Tiên Ma Biến

Chương 637: Chặt tay

/875


Một quân nhân Vân Tần mặc giáp đen đang đứng ở đồn quan sát trên nóc nhà, dùng tay lau đi nước mưa chảy trên mặt, bao gồm cả những dòng nước mắt đã rơi.

Trong một ngõ hẻm sau lưng hắn, có hơn mười quân nhân Vân Tần mặc giáp đen khác đang tụ họp với nhau, miệng ca lời hát ca ngợi vinh quang cao cả mà biết bao người Vân Tần đã và đang truy tìm.

Trong những người đang đứng ở đây, có một vài người tận mắt nhìn thấy huynh đệ của mình bị chó cắn. Cho đến tận lúc này, bởi vì liên tục nhận được quân lệnh tối cao của Lâm Tịch, nên bọn họ đã biết một khi bị chó cắn, hậu quả bọn họ nhận lấy sẽ bi thương như thế nào.

Ngay lúc này, các quân nhân Vân Tần này đột nhiên căng thẳng.

Trên một cái sân cách đấy không xa, có tiếng chó sủa khàn khàn vang lên.

Ngoại trừ tên quân nhân phụ trách việc quan sát đang ở trên nóc nhà, hơn mười quân nhân Vân Tần này đều nhanh chóng xoay lưng lại với nhau, dựng tấm chắn lên, cố gắng che kín toàn bộ thân thể của mình, đồng thời đưa mũi thương sắc bén ra phía trước, phòng thủ vô cùng chặt chẽ.

Bọn họ không sợ chết, cũng muốn báo thù cho huynh đệ của mình, nhưng bọn họ lại sợ mình biến thành người liên lụy toàn quân, nên bọn họ phải nghiêm khắc thi hành quân lệnh.

Nhưng tiếng chó sủa này chỉ vang lên một lần rồi im lặng.

Một bóng đen từ cái sân đấy bay ra ngoài, mang theo một cơn gió, xẹt qua đồn quan sát trên nóc nhà.

Bóng đen vừa săn giết mấy con chó đen hai đầu, nhanh đến mức quân nhân Vân Tần ở trên đồn quan sát không thể thấy rõ mặt chính là Đường Sơ Tình. Hiện giờ trong tay ông ta có bốn thi thể con chó đen hai đầu. Lúc xẹt qua đồn quan sát trên nóc nhà, tên quân nhân Vân Tần không nhìn thấy ông ta, nhưng ông ta lại nhìn thấy nước mắt của tên quân nhân đấy, đồng thời cảm nhận được sự bi thương trong lòng các quân nhân Vân Tần đang đứng tựa lưng vào nhau.

Hồn lực của ông ta bỗng biến mất, cả người dừng lại trước mặt các quân nhân Vân Tần đấy.

- Xử lý sạch thi thể mấy con chó này.

Ông ta nhìn bọn họ, nói:

- Tốt nhất là nên đốt đi.

Nói xong câu này, ông ta lại biến thành một bóng đen, biến mất trong màn đêm.

Đến bây giờ các quân nhân Vân Tần này mới biết người vừa giết các con chó đen hai đầu này là một thống lãnh bên mình, khi bọn họ khom người muốn hành lễ, đối phương đã rời đi. Bọn họ ngơ ngác nhìn thi thể bốn con chó đen hai đầu trước mặt bọn họ, sau vài tức ngây người, có mấy người trong bọn họ chợt vung đao, mạnh mẽ chém xuống thi thể bốn con chó đen hai đầu này.

Những người còn lại cũng bắt đầu vung đao, phát tiết toàn bộ hận thù và sự bi ai trong lòng mình ra, chém bốn thi thể chó đen hai đầu đó thành thịt vụn.

Sau đấy, có một số người đi thu thập cỏ khô và vài miếng ván gỗ ở trong nhà.

Mặc dù con phố này rất ươn ướt, bầu trời còn có mưa bụi không ngừng rơi xuống, nhưng các quân nhân này vẫn có cách đốt cháy cỏ khô và các miếng ván gỗ, đốt đống thịt nát vốn là thi thể các con chó đen hai đầu thành tro bụi.

...

Đường Sơ Tình di chuyển qua các con phố.

Có một bóng đen chạy vội trước mặt ông ta, bản năng cảm thấy sợ hãi. Nhưng có lẽ vì cảm thấy mình không thể nào chạy thoát, nên nó gầm lên một tiếng, sau đấy xoay người cắn Đường Sơ Tình.

Đây là một con chó đen hai đầu của núi Luyện Ngục, bộ lông màu đen tựa như hòa thành một thể với màn đêm. Trong bóng đêm như vậy, người ta chỉ có thể nhận biết nó thông qua đôi mắt màu đỏ như ánh lửa và hàm răng trắng sáng như tuyết, khiến cho người nhìn cảm thấy đó là bốn cây tên lửa và hai ánh đao màu trắng.

Mũi chân của Đường Sơ Tình chấm nhẹ trên mặt đất, cả người không hề dừng lại. Vào lúc con chó đen hai đầu đó đột nhiên mạnh mẽ nhảy khỏi mặt đất, muốn cắn vào đùi ông ta, mũi chân của ông ta đột nhiên nhanh và mạnh mẽ, đá vào cổ con chó đen hai đầu này.

Trong cơ thể con chó đen hai đầu này bỗng nhiên vang lên nhiều âm thanh vỡ vụn, có tiếng xương cốt bị chấn nát, cũng có tiếng máu thịt bể tan tành...cả người nó lập tức mềm nhũn như một cái bao bố, bay xa về sau.

Đường Sơ Tình nhanh tay bắt lấy cổ con chó đen hai đầu này, tiếp tục đi tới phía trước.

Một bức tường trước mặt ông ta sụp đổ, những hàng rào trúc ngăn cản đường đi cũng bị chấn nát. Vô số mảnh vụn làm bằng trúc bay nhanh ra ngoài, bắn thẳng vào một ngôi nhà gỗ ở phía trước.

Có một bóng đen hoảng hốt từ bên trong ngôi nhà gỗ chạy ra ngoài. Sau một hồi bị truy kích, bóng đen đó nhanh chóng phát hiện mình đã chạy vào một ngõ cụt.

Trước mặt con chó đen hai đầu này hiện giờ là một bức tường cao của một tửu lâu, nó quay đầu lại nhìn Đường Sơ Tình, để lộ rõ bốn chấm đỏ cùng với hàm răng sáng trắng như lưỡi dao.

Nhưng ngay lúc đó Đường Sơ Tình cũng đột nhiên ngừng lại.

Ông ta khẽ nhíu mày, chậm rãi xoay người, để lộ nguyên tấm lưng cho con chó đen hai đầu đấy.

Có những chấm đỏ thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm.

Có bảy con chó đen hai đầu bỗng nhiên xuất hiện trong con phố ông ta vừa chạy vào, không một tiếng động tiến tới gần, tựa như muốn ngăn cản đường lui của Đường Sơ Tình.

Đằng sau bảy con chó đen hai đầu có đôi mắt không ngừng ánh lên ánh sáng đỏ đấy, càng có nhiều màu đỏ hơn cùng lúc xuất hiện.

Đó là một thần quan núi Luyện Ngục mặc trường bào màu đỏ, sắc mặt gã tái nhợt như tuyết trắng, nhưng da thịt trên người lại phát ra một loại ánh sáng màu chàm kỳ lạ.

Khi nhìn thẳng Đường Sơ Tình, đôi mắt của hắn bỗng nhiên loáng thoáng phát ra ánh sáng màu lam, tựa như có những phù văn được khắc sâu vào bên trong.

- Quả nhiên là giáo tập Trung Châu quân, người biết thủ thành nhất, Đường Sơ Tình.

Đường Sơ Tình nhìn hắn, bình tĩnh nói:

- Tu hành ma biến không dễ.

Âm thanh của thần quan trẻ tuổi mặc trường bào đỏ này trở nên quái dị, âm thanh khàn khàn nhưng thô bạo:

- Ngươi đang đáng tiếc cho ta?

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Đường Sơ Tình luôn đi thẳng tới chỗ thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi này.

Chỉ nói chuyện vài ba câu với nhau, Đường Sơ Tình đã đi qua mấy chục thước, chỉ còn cách tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi và bảy con chó đen hai đầu trước mặt mình khoảng năm thước.

Có những mảnh vải vụn màu đỏ tung bay tới chỗ ông ta tựa như một cơn tuyết.

Trường bào màu đỏ đang khoác lên người tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi vỡ thành ngàn tấm, thân thể hắn bỗng nhiên biến lớn mãnh liệt, các phù văn trên da thịt nổi rõ lên...ma biến lập tức được hoàn thành.

Đường Sơ Tình khẽ nheo mắt.

Một thanh tiểu kiếm màu xanh, cao một thước, từ trong ống tay áo ông ta bay ra ngoài, bay thẳng tới ngực tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi vừa hoàn thành ma biến, thân thể trở nên cao lớn hơn ông ta khoảng nửa người.

Ông ta vừa xuất kiếm, bảy con chó đen hai đầu kia đã nổi điên xông tới chỗ ông ta cắn. Nhưng chỉ trong chớp mắt, bảy con chó đen hai đầu đó tựa như những con thuyền buồm nhỏ trên đại dương rộng lớn, trực tiếp bị nguyên khí bàng bạc trên người ông ta thổi bay ra ngoài.

Tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi đồng thời xuất kiếm.

Kiếm của hắn cũng giống như Trạm Thai Thiển Đường, là một thanh trường kiếm nối liền với xiềng xích.

Trong lúc bay thẳng đâm ra ngoài, thanh trường kiếm này và sợi xích nối dài đã nóng bừng lên, tựa như một dòng dung nham tự động chảy trên không trung. Nhiệt độ tỏa ra cao tới mức khiến cho những ngôi nhà tranh ẩm ướt hai bên đường trong nháy mắt bị nung khô, bên ngoài ném đen đến mức phát ra khói xanh, tưởng chừng như sẽ bị bốc cháy.

Một kiếm này thật sự rất mạnh mẽ.

Nhưng đôi lông mày của tên thần quan núi Luyện Ngục này bỗng nhiên nhướng lên.

Bởi vì hắn phát hiện ra rằng nếu như trường kiếm của hắn vẫn đâm thẳng tới trước, vậy khi đầu mũi kiếm chạm vào cơ thể Đường Sơ Tình, cả người của hắn trước đó đã bị kiếm của Đường Sơ Tình xuyên thủng.

Trên thế gian này, phần lớn tu vi của người tu hành đều được so sánh dựa trên việc ai sống lâu hơn, thời gian tu hành của ai lâu hơn.

Tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi này biết khi Đường Sơ Tình mới mười tuổi, ông ta đã từng trải qua trận thủ chiến thành lăng Trụy Tinh. Hắn ta biết Đường Sơ Tình rất mạnh, nhưng lại không ngờ Đường Sơ Tình còn mạnh hơn những gì hắn tưởng tượng.

Thanh tiểu kiếm của Đường Sơ Tình rất bình thường, thậm chí nhìn còn tưởng rằng đó chỉ là một phôi kiếm, nhưng tốc độ của thanh phi kiếm này lại vượt xa phần lớn phi kiếm trên thế gian.

Không có một chút do dự, tên thần quan núi Luyện Ngục này thay đổi kiếm thế, sợi xích và trường kiếm đỏ bừng trước mặt hắn đột nhiên xoay tròn, cuốn lấy thanh phi kiếm trông rất bình thường, nhưng thật ra rất lợi hại của Đường Sơ Tình.

Đường Sơ Tình không thay đổi kiếm thế của mình, đây là một phần dũng khí, cũng là sự tự tin cường đại đối với thực lực của mình.

Sợi xích nung đỏ và ánh lửa bao quanh nó cuốn lấy thanh phi kiếm này.

Mũi kiếm bị chặn lại mạnh mẽ ngay trước ngực thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi. Mũi kiếm gần như đã tiếp xúc với da thịt tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi, nhưng lại không thể tiếp tục đi tới trước.

Trước ngọn lửa cực nóng đang bốc cháy, Đường Sơ Tình vẫn rất bình tĩnh.

Ông ta tiếp tục đi tới phía trước. Ngay nháy mắt thanh phi kiếm của mình bị chặn lại, ông ta lạnh lùng tung một quyền. Quyền của ông ta xuyên qua ngọn lửa nóng hừng hực, mạnh mẽ đập vào chuôi kiếm của thanh phi kiếm đang bị chặn lại.

"Ầm!"

Một tiếng động lớn vang lên.

Tia lửa vang khắp nơi, nóc nhà tranh ở hai bên đường phố lập tức bốc cháy ngay trong đêm mưa.

Tiểu kiếm đâm vào ngực tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi. Mặc dù da thịt của tên thần quan núi Luyện Ngục này cứng cáp như sắt đá, nhưng vẫn không thể ngăn được thanh tiểu kiếm này. Thanh tiểu kiếm này mang theo sợi xích đang nung đỏ, đâm xuyên qua gần một nửa bộ ngực tên thần quan núi Luyện Ngục.

Hai chân của tên thần quan núi Luyện Ngục đạp mạnh trên mặt đất.

Hai hố nhỏ sâu lập tức xuất hiện dưới chân hắn ta.

Thân thể cao lớn của tên thần quan núi Luyện Ngục sau khi ma biến bay ngược ra sau, nhưng sợi xích ở trước ngực của hắn đã mạnh mẽ đẩy thanh phi kiếm của Đường Sơ Tình ra ngoài.

Đường Sơ Tình lại nheo mắt, hồn lực mạnh mẽ trên người một lần nữa cách không truyền vào thanh tiểu kiếm.

Thanh phi kiếm của ông ta mạnh mẽ thoát khỏi sợi xích, sau đấy tiếp tục nhắm thẳng vào vết thương trước ngực tên thần quan núi Luyện Ngục.

Nhưng ngay lúc này, thanh phi kiếm của ông ta đột nhiên bị ngừng lại ngay trên không trung.

Có một con nhện lớn như nắm đấm người trưởng thành, lông tơ khắp người màu trắng, chợt xuất hiện trên một nóc nhà tranh đang bốc cháy.

Tuy xung quanh con nhện tuyết trắng này đang bị lửa đỏ bao quanh, nhưng dường như nó không có cảm giác gì cả. Thậm chí chỉ sau một tíc tắc, có một luồng nguyên khí bàng bạc từ trong người con nhện tuyết trắng này bộc phát ra ngoài, có vô số chất nhầy mầu trắng biến thành những tấm lưới tơ ẩn chứa sức mạnh kinh người xuất hiện ngoài không trung, trói lấy thanh phi kiếm của ông ta, đồng thời chặt đứt hồn lực ông ta quán chú vào thanh phi kiếm.

Tên thần quan núi Luyện Ngục kia tiếp tục bay ngược ra sau, biến mất trong màn đêm.

Đường Sơ Tình đưa ra ngoài, bắt lấy thanh phi kiếm bị tơ trắng bao lấy mà rớt xuống.

Ngay lúc tay của ông ta chạm vào thanh phi kiếm, những mạng nhện tuyết trắng ở trên đấy lập tức bị đứt gãy.

"Phốc!", "Phốc!", "Phốc!"...

Kiếm của ông ta nháy mắt lượn một vòng quanh trong không trung, nhanh chóng chặt đứt cổ của tám con chó đen hai đầu vừa nhảy lên định tấn công ông ta.

Nhưng có một con chó đen hai đầu trước khi bị ông ta chặt đứt cổ, đã kịp há hàm răng sắc bén của mình ra, lướt qua mu bàn tay trái của ông ta, xé lấy một miếng da.

Trong nháy mắt giết chết con chó đen hai đầu này, ông ta đã biết sức mạnh và tốc độ của con chó đen hai đầu này mạnh hơn bảy con chó còn lại. Hoặc có thể nói, con chó đen hai đầu đó là thủ lĩnh của đám chó đen hai đầu được Đại Mãng thả ra ngoài.

Đối mặt với một thần quan núi Luyện Ngục sau khi ma biến có sức mạnh như một Thánh sư, có được đồng bạn yêu thú âm thầm hỗ trợ, đồng thời bên cạnh còn có tám con chó đen hai đầu hung tợn ngang với người tu hành cấp Đại hồn sư, nếu như trong khi chiến đấu mà không bị thương, là việc gần như không thể.

Mà vào thời khắc này, Đường Sơ Tình đã biết sau khi bị con chó đen hai đầu cắn, mình sẽ bị như thế nào.

Tất cả cảm giác mạnh mẽ của ông ta đang tập trung đến vết thương trên bàn tay trái của mình.

Trong nháy mắt này, thế giới bên ngoài cảm giác ông ta tựa như đã biến mất...Cảm giác của ông ta mạnh hơn Lâm Tịch rất nhiều, cho nên, chỉ sau một nháy mắt, ông ta đã cảm giác được có một đồ vật gì đấy rất khác thường đang dọc theo cánh tay của mình lan tràn khắp thân thể, dù hồn lực mạnh mẽ đến đâu cũng không thể ngăn chặn.

Không một chút do dự, ông ta vung kiếm chặt đứt cánh tay trái của mình.

/875

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status