cẩn, năm mươi tu giả bị trói lập tức đầu cổ hai nơi, bị giết hết.
- Không!
- Khốn kiếp!
- Tiểu tử, tìm cái chết!
............
......
...
Đám Thần cảnh gào rống, thấy nhi tử, điệt tử, tôn tử của mình bị giết chết, trong lòng họ không chỉ là vô cùng tức giận.
Lưu Cẩn giết năm mươi chí thân của Thần cảnh, từ đầu đến cuối nhìn chăm chú vào Mục Dã vương.
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Sư phụ, vì Ngự Yêu tông, phải xem ngươi!
Mục Dã vương mí mắt giật liên tục, gã hiểu Lưu Cương ngay trước mặt ngũ đại tông giết chí thân của họ không phải vì uy hiếp họ mà là uy hiếp Mục Dã vương.
Ngự Yêu tông giết chí tông của họ, qua trận này đừng nói Ngự Yêu tông được chia lợi ích, dù an toàn thoát ra cũng là không thể nào.
Mục Dã vương biểu tình cực kỳ khó xem:
- Nghiệt đồ, nghiệt chướng!
Đây là Lưu Cương dùng sự độc ác của mình buộc Ngự Yêu tông leo lên thuyền Diêm Xuyên.
Lưu Cương hét to:
- Sư phụ, mau lên!
Lưu Cương dẫn theo các sư huynh bay hướng Mục Dã vương.
Mục Dã vương biểu tình cực kỳ khó xem nhưng vẫn hét to:
- Đệ tử Ngự Yêu tông nghe lệnh, rút trận cho ta, mở rộng cửa thành!
Phía xa trên thành lầu cửa nam, Đan Thanh Tử ngây ngốc đứng.
Đan Thanh Tử nhìn phía xa Lưu Cương giết chí thân của ngũ đại tông, thủ đoạn tàn nhẫn, so sánh với gã thì thủ đoạn nịnh nọt của gã kém quá xa.
Không cần Đan Thanh Tử mở miệng, đệ tử Ngự Yêu tông bốn cửa thành lập tức mở cửa ra.
Két!
- Giết!
- Giết!
Cửa thành mở rộng, mười vạn đại quân ngoài thành rống to chen chúc vào.
Mạc Ức chưởng môn kinh kêu:
- Khốn kiếp, đóng cửa lại, đóng cửa lại!
Mạc Ức chưởng môn trừng Mục Dã vương.
Đám Lưu Cương chạy trốn tới sau lưng Mục Dã vương.
Mục Dã vương biểu tình cực kỳ khó xem, nghiệt đồ này buộc gã đứng bên Diêm Xuyên?
Mạc Ức chưởng môn gào thét đừng mở cửa thành, nhưng Mục Dã vương chỉ đành nuốt 'bồ hòn', quay đầu lạnh lùng nhìn phía đối diện. Mục Dã vương chỉ còn cách chọn thống nhất chiến tuyến với Hoắc Quang.
Mục Dã vương chua xót nói:
- Các vị sư đệ, bảo vệ Lưu Cương!
Giờ phút này nếu Lưu Cương bị giết thì Ngự Yêu tông sẽ biến thành hai bên đều không đứng được.
Hai Thần cảnh Ngự Yêu tông khác cay đắng nhìn Mục Dã vương, vươn tay rút ra vũ khí, chuẩn bị chặn lại mấy Thần cảnh điên cuồng.
Ầm ầm!
Năm mươi Khí cảnh tướng lĩnh bị vây khốn nâng cao tinh thần, bởi vì viện quân tới rồi.
Chia ra mấy Thần cảnh tru sát Lưu Cương, Hoắc Quang có thể thở dốc một hơi.
Hoắc Quang hưng phấn cười to:
- Ha ha ha ha!
Hoắc Quang đứng trên trời hét to xuống dưới:
- Đệ nhất quân đoàn nghe lệnh, tru sát tu giả ngũ đại tông, không chừa một tên. Giết, giết, giết!
- Tuân lệnh!
Mười vạn đại quân xông vào thành cùng rống to tận trời, thanh âm chấn Vô Ưu thành, sát ý ngập trời tập trung hướng Phù Không đảo.
Mười vạn đại quân vây sát tám ngàn tu giả năm đại tông môn.
Mạc Ức chưởng môn tức giận rống gầm:
- A, khốn kiếp!
Tình hình bỗng hỗn loạn không chịu nổi, thế cục vốn nằm trong tay chớp mắt biến chuyển, hoàn toàn mất khống chế, Mạc Ức chưởng môn tức giận vô cùng.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
......
Mười vạn đại quân tụ tập lại, rất nhanh đối đầu với tám ngàn tu giả năm đại tông môn.
Tám ngàn tu giả năm đại tông môn có số Khí cảnh nhiều gấp mấy lần quân đội, nhưng ưu thế của đại quân không chỉ lực lượng cao giai mà đa số là lực lượng tổng thể.
Xạ Nhật tiễn bắn ra, vạn mũi tên cùng phóng, Khí cảnh dù có mạnh hơn cũng đành nuốt hận.
Đại quân nghiêm chỉnh huấn luyện, chỉnh tề tiến công, lực sát thương cực kỳ kinh người.
- A!
- Cứu mạng!
- Sư phụ, cứu ta với!
......
...
Phút chốc chiến đấu hỗn loạn vô cùng, tám ngàn tu giả năm đại tông môn liên tục hét thảm, đại quân trưởng thành trong đánh nhau, cực kỳ hung ác.
Thương pháp từng người hợp kích vô địch.
Tám ngàn tu giả năm đại tông môn liên tục bị thương.
Năm Thần cảnh căm hận tập sát Lưu Cương.
Lưu Cương núp trong đại trận bên ngoài Ngự Yêu điện, Mục Dã vương dẫn hai Thần cảnh khổ sở chống đỡ.
Phía xa, tám ngàn tu giả năm đại tông môn tử thương thảm trọng, từng Thần cảnh như phát cuồng.
Đám Thần cảnh tức giận gào thét:
- Khốn kiếp, khốn kiếp!
Có năm Thần cảnh nhào hướng đại quân.
Lưu Cẩn lạnh lùng nói:
- Bắn tên!
Bùm!
Vạn mũi tên cùng phóng, bắn hướng năm Thần cảnh, gần trăm Khí cảnh tướng quân cầm thương xông lên.
Mười vạn đại quân đa số là Tinh cảnh, nhưng vì số lượng quá nhiều, từ các Tinh cảnh đủ giết Khí cảnh ngũ tông.
Phút chốc đại chiến va nhau.
- Ha ha ha ha!
Dù Hoắc Quang vất vả chống đỡ nhưng tình hình biến tốt nhiều, tất cả đèu có lợi cho bên mình, giằng co thì cứ giằng co đi!
Mí mắt của Mạc Ức chưởng môn liên tục giật.
Mạc Ức chưởng môn hét to:
- Tất cả Thần cảnh vây công Hoắc Quang, bắt Hoắc Quang kiềm chế mười vạn đại quân!
Mạc Ức chưởng môn đã ra quyết định chính xác nhất, chỉ cần bắt giữ Hoắc Quang thì mười vạn đại quân đành buông tay chịu trói.
Vèo!
Mười Thần cảnh phân tán nhanh chóng bay về chiến trường Hoắc Quang.
Thấy Thần cảnh bay đi, Mục Dã vương thầm thở phào.
Lưu Cương sốt ruột nói:
- Sư phụ, mau, trợ giúp Hoắc Quang, thông báo các đệ tử Ngự Yêu tông giúp đỡ mười vạn đại quân!
Nếu Hoắc Quang chết hay bị bắt thì lúc trước Lưu Cương sắp đặt sẽ thất bại trong gang tấc.
Mục Dã vương nhíu mày nhìn Lưu Cương, trong mắt đầy bực mình.
Nếu không phải là Lưu Cương thì sao Ngự Yêu tông bị động như vậy?
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Sư phụ, đệ tử xin nhận bất cứ trừng phạt gì, mong sư phụ chú trọng sinh tử tồn vong của Ngự Yêu tông, đợi qua trận này thì đệ tử sẽ trói tay thỉnh tội!
Mục Dã vương sắc mặt âm trầm.
Mục Dã vương đạp bước lên trời:
- Hai vị sư đệ, đi!
Hai Thần cảnh đi theo Mục Dã vương vọt lên trời, xông hướng chiến trường Hoắc Quang.
Mục Dã vương hét to:
- Đệ tử Ngự Yêu tông nghe lệnh, trợ giúp cho mười vạn đại quân nhanh chóng tiêu diệt đệ tử ngũ tông!
Các đệ tử Ngự Yêu tông xung quanh đồng thanh:
- Tuân lệnh!
Mạc Ức chưởng môn quát mắng:
- Mục Dã vương, ngươi muốn chết!
Không chỉ là Mạc Ức chưởng môn, chiến trường Hoắc Quang, tất cả Thần cảnh đều trừng Mục Dã vương.
Hoắc Quang cười to:
- Ha ha ha ha!
Bùm!
Một luồng cương kiếm chém vào lưng Hoắc Quang, sau lưng gã bỗng dựng lên khí tường chặn lại, nhưng gã bị ảnh hưởng chật vật.
- Giết!
Mục Dã vương không thể không liều mạng.
Mục Dã vương nhanh chóng quấy rầy đám Thần cảnh.
Bất đắc dĩ đối phương thế đại, một hạ Hư cảnh, mười tám Thần cảnh, quá mạnh.
Hoắc Quang không ngừng bị ức chế, trên ngực có vết sẹo dài do ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ rạch.
- Thương Chỉ Thiên Hạ!
Hoắc Quang vung trường thương càng hung mãnh, mỗi lần đều là cách đánh lưỡng bịa câu thương.
Ông lão hạ Hư cảnh kinh sợ nói:
- Tiểu tử, ngươi thật có bản lĩnh!
Tình hình như vậy mà Hoắc Quang còn khổ sở giãy dụa? Thực lực này khiến ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ cực kỳ hoảng sợ, đây thật là Thần cảnh đệ nhất trọng sao?
Trận chiến này đấu đến buổi chiều.
Mục Dã vương cả người đầy vết thương, hai Thần cảnh Ngự Yêu tông toàn thân đẫm máu. Hoắc Quang cũng vậy, ngực, sau lưng có trên trăm vết thương.
- Không!
- Khốn kiếp!
- Tiểu tử, tìm cái chết!
............
......
...
Đám Thần cảnh gào rống, thấy nhi tử, điệt tử, tôn tử của mình bị giết chết, trong lòng họ không chỉ là vô cùng tức giận.
Lưu Cẩn giết năm mươi chí thân của Thần cảnh, từ đầu đến cuối nhìn chăm chú vào Mục Dã vương.
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Sư phụ, vì Ngự Yêu tông, phải xem ngươi!
Mục Dã vương mí mắt giật liên tục, gã hiểu Lưu Cương ngay trước mặt ngũ đại tông giết chí thân của họ không phải vì uy hiếp họ mà là uy hiếp Mục Dã vương.
Ngự Yêu tông giết chí tông của họ, qua trận này đừng nói Ngự Yêu tông được chia lợi ích, dù an toàn thoát ra cũng là không thể nào.
Mục Dã vương biểu tình cực kỳ khó xem:
- Nghiệt đồ, nghiệt chướng!
Đây là Lưu Cương dùng sự độc ác của mình buộc Ngự Yêu tông leo lên thuyền Diêm Xuyên.
Lưu Cương hét to:
- Sư phụ, mau lên!
Lưu Cương dẫn theo các sư huynh bay hướng Mục Dã vương.
Mục Dã vương biểu tình cực kỳ khó xem nhưng vẫn hét to:
- Đệ tử Ngự Yêu tông nghe lệnh, rút trận cho ta, mở rộng cửa thành!
Phía xa trên thành lầu cửa nam, Đan Thanh Tử ngây ngốc đứng.
Đan Thanh Tử nhìn phía xa Lưu Cương giết chí thân của ngũ đại tông, thủ đoạn tàn nhẫn, so sánh với gã thì thủ đoạn nịnh nọt của gã kém quá xa.
Không cần Đan Thanh Tử mở miệng, đệ tử Ngự Yêu tông bốn cửa thành lập tức mở cửa ra.
Két!
- Giết!
- Giết!
Cửa thành mở rộng, mười vạn đại quân ngoài thành rống to chen chúc vào.
Mạc Ức chưởng môn kinh kêu:
- Khốn kiếp, đóng cửa lại, đóng cửa lại!
Mạc Ức chưởng môn trừng Mục Dã vương.
Đám Lưu Cương chạy trốn tới sau lưng Mục Dã vương.
Mục Dã vương biểu tình cực kỳ khó xem, nghiệt đồ này buộc gã đứng bên Diêm Xuyên?
Mạc Ức chưởng môn gào thét đừng mở cửa thành, nhưng Mục Dã vương chỉ đành nuốt 'bồ hòn', quay đầu lạnh lùng nhìn phía đối diện. Mục Dã vương chỉ còn cách chọn thống nhất chiến tuyến với Hoắc Quang.
Mục Dã vương chua xót nói:
- Các vị sư đệ, bảo vệ Lưu Cương!
Giờ phút này nếu Lưu Cương bị giết thì Ngự Yêu tông sẽ biến thành hai bên đều không đứng được.
Hai Thần cảnh Ngự Yêu tông khác cay đắng nhìn Mục Dã vương, vươn tay rút ra vũ khí, chuẩn bị chặn lại mấy Thần cảnh điên cuồng.
Ầm ầm!
Năm mươi Khí cảnh tướng lĩnh bị vây khốn nâng cao tinh thần, bởi vì viện quân tới rồi.
Chia ra mấy Thần cảnh tru sát Lưu Cương, Hoắc Quang có thể thở dốc một hơi.
Hoắc Quang hưng phấn cười to:
- Ha ha ha ha!
Hoắc Quang đứng trên trời hét to xuống dưới:
- Đệ nhất quân đoàn nghe lệnh, tru sát tu giả ngũ đại tông, không chừa một tên. Giết, giết, giết!
- Tuân lệnh!
Mười vạn đại quân xông vào thành cùng rống to tận trời, thanh âm chấn Vô Ưu thành, sát ý ngập trời tập trung hướng Phù Không đảo.
Mười vạn đại quân vây sát tám ngàn tu giả năm đại tông môn.
Mạc Ức chưởng môn tức giận rống gầm:
- A, khốn kiếp!
Tình hình bỗng hỗn loạn không chịu nổi, thế cục vốn nằm trong tay chớp mắt biến chuyển, hoàn toàn mất khống chế, Mạc Ức chưởng môn tức giận vô cùng.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
......
Mười vạn đại quân tụ tập lại, rất nhanh đối đầu với tám ngàn tu giả năm đại tông môn.
Tám ngàn tu giả năm đại tông môn có số Khí cảnh nhiều gấp mấy lần quân đội, nhưng ưu thế của đại quân không chỉ lực lượng cao giai mà đa số là lực lượng tổng thể.
Xạ Nhật tiễn bắn ra, vạn mũi tên cùng phóng, Khí cảnh dù có mạnh hơn cũng đành nuốt hận.
Đại quân nghiêm chỉnh huấn luyện, chỉnh tề tiến công, lực sát thương cực kỳ kinh người.
- A!
- Cứu mạng!
- Sư phụ, cứu ta với!
......
...
Phút chốc chiến đấu hỗn loạn vô cùng, tám ngàn tu giả năm đại tông môn liên tục hét thảm, đại quân trưởng thành trong đánh nhau, cực kỳ hung ác.
Thương pháp từng người hợp kích vô địch.
Tám ngàn tu giả năm đại tông môn liên tục bị thương.
Năm Thần cảnh căm hận tập sát Lưu Cương.
Lưu Cương núp trong đại trận bên ngoài Ngự Yêu điện, Mục Dã vương dẫn hai Thần cảnh khổ sở chống đỡ.
Phía xa, tám ngàn tu giả năm đại tông môn tử thương thảm trọng, từng Thần cảnh như phát cuồng.
Đám Thần cảnh tức giận gào thét:
- Khốn kiếp, khốn kiếp!
Có năm Thần cảnh nhào hướng đại quân.
Lưu Cẩn lạnh lùng nói:
- Bắn tên!
Bùm!
Vạn mũi tên cùng phóng, bắn hướng năm Thần cảnh, gần trăm Khí cảnh tướng quân cầm thương xông lên.
Mười vạn đại quân đa số là Tinh cảnh, nhưng vì số lượng quá nhiều, từ các Tinh cảnh đủ giết Khí cảnh ngũ tông.
Phút chốc đại chiến va nhau.
- Ha ha ha ha!
Dù Hoắc Quang vất vả chống đỡ nhưng tình hình biến tốt nhiều, tất cả đèu có lợi cho bên mình, giằng co thì cứ giằng co đi!
Mí mắt của Mạc Ức chưởng môn liên tục giật.
Mạc Ức chưởng môn hét to:
- Tất cả Thần cảnh vây công Hoắc Quang, bắt Hoắc Quang kiềm chế mười vạn đại quân!
Mạc Ức chưởng môn đã ra quyết định chính xác nhất, chỉ cần bắt giữ Hoắc Quang thì mười vạn đại quân đành buông tay chịu trói.
Vèo!
Mười Thần cảnh phân tán nhanh chóng bay về chiến trường Hoắc Quang.
Thấy Thần cảnh bay đi, Mục Dã vương thầm thở phào.
Lưu Cương sốt ruột nói:
- Sư phụ, mau, trợ giúp Hoắc Quang, thông báo các đệ tử Ngự Yêu tông giúp đỡ mười vạn đại quân!
Nếu Hoắc Quang chết hay bị bắt thì lúc trước Lưu Cương sắp đặt sẽ thất bại trong gang tấc.
Mục Dã vương nhíu mày nhìn Lưu Cương, trong mắt đầy bực mình.
Nếu không phải là Lưu Cương thì sao Ngự Yêu tông bị động như vậy?
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Sư phụ, đệ tử xin nhận bất cứ trừng phạt gì, mong sư phụ chú trọng sinh tử tồn vong của Ngự Yêu tông, đợi qua trận này thì đệ tử sẽ trói tay thỉnh tội!
Mục Dã vương sắc mặt âm trầm.
Mục Dã vương đạp bước lên trời:
- Hai vị sư đệ, đi!
Hai Thần cảnh đi theo Mục Dã vương vọt lên trời, xông hướng chiến trường Hoắc Quang.
Mục Dã vương hét to:
- Đệ tử Ngự Yêu tông nghe lệnh, trợ giúp cho mười vạn đại quân nhanh chóng tiêu diệt đệ tử ngũ tông!
Các đệ tử Ngự Yêu tông xung quanh đồng thanh:
- Tuân lệnh!
Mạc Ức chưởng môn quát mắng:
- Mục Dã vương, ngươi muốn chết!
Không chỉ là Mạc Ức chưởng môn, chiến trường Hoắc Quang, tất cả Thần cảnh đều trừng Mục Dã vương.
Hoắc Quang cười to:
- Ha ha ha ha!
Bùm!
Một luồng cương kiếm chém vào lưng Hoắc Quang, sau lưng gã bỗng dựng lên khí tường chặn lại, nhưng gã bị ảnh hưởng chật vật.
- Giết!
Mục Dã vương không thể không liều mạng.
Mục Dã vương nhanh chóng quấy rầy đám Thần cảnh.
Bất đắc dĩ đối phương thế đại, một hạ Hư cảnh, mười tám Thần cảnh, quá mạnh.
Hoắc Quang không ngừng bị ức chế, trên ngực có vết sẹo dài do ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ rạch.
- Thương Chỉ Thiên Hạ!
Hoắc Quang vung trường thương càng hung mãnh, mỗi lần đều là cách đánh lưỡng bịa câu thương.
Ông lão hạ Hư cảnh kinh sợ nói:
- Tiểu tử, ngươi thật có bản lĩnh!
Tình hình như vậy mà Hoắc Quang còn khổ sở giãy dụa? Thực lực này khiến ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ cực kỳ hoảng sợ, đây thật là Thần cảnh đệ nhất trọng sao?
Trận chiến này đấu đến buổi chiều.
Mục Dã vương cả người đầy vết thương, hai Thần cảnh Ngự Yêu tông toàn thân đẫm máu. Hoắc Quang cũng vậy, ngực, sau lưng có trên trăm vết thương.
/1446
|