Tiên Ma Biến

Chương 411: Sấm sét giữa trời đêm

/875


Bởi vì cho rằng đại loạn đã kết thúc, nên khung cảnh những tân đệ tử và các cựu đệ tử, cũng như lão sư của học viện Thanh Loan gặp lại trên đồng cỏ xanh thơm ở lăng Bích Lạc này rất an tĩnh.

Thật yên bình và thanh thản...Cao Á Nam đứng bên cạnh Lâm Tịch rất thích cảm giác như vậy.

Mà giờ khắc này, trong quân doanh Vân Tần, có một người đã rời cố hương mình từ lâu, nay đã gần về lòng lại nặng trĩu và khổ sở.

Ông ta tên Bạch Ngọc Lâu, một tiềm ẩn đáng tôn kính, nhưng cũng rất đáng thương.

Ông ta chậm rãi đi tới một đồn canh giác ở trên sườn núi quân doanh, trầm mặc hành lễ với mười mấy quân sĩ ở đấy, không nói lời nào.

Với tính cách ôn hòa từ khi sinh ra đến giờ, ông ta không muốn phá vỡ khung cảnh an tĩnh như vậy, không muốn thấy cảnh máu tươi phải chảy, thậm chí ông ta không hề muốn một người như Văn Nhân Thương Nguyệt tiến vào Đại Mãng của mình.

Bởi vì ông ta biết rằng một người như Văn Nhân Thương Nguyệt chính là con dao hai lưỡi, ngươi dùng hắn có thể giết chết đối thủ của mình, nhưng cũng rất dễ làm mình bị thương.

Cũng như bao người khác ở Đại Mãng, núi Luyện Ngục hoặc Thiên ma quật, Bạch Ngọc Lâu luôn kiên quyết phản đối lão hoàng đế Trạm Thai để một tên đệ tử áo vải bình thường tiếp nhận ngôi vị hoàng đến, nhưng sau khi tiếp xúc với Văn Nhân Thương Nguyệt, ông ta bất giác nghĩ rằng có lẽ còn có cách giải quyết khác tốt hơn, chứ không nên để một người như Văn Nhân Thương Nguyệt tiến vào Đại Mãng, làm như vậy thật không khác dẫn sói vào nhà.

Nhưng đây chỉ là một ý muốn mà ông ta không thể nào thực hiện được, ông ta là quân nhân, nhiệm vụ của ông ta là phải chấp hành mệnh lệnh.

Cho nên, ông ta chỉ còn cách tự thuyết phục mình: một người có thể sống sót trong núi thây biển máu như một con kên kên hung dữ như Văn Nhân Thương Nguyệt, có lẽ càng bay cao càng trở nên kiêu hùng hơn, sau khi vào Đại Mãng tay nắm trọng quyền chắc chắn sẽ khiến Đại Mãng phải thay đổi rất nhiều, nhưng đấy không phải là chuyện ông ta cần suy nghĩ, đó là vấn đề cần để những người nắm thực quyền ở núi Luyện Ngục phải nghĩ đến.

Ông ta buộc mình phải tin tưởng những đại nhân vật mưu trí và mạnh mẽ nhất trên thế gian này ở Thiên ma quật cũng như núi Luyện Ngục có thể có đủ năng lực để giải quyết chuyện này, có thể dẫn dắt vương triều Đại mãng tới một thời đại rực rỡ và huy hoàng hơn.

Mà cũng như biết bao người khác ở Đại Mãng, ông ta biết uy hiếp lớn nhất đối với Đại Mãng hiện giờ không phải là một kiêu hùng như Văn Nhân Thương Nguyệt, mà chính là ý chí của hoàng thành Trung Châu đang không ngừng khuếch tán khắp đế quốc Vân Tần.

Cho nên, sau một hồi trầm mặc, tên tiềm ẩn Đại Mãng rất trung thành với quốc gia của mình đã có sự lựa chọn trong lòng. Ông ta khẽ thở dài, vươn ngón tay búng hai phát trong bầu trời đêm.

Vì ở đây không có người nào, nên không có ai phát hiện có hai luồng gió từ ngón tay ông ta thổi tới, ôn hòa thổi tắt hai đống lửa ở hai tòa tháp canh đằng trước.

Tại một nơi cách quân doanh này rất xa, trong một bình nguyên hoang vu mà cả người tu hành đạt đến Đại thánh sư cũng không thể phát hiện được, có một người tu hành lưng đeo trường cung khổng lồ màu đỏ sẫm khẽ buông đôi mắt ưng lớn trong tay mình xuống, thi lễ với Văn Nhân Thương Nguyệt có thân thể khôi ngô như sắt đúc đằng sau một cái.

Văn Nhân Thương Nguyệt gật đầu, phất tay lên.

Trong bụi cỏ hai bên người hắn, ngay lập tức có vô số ánh mắt như loài sói cô độc trên bình nguyên hoang dã phát sáng, sau đấy cả bọn đồng loạt gào to, bắt đầu tiến công.

Mặt đất bỗng nhiên rung động.

Cả khu vực bình nguyên rộng lớn trên con đường núi chính dường như biến thành một mặt biển màu xanh biếc, có vô số loài cá đang bơi lội trong đấy.

Trận chiến cuối cùng của Văn Nhân đại tướng quân ở lăng Bích Lạc đã bắt đầu.

Trong khi trời đất xung quanh bị sát khí dữ dội bao phủ, một đoàn kên kên quanh người Văn Nhân Thương Nguyệt bắt đầu bay lên trời. Có lẽ vì đã được uống một loại thuốc nào đấy, nên mỗi con kên kên đều trở nên vô cùng hung dữ, hai mắt chúng đỏ ngầu, thậm chí tốc độ và sức mạnh còn tăng lên gấp đôi so với lúc bình thường, nhanh chóng bay lên trời cao.

Tần Tích Nguyệt và Trương Bình đã thấy được ánh lửa bên quân doanh An Khả Y, nhưng hai người không thể làm được chuyện gì. Không những thế, họ thậm chí còn cảm thấy dường như mình đã bị cuốn vào một cơn cuồng phong ở ngay trên mặt biển bao la rộng lớn, mà hai con cá nhỏ như hai người họ căn bản không thể làm bất cứ chuyện gì.

...

Giảng viên và giáo sư học viện Thanh Loan đều là những người tu hành bất phàm mà người thường khó tưởng tượng được, nên ngay lúc mặt đất vừa bị chấn động, tiếng cảnh báo của quân doanh còn chưa vang lên, bọn họ đã lần lượt nhận ra.

Cốc Tâm Âm là người đầu tiên thở dài một tiếng, vô cùng khó hiểu.

Nam Cung Vị Ương cau mày lại, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh.

Lâm Tịch và Cao Á Nam nhìn một cái, chưa phát hiện được bên ngoài có điều gì lạ thường. Nhưng dựa vào thần sắc của Cốc Tâm Âm và Nam Cung Vị Ương, hai người cũng đoán được chắc chắn có chuyện đang xảy ra.

- Thế nào?

Lý Ngũ vẫn tỉnh táo, nhìn Đường Vũ Nhân một cái, lên tiếng hỏi.

Đường Vũ Nhân nghiêm túc không biến sắc, chẳng qua trông hơi nặng nề hơn lúc bình thường, nói ra ba chữ vô cùng đơn giản:

- Phá vòng vây.

Ngay khi ông ta nói ra ba chữ này, khắp quân doanh bỗng nhiên vang lên tiếng chuông, kèn, trống cảnh báo, hoàn toàn xé toang khung cảnh bầu trời đêm an tĩnh.

Lâm Tịch có kinh nghiệm chiến trận, chỉ cần dựa vào ba chữ "phá vòng vây" cùng với vô số âm thanh cảnh báo vang lên khắp quân doanh như thế, hắn đã lập tức biết khí thế quân địch hiện giờ kinh người như thế nào.

Nếu như Văn Nhân Thương Nguyệt đã rời đi hoặc chỉ có một mình hắn, làm sao khí thế quân địch lại có thể mạnh mẽ đến như vậy?

Trong lúc nhất thời Lâm Tịch liền nghĩ đến một khả năng, cả người hắn lập tức run lên, đồng thời hiểu được tại sao bên ngoài vẻ mặt của các giảng viên và giáo sư học viện vẫn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại vô cùng bén nhọn như vậy, tựa như một lưỡi đao sắc bén đã được tuốt ra khỏi vỏ.

- Báo!

Âm thanh Bạch Ngọc Lâu ở ngoài doanh trướng vang lên.

Bởi vì trong trận chiến Văn Nhân Thương Nguyệt ám sát thái tử, các tướng lĩnh cao cấp cũng như Quách Thạch Khâm đã chết trận, nên thống lĩnh quân doanh hiện giờ là Bạch Ngọc Lâu. Chỉ là không có người nào ngờ rằng người thống lĩnh toàn quân bên mình lại là tiềm ẩn Đại Mãng, cũng là người bên quân địch.

- Vào.

Cho dù An Khả Y cảm thấy Bạch Ngọc Lâu là người đáng tôn kính, nhưng vì quân tình cấp bách, nên nàng chỉ nói vẻn vẹn đúng một chữ.

Bạch Ngọc Lâu vào trong doanh trướng, mang theo sự kính ngưỡng nhìn những người của học viện Thanh Loan mà phần lớn người trên thế gian không thể nhìn thấy được. Ông ta đè nén cảm xúc mình không nên có vào lúc này, nhanh chóng nói:

- Quân địch thế lớn, ba mặt bao vây, chỉ có hướng đông không có quân địch. Số lượng trọng khải quân địch rất lớn, đồng thời lại có Thiên lang vệ tiến công. Quân lực bên ta không thể sánh bằng, mạt tướng đã hạ lệnh chọn lựa các chiến mã tốt nhất...vì sự an toàn của thái tử, mạt tướng đề nghị lập tức hộ tống thái tử rời đi.

- Không thể dùng khoái mã.

Đường Vũ Nhân lắc đầu, quay sang nhìn Cốc Tâm Âm, nói:

- Ngươi thấy thế nào?

Thật không ngờ đến lúc này Cốc Tâm Âm vẫn tươi cười được, hắn ta tự nhiên nói:

- Tốt nhất không nên để tất cả quả trứng gà vào cùng một giỏ.

Tất cả mọi người đều hiểu ý Cốc Tâm Âm, Đường Vũ Nhân gật đầu.

An Khả Y bất giác xoay đầu nhìn Lâm Tịch.

Nhưng ngay lúc này, Cốc Tâm Âm nói tiếp:

- Có Mạc Minh Kỳ mang theo ta là được rồi.

- Không được.

Đường Vũ Nhân kiên quyết lắc đầu:

- Nếu như Văn Nhân Thương Nguyệt đã đến...cho thấy năng lực của hắn ta đã vượt qua tất cả sự phán đoán của chúng ta, một mình Mạc Minh Kỳ không thể đảm bảo an toàn cho ngươi.

- Ta theo hắn.

Nam Cung Vị Ương lên tiếng.

Nàng làm người chưa bao giờ chú ý đến cách nhìn của người khác, một khi đã nói như vậy, có nghĩa sẽ không có ai thay đổi được quyết định của nàng.

- Ta cũng đi theo ngươi.

Lý Ngũ gật đầu, nhìn Cốc Tâm Âm một cái, hoàn toàn không để ý đến Trưởng Tôn Vô Cương đã tỉnh ở bên cạnh, nói:

- Học viện chúng ta đã dốc lực như vậy...nếu như thái tử có bất trắc, chúng ta đã tận lực rồi.

Trưởng Tôn Vô Cương há miệng, định lên tiếng.

Nhưng ngay lúc đó, An Khả Y im lặng nãy giờ lại hỏi:

- Lâm Tịch, ngươi có ý kiến gì không?

Đường Vũ Nhân, Lam Tê Phượng và Lý Ngũ nhíu mày, không hiểu được mà nhìn An Khả Y. Giọng điệu An Khả Y hiện giờ giống như một người đang hỏi ý kiến sư trưởng mình, trong tình thế cấp bách hiện giờ đây đúng là một chuyện rất khó hiểu.

- Nếu như để đệ tử lựa chọn, đệ tử sẽ muốn mọi người cùng nhau đi.

Mà điều càng làm bọn họ khó hiểu hơn chính là Lâm Tịch dường như không muốn khiêm nhường hay tránh né, ngược lại còn bình tĩnh nói.

Ba người Đường Vũ Nhân, Lam Tê Phượng và Lý Ngũ nhíu mày thật chặt.

Cốc Tâm Lại lại tươi cười, nhìn Lâm Tịch với ánh mắt vô cùng thú vị, hỏi:

- Vì sao?

- Cho dù là ai chết, cũng là điều không tốt.

Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, tuy hơi khó khăn nhưng cuối cùng cũng nói ra.

Cốc Tâm Âm nhìn mắt hắn, lại nhìn ra đằng xa, tươi cười nói:

- Được, ta đồng ý ý kiến của ngươi.

Không biết tại sao sắc mặt của Bạch Ngọc Lâu đột nhiên tái đi, hai tay ông ta bất giác run rẩy không ngừng, không nhịn được mà nhìn Lâm Tịch chằm chằm.

Đường Vũ Nhân hít sâu một hơi, muốn nói điều gì đấy, nhưng Cốc Tâm Âm lại xoay đầu nhìn ông ta, kiên định mà cười cười, nói:

- Tin tưởng cách nhìn của An Khả Y, tin tưởng ánh mắt của ta.

Thần sắc của Cốc Tâm Âm hiện giờ rất bình thường và thản nhiên, nhưng Đường Vũ Nhân đã quá quen thuộc với con người này lại cảm nhận được sự chân thành và khẳng định trong lời nói đấy.

Đương Vũ Nhân không thể nào hiểu được, tuy trong lòng khiếp sợ nhưng lại không nói điều gì, lẳng lặng gật đầu.

Tất cả mọi người khoác lên người chiếc áo bào màu đen để dễ dàng ẩn giấu tung tích, nhưng Cốc Tâm Âm lại đột nhiên nhíu mày lại, quát lên:

- Cẩn thận!

...

Vào lúc này, dưới ánh trăng sáng tỏ đang bao phủ cả lăng Bích Lạc, vô số ánh đao bóng kiếm lạnh lẽo đã được tuốt ra khỏi vỏ, có một số đội quân địch bắt đầu tiến công tới quân doanh, tiếng reo hò rung trời không ngừng vang lên, máu tươi đã đổ xuống những đồng cỏ xanh.

Ngay khi Cốc Tâm Âm quát lên chói tai như thế, bỗng nhiên có một bóng đen tựa như ma ảnh từ trong đám mây từ trên không trung hạ xuống. Bóng đen này to lớn như những đám mây đen, che khuất một nửa ánh trăng sáng.

Đây là một nhóm kên kên khổng lồ.

"Ầm!"

Thật giống như có một cánh cửa lớn đột nhiên mở ngay trên không trung, hoặc là có một cái đê lớn được mở cửa ngay trên trời cao, nước lũ bắt đầu chảy ra ngoài. Có một luồng khí tức bàng bạc khó tưởng tượng nổi từ trong đám kên kên ấy lao xuống.

Có vài con kên kên không thể chịu nổi luồng khí tức bàng bạc tựa như nước lũ mạnh mẽ này, bị chấn nát thành vô số máu thịt và lông vũ, bay lả lả trong không trung.

Một luồng ánh sáng màu vàng, giống như sấm sét, xuyên phá vô số máu thịt và lông vũ, trong nháy mắt phá vỡ không trung, lưu lại thành một ấn ký khó tưởng tượng được trong các quân sĩ đang ngẩng đầu nhìn lên, lao thẳng xuống doanh trướng đám người Lâm Tịch đang ở bên trong.

Bên trong doanh trướng, Lâm Tịch ngẩng đầu, nhìn thấy đỉnh doanh trướng bị xé nát.

"Vèo!"

Trước một tức hắn ngẩng đầu lên, ống tay áo Nam Cung Vị Ương đã vỡ vụn, phi kiếm của nàng phóng lên cao với một khí thế và tốc độ mạnh mẽ đến mức trước nay chưa từng có.

/875

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status