Tiên Nghịch

Q.8 - Chương 1037 - Gặp Lại

/2085


Theo tay phải Vương Lâm chỉ ra, tại tầng thứ mười bốn trên Phong Tiên Ấn lập tức có ánh sáng đỏ nhanh chóng lóe ra, như thể huyết quang tràn ngập bên trong toàn bộ động phủ, những khóm hoa trên mặt đất cũng bị chiếu rọi toàn bộ biến thành màu đỏ.

Theo huyết quang tràn ra, tầng thứ mười bốn trên Phong Tiên Ấn ngay lập tức có một đám sương đỏ khuếch tán ra. Bên trong đám sương đỏ kia, Huyết Tổ khuôn mặt đầy vẻ khát máu, nhìn chằm chằm Vương Lâm, nhưng ngay lập tức nhận thấy được sự tồn tại của Diêu Tích Tuyết, chậm rãi xoay người, nhìn Diêu Tích Tuyết, trong lúc sửng sốt vẻ dữ tợn trên mặt tiêu tan, thay vào đó là một vẻ dịu dàng.

Diêu Tích Tuyết cách đó không xa sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

- Huyết Tổ, năm đó Vương mỗ đã từng hứa sẽ cho ngươi gặp lại con gái. Lúc này, Vương mỗ đã làm xong việc này rồi.

Vương Lâm vung tay phải lên, lập tức đám sương đỏ bao phủ thân thể Huyết Tổ ở phía trước lập tức tiêu tan, giải khai cấm chế cho Huyết Tổ.

Hồn phách Huyết Tổ trong ánh sáng đỏ lóe ra dần dần ngưng tụ, cuối cùng hóa thành hình người, nhìn con gái ở trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ xúc động.

- Việc năm đó như vậy là kết thúc, Diêu Tích Tuyết mưu hại ta, rồi sau đó bị phong ấn mấy trăm năm, Huyết Tổ ngươi muốn giết ta, dẫn đến kết cục này. Việc này ta cũng coi như là nhân, Diêu Tích Tuyết vì báo thù mà đánh mất ký ức trở thành con rối của Phong Yêu, ta cứu nàng lần này, cũng đã không tính đến việc trước kia.

Từ nay về sau hai cha con ngươi không còn liên quan đến Vương Lâm ta, nhân quả này đã chấm dứt, nếu còn quấy rầy, đường trách Vương mỗ hạ độc thủ, cho cha con ngươi hồn bay phách lạc, muôn kiếp không được siêu sinh!

Thanh âm Vương Lâm trong vẻ bình tĩnh lộ ra một sự lạnh lùng. Hắn vung tay áo xoay người đi về phía xa xa.

- Tầng thứ mười bốn trong Phong Tiên Ấn, Huyết Tổ ngươi cũng không cần phải quay về, ta trả tự do cho ngươi, làm bạn với con gái ngươi cả đời này. Nơi này là động phủ của Tiên Đế ở vùng đất Yêu Linh, các ngươi có thể tìm một chỗ chờ đợi sau khi hoàn toàn mở ra, rời khỏi nơi này.

Ánh mắt Diêu Tích Tuyết nhìn lên người Vương Lâm, lộ ra vẻ mê man. Nàng không hiểu bất cứ chuyện gì, thậm chí trong lúc mơ hồ, cũng không muốn nghĩ đến. Dường như có một thanh âm vẫn luôn vang vọng trong đầu óc nàng, nói với nàng, những việc trước kia đã xong, giống như gió ngày hôm qua, đất ngày hôm nay, khi gió thổi tới, cát bụi lại trở về với cát bụi… Thanh âm này Diêu Tích Tuyết nghe được dường như chính là lời nói cuối cùng mà mình nghe thấy trước khi mất đi ký ức.

Huyết Tổ quay đầu lại nhìn về Vương Lâm đang dần dần đi về phía xa, thần sắc lộ ra vẻ phức tạp. Sau khi cấm chế được giải khai, thần trí hắn đã hoàn toàn khôi phục, tuy vẫn còn là hồn thể, nhưng với tu vi của hắn năm đó, vẫn có cách tiếp tục lại một lần nữa tu luyện.

Bóng dáng Vương Lâm đi về phía xa rơi vào trong mắt hắn, cũng không còn thâm thù đại hận ngày xưa.

Huyết Tổ hiểu được, con gái mình đối với Vương Lâm mà nói, nếu muốn giết hoàn toàn không cần tốn nhiều sức. Nhưng lúc này, đối phương lại không làm như vậy, mà trả tự do cho mình, hồi sinh cho con gái mình.

Trong tiếng thở dài, thù hận đã không còn quan trọng, quan trọng là… con gái được bình an, mặc dù mất đi trí nhớ, nhưng đối với nàng mà nói, có lẽ đây là một điều tốt.

Trải qua sự việc này, Huyết Tổ cảm giác được tâm của mình đã già, ý nghĩ duy nhất còn lại chính là có thể làm cho con gái mình được bình an… Hết thảy những chuyện khác, hắn đều cho qua… …

Huyết Tổ hiền lành nhìn Diêu Tích Tuyết, hạ giọng nói:

- Con, đi cùng với cha.

Diêu Tích Tuyết đã mất đi trí nhớ, nhưng đối với Huyết Tổ có một sự tin tưởng đến từ huyết thống, trong lúc trầm ngâm đi đến bên người Huyết Tổ, hai cha con dần dần bước đi:

- Cha, điều hắn nói, là sự thật sao?

- Thật hay giả không quan trọng, chúng ta cùng với hắn từ nay về sau sẽ không còn liên hệ gì nữa, không được nghĩ đến chuyện này… Hắn, không phải là người mà ta có thể trêu chọc… …

Huyết Tổ trong khi nói chuyện, quay đầu lại nhìn thoáng về phía xa xa, đối với Vương Lâm, hắn không thể hiểu rõ.

- Người này sớm đã không còn là tiểu bối mà năm đó ta không thèm đặt ở trong mắt. Trong mấy trăm năm nay, hiển nhiên hắn đã trưởng thành đạt tới được một trình độ như vậy… …

Vương Lâm thần sắc bình tĩnh chậm rãi đi về phía trước. Việc của Diêu Tích Tuyết, phương pháp hắn làm có ẩn chứa nhân quả, có lẽ ở một góc độ khác có chút không giải thích rõ được, nhưng chỉ cần hắn cho rằng nên làm như vậy, thì nhân quả này sẽ là như vậy.

Từng bước một, Vương Lâm dần dần đi ra xa, một luồng khí tức vô biên từ bên trong thân thể hắn chậm rãi ngưng tụ, càng đi về phía trước, khí tức này càng mạnh, cuối cùng gần như bốc lên ngợp trời.

Dưới khí tức vô biên này, hai mắt Vương Lâm càng thêm sáng ngời.

Giai đoạn hiện tại của đạo tâm, sau khi giải quyết xong việc của Diêu Tích Tuyết, siêu thoát được nhân quả này, đã đạt tới viên mãn. Ngay khi đạo tâm viên mãn, Vương Lâm rõ ràng nhận thấy chính mình đã lâu chưa nâng cao được tu vi, như thể một dòng sông băng tan chảy, đã có dấu hiệu đột phá.

Diêu Tích Tuyết ở phía xa cùng với cha là Huyết Tổ biến mất bên trong một cấm chế, chờ đợi đến ngày động phủ mở ra. Ngước mắt nhìn bốn phía, bên trong động phủ này, ngoài Vương Lâm, không còn có một người nào.

Trên mặt đất vẫn còn những đống hoang tàn hình thành khi Táng Tiên Trì sụp đổ, ở cách đó không xa, hố sâu do Táng Tiên Trì lưu lại không còn một chút hàn khí nào tràn ra.

Sau khi nhìn thoáng qua bốn phía, ánh mắt Vương Lâm dừng ở phía trước. Nơi này chẳng qua là ở bên ngoài động phủ của Tiên Đế, chưa vào gần tới bên trong, từ nơi này nhìn về phía xa có thể mơ hồ nhìn thấy ở ngay phía trước có một công trình với rất nhiều lầu các.

Những lầu các này bao quanh lẫn nhau, hợp thành một đồ hình không có quy tắc, ở phía cuối, Vương Lâm mơ hồ có thể thấy được ở chỗ sâu bên trong những dãy lầu các này bị một màn sương đen nồng đậm bao phủ, bên trong đám sương mù, có một gian đại điện như ẩn như hiện.

Vương Lâm trong lúc trầm ngâm, ánh mắt lóe lên, vỗ túi trữ vật, lập tức lấy ra một ngọc giản. Ngọc giản này làm từ tiên ngọc, phát ra ánh sáng nhẹ nhàng.

Ngọc giản này lúc trước Vương Lâm lấy được ở vùng đất Yêu Linh, bên trong có ghi chép phương pháp luyện chế Tiên Vệ và khẩu quyết của Định Thân Thuật. Vương Lâm nhớ rõ, lúc trước sau khi lấy được ngọc giản này đã từng xem xét kỹ, ở bên trong, còn có một bản đồ.

Chỉ có điều bản đồ này năm đó Vương Lâm xem cảm thấy có chút xa lạ, nên không quá để ý. Nhưng lúc này ánh mắt nhìn quanh động phủ, cũng mơ hồ có một cảm giác quen thuộc,

vì thế liền nhớ tới bản đồ bên trong ngọc giản. Lúc này hắn lấy ngọc giản ra, thần thức nhập vào bên trong xem xét, lập tức thần sắc khẽ động. Cái bản đồ kia miêu tả, chính là động phủ ở trước mắt.

Vương Lâm cẩn thận xem xét bản đồ, đem tất cả những miêu tả bên trong ghi nhớ trong lòng, trầm ngâm một chút, không có lập tức manh động, mà lui lại phía sau vài bước, đi tới hố sâu do Táng Tiên Trì để lại trên mặt đất, cúi đầu nhìn thoáng qua.

Dưới hố sâu này là một mảng tối đen, ngay cả ánh mắt cũng không thể xuyên thấu.

- Nơi này không tồi!

Vương Lâm bước tới một bước, cả người lập tức nhảy vào trong hố sâu, nhưng thân mình vẫn chưa rơi xuống với tốc độ nhanh, mà sau khi rơi xuống hơn mười trượng, tay phải Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức có một vài thanh đại kiếm bay ra, nhanh chóng quét tới vách đá phía trước bên trong hố sâu.

Từng trận đá vụn bắn ra, một lát sau, trên vách đá trong hố sâu hiện ra một cửa động. Thân mình Vương Lâm nhoáng lên một cái, chui vào bên trong cửa động kia, khoanh chân ngồi ở trong đó.

Hít sâu, Vương Lâm đưa hai tay bấm quyết, bố trí cấm chế trên cửa động một hồi lâu, sau đó mới bình tĩnh trở lại, lại vỗ túi trữ vật. Ngay lập tức có một ngân quang bay ra, hóa thành một nữ tử thiên kiều bá mị.

Nữ tử này liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, cũng không nói chuyện mà đi tới bên cạnh cửa động khoanh chân ngồi xuống hộ pháp.

Vương Lâm trong lúc khoanh chân đánh giá nữ thi áo bạc này. Sau khi hấp thụ chất độc của Hoa Hải lúc trước, hắn luôn cảm thấy nữ thi này dường như có một chút khác biệt. Nhưng khác biệt như thế nào, Vương Lâm lại không thể nói rõ được.

Thần thức đảo qua, Vương Lâm nhìn thấy ở trên nữ thi kia dấu vết phong ấn khống chế mà lúc trước mình đã lưu lại, hơn nữa không bị hư hại chút nào. Không chỉ như vậy, ngay cả phần lớn những cấm chế đang ẩn giấu cũng không bị hủy hoại một chút nào. Lúc này hắn mới yên lòng nhắm hai mắt lại, bắt đầu ngồi xuống thổ nạp.

- Lúc này tu vi đã được thông suốt, đây là một động lực khiến cho tu vi có thể được đề thăng. Như vậy, bên trong động phủ của Tiên Đế vô cùng nguy hiểm này sẽ nắm chắc hơn một phần có thể bảo toàn được tính mạng.

Ngay khi nhắm hai mắt lại, nguyên lực trong cơ thể của Vương Lâm bỗng nhiên vận chuyển, trong khi di động khắp toàn thân, một luồng khí tức nóng như lửa tràn ra lượn lờ bên ngoài cơ thể hắn, không tiêu tan mà dừng lại ở cách đó một trượng.

Qua sự việc với Diêu Tích Tuyết, ý cảnh đã có đột phá, lúc này theo nguyên lực trong cơ thể vận chuyển, tu vi của Vương Lâm đang bị đình trệ ở đỉnh của Khuy Niết Trung Kỳ, dần dần được đả thông trong phạm vi lớn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba ngày. Ba ngày này thân mình Vương Lâm vẫn chưa hề cử động, nguyên lực trong cơ thể vẫn luôn vận chuyển. Tốc độ của nguyên lực vận chuyển càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như nối liền thành một dải, giống như là vô tận.

Trong ba ngày này, nữ thi mặc áo bạc kia vẫn yên lặng ngồi hộ pháp cho Vương Lâm. Chỉ có điều ánh mắt của nàng thi thoảng lại nhìn Vương Lâm một hồi lâu, trong mắt hiện lên vẻ mê mẩn. Nhưng thần sắc mê mẩn này thường thường chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền lập tức bị ẩn giấu rất sâu.

Đến ngày thứ tư, Vương Lâm mở hai mắt, sau khi trầm ngâm một lát liền vỗ túi trữ vật, lập tức lấy ra từ bên trong một vài nguyên thần của những người đã bị hắn giết, không cần nghĩ ngợi há miệng nuốt vào.

Nơi này không đủ thiên địa nguyên lực, chỉ có làm thế này mới có thể đột phá!

Trong khi Vương Lâm đang nâng cao tu vi, đột phá Khuy Niết Trung Kỳ, ở trong Tinh Không cách rất xa động phủ của Tiên Đế lại phát sinh một sự tình khiến tất cả những người trong Tu Chân Liên Minh nhìn thấy đều phải rung động.

Bên trong tinh không lấp lánh nhưng hắc ám, ở đằng xa có một ánh lửa đỏ thẫm tràn ngập, dường như có một biển lửa đang thiêu đốt đến, muốn đem Tinh Không này hóa thành hư vô.

Ánh lửa đỏ thẫm kia dần dần tới gần, càng tới gần, ánh lửa càng sáng, cực kỳ chói mắt. Từ xa nhìn lại, ở phía cuối Tinh Không có một biển lửa vô tận quét ngang mà đến, tốc độ này cực nhanh, gần như không thể tưởng tượng được.

Ở phía trước của biển lửa kia, có một con Chu Tước vô cùng to lớn, giang cánh ra rộng ước chừng mấy trăm dặm, ngạo nghễ đi trong Tinh Không! Chu Tước này toàn thân do lửa tạo thành, chưa tới gần đã có một sức nóng không thể tưởng tượng được tràn ngập Tinh Không. Chu Tước trình độ này có thể khiến cho hết thảy tu sĩ phải chấn động tâm thần.

Trên đường Chu Tước bay qua, phàm là tu sĩ nhìn thấy, đồng tử trong hai mắt liền hung hăng co rụt lại, nhanh chóng tránh đường, không ai dám tiếp cận. Một vài tu sĩ đại thần thông có chút kiến thức khi nhìn thấy Chu Tước khổng lồ này, trong đầu lập tức ầm ầm hiện lên một cái tên rất cổ xưa!

- Chu Tước Thánh Tông!!

Dạo này ta bận quá nên không post thường xuyên được.Sorry các bợn nhá:16::16:


/2085

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status