Tiên Nghịch

Q.8 - Chương 1062 - Cổ Ma Chi Uy (2)

/2085


Cung điện sụp đổ, giống như cơn gió lốc xoay tròn chợt bị cắt ngang, hình thành một điểm áp lực khổng lồ ầm ầm hướng ra bốn phía. Người đàn ông đứng lên này, ngày xưa là đệ nhất trong tứ đại tiên giới, tung hoành thiên hạ không có địch thủ, tiên đế mạnh nhất, Thanh Sương!

Chỉ có điều hắn lúc này trong mắt nồng đậm ma diễm, một bộ giáp đen phủ toàn thân. Áo giáp này giống như tầng tầng điệp điệp che kín toàn bộ vị trí trên thân thể hắn.

Sau khi sống lại, dưới ma khí, hóa thành áo choàng, không gió tự bay, khi áo choàng nhấc lên, rõ ràng còn có hư ảnh Cổ ma biến ảo bên trong.

Dưới lớp áo giáp dày đặc, khiến cho tướng mạo người này bị che dấu toàn bộ, chỉ lộ ra hai mắt. Hai mắt lộ ra từng trận hồng quang, trong khoảnh khắc cung điện sụp đổ, hắn bước một bước đi ra ngoài.

Lúc này bên ngoài cung điện sụp đổ. Vương Nguy thần thông hóa thành biển rộng vô biên, chính là Di Mạn Thiên Tế. Đột nhiên cung điện sụp đổ, làm cho thần thông của Vương Nguy căn bản không có thời gian tiêu tan, sóng biển mãnh liệt từ trên trời giáng xuống, điên cuồng tấn công lên những mảnh vụn của cung điện.

Trong thời gian ngắn, hết thảy thiên địa, phảng phất như bị thay thế bằng gió to sóng lớn vậy. Thế giới tràn ngập nước, cũng có một cỗ tiên lực kinh thiên động địa. Trong thời gian ngắn tràn ngập ra chung quanh, giống như thực chất vậy, làm cho tâm thần mọi người lâm vào chấn động.

Chỉ với thần thông này, Vương Nguy cũng đủ để được xưng là một trong những cường giả đỉnh cấp hiện giờ, toàn bộ nước biển theo thiên địa phủ xuống, giống như bao phủ hết thảy.

Vương Lâm hít một ngụm khí, thực lực của Vương Nguy xem như tương xứng với Thanh Thủy, đương nhiên nếu không tính Cực Cảnh của Thanh Thủy!

Nhưng khi sóng biển mãnh liệt gào thét mà tới, nam tử trong cung điện bước ra một bước, xuất hiện giữa không trung!

-Chút tài mọn!

Mang theo một tia khát máu điên cuồng, nam tử nâng tay phải lên, tùy ý chộp về không trung, lập tức một cỗ hắc khí tràn ngập từ trong tay hắn ra ngoài. Đảo mắt một cái đã tràn ngập trong không trung rồi. Hắc khí vọt tới biển rộng, trực tiếp bao phủ ấy. Sóng biển do Vương Nguy thi triển lập tức ầm ầm sụp đổ hóa thành vô số giọt mưa quét ngang chung quanh. Dường như thần thông này trước mặt nam tử chỉ là một trò đùa vậy!

-Sư tôn, đệ tử tới chậm.

Vương Nguy sắc mặt tái nhợt, thân mình lùi ra sau hơn mười trượng, tới đứng gần Chu Dật ở xa xa, kinh ngạc nhìn nam tử trong bộ giáp giữa không trung kia. Trong mắt hắn hiện lên vẻ thống khổ, nhưng nhanh chóng áp chế vẻ thống khổ của mình xuống. Nơi đây nguy hiểm, Chu Dật sau khi bị Hư Không Tử đả thương còn chưa khỏi hắn, cứ ở đây sợ rằng gặp phải nguy hiểm. Vương Nguy nhoáng đưa tay phải lên, Chu Dật tự nhiên hiểu được ý, nhìn thoáng qua Vương Lâm ở xa xa. Cả người hóa thành một đạo tinh quang chui vào trong tay Vương Nguy, bị Vương Nguy đặt vào trong túi trữ vật.

Trên bầu trời, sau khi thần thông của Vương Nguy thi triển, sau đó là một chỉ của Thiên Vận Tử, chỉ này dường như có thể chống đỡ thiên địa, trong đó toàn bộ đều được tạo thành bởi thiên địa nguyên lực vô biên, lúc này chậm rãi từ không trung buông xuống, nhìn như thong thả nhưng thực tế tốc độ cực nhanh.

Tiếng động ầm ầm quanh quẩn phảng phất như thiên không bị một chỉ này đâm ra một chỗ hổng. Mặc dù màn sương đen che đậy thiên không, nhưng một chỉ này xuất ra cũng xuyên thẳng qua màn sương đen thẳng tới nam tử ở phía dưới.

Tiếng gào thét chợt quanh quẩn, nhưng không đợi tiếp cận người đàn ông trung niên này, tay phải hắn vừa nâng lên liền hạ xuống, một chỉ biến áo xuất hiện, lập tức ầm một tiếng không ngờ sụp đổ giữa không gian.

Giống như có một lực lương vượt quá xa so với lực lượng một chỉ Thiên Vận, mạnh mẽ bả đoạn một chỉ này, khiến cho tất cả vỡ vụn thành từng mảnh.

Thanh ầm ầm kinh thiên động địa, thiên vận chỉ năm đó khiến cho Vương Lâm phát run, chỉ trong khoảnh khắc đã tiêu tan.

Hết thảy chuyện này chỉ hoàn thành trong phút chốc, gần như trong nháy mắt nam tử này bước ra, hai đại thần thông của Vương Nguy cùng Thiên Vận Tử toàn bộ sụp đổ.

Nhưng nam tử mặc áo giáp này cũng không tạm ngừng, lại bước ra nửa bước lúc này bóng dáng hắn cực kỳ nhanh, dĩ nhiên nhanh tới mức không thể nào hình dung được. Gần như ngay lập tức đi tới trước mặt Cổ Yêu Bối La. Tám tinh điểm dưới mắt trái chợt lóe, hướng về hai mươi ba thanh tiểu kỳ trước mặt Bối La.

Màn sương đen vô tận trên thiên không, lập tức co rút lại điên cuồng vờn quanh hắn cùng Bối La. Hết thảy chuyện này quá nhanh, đợi khi mọi người phản ứng lại thì trước mất đã toàn một màn sương đen.

Tiếng ù ù lập tức vang vọng trong màn sương đen. Trong màn sương đen quay cuồng còn truyền tới thanh âm rống giận của Bối La:

-Tháp Già, ngươi mặc dù đoạt xá được thân thể Thanh Sương, nhưng cũng không thể hoàn toàn dung hợp trong thời gian ngắn, cũng không thể đem linh hồn Thanh Sương thôn phệ được. Càng không thể phát huy ra được toàn bộ thực lực của Thanh Sương năm đó!

-Thì sao! Chỉ giết ngươi, cũng đủ rồi!

Thanh âm khàn khàn, từng trận dao động pháp thuật từ bên trong truyền ra, dừng trong tai mọi người ở chung quanh, phảng phất như xương cốt ma sát vào nhau vậy, làm cho người ta không khỏi dâng lên hàn ý trong người.

Thiên Vận Tử hai mắt lộ ra quang mang kỳ dị, thân mình nhoáng lên một cái, không ngờ cũng nhảy vào trong màn sương đen. Lập tức trong màn sương đen những tiếng động vang ra ngoài còn lớn hơn nữa. Vương Nguy cắn răng một cái, trực tiếp lao vào trong màn sương đen.

Ba cường giả mạnh nhất lúc này đã tiến vào trong màn sương đen. Lập tức thanh âm pháp thuật va chạm vào nhau không ngừng vang vọng, cũng có không ít tiên thuật dao động bắn ra ngoài.

Hư Không Tử ngưng thần nhìn chằm chằm vào trong màn sương đen, người áo đen bên cạnh cũng như vậy, còn có lão giả hồ lô, cũng hơi do dự dừng ở bên cạnh màn sương đen.

Về phần Lăng Thiên Hậu nhìn màn sương đen, thần sắc âm trầm.

Vương Lâm không cần phải nghĩ lập tức lui mình về phía sau. Đối với việc trước mắt hắn tuy cũng không biết toàn bộ, nhưng nam tử mặc giáp kia, cung điện lúc trước, hết thảy đều giống như lần trước hắn nhìn thấy ở thế giới trong bình. Hiển nhiên, người kết tinh màu vàng kia chính là nam tử mặc áo giáp này.

Vương Nguy vừa rồi nói sư tôn, chứng minh tiên đoán của Vương Lâm, người này chính là người mạnh nhất tiên giới, Tiên Đế Thanh Sương.

Năm đó tiên giới sụp đổ, tiên đế trọng thương trở ra, sau lại bị Cổ Ma Tháp Già cùng Cổ Yêu Bối La nhân cơ hội giằng co, muốn đoạt lấy thân thể Thanh Sương, càng muốn đạt được y bát cùng trí nhớ của Thanh Sương.

Chỉ có điều Thanh Sương mạnh, mặc dù là bị trọng thương, vẫn hùng mạnh không thể tin nổi. Cổ Ma và Cổ Yêu liên thủ, không ngờ không thể hoàn toàn chiến thắng Thanh Sương. Cuối cùng sau giằng co, Thanh Sương trốn tới tiên linh chi cảnh, ở trong này trận chiến với Cổ Ma và Cổ Yêu đạt tới đỉnh điểm.

Trong trận chiến này, Cổ Yêu Bối La bị chấn thành chín phần, bất đắc dĩ hóa thành cửu linh, ẩn ở trong tiên linh thiên cảnh, chờ đợi vô số vạn năm mới có thể cửu linh hợp nhất lại lần nữa.

Mà Cổ Ma Tháp Già thành công tiến vào trong cơ thể Thanh Sương, ý đồ đoạt xá, nhưng dưới phản kháng của Thanh Sương, cuối cùng cũng đi tới tầng chín trong động phủ, ngồi xuống, thi triển ra đại pháp chín mươi chín ánh nến, đối kháng lại.

Nhưng Cổ Ma Tháp Già cũng là người có đại thần thông. Không ngờ lấy ma khí làm dơ bản toàn bộ động phủ, lấy một vài thị vệ của Thanh Sương lưu lại trong động phủ năm đó, dung nhập ma niệm của mình vào, trở thành thuộc hạ của hắn.

Về phần tán ma năm đó chiếm giữ thân thể Lăng Thiên Hậu, vì sao lại xuất hiện bên ngoài, và sao lại tìm được thân thể như Lăng Thiên Hậu, hết thảy sợ rằng có manh mối khác. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, với tâm trí của hắn, trong nửa khắc, đã có thể đại khái đoán được cảnh tượng trong tiên đế động phủ năm đó rồi.

Ngay khi tâm thần Vương Lâm vừa chuyển, thân mình lui về sau. Lập tức trong màn sương đen bỗng vang lên tiếng động đinh tai nhức óc. Theo tiếng vang quanh quẩn, màn sương đen điên cuồng xao động, đẩy mạnh về chung quanh.

Thân hình Vương Nguy từ trong màn sương đen bị đẩy ra ngoài, hắn đang ở giữa không trung, không kìm nổi mà phun ra một ngụm máu tươi. Thần sắc lập tức uể oải, nhưng trên mặt bi ai, trong lòng đau, phi thường đau.

Ngay trong khoảnh khắc Vương Nguy bị đánh lui, màn sương đen lập tức tan ra bốn phía, rồi lại ngưng tụ lại với nhau, bỗng nhiên hóa thành một đạo hắc hồng, thẳng tới Vương Nguy mà đi. Tốc độ này quá nhanh, trực tiếp xuyên thấu quá người Vương Nguy.

Vương Nguy thân mình đang ở khoảng không, lập tức phun ra mảng lớn tuyết vụ, cả người lập tức chìm xuống thấp. Cảnh tượng này quá mức đột nhiên, khiến cho sắc mặt mọi người chung quanh không khỏi đại biến.

Người áo đen hít một ngụm chân khí, thu lại tham niệm trong đầu, thân mình lập tức lùi lại sau. Hư Không Tử cũng như vậy, chẳng qua sát khí chợt lóe trong mắt, cũng lui lại phía sau thẳng tới Vương Nguy đang trọng thương.

“Nhân cơ hội giải quyết người này, cũng coi như giải mối hận trong lòng lão phu.”

Hư không Tử tuy nói trọng thương, nhưng tu vi vẫn đang ở Toái Niết, lúc này vừa động, gần như hóa thành một đạo tàn ảnh, nháy mắt đã tới gần Vương Nguy. Tay phải nâng lên hung hăng vỗ vào Thiên Linh của Vương Nguy. Hắn lộ ra thần sắc dữ tợn quát nhỏ:

-Dám giúp tiểu tạp chủng kia chính là ngươi muốn chết!

Vương Lâm lui về phía sau cũng thấy được Vương Nguy thân trọng thương gặp nguy hiểm, lập tức bước chân một chút, thay đổi phương hướng bay đi, nhưng tốc độ của hắn không bằng Hư Không Tử. Mắt thấy Hư Không Tử đã tới gần Vương Nguy, một chưởng đã nâng lên, lại có từ trận quang mang màu vàng đất trên tay Hư Không Tử lóe ra, ẩn chứa một cỗ phong lực của tu sĩ Toái Niết sơ kỳ.

Ngay lúc nguy cơ này, Vương Lâm cũng không kịp nghĩ nhiều, thân thể Cổ Thần bỗng nhiên lóe ra, lấy tốc độ nhanh nhất chỉ vào Vương Nguy, miệng hét lớn:

-Hoán vị!

Thân thể Vương Nguy lập tức lóe ra hào quang. Trong khoảnh khắc Hư không Tử chụp tới thân hình Vương Nguy biến mất, thay vào đó là Vương Lâm.

Vương Lâm hai mắt lấp lánh thần quang, thân mình vừa xuất hiện dưới chưởng của Hư Không Tử, lập tức thanh quang thuẫn bỗng nhiên xuất hiện ở giữa hắn với Hư Không Tử. Tay phải Hư Không Tử ầm một tiếng dừng lại bên trên thánh quang thuẫn.

Thuẫn này ầm ầm trầm xuống, đè lên ngực Vương Lâm khiến cho Vương Lâm phun ra một ngụm máu. Thân mình hắn lùi xa về phía sau, hai mắt lộ ra huyết sắc, ôm lấy thân thể Vương Nguy đã đang hôn mê, đồng thời đưa tay vào ngực Vương Nguy lấy ra một lạp hoàn, bóp nát nhét vào miệng Vương Nguy.


/2085

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status