Tiên Nghịch

Q.9 - Chương 1453 - Lạnh Lùng Nhìn Trời.

/2085


Lão già có phân hồn của Đại Hoang Thượng Nhân nhập vào kia tay phải trong lúc vung lên liền có tinh phong tràn ngập, còn có hương hỏa lực vờn quanh bốn phía, đối kháng với Diệu Âm Đạo Tôn.

Hai người đều là những cao thủ, mặc dù giờ phút này khả năng phát huy cực hạn chỉ đạt tới Không Niết Sơ Kỳ, nhưng trong lúc giao chiến cũng vô cùng khốc liệt, kinh thiên động địa.

Đại Hoang Thượng Nhân thần sắc âm trầm, hắn là người đầu tiên đến vùng đất bị phong ấn này, cấm chế cũng là do hắn mất không ít thời gian để phá giải, mắt thấy sắp sửa lấy được tứ phẩm mộc đạo linh nhưng ngay lúc đó liền bị Diệu Âm Đạo Tôn này đột nhiên xuất hiện, đánh lén rồi cướp đi đạo linh, triển khai một trận ác đấu.

Đúng như đối phương nói, tuy phần hồn của hắn tới đây, nhưng bất luận là thân thể hay là sự thành thục thần thông cũng đều không thể so sánh với phân thân của đối phương. Thậm chí ngay cả việc điều động hương hỏa lực cũng vì thân thể này không thể tự mình ngưng luyện ra được, cho nên có chút không đủ.

Nếu cùng cao thủ thứ ba bình thường giao chiến, thì những vấn đề này có lẽ cũng không phải là nghiêm trọng, nhưng lúc này đối phương cũng là hạng người cùng tề danh với mình, vì thế những vấn đề này kết hợp lại cũng gây ra nhược điểm chí mạng. Hơn nữa Đại Hoang Thượng Nhân hắn cũng là người cao ngạo, tính cách lạ càng cổ quái, quả thật là có rất ít bạn bè, ở bên trong vùng đất cổ mộ này lại càng cô lập, không có người trợ giúp. Lúc này hắn nghe thấy vậy, hừ lạnh, không thể nói lại.

Hai người trong thời gian ngắn ngủi đã giao chiến với nhau hàng trăm chiêu. Ở phía sau họ, còn có một đài cao màu đen bốn ngàn trượng lơ lửng, hình thành một luồng uy áp tràn ngập. Thần thông của hai người va chạm vào nhau, tiếng ầm ầm vang vọng bên trong vùng đất bị phong ấn này. Gần một trăm tu sĩ chém giết bên dưới còn bị thanh âm này làm cho chấn động, tâm thần run rẩy không ngừng.

Giờ phút này, bên ngoài vùng đất bị phong ấn, một đài cao bậc ba màu tím sẫm ở bên trong đám sương mù bay nhanh đi. Vương Lâm đứng ở bên trên, xung quanh tràn ngập mấy vạn Văn Thú, ánh mắt lạnh như băng dựa vào còn đường trong đầu nhanh chóng tiến về phía trước.

Sương mù ở bốn phía gào thét lướt qua, dần dần khoảng cách tới vùng đất bị phong ấn phía trước càng ngày càng gần. Mấy canh giờ sau, hai mắt Vương Lâm lóe lên, ánh mắt như điện trực tiếp nhìn về phía trước. Chỉ thấy ở cách đó không xa, sương mù xuất hiên sự vặn vẹo, giống như có một thế giới khác tồn tại.

- Quả nhiên có một vùng đất bị phong ấn, xem ra con đường trong bản đồ không hề sai, từ nơi này thẳng về hướng bắc, có thể rời khỏi vùng ngoại vi, tiến vào chỗ sâu bên trong cổ mộ.

Ở phía ngoài vùng đất phong ấn đang vặn vẹo này chừng vạn trượng, đài cao dưới chân Vương Lâm chợt dừng lại. Đứng ở nơi đó, hắn nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư.

- Nữ tử Phong Diệt tộc kia dường như đang ở trong đó... chỉ là không biết bên trong vùng đất bị phong ấn này có cao thủ bước thứ ba không... hết thảy mọi chuyện đều phải cẩn thận.

Tay phải nâng lên chỉ về phía trước, lập tức bên trong đàn Văn Thú ở bên phải hắn liền có một con kêu lên bay ra. Sau khi được Vương Lâm xuất ra một tia thần thức nhập vào bên trong cơ thể, con Văn Thú dữ tợn này bay thẳng về phía đám sương mù vặn vẹo phía trước.

Trong nháy mắt nó đã tới gần, vừa mới chạm vào đám sương mù vặn vẹo này, thân thể nó đột nhiên lóe lên biến mất không thấy.

Trên không trung bên trong vùng đất bị phong ấn, Diệu Âm Đạo Tôn và Đại Hoang Thượng Nhân đang không ngừng giao chiến, còn có một cơn lốc vờn quanh, không thấy rõ bên trong. Cơn lốc này kịch liệt quét ngang thiên địa, cực kỳ kinh người.

Văn Thú từ một góc chợt lộ ra, đậu ở nơi đó không hề nhúc nhích. Thần thức mà Vương Lâm nhập vào bên trong cơ thể nó trong thời gian ngắn đã nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một hào quang từ bên trong cơn lốc động thiên kia lóe lên, trong nháy mắt lao thẳng đến Văn Thú, ngay lập tức bắn lên thân thể nó. Trong tiếng nổ ầm ầm, thân thể Văn Thú tan vỡ, ngay cả một tia thần thức của Vương Lâm cũng bị tiêu diệt.

- Nơi đây không cho phép người ngoài xuất hiện, cút đi cho bổn tôn.

Thanh âm của Diệu Âm Đạo Tôn vang lên kinh thiên. Bên ngoài vùng đất bị phong ấn, sắc mặt Vương Lâm có chút nhăn lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, ánh mắt hắn lóe lên hàn quang.

- Diệu Âm Đạo Tôn... người giao chiến với hắn toàn thân hiện lên tinh độc mạnh mẽ, cũng là một cao thủ bước thứ ba... thời gian quá nhanh không thể nhìn rõ người này là ai.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn nghĩ tới nữ tử của Phong Diệt Tộc trong đám gần một trăm tu sĩ đang chém giết bên dưới.

- Diệu Âm Đạo Tôn này tu vi có chút cổ quái... vừa rồi quan sát so với đám người của Ti Mặc Tử cũng không khác biệt nhiều... Người giao chiến với hắn cũng giống như vậy...

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm tư, hắn lúc trước khi mới tiến vào vùng đất cổ mộ nhìn thấy nữ tử này, ngay lập tức đã nhìn ra tu vi của đối phương đã bị giảm rất nhiều, trong lòng đã có nghi ngờ.

Giờ phút này vừa nhìn thấy Diệu Âm Đạo Tôn, thấy đối phương cũng giống như vậy, trong lòng lại càng nghi ngờ.

- Không bình thường...

Vương Lâm nhíu mày.

Nếu nghi ngờ của hắn sai, vùng đất bị phong ấn này tuyệt đối không thể bước vào, uy danh của Thái Cổ Ngũ Tôn quá lớn, Vương Lâm hoàn toàn không thể kháng cự.

Một lát sau, trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, không nghĩ ngợi mang theo mấy vạn Văn Thú, lao thẳng tới đám sương mù vặn vẹo phía trước.

- Ta đoán tu vi của hắn đã bị cổ mộ này áp chế, nếu không, cũng không cần phải tiêu diệt thần thức của ta. Hắn thân là Thái Cổ Ngũ Tôn, sao có thể sợ người khác tiến vào nơi này. Nhất định là hắn rất kiêng kỵ trong khi giao chiến với người khác, cơ hội như thế này sao ta có thể bỏ qua. Còn nữ tử Phong Diệt Tộc kia, mặc dù là nô tì của hắn, nhưng cũng là bị tình thế bắt buộc.

Tốc độ Vương Lâm ầm ầm, trong nháy mắt đã nhảy vào trong đám sương mù vặn vẹo kia, cùng với đám Văn Thú bốn phía ngay lập tức biến mất không thấy.

Bên trong vùng đất bị phong ấn, tiếng ầm vang ngợp trời, nhưng vào lúc này đột nhiên cả bầu trời xuất hiện những thanh âm ầm ầm kịch liệt, một gợn sóng lớn điên cuồng lóe lên, từng con Văn Thú trong nháy mắt biến ảo hiện ra. Những Văn Thú này xuất hiện thu hút sự chú ý của những tu sĩ bên dưới.

Văn Thú này số lượng rất nhiều, dường như trong nháy mắt toàn bộ xuất hiện bên trong thiên địa, cả đàn hạ xuống đen kịt, thoạt nhìn rất là kinh người. Sau khi đàn Văn Thú này xuất hiện, một đài cao màu tím sẫm ba nghìn trượng đột nhiên hiện ra, Vương Lâm đứng ở trên đài cao, tóc trắng tung bay, ánh mắt như điện. Vương Lâm đột nhiên xuất hiện, lập tức khiến cho toàn bộ nơi này chấn động. Nữ tử Phong Diệt Tộc ngay khi ngẩng đầu nhìn thấy Vương Lâm xuất hiện, sắc mặt lập tức trắng bệch, nhưng trong nháy mắt liền nổi lên sát khí.

- Đài cao bậc ba, chẳng lẽ là cao thủ tới?

- Người này hình dáng rất lạ, hắn là cao thủ nơi nào?

- Những mãnh thú này bộ dáng dữ tợn, chưa bao giờ gặp qua, chẳng lẽ là mãnh thú trong cổ mộ?

Mấy trăm tu sĩ phía dưới nhìn chằm chằm Vương Lâm xuất hiện trên bầu trời cùng với đàn Văn Thú hạ xuống.

Vương Lâm không chút do dự, không hề dừng lại chút nào, ngay khi xuất hiện, hắn đưa tay phải chỉ xuống dưới, lập tức Văn Thú trong tiếng vù vù lao thẳng xuống những tu sĩ bên dưới.

Vương Lâm cũng không nhìn Diệu Âm Đạo Tôn ở bên trong cơn lốc kia, thân thể từng bước từ trên đài cao bước ra, với một tốc độ nhanh như một tia chớp, lao thẳng tới nữ tủ Phong Diệt Tộc.

- Chủ nhân cứu ta!

Thiếu nữ Phong Diệt Tộc này trong tiếng kêu chói tai thân thể vội vàng lui về phía sau. Ở xung quanh nàng là hơn mười tu sĩ đi theo Diệu Âm Đạo Tôn, cả đám tung ra thần thông tràn ngập, bảo vệ cho thiếu nữ kia lui lại.

Thiếu nữ này trong lúc lui nhanh hai tay bấm quyết, ấn ký Phong Diệt Tộc lóe lên trên mi tâm. Nàng giơ tay phải lên chỉ về phía Vương Lâm, trong miệng quát to:

- Hậu nhân của Phong Diệt Tộc, hiến tế hồn của ta...

Nhưng tốc độ của Vương Lâm quá nhanh, ngay khi hắn gần tới phía dưới, ở phía trước có một tu sĩ trung niên ánh mắt lóe lên sát khí, nhìn ra Vương Lâm không phải là cao thủ bước thứ ba, hướng về phía trước xông lên, ngăn cản Vương Lâm tiến tới.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, ngay khi tới gần tu sĩ trung niên kia giơ tay phải lên cách không điểm một chỉ. Nam tử trung niên kia lập tức tâm thần chấn động, sát khí ngợp trời hóa thành một ngọn hư hỏa từ trong cơ thể điên cuồng thiêu đốt.

Trong tiếng kêu thê lương thảm thiết, tu sĩ trung niên này hoảng sợ lui về phía sau, nhưng hư hỏa này càng lớn hơn, khiến cho thân thể hắn dường như hóa thành một hỏa cầu.

Vương Lâm không hề dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước. Tốc độ của hắn quá nhanh, mắt thường không thể nhìn rõ được. Bảy tám tu sĩ phía trước vốn muốn xông tới tấn công, nhưng bị ngọn hư hỏa kia làm cho chấn động, không khỏi dừng lại, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Thần sắc Vương Lâm như thường, trong lúc tiến tới tay phải vung lên, hư hỏa lại bùng lên, bảy tám tu sĩ này lập tức bị biển lửa tràn ngập toàn thân. Cả đám nhanh chóng lui về phía sau, không dám ngăn cản.

-... gọi đại thần thông phong ấn của tộc ta...

Nữ tử Phong Diệt Tộc kia sắc mặt trắng bệch, liên tục lui về phía sau, thanh âm lạc đi, mang theo vẻ hoảng sợ nồng đậm, trở lên rất chói tai.

Vương Lâm từ lúc xuất hiện ở vùng đất bị phong ấn này, cho đến bây giờ cũng chỉ mới trong nháy mắt. Lúc này, trong lúc hắn đang tiến về phía trước, khoảng cách đến thiếu nữ Phong Diệt Tộc kia chỉ còn chư tới ba mươi trượng, ngoài bảy tám tu sĩ kêu la thảm thiết lui ra phía sau, còn có hơn mười tu sĩ nữa. Những tu sĩ này thần sắc cả đám lộ ra vẻ hoảng sợ, trơ mắt nhìn Vương Lâm nhanh chóng tới gần, cũng không khỏi lui về phía sau, không dám ngăn cản. Khí thế như cầu vồng, cảnh tượng này nếu từ xa nhìn lại, thân thể Vương Lâm chỉ có thể dùng những chữ này để hình dung. Những nơi hắn đi qua, tất cả mọi người đều phải lui lại, khoảng cách ba mươi trượng trong nháy mắt chỉ còn hai mươi trượng trống trải, mười trượng, ba trượng.

- Ngươi dám...

Ngay lúc Vương Lâm tới gần ba trượng, bên trong cơn lốc trên bầu trời ầm ầm truyền ra thanh âm của Diệu Âm Đạo Tôn, còn có một tiếng cười dài từ bên trong cơn lốc truyền ra, giống như là đang ngăn cản, khiến cho bên trong cơn lốc kia lại ầm ầm vang lên. Ngay sau đó, Diệu Âm Đạo Tôn kia giống như là hừ lạnh một tiếng, một đạo hào quang từ bên trong cơn lốc xuyên thấu ra, phá vỡ hư không, giống như là thuấn di, trực tiếp tới gần Vương Lâm, bên trong đạo hào quang này có ẩn chứa hương hỏa lực, ngưng tụ lại một chỗ, hào quang như kiếm lại ầm ầm lao tới. Thanh âm của thiếu nữ Phong Diệt Tộc vang lên.

-... phong ấn bổn nguyên của người này...

Vương Lâm cũng không nhìn tới, lôi quang trong mắt phải ầm ầm, ở phía sau lập tức có lôi đồ biến ảo hiện ra. Trong lúc chín đạo lôi đồ xoay tròn, ngọn lửa chín màu bên trong mắt trái của Vương Lâm bùng lên, dung nhập vào bên trong lôi đồ. Lôi hỏa bổn nguyên dung nhập một cách hoàn mỹ, hình thành một lôi đồ bốc cháy ở trên lưng, cùng với hương hỏa lực biến thành kiếm quang kia va chạm với nhau, tiếng ầm ầm lập tức vang lên kinh thiên. Vương Lâm kêu lên một tiếng đau đớn, mượn lực tiến lên ba trượng, tay phải đột nhiên điểm lên mi tâm của thiếu nữ Phong Diệt Tộc kia.

Thiếu nữ này chưa kịp nói xong, trong mắt tràn ngập hình ảnh song chỉ của Vương Lâm. Phịch một tiếng, song chỉ của Vương Lâm điểm lên trên trán của thiếu nữ này. Thiếu nữ này khóe miệng tràn ra máu tươi, hai mắt tràn ngập vô số cấm chế, toàn thân ngay lập tức bị vô sốc cấm chế phong kín, bị Vương Lâm vung tay áo lên, trực tiếp thu vào không gian trữ vật.

Sạch sẽ gọn gang như nước chảy mây trôi, Vương Lâm thu tay trái lại xoay người bay lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn bầu trời.


/2085

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status