Miêu Miêu mắt tỏa sáng nói:
- Đại lưu... Diêm Xuyên, ngươi ở lại Vô Ưu thành cũng không có việc gì làm, chúng ta đi xem đi, nói không chừng sẽ có nhiều linh thạch!
Diêm Xuyên suy tư một lát sau, cuối cùng gật đầu, nói:
- Cũng tốt.
Thanh Long cười nói:
- Tốt quá, có Diêm công tử thì chắc chắn sẽ lấy được báu vật!
Bạch Long cũng cười nói:
- Ha ha ha ha! Đúng vậy, cho dù không được báu vật thì trông thấy Diêm công tử đi thánh nữ sẽ rất vui.
Miêu Miêu lại nổi lên máu nhiều chuyện, hỏi:
- Meo? Thánh nữ sẽ rất vui? Có ý gì?
Đáng tiếc, Bạch Hổ vừa mới bị Miêu Miêu làm tan nát cõi lòng, căn bản lười để ý đến nó.
Miêu Miêu hỏi dồn:
- To con, ngươi nói mau!
Bạch Long phớt lờ:
- Hừ!
Miêu Miêu bất đắc dĩ nói:
- Đồ nhỏ mọn!
Bạch Long cơ mặt co giật, quyết định cách xa Miêu Miêu.
Diêm Xuyên ngoái đầu nhìn Hoắc Quang, kêu lên:
- Hoắc Quang!
Hoắc Quang nghiêm túc nói:
- Có thần!
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ta sắp rời đi mấy năm, kể từ hôm nay, lệnh cho ngươi trở thành đại thành chủ của Vô Ưu thành, không có ta thì cai quản Vô Ưu thành, bảo vệ Vô Ưu thành cho tốt!
Hoắc Quang bất ngờ hỏi:
- A? Thần không đi theo sao?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Ngươi đã có thể độc lập, về sau lo cai quản đệ nhất quân đoàn đi.
Hoắc Quang nghiêm túc nói:
- Tuân lệnh!
Lưu Cẩn lo lắng nói:
- Vương, còn lão nô?
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ngươi? Ngươi cũng ở lại. Trong khoảng thời gian này phụ trách chuẩn bị các loại rắc rối rườm rà để lập quốc, khi ta về liền khai quốc.
Lưu Cẩn gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Lưu Cẩn cởi xuống không gian họa quyẻn trên lưng:
- Vương, không gian họa quyẻn này...
Diêm Xuyên cười nói:
- Không cần, mũ của Miêu Miêu cũng là không gian pháp bảo, bên trong có không gian, không cần lo lắng. Nơi đây ta đã bình định, chờ ta trở lại khai quốc là được.
Hai người lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên để lại mấy phong thư, lấy vài thứ rồi mang Miêu Miêu, cùng Thanh Long, Bạch Hổ bay lên trời.
Trên áng mây trắng, Thanh Long, Bạch Hổ mang theo Diêm Xuyên bay nhanh.
Thanh Long nói:
- Diêm công tử, thánh nữ ở Băng Tuyết thành phái trước chờ chúng ta. Chúng ta đi tới đó hội hợp cùng thánh nữ.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Một người bay đi, một tháng sau, xuyên qua vô số địa vực rốt cuộc đến nơi gọi là Băng Tuyết thành.
Bay đến ngoài thành, Diêm Xuyên kêu Thanh Long ngừng lại. Liếc mắt nhìn, là thảo nguyên tuyết mênh mông bát ngát.
Phía xa trong thảo nguyên tuyết có một thành trì màu trắng to lớn.
Có nhiều tu giả ra vào thành trì.
Trông thành trì còn lớn hơn Vô Ưu thành một chút.
Miêu Miêu kinh ngạc bật thốt:
- Thật nhiều tuyết!
Tuyết bay đầy trời, rất là lạ lùng, bởi vì trừ khu vực tuyết này ra thì nhiệt độ không khí bên ngoài căn bản không cao. Vô vùng đột ngột xuât hiện khu vực bị tuyết bao phủ.
Thanh Long khó hiểu nói:
- Đây chính là Băng Tuyết thành, chúng ta cũng không hiểu được tại sao, dù sao thì quanh năm đều là băng tuyết, hình như mấy ngàn năm nay luôn như vậy.
Bạch Long cười nói:
- Băng Tuyết thành này thật ra là của thánh nữ.
- A?
Thanh Long tự hào nói:
- Nghe nói lúc trước nó thuộc về phụ thân của thánh nữ, sau khi phụ thân của thánh nữ chết thì chỗ này được thánh nữ kế thừa. Sản nghiệp của Đại Chiêu thánh địa ta, ngoại tông không dám làm gì.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Đi đi.
Khu vực này băng tuyết liên miên nhưng nhiệt độ không khí chẳng hề lạnh lẽo.
Đoàn người chớp mắt đã đi tới cửa Băng Tuyết thành.
Băng Tuyết thành vốn thuộc về Mặc Vũ Hề, thủ vệ tất nhiên không dám ngăn cản đoàn người Thanh Long.
Đoàn người vào thành, bên trong đại khái giống như Vô Ưu thành nhưng càng nhiều là đặc sắc băng tinh tuyết trắng, rất đẹp.
Mọi người nhanh chóng bay hướng Phù không đảo ở chính giữa.
Trên Phù không đảo cung điện đều là băng tinh, rất mộng ảo.
Có hai tu giả thị vệ vô cùng cung kính nói:
- Kính chào Thanh Long vệ, Bạch Hổ vệ!
Bạch Long mặt đỏ rực, nhớ tới nhức nhối một tháng trước.
Thanh Long phất tay:
- Đi xuống đi.
- Tuân lệnh!
Mọi người lui xuống.
Đoàn người đi tới Băng Tuyết điện ở chính giữa.
Thanh Long nói:
- Ta đi gọi thánh nữ.
Bạch Long lên tiếng:
- Ta cũng đi!
Miêu Miêu khinh thường nói:
- Meo! Đồ nhát gan.
Diêm Xuyên mỉm cười, gật đầu.
Sau khi Thanh Long, Bạch Long rời đi, Diêm Xuyên đi dạo bốn phía.
Xung quanh có nhiều người tò mò nhìn Diêm Xuyên từ xa đi tới.
Trong thành trừ thánh nữ lớn nhất ra thì kế tiếp chính là Thanh Long, Bạch Hổ, nhưng hai người lại khách sáo với người đàn ông vai ngồi con mèo con, hắn là ai?
Diêm Xuyên đi mãi, bỗng nhiên biến sắc mặt.
Miêu Miêu ôm một viên linh thạch, tò mò hỏi:
- Meo? Đại lưu manh, ngươi làm sao vậy?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Đừng nói chuyện, khiến ta yên lặng chút.
Diêm Xuyên đứng trước Băng Tuyết điện, nhắm mắt, yên lặng đứng.
Vù vù!
Diêm Xuyên cảm giác huyết mạch phát ra rung động khe khẽ, rất nhẹ.
Nếu Diêm Xuyên chỉ có thần hồn Tinh cảnh thì căn bản không cảm giác ra được. Nhưng dù Diêm Xuyên chỉ có tu vi Tinh cảnh, ý chí, thần hồn của hắn là Hư cảnh, có lực cảm ứng lớn hơn người thường.
Huyết mạch khẽ rung?
Tại sao nó khẽ rung? Rất yếu, suýt chút không cảm giác được.
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Huyết mạch của ta? Huyết mạch cảm ứng cái gì trong Băng Tuyết thành này? Không lẽ liên quan đến huyết mạch của ta?
Vù vù!
Diêm Xuyên càng cảm ứng thì phát hiện huyết mạch rung động càng nhẹ.
Miêu Miêu ngừng ăn linh thạch, tò mò nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên kinh ngạc đoán được khả năng:
- Không đúng, không phải huyết mạch của ta cảm ứng được thứ gì mà có cái gì đó cảm ứng huyết mạch của ta, hoặc là người, hoặc vật chất phát ra cảm ứng huyết mạch của ta. Khi phát ra cảm ứng huyết mạch của ta thì bản thân bị động, đối phương mới là bên cảm ứng. Người đó đang cảm ứng ta? Hơn nữa hướng về huyết mạch của ta?
Lúc này Thanh Long, Bạch Long đi tới.
Thanh Long cười khổ nói:
- Diêm công tử, bởi vì có việc nên thánh nữ mang theo Chu Tước, Huyền Vũ đi trước, khiến quản gia thông báo cho chúng ta, nếu không đợi được thánh nữ thì tự động đi trước.
Diêm Xuyên từ từ mở mắt ra.
Bạch Long tò mò hỏi:
- Diêm công tử, ngươi nhắm mắt đứng ở chỗ này làm gì?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Ta muốn ở lại đây vài ngày.
Thanh Long, Bạch Long ngoài ý muốn bật thốt:
- A?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Làm phiền tìm hiểu lịch sử Băng Tuyết thành giúp ta, ta muốn nhìn xem. Qua mấy ngày nữa chúng ta đi di tích Bất Tử thánh địa có được không?
Thanh Long quái dị gật đầu, nói:
- A, được, không thành vấn đề, dù sao di bảo của Bất Tử thánh địa tới nay không ai tìm được.
Bạch Long khó hiểu nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên trầm ngâm nói:
- Không bằng như vầy đi. Bạch Long đi tới chỗ Mặc Vũ Hề trước, nói thay ta là ta sẽ tới muộn chút.
Thanh Long gật đầu, nói:
- Cũng được, Bạch Long, ngươi làm theo lời của Diêm công tử đi.
- Nhưng mà...
Thanh Long trầm giọng nói:
- Không có nhưng, thánh nữ đã dặn khi nàng không ở thì nghe lệnh Diêm công tử, huống chi có ta ở, không ai có thể tổn thương Diêm công tử được!
- Đại lưu... Diêm Xuyên, ngươi ở lại Vô Ưu thành cũng không có việc gì làm, chúng ta đi xem đi, nói không chừng sẽ có nhiều linh thạch!
Diêm Xuyên suy tư một lát sau, cuối cùng gật đầu, nói:
- Cũng tốt.
Thanh Long cười nói:
- Tốt quá, có Diêm công tử thì chắc chắn sẽ lấy được báu vật!
Bạch Long cũng cười nói:
- Ha ha ha ha! Đúng vậy, cho dù không được báu vật thì trông thấy Diêm công tử đi thánh nữ sẽ rất vui.
Miêu Miêu lại nổi lên máu nhiều chuyện, hỏi:
- Meo? Thánh nữ sẽ rất vui? Có ý gì?
Đáng tiếc, Bạch Hổ vừa mới bị Miêu Miêu làm tan nát cõi lòng, căn bản lười để ý đến nó.
Miêu Miêu hỏi dồn:
- To con, ngươi nói mau!
Bạch Long phớt lờ:
- Hừ!
Miêu Miêu bất đắc dĩ nói:
- Đồ nhỏ mọn!
Bạch Long cơ mặt co giật, quyết định cách xa Miêu Miêu.
Diêm Xuyên ngoái đầu nhìn Hoắc Quang, kêu lên:
- Hoắc Quang!
Hoắc Quang nghiêm túc nói:
- Có thần!
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ta sắp rời đi mấy năm, kể từ hôm nay, lệnh cho ngươi trở thành đại thành chủ của Vô Ưu thành, không có ta thì cai quản Vô Ưu thành, bảo vệ Vô Ưu thành cho tốt!
Hoắc Quang bất ngờ hỏi:
- A? Thần không đi theo sao?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Ngươi đã có thể độc lập, về sau lo cai quản đệ nhất quân đoàn đi.
Hoắc Quang nghiêm túc nói:
- Tuân lệnh!
Lưu Cẩn lo lắng nói:
- Vương, còn lão nô?
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ngươi? Ngươi cũng ở lại. Trong khoảng thời gian này phụ trách chuẩn bị các loại rắc rối rườm rà để lập quốc, khi ta về liền khai quốc.
Lưu Cẩn gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Lưu Cẩn cởi xuống không gian họa quyẻn trên lưng:
- Vương, không gian họa quyẻn này...
Diêm Xuyên cười nói:
- Không cần, mũ của Miêu Miêu cũng là không gian pháp bảo, bên trong có không gian, không cần lo lắng. Nơi đây ta đã bình định, chờ ta trở lại khai quốc là được.
Hai người lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên để lại mấy phong thư, lấy vài thứ rồi mang Miêu Miêu, cùng Thanh Long, Bạch Hổ bay lên trời.
Trên áng mây trắng, Thanh Long, Bạch Hổ mang theo Diêm Xuyên bay nhanh.
Thanh Long nói:
- Diêm công tử, thánh nữ ở Băng Tuyết thành phái trước chờ chúng ta. Chúng ta đi tới đó hội hợp cùng thánh nữ.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Một người bay đi, một tháng sau, xuyên qua vô số địa vực rốt cuộc đến nơi gọi là Băng Tuyết thành.
Bay đến ngoài thành, Diêm Xuyên kêu Thanh Long ngừng lại. Liếc mắt nhìn, là thảo nguyên tuyết mênh mông bát ngát.
Phía xa trong thảo nguyên tuyết có một thành trì màu trắng to lớn.
Có nhiều tu giả ra vào thành trì.
Trông thành trì còn lớn hơn Vô Ưu thành một chút.
Miêu Miêu kinh ngạc bật thốt:
- Thật nhiều tuyết!
Tuyết bay đầy trời, rất là lạ lùng, bởi vì trừ khu vực tuyết này ra thì nhiệt độ không khí bên ngoài căn bản không cao. Vô vùng đột ngột xuât hiện khu vực bị tuyết bao phủ.
Thanh Long khó hiểu nói:
- Đây chính là Băng Tuyết thành, chúng ta cũng không hiểu được tại sao, dù sao thì quanh năm đều là băng tuyết, hình như mấy ngàn năm nay luôn như vậy.
Bạch Long cười nói:
- Băng Tuyết thành này thật ra là của thánh nữ.
- A?
Thanh Long tự hào nói:
- Nghe nói lúc trước nó thuộc về phụ thân của thánh nữ, sau khi phụ thân của thánh nữ chết thì chỗ này được thánh nữ kế thừa. Sản nghiệp của Đại Chiêu thánh địa ta, ngoại tông không dám làm gì.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Đi đi.
Khu vực này băng tuyết liên miên nhưng nhiệt độ không khí chẳng hề lạnh lẽo.
Đoàn người chớp mắt đã đi tới cửa Băng Tuyết thành.
Băng Tuyết thành vốn thuộc về Mặc Vũ Hề, thủ vệ tất nhiên không dám ngăn cản đoàn người Thanh Long.
Đoàn người vào thành, bên trong đại khái giống như Vô Ưu thành nhưng càng nhiều là đặc sắc băng tinh tuyết trắng, rất đẹp.
Mọi người nhanh chóng bay hướng Phù không đảo ở chính giữa.
Trên Phù không đảo cung điện đều là băng tinh, rất mộng ảo.
Có hai tu giả thị vệ vô cùng cung kính nói:
- Kính chào Thanh Long vệ, Bạch Hổ vệ!
Bạch Long mặt đỏ rực, nhớ tới nhức nhối một tháng trước.
Thanh Long phất tay:
- Đi xuống đi.
- Tuân lệnh!
Mọi người lui xuống.
Đoàn người đi tới Băng Tuyết điện ở chính giữa.
Thanh Long nói:
- Ta đi gọi thánh nữ.
Bạch Long lên tiếng:
- Ta cũng đi!
Miêu Miêu khinh thường nói:
- Meo! Đồ nhát gan.
Diêm Xuyên mỉm cười, gật đầu.
Sau khi Thanh Long, Bạch Long rời đi, Diêm Xuyên đi dạo bốn phía.
Xung quanh có nhiều người tò mò nhìn Diêm Xuyên từ xa đi tới.
Trong thành trừ thánh nữ lớn nhất ra thì kế tiếp chính là Thanh Long, Bạch Hổ, nhưng hai người lại khách sáo với người đàn ông vai ngồi con mèo con, hắn là ai?
Diêm Xuyên đi mãi, bỗng nhiên biến sắc mặt.
Miêu Miêu ôm một viên linh thạch, tò mò hỏi:
- Meo? Đại lưu manh, ngươi làm sao vậy?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Đừng nói chuyện, khiến ta yên lặng chút.
Diêm Xuyên đứng trước Băng Tuyết điện, nhắm mắt, yên lặng đứng.
Vù vù!
Diêm Xuyên cảm giác huyết mạch phát ra rung động khe khẽ, rất nhẹ.
Nếu Diêm Xuyên chỉ có thần hồn Tinh cảnh thì căn bản không cảm giác ra được. Nhưng dù Diêm Xuyên chỉ có tu vi Tinh cảnh, ý chí, thần hồn của hắn là Hư cảnh, có lực cảm ứng lớn hơn người thường.
Huyết mạch khẽ rung?
Tại sao nó khẽ rung? Rất yếu, suýt chút không cảm giác được.
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Huyết mạch của ta? Huyết mạch cảm ứng cái gì trong Băng Tuyết thành này? Không lẽ liên quan đến huyết mạch của ta?
Vù vù!
Diêm Xuyên càng cảm ứng thì phát hiện huyết mạch rung động càng nhẹ.
Miêu Miêu ngừng ăn linh thạch, tò mò nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên kinh ngạc đoán được khả năng:
- Không đúng, không phải huyết mạch của ta cảm ứng được thứ gì mà có cái gì đó cảm ứng huyết mạch của ta, hoặc là người, hoặc vật chất phát ra cảm ứng huyết mạch của ta. Khi phát ra cảm ứng huyết mạch của ta thì bản thân bị động, đối phương mới là bên cảm ứng. Người đó đang cảm ứng ta? Hơn nữa hướng về huyết mạch của ta?
Lúc này Thanh Long, Bạch Long đi tới.
Thanh Long cười khổ nói:
- Diêm công tử, bởi vì có việc nên thánh nữ mang theo Chu Tước, Huyền Vũ đi trước, khiến quản gia thông báo cho chúng ta, nếu không đợi được thánh nữ thì tự động đi trước.
Diêm Xuyên từ từ mở mắt ra.
Bạch Long tò mò hỏi:
- Diêm công tử, ngươi nhắm mắt đứng ở chỗ này làm gì?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Ta muốn ở lại đây vài ngày.
Thanh Long, Bạch Long ngoài ý muốn bật thốt:
- A?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Làm phiền tìm hiểu lịch sử Băng Tuyết thành giúp ta, ta muốn nhìn xem. Qua mấy ngày nữa chúng ta đi di tích Bất Tử thánh địa có được không?
Thanh Long quái dị gật đầu, nói:
- A, được, không thành vấn đề, dù sao di bảo của Bất Tử thánh địa tới nay không ai tìm được.
Bạch Long khó hiểu nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên trầm ngâm nói:
- Không bằng như vầy đi. Bạch Long đi tới chỗ Mặc Vũ Hề trước, nói thay ta là ta sẽ tới muộn chút.
Thanh Long gật đầu, nói:
- Cũng được, Bạch Long, ngươi làm theo lời của Diêm công tử đi.
- Nhưng mà...
Thanh Long trầm giọng nói:
- Không có nhưng, thánh nữ đã dặn khi nàng không ở thì nghe lệnh Diêm công tử, huống chi có ta ở, không ai có thể tổn thương Diêm công tử được!
/1446
|