Tiên Nghịch

Q.11 - Chương 1781 - Thôn Vân Thổ Vụ Nhất Môn Hiện

/2085


Trong ký ức của Thất Thải Tiên Tôn, hắn cực kỳ khắc sâu đối với cuộc thi đấu năm tháng sau này. Tại lần thi đấu này Chu Lập bởi vì đạt được Vân Đạo Thiên Thuật, hơn nữa tu vi vốn đã không tầm thường tại Đông Lâm Tông, tiến vào hàng ngũ mười người đứng đầu, đạt được thành tích đứng thứ chín, có thể tiến vào trong Đông Lâm Trì tu hành.

Mà Tô Đạo bởi vì không đạt được tư cách tu hành Vân Đạo Thiên Thuật nên tính cách nhút nhát càng nặng, thậm chí mơ hồ tâm lý vặn vẹo, xuất hiện bóng ma.

Trong lần thi đấu này hắn thất bại. Có thể nói là trong lần thi đấu này, cuộc đời Tô Đạo đã xảy ra một bước ngoặt lớn, cũng chính nó là nguyên nhân khiến cho tích cách hắn kịch biến.

Mấy năm sau đó, Tô Đạo không thể gượng dậy nối, rất ít giao thiệp với người khác, cả ngày bế quan tu luyện. Cho tới khi hắn ngẫu nhiên gặp được sư tổ. Được hắn tự mình giáo hóa thì mới chậm rãi tỉnh ngộ.

Đáng tiếc là chuyện tốt không dài. Một lần gặp phải chuyện ngoài ý muốn khiến cho Tô Đạo bị khu trừ khỏi Đông Lâm Tông. Từ đó về sau không còn có Tô Đạo của Đông Lâm Tông nữa. Hắn chỉ còn cách tự mình gắng gượng không cam lòng, hóa thành sự tàn nhẫn và sát khí, cuối cùng tự sáng tạo ra Thất Đạo Tông, trở thành tông chủ Thất Thải Tiên Tôn!

Còn về phần Chu Lập thì vào ngày Thất Thải Tiên Tôn thành đạo đã bị hắn bắt, giết chết một cách vô cùng tàn nhẫn.

Những hình ảnh này lần lượt quay về trong đầu Vương Lâm. Hắn ngồi trên tảng đá cạnh con sông uốn lượn giữa ngọn núi, nhìn nước sông, tựa hồ như thấy trí nhớ của Thất Thải Tiên Tôn đang chảy xuôi trong đầu hắn.

Đây đã là ngày thứ ba Tô Đạo được sư tôn truyền thụ cho Vân Đạo Thiên Thuật. Sư tôn hắn lập tức bế quan sau đó. Còn về Chu Lập thì sau khi được truyền thuật liền ảm đạm rời đi. Chẳng qua nỗi hận đối với Tô Đạo thì giống hệt Tô Đạo đối với hắn năm xưa.

Nước sông ào ạt chảy. Ký ức của Tô Đạo trong hồn thứ ba dần dần bị thay thế bởi khẩu quyết Vân Đạo Thiên Thuật.

Đông Lâm Tông ở trong một khu vực của Tiên Cương đại lục, nằm trong cửu tông thập tam môn, cho dù không cường đại bằng Tử Dương Tông nhưng cũng cực kỳ thần bí, đệ tử trong tông rất ít khi xuất ngoại.

Tam đại thần thông của tông này thanh danh cũng hiển hách của Tiên Cương đại lục.

Trong tam đại thần thông, Vân Đạo Thiên Thuật này lại càng thâm sâu kỳ ảo, chú trọng mây mù trong thiên địa, giống như là đại đạo. Lấy mây ngộ đạo, sau khi dung hợp lại mượn mây mà sinh ra thần thông, hấp thu lực lượng mây mù trong thiên địa, hóa thành thuật pháp của bản thân, thi triển Vân Đạo Thiên Thuật đại pháp!

Trong đó ngưng tụ vân thú của bản thân, thôn vân thổ vụ chính là thức thứ nhất của thần thông này! Thức thần thông này ẩn chứa bên trong khẩu quyết nhập môn, nếu có thể tu luyện khâu quyết này tới mức tận cùng thì cũng có thể cảm ngộ ra thức thứ nhất này!

Đối với người ngoài mà nói thì muốn tu hành khẩu quyết của Vân Đạo Thiên Thuật này đạt tới viên mãn rất mất nhiều thời gian, cũng phải có lực lượng minh ngộ rất mạnh. Nhưng Vương Lâm vốn có tu vi cao thâm, Tô Đạo và Chu Lập năm xưa còn xa mới có thể sánh bằng.

Hơn nữa bảy đạo bổn nguyên của hắn cũng đều là do bản thân hắn cảm ngộ ra; cho nên tu hành khâu quyết nhập môn của Vân Đạo Thiên Thuật này đối với hắn rất đơn giản.

Trong nước sông trước người Vương Lâm có một tia bạch khí lơ lửng, giống như một làn khói mờ ảo, bay thẳng về phía Vương Lâm, vờn mấy vòng xung quanh thân thể hắn rồi theo thất khiếu chui vào trong cơ thể.

Từ từ, trên khắp con sông uốn lượn theo sườn núi này đều có bạch khí lơ lửng, giống như mây mù tràn tới, bao phủ cả thân thể của Vương Lâm, từ từ dung nhập vào bên trong.

Thân ảnh Vương Lâm ở trong bạch khí, như ẩn như hiện. Hồi lâu sau, chẳng những trong dòng sông xuất hiện bạch khí mà cả cây cỏ trên ngọn núi này cũng có bạch khí nhè nhẹ lan ra, dung nhập vào người hắn.

Rất nhanh sau đó. Trong phạm vi trăm trượng quanh thân thể Vương Lâm. sương mù đã dày đặc tới mức giơ tay không nhìn thấy ngón, toàn bộ đều có bạch khí lượn lờ, giống như bên trong có giao long đang quay cuồng vậy.

- Không biết sau khi ta rời khỏi đệ ngũ hoa thì Vân Đạo Thiên Thuật này có thể tu luyện xong hay chưa...

Trong bạch khí, đôi mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm tư.

Thật này dù hắn mới chỉ tu luyện hay ngày nhưng lại nhìn ra sự mênh mông như biến rộng của nó. Loại pháp thuật hấp thu vân khí nhập thể này có thể thay đổi kết cấu cơ thể, cuối cùng giống như mây trên bầu trời, mờ ảo trong thiên địa, khiến cho người ta không thể dò xét nối.

Vương Lâm ngồi bên bờ sông, thời gian thoáng cái đã qua một tháng. Trong một tháng này, hắn vẫn luôn khoanh chân ngồi ở đó, không ngừng hấp thu bạch khí lan ra từ vạn vật, dung nhập vào trong cơ thể, hóa thành một loại cảm giác ấm áp và thoải mái vô cùng kỳ diệu.

Hắn càng tu luyện thuật này thì thiên địa bốn phía lại càng xuất hiện dấu hiệu sụp đô. Đây là do ký ức bị thay đổi tạo thành. Chẳng qua nó cũng không kịch liệt như lúc điên đảo càn khôn mà dấu hiệu vặn vẹo như sụp đổ này vẫn không thể khiến Vương Lâm xác định được vị trí của cửa thật.

Một ngày nọ. sương mù ở bên ngoài thân thể Vương Lâm chậm rãi tiêu tán, cuối cùng trong chớp mắt dung nhập vào trong cơ thể hắn. Vương Lâm mở bừng đôi mắt, trong mắt có mây khói lượn lờ, thoạt nhìn mơ hồ một mảnh nhưng lại tràn ngập một luồng lực lượng kỳ dị khiến cho người ta chấn động tâm thần, khiến người ta nhìn lại mà như đắm chìm vào trong mây mù, không phân được phương hướng, quên mất cả bản thân.

- Thuật này... Thật bất phàm!

Vương Lâm phun ra một ngụm trọc khí, hơi thở như mây, bị thổi ra cách cơ thể hắn ba trượng mới từ từ tiêu tán.

- Vân khí ở nơi này cũng không quá nồng đậm. Tu hành thuật này không đủ... Nếu muốn khẩu quyết nhập môn của thuật này đại thành thì phải dẫn động ký ức thay đổi, hấp thu nhiều vân khí hơn nữa.

Vương Lâm đứng dậy, ánh mắt lóe lên. Trong đầu hắn hiện ra một loạt hình ảnh, trong đó cũng lộ ra một phần bản đồ.

Bản đồ này là một tháng trước khi sư tôn của Tô Đạo truyền thụ pháp thuật, trong nháy mắt khi Vương Lâm thay đổi ký ức của hồn thứ ba, đột nhiên xuất hiện cảm ứng với bát môn trong thế giới của đệ ngũ hoa.

Chẳng qua trong nháy mắt khi cảm ứng với bát môn tiêu tán, Vương Lâm chỉ có thể dựa vào cảm giác mà khoanh vùng vị trí của bát môn này. Trong một tháng hắn không ngừng tu luyện Vân Đạo Thiên Thuật này, không ngừng kích thích ký ức của hồn thứ ba. Ngay trong lúc thiên địa xuất hiện dấu hiệu sụp đổ thì từ từ bản đồ này hiện lên trong đầu Vương Lâm, không ngừng mở rộng. Vị trí trên bản đồ cũng từ từ rõ ràng hẳn lên.

Vừa đứng dậy, thân thể Vương Lâm vừa vọt lên, trong nháy mắt đã biến mất khỏi bờ sông, khi xuất hiện đã ở trên bầu trời Đông Lâm Tông. Hắn không dừng lại mà cả người tản mát ra từng luồng bạch khí, giống như một đám mây, nhanh chóng lao về phía trước.

Vân Đạo Thiên Thuật, thoáng một cái đã đi được vô số dặm.

Trên bầu trời, trong một khu vực tràn ngập mây đen, sấm chớp ầm ầm, nước mưa ào ào trút xuống. Mưa tầm tã đổ xuống bình nguyên phía dưới. Phạm vi mây đen này rất lớn, cũng bao phủ cả một tòa thành trì ở dưới kia. Trong thành trì này sinh sống vô số phàm nhân của Tiên Cương đại lục.

Vương Lâm đứng trong mây đen giữa không trung, khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt quyết vung mạnh về phía trước, hướng về phía ngoài hút một cái. sấm sét ầm ầm kịch liệt hơn. Những tia chớp lóe lên khắp thiên địa, mưa lại càng lớn hơn nữa.

Những đám mây đen này cũng quay cuồng lên. Từ trong thất khiếu của Vương Lâm có một tia vân khí không ngừng từ trong đám mây đen bay ra, chui vào cơ thể hắn.

Thời gian thoáng chốc đã trôi qua bảy ngày. Sau bảy ngày này, mây đen từ nồng đậm trở nên mòng manh, cuối cùng biến mất trong phạm vi lớn, chỉ còn lại một đám mây mù lớn cỡ nắm tay trên bầu trời. Đám mây mù này dường như có linh hồn, bay nhanh về phía trước.

Những nơi nó đi qua. Tầng mây ở đó chỉ cần chạm nhẹ với đám mây này liền lập tức quay cuồng kịch liệt, cuối cùng bị hấp thu rồi biến mất. Đám mây thoạt nhìn chỉ lớn như nắm tay kia lại bay nhanh đi.

Bảy ngàv sau, tính từ lúc Vương Lâm học được Vân Đạo Thiên Thuật này thì đã hơn hai tháng. Vào một ngày cuối cùng của tháng thứ hai, mây mù trên bầu trời không biết đã bay qua bao nhiêu địa phương liền nhanh chóng co rút lại, cuối cùng hóa thành bảy con vân long, chui vào trong thất khiếu của thân ảnh vừa hiện ra trong làn mây.

Vương Lâm thở thật sâu một hơi, mở hai mắt, đồng tử đã biến mất, thay thế vào đó là một vùng mây mù, thoạt nhìn trông rất kinh người.

- Thời gian hai tháng đã tu luyện Vân Đạo Thiên Thuật này tới tầng thứ chín, chỉ còn kém một chút là đại viên mãn... Đây cũng không phải là thu hoạch lớn nhất. Thu hoạch chính thức là theo hai tháng tu luyện này, nhờ việc không ngừng thay đổi ký ức, ta đã tìm ra đệ nhất quan trong bát môn!

Hai mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng kỳ dị. Chẳng qua đồng tử của hắn từ sau khi hình thành mây mù thì trong mắt lại có vẻ mông lung.

Trong đầu hắn, bản đồ kia đã có một cánh cửa rõ ràng hiện lên.

- Nếu vận khí tốt thì có lẽ chỉ một lần là tìm thấy cửa thật...

Thân thể Vương Lâm bước từng bước về phía trước, đi thẳng về phía mặt đắt. Nơi này là một vùng cây cối rậm rạp, có rất nhiều ngọn núi lớn, thỉnh thoảng truyền ra tiếng mãnh thú gầm rống.

Trong phút chốc Vương Lâm đã nhảy vào trong đám cây cối, lao thẳng về phía trước, dựa vào bản đồ trong đầu mà đi tới vị trí cánh cửa.

Không bao lâu sau, thân thể Vương Lâm dừng lại bên cạnh một cây đại thụ tầm thường trong đám cây cối. Hắn nhìn chằm chằm vào cây đại thụ này. Chỉ thấy nó cao hơn mười trượng, trên thân cây có rất nhiều vết nứt nẻ.

Không biết cái cây này đã sống bao lâu rồi, thân cây phải năm người ôm cũng không hết.

Một con mãng xà lớn tới cả trăm trượng đang quấn quanh thân cây, cái đầu rất lớn ngẩng lên, lười phun phì phì. Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.

Vương Lâm không để ý tới mãng xà mà đặt tay phải lên thân cây, hai mắt từ từ nhắm lại.

Cái đầu của con mãng xà co rụt lại, thân thể nhúc nhích, từ từ bỏ lên phía trên. Nó cảm nhận được sự đáng sợ của Vương Lâm, không dám trêu chọc hắn.

Sau khi nó bỏ lên mấy trượng xong, thân thể liền vọt đi, rời khỏi cây đại thụ này, trực tiếp rơi xuống mặt đất, làm bay lên một đám lá khô nát vụn, thân thể lại vọt lên, chạy sâu vào trong rừng.

Ngay trong tích tắc khi con mãng xà rời đi. Đôi mắt Vương Lâm mở bừng ra, nhìn về phía con mãng xà vừa rời khỏi cách hắn trăm trượng, hai mắt lóe sáng, lao thẳng tới con mãng xà. Tay phải hắn đột nhiên nắm lấy cổ nó. Con mãng xà run rẩy, phát ra tiếng rít gào, cơ thể vặn vẹo, tỏa ra hắc mang kinh thiên.

Có một hư ảnh khổng lồ mơ hồ hiện ra trên lưng mãng xà.

Con mãng xà này mới là một trong bát môn chứ không phải cây đại thụ kia! Điều này trong chớp mắt khi nó rời đi Vương Lâm mới phát hiện ra.

Nhìn chằm chằm vào cánh cửa biến ảo ra sau lưng con mãng xà, Vương Lâm từng bước bước tới.


/2085

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status