Tiên Nghịch

Q.12 - Chương 1881 - Kẻ Hư Hỏng

/2085


Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, khi nghe tới chuyện Thiên Ngưu đệ nhất, nhị, thất huyệt toàn bộ bị hủy diệt vẫn không thay đổi. Trong mấy tháng này, hắn đối với chuyện tam huyệt bị hủy diệt đã có cảm ứng.

Kế hoạch tuyệt mật?

Vương Lâm nhướng mày.

Tại hạ chỉ thay mặt mà truyền lệnh tới, không biết cụ thể. Mong đạo hữu nhanh chóng dùng Truyền Tống Trận tới Quy Nhất Tông. Người thay mặt truyền lệnh giống lão phu cũng có bốn người, chia ra đi tới các Thiên Ngưu huyệt khác.

Âu Dương Chân chụp vào hư không một cái, lập tức liền có một ngọc giản huyễn hóa ra, bay về phía Vương Lâm.

Ngọc giản này đủ để sử dụng Truyền Tống Trận ba lần và có ghi chép vị trí cụ thể của Truyền Tống Trận. Mong đạo hữu chú trọng tới thời gian. Tại hạ còn có nhiệm vụ khác, xin cáo từ!

Thần sắc Âu Dương Chân lộ vẻ lo âu, ôm quyền vái Vương Lâm một cái, xoay người hóa thành một đạo cầu vồng gào thét lao đi.

Âu Dương Chân đến và đi vội vàng nhưng trên người hắn, Vương Lâm lại cảm nhận được vẻ khấn trương của tu sĩ Thiên Ngưu Châu trong trận chiến này. Trầm mặc nửa ngày, Vương Lâm cúi đầu nhìn ngọc giản.

Mấy đạo cầu vồng lóe lên từ mặt đất ở phía sau Vương Lâm hóa thành đám tu sĩ Không Kiếp. Mấy người này trầm mặc nhìn Vương Lâm.

Hồi lâu, Vương Lâm thu hồi ngọc giản, xoay người nhìn về đám người Viêm Loan phía sau, hướng về phía bọn họ ôm quyền.

Chư vị đạo hữu, mấy tháng gặp nhau, cuối cùng cũng có ngày ly biệt. Nếu ngày sau có duyên thì có lẽ ở Thiên Ngưu Châu này chúng ta còn có cơ hội cùng hăng hái chiến đấu.

- Cáo từ!

Ánh mắt đảo qua người Viêm Loan một chút, không chút chần chừ liền xoay người hướng về phía bầu trời bước một bước, dưới chân hiện lên sóng gợn, thân ảnh bỗng nhiên biến mất.

Vương Lâm ra đi cực kỳ thoải mái. Hắn vốn không thuộc về Thiên Ngưu Châu này, đến cũng tốt, đi cũng được, giống như làn gió, sau khi thổi qua sẽ không để lại dấu vết gì.

Đám người Viêm Loan nhìn phương hướng Vương Lâm rời đi. Đến sau nửa nén hương thần sắc vẫn phức tạp. Những chuyện xảy ra trong mấy tháng này khiến bọn họ khó mà quên nổi, đã trở thành một dấu ấn trong đời họ.

Vào ngày thứ hai sau khi Vương Lâm rời đi, tất cả tu sĩ trong Thiên Ngưu đệ tam huyệt dưới sự dẫn đầu của đám người Viêm Loan đều rời khỏi Địa Cung, rời khỏi Cực Thiên thảo nguyên, bỏ qua nơi này, hướng về sâu trong Thiên Ngưu Châu, đi tới vị trí mà Âu Dương Chân nói, hóa thành hơn ngàn đạo cầu vồng bay xẹt qua thiên địa.

Việc phòng thủ Thiên Ngưu đệ tam huyệt lúc này hoàn toàn đã kết thúc.

Quy Nhất Tông, một trong hai tông phái cường đại nhất Thiên Ngưu Châu, một trong cửu tông thập tam môn của Đông Châu dù không phải là cực mạnh nhưng tuyệt đối không phải là yếu nhất.

Cả Quy Nhất Tông chiếm một khu vực rất lớn trong Thiên Ngưu Châu. Trên hàng loạt những ngọn núi nơi này đều xây dựng vô số lầu các cổ xưa, có sương mù mỏng manh bao phủ, thoạt nhìn có vẻ mông lung không nói nên lời.

Vẻ ngoài của Quy Nhất Tông có thể coi như là rất nhiều vòng tròn, tầng tầng lớp lớp. Thoạt nhìn trông như một dòng xoáy, tràn ngập trong phạm vi vô tận.

Giống như Đại Hồn Môn, số lượng đệ tử tông môn của Quy Nhất Tông cũng rất nhiều. Môn phái như vậy cường giả cũng không thiếu.

Ở ngoài ngàn dặm cạnh đông của Quy Nhất Tông giờ phút này có ánh sáng trận pháp tỏa ra ngập trời, chiếu sáng của thiên địa, bao trùm mặt đất. Biến hóa đột ngột này lập tức khiến mọi người trong Quy Nhất Tông chú trọng. Hơn mười đạo cầu vồng gào thét lao tới, tiến thẳng về phía trận pháp.

Trong ánh sáng của trận pháp, giữa một vùng vặn vẹo, thân ảnh Vương Lâm với mái tóc bạc trắng từ từ lộ ra. Nhưng cũng chỉ có thân ảnh mà thôi, diện mạo vẫn còn chưa rõ ràng. Trong nháy mắt khi thân ảnh hắn hiện ra, mười đạo cầu vồng từ Quy Nhất Tông đã tới gần, vây quanh Vương Lâm.

Các hạ là người phương nào, mau xuất ra ngọc giản!

Một giọng nói âm lãnh đột nhiên vang lên. Người nói là một nam tử trung niên tu vi Không Huyền hậu kỳ. Người này mặc đạo bào ngũ hành, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm trong trận pháp, ánh mắt lộ hàn quang.

Hơn mười tu sĩ bốn phía toàn bộ đều mặc đạo bào ngũ hành của Quy Nhất Tông, thần sắc ngưng trọng, chờ Vương Lâm đưa ngọc giản. Đây là thời kỳ chiến tranh, một khi Vương Lâm không thể xuất ra, bọn họ sẽ lập tức dùng toàn lực giết chết hắn.

Cho tới khi thân ảnh Vương Lâm hoàn toàn hiện ra rõ ràng, trong tích tắc tu sĩ Quy Nhất Tông bốn phía nhìn thấy ký hiệu trên mặt Vương Lâm, thần sắc đám người này lập tức biến đổi, lui lại phía sau mấy bước.

Bọn họ cảm nhận rất rõ trên người Vương Lâm tỏa ra một luồng khí tức của Thiên Ngưu Hồn khiến bọn họ chấn động. Khí tức này vào hôm qua bọn họ cũng đã từng cảm nhận được trên hai người.

Chúng ta xin bái kiến Thiên Ngưu sứ giả! Không biết sứ giả đại nhân đến từ huyệt nào? Thuộc về môn phái nào?

Nam tử trung niên với giọng nói âm lãnh vừa rồi lúc này lộ vẻ cực kỳ khách khí, vội vàng ôm quyền. Đám người bên cạnh cũng đều ôm quyền vái lạy.

Đối với Thiên Ngưu sứ giả thủ hộ thành công Thiên Ngưu huyệt, bọn họ cảm thấy tôn kính từ tận nội tâm. Dù bọn họ thấy tu vi của Vương Lâm không cao nhưng vẫn đều nghĩ giống Âu Dương Chân. Có thể bảo vệ thành công Thiên Ngưu huyệt thì người này tất nhiên phải có chỗ hơn người.

Đại Hồn Môn, Vương Lâm, Thiên Ngưu đệ tam huyệt, Cực Thiên thảo nguyên.

Vương Lâm hiền hướng về phía mọi người ôm quyền nói.

Xin mời sứ giả đại nhân! Tông chủ có lệnh, phàm là sứ giả tới lập tức mời vào trong đại điện trung tâm Quy Nhất Tông!

Tay phải nam tử trung niên giơ lên, chỉ về hướng xa xa.

Vương Lâm gật đầu, nhìn Quy Nhất Tông phía xa. Thực ra đây cũng không phải lần đầu tiên hắn đến nơi này. Trong động phủ giới hắn đã từng ở trong thông đạo phong ấn trong tiên giới đã từng cảm nhận thấy sự tồn tại của Quy Nhất Tông.

Mà ở nơi này hắn còn có một số bằng hữu.

Cất bước đi ra khỏi trận pháp, cùng với nam tử trung niên và những người khác, Vương Lâm bay về phía Quy Nhất Tông.

Nhưng không đợi mọi người bay ra xa, đột nhiên Truyền Tống Trận lại lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng này chiếu thẳng lên tận trời xanh, tỏa ra tám hướng.

Biến hóa đột ngột này lập tức khiến Vương Lâm và những tu sĩ này chú ý, dừng bước xoay người nhìn lại. Thần sắc nam tử trung niên lại một lần nữa trở nên âm lãnh, nhìn chằm chằm vào trận pháp, lộ vẻ nghiêm trọng.

Chỉ thấy bên trong trận pháp từ từ có thân ảnh một nữ tử huyễn hóa ra. Nữ tử này không thấy rõ tướng mạo nhưng dáng người lại cực kỳ xinh đẹp. Khiến người ta nhìn thấy mà tim đập thình thịch.

Không bao lâu sau, thân ảnh nữ tử này hoàn toàn hiến lộ ra. Đây là một nữ tử mặc y phục màu tím, thoạt nhìn tuổi không lớn. Tướng mạo rất xinh đẹp, tràn ngập một khí tức không nói lên lời, khiến cho nàng thoạt nhìn giống như tiên tử vậy.

Trên khuôn mặt xinh xắn của nàng, ở phía bên phải cũng có một Thiên Ngưu ấn ký. Ấn ký này xuất hiện chẳng những không làm mất đi vẻ đẹp của nàng mà ngược lại càng thêm phần thần bí.

Hưu Sanh Môn, Đường Giai, Thiên Ngưu đệ lục huyệt. Thương Minh Sơn...

Nữ tử này nhẹ giọng nói, ánh mắt đảo qua mọi người, dừng lại nhiều hơn trên người Vương Lâm một chút nhưng thần sắc vẫn bình thản như trước.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy nữ tử này, hai mắt Vương Lâm bỗng sững lại. Hắn cẩn thận nhìn đối phương vài lần, mơ hồ cảm thấy tướng mạo nữ tử này có hơi quen thuộc nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.

Thấy Vương Lâm nhìn kỹ như vậy. Đường Giai khẽ cau mày, bình tĩnh nhìn lại Vương Lâm.

Vị đạo hữu này không biết tới từ huyệt nào?

Giọng nói như tiếng chim bách linh cất lên, vô cùng dễ nghe.

Thiên Ngưu đệ tam huyệt.

Vương Lâm chậm rãi nói, ánh mắt vẫn đánh giá đối phương, trong đầu suy nghĩ xem vẻ quen thuộc của đối phương là do đâu.

Hắn có thể xác định nữ tử này không phải là người chuyển thế của động phủ giới.

Nhưng ánh mắt của hắn trong mắt nữ tử này lại rất vô lễ, khiến đôi màv nàng càng nhíu lại, thần sắc nhìn về phía Vương Lâm lộ vẻ chán ghét.

Vị đạo hữu này chẳng lẽ đã từng gặp Đường Giai.

Nàng lạnh lùng nhìn Vương Lâm, nhẹ giọng nói.

Chưa từng gặp qua. Chỉ có cảm giác quen thuộc mà thôi.

Vương Lâm trầm ngâm, đánh giá lại ánh mắt của mình vừa rồi, cảm thấy có chút không hay, cười xin lỗi, lắc đầu rồi thu hồi ánh mắt.

Nghe lời nói này của Vương Lâm, trong lòng Đường Giai lại càng chán ghét. Loại lời nói thế này cả đời nàng đã nghe rất nhiều, lúc này đã coi Vương Lâm là một người hư hỏng, không nói gì nữa mà thân thể nhoáng lên, hóa thành một luồng sáng màu tím bay về phía Quy Nhất Tông.

Vương Lâm sờ sờ mũi, không để ý tới thần sắc cổ quái của nam tử trung niên, hướng về phía Quy Nhất Tông bay đi.

Rất nhanh mọi người liền bay qua ngàn dặm, tiến vào trong Quy Nhất Tông. Dưới sự dẫn đường của nam tử trung niên này, họ bước vào trong đại trận của Quy Nhất Tông, hướng về phía đại điện trung tâm bay đi.

Tử quang lóe lên phía trước. Đường Giai giống như không phải lần đầu tới Quy Nhất Tông, đối với nơi này có vẻ rất quen thuộc, đi thẳng tới đại điện trung tâm.

Nửa canh giờ sau, Vương Lâm nhìn thấy ở phía trước có một khoảng sân khổng lồ. Trên sân này có một chiếc chuông lớn, tỏa ra uy áp mênh mông.

Phía dưới chiếc chuông lúc này có hai tu sĩ đang ngồi khoanh chân. Một người trong đó là một lão già mái tóc bạc phơ, thần sắc âm trầm, khoanh chân nhắn mắt, đối với mọi chuyện bên ngoài không nghe không hỏi. Phía bên phải mặt hắn có Thiên Ngưu ấn ký thỉnh thoảng lóe lên, tỏa ra khí tức Thiên Ngưu Hồn nồng đậm.

Một người khác là một thanh niên, vẻ mặt lười biếng, nhưng nếu nhìn kỹ lại mơ hồ thấy được đôi mắt hắn rất sáng. Hắn nhìn như tùy tiện nhưng chỉ khi nào thu hồi vẻ mặt, ánh sáng trong mắt hiện ra thì lúc đó lập tức sẽ thay đổi thành một người khác.

Phía bên phải mặt hắn cũng có Thiên Ngưu ấn ký lóe lên.

Đường Giai là người đầu tiên tới nơi này, hai mắt thanh niên nọ nhìn lướt qua, không thèm để ý. Nhưng ngay sau đó đột nhiên thân thể hắn chấn động, vẻ mặt biển đổi, lộ vẻ khiếp sợ. Thân thể cũng đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào Đường Giai mặc tử y nọ.

Mà nói đúng hơn là hắn nhìn chằm chằm vào phía sau Đường Giai! Phía sau nàng chính là Vương Lâm bạch y tung bay, tóc bạc phất phơ đang được mấy tu sĩ kia dẫn tới!

Vương Lâm cũng nhìn thấy hắn!

Đối với biến hóa kịch liệt của thanh niên này, Đường Giai cũng sửng sốt. Nàng nhận ra đối phương, biết thân phận của đối phương ở Quy Nhất Tông, biết thanh danh của đối phương ở Thiên Ngưu Châu. Trong dĩ vàng nàng đã từng thấy thân ảnh ngạo thiên địa của hắn nhưng chưa bao giờ thấy ánh mắt người thanh niên này như vậy.

Sững người, Đường Giai theo tiềm thức quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh mà nàng chán ghét.


/2085

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status