Tiên Nghịch

Q.11 - Chương 1664 - Tân Kỷ Nguyên

/2085


Lưỡi búa này xuất hiện, khí tức cổ Thần mênh mông lan ra như sóng, gào thét cuốn cả Phong Giới Đại Trận đang sụp đổ kia, khiến cho đại trận lại càng run rẩy kịch liệt hơn.

Tiếng ầm vang liên miên không dứt, nếu nhắm mắt lại dường như có thể cảm nhận được sát khí khôn cùng của vô tận sinh linh chết dưới Khai Thiên Phủ trong vô số năm tháng qua.

Trong tích tắc khi lưỡi búa này xuất hiện, Vương Lâm đứng ở phía trước mơ hồ thấy được có vô số oan hồn hư ảo. Đám oan hồn này mơ hồ biến hóa, lượn lờ bốn phía Khai Thiên Phủ, cất tiếng gào thét rống giận. Từ xa nhìn lại, nơi này giống như một vùng địa ngục.

Cảnh tượng này giống như cả một vùng Hoàng Tuyền trong truyền thuyết, nhìn vô cùng kinh người!

Sau khi nó xuất hiện cũng không tiêu tán như thất linh lúc trước mà lơ lửng giữa không trung, càng ngày càng ngưng thật, giống như bên trong có linh hồn đang lựa chọn rất cẩn thận!

Lựa chọn trước mắt nó là nhận Vương Lâm làm chủ hay là chịu hủy diệt!

Thời gian chậm rãi trôi qua, Phong Giới Đại Trận lại ầm ầm vang dội. Vương Lâm đã đợi trong thời gian nửa nén hương, nhìn Khai Thiên Phủ đang bất động, nhướng mày, trong mắt lộ tia sáng bình tĩnh.

-Nếu không theo Vương mỗ thì tan thành mây khói đi!

Tay phải Vương Lâm giơ lên hướng về phía Khai Thiên Phủ ầm ầm nhấn tới. Cả trận pháp liền lập tức sụp đổ thêm. Khai Thiên Phủ chấn động, thân thể khổng lồ chuyển động, bay thẳng về phía Vương Lâm.

Đột nhiên Khai Thiên Phủ giống như thoát khỏi Phong Giới Đại Trận, trong nháy mắt khi Vương Lâm giơ tay lên liền truyền ra một tiếng rít gào kinh thiên động địa, chém mạnh về phía Vương Lâm!

-Là pháp khí của cổ Thần vương tộc mà cũng dám đả thương ta!

Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể bước từng bước về phía trước. Thân ảnh hắn trong nháy mắt liền bành trướng lên, Chỉ trong chốc lát đã lớn tới cả ngàn trượng, hóa thành chân thân của cổ Thần!

Thân thể ngàn trượng giống như một người khổng lồ, sừng sững giữa tinh không, đứng trước Phong Giới Đại Trận. Trong nháy mắt khi Khai Thiên Phủ gào thét lao tới, tay phải Vương Lâm liền giơ lên nắm quyền hướng về lưỡi búa ầm ầm đánh thẳng tới.

Tiếng nổ cuồng mãnh tràn ra, khiến cho tinh không run rẩy. Phong Giới Đại Trận lúc này sụp đổ liên tục, cả một mảng lớn vỡ tan. Ngay cả Khai Thiên Phủ kia cũng bị chấn động không thể chém xuống, ầm một tiếng liền bị cuốn đi, bị lực lượng mạnh mẽ từ nắm tay Vương Lâm truyền tới đánh văng.

Nhưng Vương Lâm cũng không dễ chịu gì. Thân thể hắn bịch bịch lui lại phía sau mấy trăm trượng, trên nắm tay phải xuất hiện một vết thương sâu tới tận xương. Thậm chí ngay cả xương cốt trên đầu vết thương cũng đã xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn. Khai Thiên Phủ nọ đúng là mạnh mẽ vô cùng!

Vừa lui lại phía sau hai mắt Vương Lâm vừa lóe sáng, thương thế trên tay phải nhanh chóng khôi phục, chụp vào hư không một cái. Chỉ thấy huyết quang ngập trời hiện lên. Huyết kiếm xuất hiện trong tay hắn run lên một cái liền gào thét lao ra, bất ngờ biến thành dài tới trăm trượng, huyết quang chói mắt, bao phủ bốn phương tám hướng.

Cầm huyết kiếm trong tay, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, tay phải giơ huyết kiếm lên cao trực tiếp chém xuống. Kiếm khí rít gào kiếm quang màu máu vọt thẳng tới Khai Thiên Phủ.

Hai thanh vũ khí này đều là những bảo vật sắc bén vô cùng, giờ phút này ầm ầm va chạm lập tức tạo ra tiếng chấn động kinh thiên. Trong tiếng động này, một kiếm một búa không ngừng va chạm. Nhưng Khai Thiên Phủ không hề có người điều khiển mà là khí linh tự mình điều khiển,

sau khi ầm ầm va chạm một lúc liền liên tiếp bại lui!

Trên lưỡi búa cũng xuất hiện những vết kiếm, ánh sáng tỏa ra từ nó cũng từ từ ảm đạm đi.

-Cho ngươi một cơ hội nữa, nhận Vương mỗ làm chủ đi!

Một kiếm chém xuống, Vương Lâm lại quát khẽ.

Ầm một tiếng, lưỡi búa bị cuốn bay ngược trở lại, rơi trong hư không rồi rít lên một tiếng kinh thiên, xé ra một cái khe lớn trong tinh không.

Huyết kiếm trên tay phải Vương Lâm liền lóe lên rồi tiêu tán. Cùng lúc đó, Vương Lâm bước từng bước về phía trước, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Khai Thiên Phủ, nắm lấy lưỡi búa từ bên trong cái khe bay ra. Cổ Thần lực mênh mông từ nó tràn ra.

Tay phải Vương Lâm nắm chặt, mặc cho Khai Thiên Phủ giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay hắn. Nhưng vào lúc này, đột nhiên trên lưỡi búa hiện lên một hư ảnh cổ Thần. Hư ảnh cổ Thần này gầm rống lao ra, hình dáng không rõ nhưng giống như một cơn cuồng phong gào thét lao thẳng tới Vương Lâm, dường như muốn cắn nuốt hắn vậy.

Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này có thể thấy được vô cùng rõ ràng. Hư ảnh trên lưỡi búa lấy nó làm gốc, hóa thành hình ảnh cao ngàn trượng, vô cùng to lớn, hình dáng giống như một chiếc chùy, càng lên cao càng lớn, giống như đám khói bay ra từ ống khói, càng lên cao càng mở rộng ra vô số lần.

Thân ảnh mơ hồ này chính là khí linh của Khai Thiên Phủ. Nó khom lưng, duỗi hai tay ra, trong tiếng gầm thét đánh tới Vương Lâm.

Trước mặt nó thân thể ngàn trượng của Vương Lâm giống như một thiếu niên so với thanh niên cường tráng, thoạt nhìn như không thể phản kháng. Nhưng Vương Lâm lại mở bừng hai mắt, hướng về hư ảnh đang đánh tới rống to.

-Ngươi dám!! Ta là vương tộc cổ Thần, được truyền thừa của Đạo cổ, ngươi nuốt ta chính là muốn chết!

Một tiếng rống này khiến phía sau Vương Lâm lập tức có đầu lâu của Đạo cổ biến ảo ra, mở cái miệng khổng lồ cùng rống lên với Vương Lâm!

Dường như trong tinh không này có một cơn lốc tràn tới, ập xuống hư ảnh của Khai Thiên Phủ. Lập tức hư ảnh kêu lên thảm thiết, thân thể giống như cực kỳ sợ hãi, run rẩy lui lại phía sau, trực tiếp tan nát thành nhiều mảnh, nhưng sau đó lại ngưng tụ lại.

Sau khi ngưng tụ, thân thể hắn run rẩy, gắng gượng hướng về phía Vương Lâm ôm quyền lạy, thân thể nhanh chóng co rút lại, cuối cùng dung nhập toàn bộ vào bên trong Khai Thiên Phủ, không còn nhìn thấy nữa.

Khai Thiên Phủ lúc này không còn giãy dụa mà từ từ bình tĩnh lại.

Vương Lâm cầm lưỡi búa này trong tay, cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu tươi, hóa thành một ấn quyết màu máu rơi lên trên thân búa. Ấn ký này lóe lên rồi dung nhập và biến mất.

Vương Lâm nhìn thoáng qua thanh Khai Thiên Phủ đã thuần phục trong tay. Lúc này hắn hoàn toàn dựa vào sức mạnh của bản thân để thu phục lưỡi búa này. Hắn còn nhớ năm xưa với tu vi của hắn không thể làm được điều này mà phải nhờ có Phong Tôn đời đầu tiên mới có thể miễn cường điều khiển được nó.

Cầm lưỡi búa khổng lồ, mái tóc bạc tung bay, giờ phút này Vương Lâm trông không còn khác gì so với pho tượng trên Chu Tước Tinh!

Tay phải vung lên Khai Thiên Phủ hóa thành một điểm sáng dung nhập vào trong mi tâm của Vương Lâm, hoàn toàn biến mất.

Cúi đầu nhìn xuống Phong Giới Đại Trận đang sụp đổ, hai mắt Vương Lâm lóe lên ánh sáng kỳ dị. Phong Giới Đại Trận này có cửu linh. Trận linh cuối cùng là cường đại nhất, Phong Tôn năm đó phải dung nhập vào bên trong trận linh này mới có thể điều khiển được.

Nhưng sau khi trận pháp này xuất hiện lỗ hổng, cùng với một loạt sự kiện phát sinh, linh hồn của Phong Tôn hoàn toàn tử vong, khiến cho trận linh cuối cùng này mất đi sinh cơ.

Phong Giới Đại Trận chết đi cũng có quan hệ nhất định với chuyện này.

Tay phải giơ lên, năm ngón tay tạo thành chưởng hướng về phía Phong Giới Đại Trận thi triển Nhân Quả ấn lần cuối cùng. Bàn tay Vương Lâm hạ xuống, mạnh mẽ nắm lại.

Phong Giới Đại Trận đang sụp đổ liền truyền ra một âm thanh chấn động. Đại trận này giống như giãy dụa trước khi chết, trong sự chấn động kịch liệt, một ngọc bội đã gần vỡ tan từ bên trong trận pháp từ từ bị lôi ra.

Trên ngọc bội này có những vết nứt rất sâu. Những vết nứt này có chừng mười đạo, trong đó có một vết là trăm năm trước mới xuất hiện, không có khí tức năm tháng tang thương như những vết nứt khác.

Chỉ là dù trên ngọc bội có nhiều vết nứt nhưng vẫn có thể thấy có một chữ được khắc trên đó. Chữ này nét bút đơn giản, bất ngờ là một chữ tiên !

Tiên!

Ngọc bội này bị Nhân Quả ấn của Vương Lâm lôi ra, Phong Giới Đại Trận tan rã lần cuối. Tiếng ầm ầm vang lên không ngừng. Tấm lưới khổng lồ bao phủ cả tứ đại tinh vực của giới nội ầm ầm sụp đổ!

Sự sụp đổ lúc này là hoàn toàn, hoàn toàn không thể thay đổi được nữa!

Sự sụp đổ này khiến tất cả tu sĩ trong tinh vực đều chấn động. Bọn họ nhìn thấy tinh không giống như bị cuốn đi, truyền ra tiếng ầm vang vô tận. Phong Giới Đại Trận vây lấy giới nội bao nhiêu năm nay lúc này đã tan tành!

Bên trong Vân Hải tinh vực, Mộc Băng Mi, nữ tử áo hồng. Tây Tử Phượng lúc này hóa thành ba đạo cầu vồng ngưng tụ lại với nhau, dừng lại bên trong tinh không. Các nàng lúc này còn cách Vương Lâm một khoảng.

Nhưng giờ phút này khi Phong Giới Đại Trận sụp đổ, các nàng không thể tiến về phía trước, cùng ở một chỗ mà nhìn tấm lưới khổng lồ trong tinh không đang tan vỡ. Cảnh tượng khiến tâm

thần rung động này làm cho ba người mặt mũi tái nhợt.

Vương Lâm nhìn ngọc bội này, trầm mặc một lát liền vung tay phải lên. Ngọc bội này từ bên trong Phong Giới Đại Trận bay ra. Trong tích tắc khi nó thoát khỏi Phong Giới Đại Trận, nó giống như là một cái cây không rễ, như cá phải rời nước, ầm ầm một tiếng liền vỡ thành năm mảnh, hoàn toàn tan nát.

Ngọc bội vỡ vụn, Phong Giới Đại Trận trước mặt Vương Lâm cũng tan tành!

Trong giờ phút này, Côn Hư tinh vực cũng như các tinh vực khác đã không còn Phong Giới Đại Trận bao quanh nữa. Chớp mắt một cái, Triệu Hà tinh vực hoàn toàn cũng lộ ra giữa Thái Cổ Tinh Thần của giới ngoại.

Trong tích tắc này, La Thiên, Vân Hải tinh vực, tất cả đều được giải thoát!

Giới nội, giới ngoại vô số năm qua lúc này đã không còn bị ngăn cách nữa, hai trở thành một! Đại trận giống như đã tồn tại từ vĩnh hằng vào giờ phút này sụp đổ, tan thành mây khói!

Không còn Phong Giới Đại Trận, lực lượng kỳ dị ngăn cản hương hỏa ngưng tụ trong giới nội cũng biến mất. Trong nháy mắt, các bậc toàn năng trong La Thiên Tinh Vực lúc này đều lộ vẻ kích động. Dù là Thanh Lâm cũng không phải ngoại lệ.

Hủy Phong Giới Đại Trận, Vương Lâm đã làm được rồi!

Từ cổ chí kim, hắn là người đầu tiên làm được chuyện này, là người đầu tiên có hùng tâm và sức mạnh sau khi giết sạch tu sĩ giới ngoại xâm lấn lại hủy đi Phong Giới Đại Trận này!

Tên của hắn nhất định sẽ được lưu truyền ngàn năm trong tu chân giới. Bởi vì hắn là Phong Tôn, không phải là Phong Tôn của Thất Đạo Tông, không phải là Phong Tôn dưới trướng Thất Thải Tiên Tôn mà là Phong Tôn chuẩn bị mang tu sĩ giới nội đi khỏi động phủ này, khiến cho Tiên Cương đại lục chấn động!


/2085

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status