Cùng Hoàng thượng phê tấu chương một buổi sáng, Tô Dự vẫn bị vây trong trạng thái đứng ngồi không yên.
Cũng chỉ có nhóm hoàng thúc mới ở thời điểm nhìn thấy Tô Dự mà nghĩ đến cá chưng, triều thần còn lại tiến đến nghị sự nhìn thấy Tô Dự phản ứng đầu tiên đều là...... Yêu phi họa quốc! Tin tưởng ngày mai lâm triều, Ngự Sử nhất định sẽ lấy cái chết can gián.
Việc này dẫn đến hậu quả trực tiếp chính là, Tô Dự không thể học xong [ Tâm pháp làm cá ].
Thấp thỏm xách hộp đồ ăn đi An Quốc Tháp, Tô Dự hôm nay cố ý làm nhiều thêm mấy món điểm tâm, hi vọng lấy đó dời đi chú ý của Quốc sư, cho hắn vẽ vời mà qua.
An Quốc Tháp hôm nay tựa hồ không giống với dĩ vãng, thủ vệ xung quanh nghiêm mật hơn rất nhiều, người hầu áo màu nhạt trong đại điện cũng nhiều hơn không ít.
Tô Dự lên lầu hai, Quốc sư đang ngồi phía trước cửa sổ, chuyên chú nhìn cái gì đó.
"Tham kiến hoàng thúc." Tô Dự tiến lên hành lễ.
Quốc sư khoát tay, ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Đặt hộp đồ ăn trên bàn, Tô Dự tò mò chồm qua, phía trước cửa sổ nơi ánh nắng mặt trời có thể chiếu đến, có một cái vại nước hình vuông tầm ba thước, trong vại ánh nước loang loáng, hắt lên tường điểm điểm sáng quang. Trong nước có hai vật gì đó màu đen đang du động, đến gần chút nhìn lại, không khỏi hoảng sợ.
Đó tựa hồ là hai con cá, mỗi con đều dài cỡ một thước, hình dạng có chút giống cá phụ, nhưng cả người mọc đầy lông dài màu đen, sợi lông cứng rắn, theo con cá du động, lông cứng ở trong nước giương nanh múa vuốt đong đưa, thoạt nhìn giống như quả cầu gai.
Quốc sư không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hai con cá kia, con ngươi thanh lãnh theo cá du động qua lại đong đưa, sau khi nhìn thật lâu, chậm rãi hướng mặt nước vươn tay.
Tay kia thon dài mà trắng nõn, dưới ánh mặt trời gần như trong suốt. Nguyên bản hai con cá đang bơi trong nước không có mục tiêu, khi nhìn thấy cánh tay xinh đẹp trên mặt nước, đột nhiên dừng một lát, "Rầm" một tiếng quẫy mạnh lao ra khỏi mặt nước, mở to mồm muốn cắn lên.
Cái miệng loại cá kia thoạt nhìn thì bình thường, nhưng một khi mở ra lại dị thường dọa người, miệng đầy răng, rộng cơ hồ có thể kéo đến bên mép tai, ngoại trừ những cái răng nhỏ dày, ở hai bên còn mọc thêm hai cái răng nanh thật dài, thời điểm mở miệng sẽ phát ra một loại tiếng rít khàn khàn.
"Cẩn thận!" Tô Dự kinh hô một tiếng, chộp lấy cây vợt bên cạnh vại nước muốn bảo hộ Quốc sư, ai ngờ Quốc sư so với hắn còn nhanh hơn nhiều, cổ tay nhẹ chuyển, linh hoạt vòng qua nhào lên phía trên cái miệng rộng, một phen chụp mang cá, thuận tiện dùng đuôi con cá trong tay đánh con kia rơi về trong nước.
Tô Dự yên lặng thu hồi cây vợt đã giơ lên một nửa, thoạt nhìn Quốc sư tuyệt không cần hắn bảo hộ.
Quốc sư nắm quái ngư, lúc này mới có tâm tình nhàn rỗi liếc mắt nhìn Tô Dự, thấy hắn còn đang giơ vợt, trong đôi mắt đẹp lại nhiễm lên điểm điểm ý cười.
Tô Dự chưa từng thấy Quốc sư cười qua, đôi mắt kia vĩnh viễn là thanh lãnh mà cô tịch, nay chỉ là một chút độ ấm, tựa như tuyết liên trên núi cao tắm mình dưới ánh nắng ban mai, đẹp không gì sánh nổi. Tô Dự nhìn xem đến có chút trố mắt, dư quang quét đến quái ngư còn đang liều mạng giãy dụa trong tay Quốc sư, nháy mắt phục hồi tinh thần, ngẫm lại Hoàng thượng người bị đánh đến xanh tím còn bị nội thương, trong lòng thầm than, mỹ nhân đẹp thì rất đẹp, chính là có điểm hung tàn.
Quốc sư có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tô Dự lại nhanh như vậy liền bình thường trở lại, hơi hơi buông mắt xuống, cầm cá trong tay đưa qua đưa lại, "Ngươi biết nó không?"
Hắn nhưng cho tới nay chưa thấy qua loại cá này, chỉ là cảm giác có chút quen thuộc, Tô Dự trừng mắt nhìn, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình vẽ khuếch đại dư thừa trong [ Thực đơn Tô ký ], loài cá như cầu gai đen tuyền xấu xí như vậy, "Đây, chẳng lẽ là chinh ngư?"
"Không sai," Quốc sư gật gật đầu, từ trên mình con cá nhổ xuống một cọng lông dài, "Cá này làm như thế nào?"
Tô Dự lúc này mới phản ứng lại, Quốc sư là đang kiểm tra bài tập, may mắn hắn đối với phương diện nấu ăn này trí nhớ ngược lại không tệ, loài cá trên thực đơn và bí tịch đều đề cập tới hắn nhớ rất rõ ràng, "Nước sôi bỏ lông, dùng nội kình loại đi máu tanh, xương chinh ngư cứng rắn như đá tảng, bỏ tai thì xương thịt chia lìa."
"Nước sôi bỏ lông?" Lông mi thon dài run rẩy, Quốc sư nhìn cọng lông trong lòng bàn tay, năm ngón tay nắm lại, sợi lông màu đen đột nhiên bốc cháy, nháy mắt thiêu đốt thành tro, xung quanh phiêu tán ra một cỗ mùi khét nồng đậm, nâng tay ném con cá về bể, chậm rãi nói, "Nguyên lai là như vậy."
Tô Dự mở to hai mắt, hắn xác định trong tay Quốc sư không có bất cứ dụng cụ đốt lửa nào, trơ mắt nhìn tro của sợi "lông cá" đang nằm trong lòng bàn tay, này rất không khoa học! "Hoàng thúc, ngọn lửa mới vừa rồi......"
Quốc sư lấy khăn lụa trắng lau đi tro đen và vệt nước trên tay, đứng dậy, "Bàn tay lửa."
"Đây là do nội công thôi phát?" Tô Dự hiếu kì không thôi, trong tiểu thuyết võ hiệp giảng võ lâm cao thủ dùng tay không nấu cơm, hắn vẫn thực hâm mộ, không nghĩ tới thật sự có thể làm được.
Quốc sư nhìn hắn một cái, không trả lời, chỉ là nhấc chén trà trên bàn lên uống một ngụm nước, tự mình cầm hộp đồ ăn theo, "Bắt hai con cá kia lên, đi theo ta." Nói xong, cũng không đợi hắn, chậm rãi đi lên tầng ba.
"A? Nga, vâng." Tô Dự nhanh chóng chộp lấy cái vợt mò cá, quái ngư kia tại thời điểm có Quốc sư còn có thể bình tĩnh du động, nhìn thấy Tô Dự liền một chút cũng không khách khí, hắn mới vừa ở trên vại nước lộ ra nửa cái đầu, hai con cá liền con sau tiếp con trước quẫy đuôi nhảy lên trên, bắn nước đầy mặt Tô Dự.
Tay mắt lanh lẹ đem cá nhảy ra mặt nước chụp vào lưới vợt, trở tay ném xuống đất, quái ngư bị ngã thất điên bát đảo, Tô Dự cầm chặt mang cá, ném vào trong giỏ, tiếp tục sử dụng phương pháp đồng dạng nhanh nhẹn bắt con thứ hai, cài nắp đậy, vui vẻ chạy lên tầng ba.
Quốc sư đang ngồi trên đệm mềm tầng ba, mở hộp đồ ăn chuẩn bị ăn điểm tâm, nhìn thấy Tô Dự nhanh như vậy đã xuất hiện, tay lấy điểm tâm không khỏi dừng một chút, "Ngươi ngược lại là rất nhanh."
Tô Dự gãi gãi đầu, vớt cá thôi mà, còn có thể mất bao nhiêu thời gian chứ?
Quốc sư thật sâu nhìn hắn một cái, buông điểm tâm trong tay, chậm rãi đi tới trước mặt hắn, "Lịch đại triều ta, trừ quý tử trời định, hoàng tộc bình thường cũng không thể đi lên trên tầng ba An Quốc Tháp đây."
Tô Dự ngửa đầu nhìn nhìn tầng ba không có thang lầu, đỉnh phòng có một cái động hình tròn lớn, dải tua rua mang theo chuông gió nhỏ vụn buông xuống bên trong, theo gió nhẹ nhàng đong đưa. Nhớ tới phương pháp Quốc sư lên lầu, nuốt nuốt nước miếng, cho dù cho phép hắn lên, hắn cũng không thể đi lên nha!
"Hoàng thất Đại An ta, có rất nhiều bí mật," Quốc sư một tay lướt qua dải tua rua thật dài kia, lụa mỏng được đầu ngón tay thon dài trắng nõn xẹt qua, thanh âm thanh lãnh bỗng nhiên cũng trở nên phiêu hốt hẳn lên, "Nếu ngươi muốn lên tháp, thì phải lập huyết khế."
Huyết khế...... Tô Dự giật giật khóe miệng, học làm cá còn phải lập huyết khế?
"Lập hạ huyết khế, không thể phản bội, một khi để lộ bí mật, bổn tọa sẽ lập tức biết được, dù cho ngươi ở ngoài ngàn dặm, cũng sẽ mất mạng trong nháy mắt." Thanh âm phiêu miểu kia bỗng nhiên lại trở nên rõ ràng, lãnh liệt như đao vang vọng bên tai, làm Tô Dự sợ tới mức run run.
"Cái đó, ta......" Tô Dự nói chuyện cũng không lưu loát, nghĩ ta có thể không học hay không, thế nhưng đối mặt ánh mắt thanh lãnh của Quốc sư điện hạ, lời cự tuyệt thế nào cũng nói không nên lời, "Ta phải cùng Hoàng thượng thương lượng cái đã."
"Cũng tốt," Quốc sư buông mi mắt, không cần phải nhiều lời nữa, "Hôm nay mang ngươi đi tầng bốn xem xét, nếu ngươi không muốn lập khế, ngày mai không cần đến nữa." Nói xong, nâng tay quăng dải tua rua đi, nháy mắt quấn lên eo Tô Dự, mũi chân điểm nhẹ, nhẹ nhàng bay lên.
Dải lụa bên hông đột nhiên siết chặt, Tô Dự kinh hô một tiếng, bám chặt giỏ cá trong tay, một phen bị kéo lên theo.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: đại suy đoán về huyết khế ]
Cùng Quốc sư định ra huyết khế
Quốc sư: [bibibi, triệu hoán] thời gian trà chiều đến rồi, điểm tâm đâu?
Cùng Thập Thất thúc định ra huyết khế
Thập Thất thúc: [bibibi, triệu hoán] ta đang ở Tây Vực đây, cháu dâu còn muốn hương liệu gì a?
Cùng đệ đệ định ra huyết khế
Đệ đệ: [bibibi, triệu hoán] ngao, tẩu tử cứu mạng, meo ngao ngao......[ thông tin gián đoạn ]
Cùng Hoàng thượng định ra huyết khế
Miêu công: [bibibi] nô tài ngốc, điểm tâm muốn ăn cháo hải sản
Miêu công: [bibibi] nô tài ngốc, cơm trưa muốn ăn sò biển nướng
Miêu công: [bibibi] nô tài ngốc, lại đây bồi trẫm phê tấu chương
Miêu công: [bibibi] nô tài ngốc, lại đây thị tẩm!
Tiểu Ngư:...... Huyết khế nếu có thể không bị triệu hoán, ta liền ký......
Cũng chỉ có nhóm hoàng thúc mới ở thời điểm nhìn thấy Tô Dự mà nghĩ đến cá chưng, triều thần còn lại tiến đến nghị sự nhìn thấy Tô Dự phản ứng đầu tiên đều là...... Yêu phi họa quốc! Tin tưởng ngày mai lâm triều, Ngự Sử nhất định sẽ lấy cái chết can gián.
Việc này dẫn đến hậu quả trực tiếp chính là, Tô Dự không thể học xong [ Tâm pháp làm cá ].
Thấp thỏm xách hộp đồ ăn đi An Quốc Tháp, Tô Dự hôm nay cố ý làm nhiều thêm mấy món điểm tâm, hi vọng lấy đó dời đi chú ý của Quốc sư, cho hắn vẽ vời mà qua.
An Quốc Tháp hôm nay tựa hồ không giống với dĩ vãng, thủ vệ xung quanh nghiêm mật hơn rất nhiều, người hầu áo màu nhạt trong đại điện cũng nhiều hơn không ít.
Tô Dự lên lầu hai, Quốc sư đang ngồi phía trước cửa sổ, chuyên chú nhìn cái gì đó.
"Tham kiến hoàng thúc." Tô Dự tiến lên hành lễ.
Quốc sư khoát tay, ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Đặt hộp đồ ăn trên bàn, Tô Dự tò mò chồm qua, phía trước cửa sổ nơi ánh nắng mặt trời có thể chiếu đến, có một cái vại nước hình vuông tầm ba thước, trong vại ánh nước loang loáng, hắt lên tường điểm điểm sáng quang. Trong nước có hai vật gì đó màu đen đang du động, đến gần chút nhìn lại, không khỏi hoảng sợ.
Đó tựa hồ là hai con cá, mỗi con đều dài cỡ một thước, hình dạng có chút giống cá phụ, nhưng cả người mọc đầy lông dài màu đen, sợi lông cứng rắn, theo con cá du động, lông cứng ở trong nước giương nanh múa vuốt đong đưa, thoạt nhìn giống như quả cầu gai.
Quốc sư không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hai con cá kia, con ngươi thanh lãnh theo cá du động qua lại đong đưa, sau khi nhìn thật lâu, chậm rãi hướng mặt nước vươn tay.
Tay kia thon dài mà trắng nõn, dưới ánh mặt trời gần như trong suốt. Nguyên bản hai con cá đang bơi trong nước không có mục tiêu, khi nhìn thấy cánh tay xinh đẹp trên mặt nước, đột nhiên dừng một lát, "Rầm" một tiếng quẫy mạnh lao ra khỏi mặt nước, mở to mồm muốn cắn lên.
Cái miệng loại cá kia thoạt nhìn thì bình thường, nhưng một khi mở ra lại dị thường dọa người, miệng đầy răng, rộng cơ hồ có thể kéo đến bên mép tai, ngoại trừ những cái răng nhỏ dày, ở hai bên còn mọc thêm hai cái răng nanh thật dài, thời điểm mở miệng sẽ phát ra một loại tiếng rít khàn khàn.
"Cẩn thận!" Tô Dự kinh hô một tiếng, chộp lấy cây vợt bên cạnh vại nước muốn bảo hộ Quốc sư, ai ngờ Quốc sư so với hắn còn nhanh hơn nhiều, cổ tay nhẹ chuyển, linh hoạt vòng qua nhào lên phía trên cái miệng rộng, một phen chụp mang cá, thuận tiện dùng đuôi con cá trong tay đánh con kia rơi về trong nước.
Tô Dự yên lặng thu hồi cây vợt đã giơ lên một nửa, thoạt nhìn Quốc sư tuyệt không cần hắn bảo hộ.
Quốc sư nắm quái ngư, lúc này mới có tâm tình nhàn rỗi liếc mắt nhìn Tô Dự, thấy hắn còn đang giơ vợt, trong đôi mắt đẹp lại nhiễm lên điểm điểm ý cười.
Tô Dự chưa từng thấy Quốc sư cười qua, đôi mắt kia vĩnh viễn là thanh lãnh mà cô tịch, nay chỉ là một chút độ ấm, tựa như tuyết liên trên núi cao tắm mình dưới ánh nắng ban mai, đẹp không gì sánh nổi. Tô Dự nhìn xem đến có chút trố mắt, dư quang quét đến quái ngư còn đang liều mạng giãy dụa trong tay Quốc sư, nháy mắt phục hồi tinh thần, ngẫm lại Hoàng thượng người bị đánh đến xanh tím còn bị nội thương, trong lòng thầm than, mỹ nhân đẹp thì rất đẹp, chính là có điểm hung tàn.
Quốc sư có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tô Dự lại nhanh như vậy liền bình thường trở lại, hơi hơi buông mắt xuống, cầm cá trong tay đưa qua đưa lại, "Ngươi biết nó không?"
Hắn nhưng cho tới nay chưa thấy qua loại cá này, chỉ là cảm giác có chút quen thuộc, Tô Dự trừng mắt nhìn, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình vẽ khuếch đại dư thừa trong [ Thực đơn Tô ký ], loài cá như cầu gai đen tuyền xấu xí như vậy, "Đây, chẳng lẽ là chinh ngư?"
"Không sai," Quốc sư gật gật đầu, từ trên mình con cá nhổ xuống một cọng lông dài, "Cá này làm như thế nào?"
Tô Dự lúc này mới phản ứng lại, Quốc sư là đang kiểm tra bài tập, may mắn hắn đối với phương diện nấu ăn này trí nhớ ngược lại không tệ, loài cá trên thực đơn và bí tịch đều đề cập tới hắn nhớ rất rõ ràng, "Nước sôi bỏ lông, dùng nội kình loại đi máu tanh, xương chinh ngư cứng rắn như đá tảng, bỏ tai thì xương thịt chia lìa."
"Nước sôi bỏ lông?" Lông mi thon dài run rẩy, Quốc sư nhìn cọng lông trong lòng bàn tay, năm ngón tay nắm lại, sợi lông màu đen đột nhiên bốc cháy, nháy mắt thiêu đốt thành tro, xung quanh phiêu tán ra một cỗ mùi khét nồng đậm, nâng tay ném con cá về bể, chậm rãi nói, "Nguyên lai là như vậy."
Tô Dự mở to hai mắt, hắn xác định trong tay Quốc sư không có bất cứ dụng cụ đốt lửa nào, trơ mắt nhìn tro của sợi "lông cá" đang nằm trong lòng bàn tay, này rất không khoa học! "Hoàng thúc, ngọn lửa mới vừa rồi......"
Quốc sư lấy khăn lụa trắng lau đi tro đen và vệt nước trên tay, đứng dậy, "Bàn tay lửa."
"Đây là do nội công thôi phát?" Tô Dự hiếu kì không thôi, trong tiểu thuyết võ hiệp giảng võ lâm cao thủ dùng tay không nấu cơm, hắn vẫn thực hâm mộ, không nghĩ tới thật sự có thể làm được.
Quốc sư nhìn hắn một cái, không trả lời, chỉ là nhấc chén trà trên bàn lên uống một ngụm nước, tự mình cầm hộp đồ ăn theo, "Bắt hai con cá kia lên, đi theo ta." Nói xong, cũng không đợi hắn, chậm rãi đi lên tầng ba.
"A? Nga, vâng." Tô Dự nhanh chóng chộp lấy cái vợt mò cá, quái ngư kia tại thời điểm có Quốc sư còn có thể bình tĩnh du động, nhìn thấy Tô Dự liền một chút cũng không khách khí, hắn mới vừa ở trên vại nước lộ ra nửa cái đầu, hai con cá liền con sau tiếp con trước quẫy đuôi nhảy lên trên, bắn nước đầy mặt Tô Dự.
Tay mắt lanh lẹ đem cá nhảy ra mặt nước chụp vào lưới vợt, trở tay ném xuống đất, quái ngư bị ngã thất điên bát đảo, Tô Dự cầm chặt mang cá, ném vào trong giỏ, tiếp tục sử dụng phương pháp đồng dạng nhanh nhẹn bắt con thứ hai, cài nắp đậy, vui vẻ chạy lên tầng ba.
Quốc sư đang ngồi trên đệm mềm tầng ba, mở hộp đồ ăn chuẩn bị ăn điểm tâm, nhìn thấy Tô Dự nhanh như vậy đã xuất hiện, tay lấy điểm tâm không khỏi dừng một chút, "Ngươi ngược lại là rất nhanh."
Tô Dự gãi gãi đầu, vớt cá thôi mà, còn có thể mất bao nhiêu thời gian chứ?
Quốc sư thật sâu nhìn hắn một cái, buông điểm tâm trong tay, chậm rãi đi tới trước mặt hắn, "Lịch đại triều ta, trừ quý tử trời định, hoàng tộc bình thường cũng không thể đi lên trên tầng ba An Quốc Tháp đây."
Tô Dự ngửa đầu nhìn nhìn tầng ba không có thang lầu, đỉnh phòng có một cái động hình tròn lớn, dải tua rua mang theo chuông gió nhỏ vụn buông xuống bên trong, theo gió nhẹ nhàng đong đưa. Nhớ tới phương pháp Quốc sư lên lầu, nuốt nuốt nước miếng, cho dù cho phép hắn lên, hắn cũng không thể đi lên nha!
"Hoàng thất Đại An ta, có rất nhiều bí mật," Quốc sư một tay lướt qua dải tua rua thật dài kia, lụa mỏng được đầu ngón tay thon dài trắng nõn xẹt qua, thanh âm thanh lãnh bỗng nhiên cũng trở nên phiêu hốt hẳn lên, "Nếu ngươi muốn lên tháp, thì phải lập huyết khế."
Huyết khế...... Tô Dự giật giật khóe miệng, học làm cá còn phải lập huyết khế?
"Lập hạ huyết khế, không thể phản bội, một khi để lộ bí mật, bổn tọa sẽ lập tức biết được, dù cho ngươi ở ngoài ngàn dặm, cũng sẽ mất mạng trong nháy mắt." Thanh âm phiêu miểu kia bỗng nhiên lại trở nên rõ ràng, lãnh liệt như đao vang vọng bên tai, làm Tô Dự sợ tới mức run run.
"Cái đó, ta......" Tô Dự nói chuyện cũng không lưu loát, nghĩ ta có thể không học hay không, thế nhưng đối mặt ánh mắt thanh lãnh của Quốc sư điện hạ, lời cự tuyệt thế nào cũng nói không nên lời, "Ta phải cùng Hoàng thượng thương lượng cái đã."
"Cũng tốt," Quốc sư buông mi mắt, không cần phải nhiều lời nữa, "Hôm nay mang ngươi đi tầng bốn xem xét, nếu ngươi không muốn lập khế, ngày mai không cần đến nữa." Nói xong, nâng tay quăng dải tua rua đi, nháy mắt quấn lên eo Tô Dự, mũi chân điểm nhẹ, nhẹ nhàng bay lên.
Dải lụa bên hông đột nhiên siết chặt, Tô Dự kinh hô một tiếng, bám chặt giỏ cá trong tay, một phen bị kéo lên theo.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: đại suy đoán về huyết khế ]
Cùng Quốc sư định ra huyết khế
Quốc sư: [bibibi, triệu hoán] thời gian trà chiều đến rồi, điểm tâm đâu?
Cùng Thập Thất thúc định ra huyết khế
Thập Thất thúc: [bibibi, triệu hoán] ta đang ở Tây Vực đây, cháu dâu còn muốn hương liệu gì a?
Cùng đệ đệ định ra huyết khế
Đệ đệ: [bibibi, triệu hoán] ngao, tẩu tử cứu mạng, meo ngao ngao......[ thông tin gián đoạn ]
Cùng Hoàng thượng định ra huyết khế
Miêu công: [bibibi] nô tài ngốc, điểm tâm muốn ăn cháo hải sản
Miêu công: [bibibi] nô tài ngốc, cơm trưa muốn ăn sò biển nướng
Miêu công: [bibibi] nô tài ngốc, lại đây bồi trẫm phê tấu chương
Miêu công: [bibibi] nô tài ngốc, lại đây thị tẩm!
Tiểu Ngư:...... Huyết khế nếu có thể không bị triệu hoán, ta liền ký......
/138
|