Tiên Hồng Lộ

Q.6 - Chương 819 - Hắc Tinh Hải Vực.

/1059


Bồng Sơn Đại đảo chủ, một kích kinh thiên địa. khiến cho cả hoang đảo tứ phần ngũ liệt, sóng lớn mênh mông thăng hướng tận trời

Cường giả Độ Kiếp Kỳ, được cho là nhân vật danh chấn một phương Ngoại Hải vực, đứng ở phía trên đinh kim tự tháp, thế nhưng một kích của lão. vẫn thất bại, quá sợ hãi.

Bóng dáng Dương Phàm biến mất không còn.

Lão nhanh chóng triển khai thần thức Thông Thiên, chi phát hiện một dải sáng xanh chói mắt trên hư không, ân chứa không gian dao động huyền diệu khôn lường, chia làm tám luồng bắn về phía tám hướng.

Mặc đù cường giả Độ Kiếp Kỳ, thần thức kéo dài rất xa nhưng không thể so với thiên địa càng rộng lớn hơn.

Dương Phàm trốn ở nơi nào căn bản không thể nắm bắt được.

Bồng Sơn Đại đảo chủ toàn lực triển khai thần thức có thể bao phủ phạm vi trăm vạn dặm.

Nhưng đây chính là bao phủ với phạm vi lớn. mà một khi Dương Phàm dung nhập vào trong hàng ti sinh linh ngoại hải vực, thần thức phạm vi lớn quét qua, tác dụng rất nhỏ.

Trừ phi rất quen thược khí tức của đối phương, còn truy tim một hướng, căn bản không có thểm che dấu, mói có thể dùng loại phương pháp này tra xét.

Bồng Sơn Đại đảo chủ hít sâu một hơi, thần thức thu nhỏ đến phạm vi một vạn dặm.

Lấy quan sát của lão, trình độ độn thuật của Dương Phàm này cho dù lợi hại hơn, cũng không có khả năng vượt qua vạn dặm.

Trong phạm vi vạn dặm, thần thức của lão có thể rất cẩn thận tìm tòi và phán đoán.

Dưới cảnh giới chênh lệch, mặc kệ Dương Phàm ân nấp như thế nào. cũng không thể nào tránh được sự tra xét cẩn thận của thần thức đại đảo chủ Bồng Sơn.

Sau thời gian uổn nửa chén trà nhỏ. sắc mặt đại đảo chủ Bồng Sơn ngưng trọng.

Trong một vạn dặm, không có bóng dáng Dương Phàm.

Lão mớ rộng phạm vi lớn, đến hai vạn dặm, ba vạn dặm, năm vạn dặm ... Nhưng phạm vi càng lớn. độ chính xác càng Ngày càng thấp.

Đồng thời, ở loại tìm tòi rất cẩn thận với phạm vi lớn, tâm thần tiêu hao rất lớn.

Khi Bồng Sơn đại đảo chủ mỡ rộng thần thức tìm tòi đến phạm vi năm vạn dặm, lại vẫn không phát hiện sự tồn tại của Dương Phàm khi đó lão hiêu được, chi sợ đuôi không kịp đối phương rồi.

ỏm may mắn trong lòng, phạm vi thần thức mờ rộng đến mười vạn dặm, độ chính xác giảm lại, vẫn không phát hiện Dương Phàm.

- Tiểu tử này chẳng lễ nắm giữ Tiên Độn Phù trong truyền thuyết? Ngoại trừ phù này ra. bí thuật pháp bảo khác rất khó làm được chuyện này.

Bồng Sơn Đại đảo chù, nhướng mày.

Mà lúc này, sắc mặt Vũ Nghiên rất khó coi đi tới, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tiểu từ đáng ghét! Bản trường lão đào tạo Vạn Niên Lục Linh Trùng mấy trăm năm, lại chết dưới độc thuật của hắn.

- Người này không phải là dược sư sao? Chẳng lễ độc thuật cùa hắn lại có thể thắng được nàng?

Bồng Sơn Đại đảo chủnói với vẻ khó thểtin.

Vũ Nghiên hít sâu một hơi. bộ ngực sữa không ngừng phập phồng, tràn ngập lạnh lùng nghi hoặc nói:

- Đúng vậy! Người này còn đáng sợ hơn so với sụ tưởng tượng của chúng ta.

- Hắn đang ở Ngoại Hải vực. không ngờ biết ta phái người đi uy hiếp thân hữu hắn. Xem ra, người phái đi đã thất bại rồi.

Đại đảo chủ Bồng Sơn cũng cảm giác sự khó khắn cùa chuyện này.

- Chẳng lẽ người muốn bó qua cho?

Ánh mắt Vũ Nghiên lạnh lùng:

- Nếu là như vậy, ngài cũng đừng mong đoàn tụ với ta.

- Làm sao như thế?

Bồng Sơn Đại đảo chủ nói với vẻ hơi lấy lòng:

- Làm sao nói như vậy? Vũ Dương cũng là con trai do chúng ta sinh rạ, cho dù trá giá lớn hơn nữa. cũng phải gạt bỏ người này. Tiêm lực trên người hắn. rất có thể sau ngàn năm, uy hiếp đến chúng ta.

Chỉ là đại đảo chủ không ngờ chịu cúi người trước một cô gái.

Giờ phút này, lão nhìn vào trong ánh mắt Vũ Nghiên, lờ mờ hiện lên mấy phần mê luyến và dựa vào.

Nếu Dương Phàm ở đây. tất nhiên sẽ hiểu được sao lại thế này.

Tuy nhiên lúc này, hắn đã ở cách xa mười mấy vạn dặm.

Thần thông của Tiên Độn Phù còn đáng sợ hơn trong tướng tượng của mình. Không chỉ dựa vào phi hành đơn thuân, lại có cảm giác bước lên truyềntống trận, tiến hành truyền tống cự ly xa

Trong nháy mắt Dương Phàm độn ra mấy vạn dặm. Dưới mí mắt của đám người Bòng

Sơn đại đảo chù, trực tiếp ngang trời biến mất. đây là loại thích ý tiêu sái nào chứ?

Sau khi bó chạy, Dương Phàm lập tức ẩn nấp khí tức, đây là sờ trường của hắn.

Quá nhiên, không bao lâu có thần thức mạnh mễ quét ngang qua khu vực này.

Hắn bất động thanh sắc, phi hành chậm rãi, trong lòng âm thầm cười lạnh, biết rõ thần thức quét qua phạm vi lớn có độ chính xác rất kém, trong mấy ngàn vạn sinh linh phần biệt như thế nào, khó khắn ra sao chứ.

Chính như hắn dự đoán, ở hàng ti sinh linh, trên vô hạn hải vực. Bồng Sơn Đại đảo chủ không làm sao được, mất đi nơi ở cùa Dương Phàm.

- Ta cần nhanh chóng ly khai Bồng Sơn hải vực. Chỉ có như vậy, mới có thể chân chính thoát nguy hiểm.

Dương Phàm kiên quyết có quyết định, bay về phương Bắc.

Phạm vi của Bồng Sơn đảo rất lớn, bao quát trăm ức dặm thủy vực. Dương Phàm phi hành mấy tháng, rốt cục sắp thoát ly thủy vực này.

Trong lúc này. đi ngang qua phường thị và đảo nhỏ, Dương Phàm cũng nghe được không ít mệnh lệnh truy nã minh.

Trận chiến Trúc Lâm đảo, giết chết Băng Thủy nhị sứ, cùng với ung dung bò chạy trước mặt Bồng Sơn Đảo chủ và đại trưởng lão Dược Thánh Tông, điểu này khiến thanh danh của Dương Phàm ở mấy khu vực đại đảo vực tăng lên.

Tên của hắn, thậm chí truyển khắp Nam Hải Vực mênh mông vô tận.

Cho dù Dương Phàm biết, cũng cảm thấy khó tin.

Nam Hải Vực lớn bao nhiêu, hắn rất rõ.

Tv như vị trí Bồng Sơn Đảo vực hiện tại của Dương Phàm, do một gã đại đảo chủ thống trị, bao quát phạm vi trăm ức dặm, trong đó có vô số hòn đảo. tu sĩ hàng ti.

Nhưng Bồng Sơn đại đảo vực, tuy rằng là một trong sổ Hắc Tinh Hải Vực trong mấy mươi đại đảo vực.

Cường giả thống lĩnh này mớ rộng Hắc Tinh Hải Vực. xung là Vực Chủ.

Vực Chủ, ở Ngoại Hải vực. danh như nghĩa, chính là một chúa tể hải vực rộng lớn.

Cường giả cấp bậc này, mới chính là cường giả trên đỉnh cao cao tại thượng chân chính Ngoại Hải vực, nhìn xuống ức vạn sinh linh. Dương Phàm thoát khỏi Bồng Sơn đại đảo vực. tiến vào một đại đảo vực trong Hắc Tinh Hải Vực.

Tuy nhiên, đại đảo vực này nối liền Bồng Sơn đại đảo vực. Dương Phàm lo lắng, tiếp tục phi hành không nhanh không chậm, rốt cục tiến vào một khu vực đặc biệt gọi là Hắc Tinh Vực.

Tu sĩ nơi này tràn ngập, lớn hơn Bồng Sơn Đảo Tự gấp trăm nghìn lần, thậm chí có thể thường xuyẻn nhìn thấy tu sĩ cao nhất.

Sau khi Dương Phàm nghe ngóng, mới biết được. Hắc Tinh Vực này là trung tâm của toàn bộ Hắc Tinh Hải Vực.

Hắc Tinh Vực Chú, thống trị mấy mươi đại đảo vực. tọa trấn nơi này.

Có thể nói, nơi này là trung tâm văn minh của toàn bộ Hắc Tinh Hải Vực.

Trên con đường, ba chữ “Hắc Tinh Đảo”, xuất hiện trong miệng tu sĩ lui tới với tần suất rất cao.

Vốn ý Dương Phàm muốn đi tìm một nơi tĩnh tu.

Nhưng lại suy nghĩ, mật độ tu sĩ nơi này dày đặc, hơn nữa phường thị tu tiên cũng nhiều, có lợi cho chuyện tiềm tu của mình.

Chính cái gọi là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn, nơi đông người nhất lại là nơi ẩn

cư.

Dương Phàm tạm không muốn đi Hắc Tinh Đảo, cu trú một đảo nhỏ chung quanh.

Đảo nhỏ này tên là Tiềm Long Đảo, trên đó có mấy tông phái tu tiên có thực lực không tầm thường, có một gã đảo chủ thống lĩnh, thế cục rất phúc tạp.

Dương Phàm mặc kệ đấu tranh trên đảo nhỏ này. lấy thân phận tán tu một giới, giao nộp linh Thạch nhất định, lúc này tiềm ẩn tĩnh tu trên đảo nhỏ này.

Năm tháng tu luyện, nhoáng lên một cái là muời năm.

về mặt pháp lực Dương Phàm tiến triển không lớn, hắn chủ vếu chú trọng gia tăng cảnh giới.

Theo đó tu luyện gần mười năm, cảnh giới Dương Phàm càng thêm thông thoáng, từ từ tới gân vẫn Hoa hậu kỳ.

Từ cảnh giới vẫn Hoa Kỳ đến Chứng Quả Kỳ. Dương Phàm căn bản đã hiểu ra.

Lúc này luồng khí tức xinh đẹp rực rỡ trên người Dương Phàm, giống như khói, dẩn dẩn mờ nhạt.

Dương Phàm biết, đây là vì cảnh giới cùa mình dần dần hướng tới cảnh giới vẫn Hoa hậu kỳ.

vẫn Hoa hậu kỳ mới chân chính là vẫn Hoa.

Khác với muời năm trước, Dương Phàm từ một người thanh niên, phát triền thành một

người trung niên.

Theo ly thuỵết. lấy tổc độ tu luyện của Dương Phàm, cùng với sinh mệnh chi đạo của Tiên Hông Quyết. hẳn là có thể giữ mãi thanh xuân mới đúng.

Nhưng theo đó cảnh giới biến hóa đến cảnh giới vẫn Hoa quá độ. Khí chất của Dương Phàm bể ngoài tự nhiên cũng sinh ra biến hóa.

Tất cả mọi thứ Dương Phàm thuận theo tụ nhiên, không có cố ý t hay đổi bất cứ điều gì.

Mười năm tĩnh tu, từ một thanh niên nho nhã, thân thể biến thảnh một trung niên, làn da cũng không trắng nõn mịn như trước đây. ánh mắt cũng không sáng người nhìn thấu nhu trước.

Nói tóm lại, Dương Phàm t hay đổi. trờ thành một người khiến người ra rất khó nhận ra.

Từ xinh đẹp lộng lẫy, dẩn dẩn héo rũ.

Đây là con đường lĩnh ngộ cảnh giới mà hắn tất nhiên trải qua.

Người cũng được, thực vật cũng được, đều thuộc về giai đoạn xinh đẹp và sinh cơ nhiều nhất.

Giờ phút này, Dương Phàm đang bước qua cảnh giới này, trên mặt có mấy phần ý tang thương.

- Nếu tiếp tục nhưvậy. ta sẽ biến thành một lão già. có thể đi tới từ vong hay không?

Dương Phàm cười cười.

Hắn đương nhiên hiểu được, ở giai đoạn vẫn Hoa Kỳ, sẽ không đổi mặt với từ vong, nhưng không loại trừ sau Chứng Quả KỲ.

Chỉ cần còn có cảnh giới sau, từ vong mãi mãi không tới.

Giờ phút này, hắn còn nửa bước vào vẫn Hoa hậu kỳ, nhưng vẻn vẹn chỉ là cảnh giới.

về mặt pháp lực vẫn còn xa mới tới trình độ này.

- Chi cẩn cảnh giới đạt tới vẫn Hoa hậu kỳ, ta mớ ra phong ấn tầng thứ tư, mọi thứ như nước chảy thành sông rồi.

Dương Phàm tràn ngập khao khát.

Sau khi cùng với Đặng Thi Dao hợp lực luyện chế Trấn Thiên Tháp, Dương Phàm cho dù hiện tại mớ ra phong ấn tầng thứtư. cũng sẽ không nguy hiểm sinh mệnh.

Nhưng hắn biết rõ, hiện tại vẫn chua phải thời cơ tốt nhất.

Bế quan mười năm, Dương Phàm đi ra ngoài dạo quanh.

Bởi vì lĩnh ngộ trên loại cảnh giới này, binh cảnh trên trinh tự tinh thần, rất khó vượt qua.

Trong vô tình, Dương Phàm di chuyển đến Hắc Tinh Đảo.

Kích thước Hắc Tinh Đảo cũnglớn hơn Bồng Sơn Đảo không nhiều lắm.

Nhưng đặt biệt chính là cả tòa đảo nhỏ này, phần lớn tài liệu trong tầng nham Thạch đều là một loại tinh thê màu đen.

Nghe nói những tinh thể này. có thể luyện ra mấy loại tài liệu quy hiếm.

Xa xa nhìn lại, Hắc Tinh Đảo kia, liền giống như một viên mã não màu đen, trong hải vực nhìn rất bắt mắt.

Dương Phàm đi loạn không có mục tiêu, đi phường thị tu tiên, giao dịch không ít tài liệu.

Bời vì khi chất đại biến, Dương Phàm mặc dù không dấu dung mạo, cũng không có khả năng bị người phát hiện thân phận.

Di chuyển mấy Ngày ở Hắc Tinh Đảo, Dương Phàm không hv vọng xa vòi có thể nhìn thấy ông vua không ngai Hắc Tinh Vực Chù cùa vùng hải vực này.

Hắn khởi hành đi về phía trước.

Dọc theo đường đi, ngắm cảnh các nơi, Dương Phàm quên mất cừu hận và phiền não cảnh giới.

Vào một Ngày, Dương Phàm phát hiện tu sĩ hiển lộ trên đường, có rất nhiều người đều bay đi một chỗ nào đó.

- Đại thúc! Ngài cũng muốn đi thừvận khí sao?

Một giọng nói ngây thơ truyền đến.

Đại thúc?

Dương Phàm thiếu chút nữa không khỏi té xùi.

Tuy nhiên khi hắn phát hiện, cô gái nói chuyện với mình, ánh mắt sáng ngời không lo. thuân khiết như tinh thân bảo Thạch, mặc váy công chúa, có vẻ mặt tò mò đánh giá mình, hơi hoi áp chế hoi thớ.

Xem ra mình vẫn chưa thích ứng với cảnh giới và biến hóa thân thể.

- Thử vận khí?

Dương Phàm chỉ có thể chấp nhận sụ thực xung thúc thúc, ngạc nhiên nói:

- Thử vận khí gì?

/1059

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status