Tiên Hồng Lộ

Q.6 - Chương 677 - 707 - 713 (4-6)

/1059


- Còn có ba tên...

Đột nhiên, ánh mắt Dương Phàm chợt ngưng. Chi thấy hắn hít sâu một hơi. hai mắt hóa thành Thái cổ Kim ô, trong hư không tám ngàn dặm ngưng kết một mảnh lửa hồng.

- A a a...

Ba sát thủ Thiên cấp ẩn nấp dưới đất phát ra tiếng hét thảm thiết, thân thể bắt đầu bốc cháy từ trong ra ngoài, toàn thân bao trùm ngọn lừa độn ra hư không.

Chi thấy ba người lửa. ở hư không gào thét mấy trăm dặm, khoảng khắc hóa thành tro

tàn.

Trên Võ Hầu cổ Bảo, bọn người Hoàng Võ Dương liền cảm thấy không rét mà nin.

Ba sát thủ ẩn nấp vừa rồi, đều là Hóa Thần đại tu sĩ. Sát thủ như vậy. ở trong Thiên Sát Các được coi là Thiên cấp. phóng mắt khắp Đại Tân cũng là lông phượng sừng lân.

Mà người này chi tràng mắt. liền diệt sát ba Hóa Thần đại tu sĩ, coi như là cường giả Thần Hư bình thường cũng không làm được.

Không ngờ tăng phúc cảnh giới, làm cho thực lục của ta tăng lên đến mức này. Nếu như tu vi của ta thật sự đạt tới trình độ này, không nói đến Thần Hư, coi như là Hoán Nha trang kỳ hậu kỳ, cũng có được thực lực tung hoành Đại Tần.

Dương Phàm không khỏi hưng phấn.

Khi đó ở trước mặt Hóa Thần đại tu sĩ, hắn bị đánh chật vật khó coi, bị buộc phải dùng Hoàng Long Quan giữ mạng.

- Vô Song, trạng thái thân thể của ngươi dường như không đúng.

Dương Phàm đặt tay lên vai Vô Song, lại sờ vào một mánh trống rỗng, không khỏi kinh hãi biến sắc.

Thân thể Vô Song dẩn biến thành nhạt, gần như nửa trong suốt.

Có thể tướng tượng, vừa rồi vượt cấp chém giết cường giả Thần Hu, hắn phải trá cái giá quá lớn.

- Taphải dẫn ngươi chạy về Tiên Đạo Tông, phục hỗi lại thân thểnguơi.

Dương Phàm lập tức bay về phía Võ Hầu cổ Bảo. hắn muốn dùng truyển tổng trận ở đó.

-Ạ...

Mấy chục vạn tu sĩ Võ Hầu cổ Bảo thấy Dương Phàm nhắm bên này đánh tới , sợ đến hồn bay khòi xác.

Dương Phàm liếc mắt nhìn Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu trên cao. trong lòng thất kinh Xem ra Thiên Võ Châu phát sinh kịch biến, không biết Tiên Đạo Tông có bị liên lụv.

Nghĩ đến đây. Hoán Thiên Nha bỗng sinh ra cảm ứng, biết được Tiên Đạo Tông cũng có biến đổi.

- Ha ha, còn muốn chạy?

Lục Vân Hâu ánh mắt hiện ra ý cười, ý niệm vừa Chuyên. Vạn dặm hư không mua gió rung chuyển, uy năng tinh thần hùng hồn ở trên đầu hai người Dương Phàm hinh thành một thanh kiếm không lồ từ mây sáng trong suốt, dài chừng trăm trượng.

Trong lòng Dương Phàm phát lạnh, thực lực Vương hầu quả thực không phải chuyện đùa.

Khoảng khắc, Kỳ Uyên Hầu há miệng phun ra, thiên địa thoáng chốc đen kịt. Một mành vực sâu tối đen hư vô mờ rộng ra từbên dưới, tiếng nói âm lănh truyền ra:

- Muốn rời đi dễ dàng như vậy, không nhìn hai chúng ta sao?

Không nói đến dụ hoặc Chí Bảo Long Khí, Dương Phàm vỗ mông rời đi, hoàn toàn bò qua tồn tại hai đại Vương hầu.

Dương Phàm biến sắc, muốn rời khòi hai đại Vương hầu chặn dường, sợ rẳng không quá hiện thực.

- Hai đại Vương hầu. sợ rẳng ngươi ứng phó không được.

Thân ảnh Vô Song lại nhạt đi, hóa thành một mảnh những điểm sáng, dung nhập vào đoạn kiếm trong tay Dương Phàm:

- Hôm nay chi có thể liên thủ cùng ngươi, một kích liều minh, chém giết một Vương

hầu.

Thân ảnh Vô Song dẩn dẩn nhạt đi, trong suốt, hóa thành một mảnh đốm sáng, dung nhập vào trong đoạn kiếm.

Đồng thòi từ trong đoạn kiếm, truyển tới một tiếng nói vào đẩu Dương Phàm:

- Hòm nay chỉ có thể liên thủ cùng ngươi, một kích liều mình, lại chém giết một Vương

hầu.

- Lại chém giết Vương hầu?

Thần sắc Dương Phàm đột nhiên biến đổi. thất kinh:

- Ngươi muốn sử dụng một chiêu kia?

Bỗng nhiên, hắn nhớ tới Ngư Dương Quốc khi xua, tay cẩm đoạn kiếm Vô Song, thi triển Một Kiếm Chí Tử kinh thiên địa khiếp quy thần.

Muốn phát ra một kiếm siêu việt áo nghĩa vô thượng thiên cổ, đẩu tiên phải đặt minh vào hoàn cảnh tự dồn vào chỗ chết, từ đó tiến vào ý cảnh tuyệt đối vượt ra khỏi trói buộc sinh tử.

Bời vì kiếm này vừa ra. nhất thiết phải giết chết kẻ địch, thần hồn diệt tuyệt, nếu không thì kè chết sẽ là chính mình.

Chém giết Vương hầu?

Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu nghe vậy, trước tiên ngẩng ra, tiếp đó cất tiếng cười to. trong mắt hiện ra vẻ thú vị.

- Thật là tiểu từ vô tri không biết trời cao đất rộng mà... Một tiểu tu sĩ Hóa Thần như ngươi, dù là băng vào bí thuật, mượn uy lực Hoàng Long Quan, đạt đến mức có thể chống lại cảnh giới Thần Hư trong thời gian ngắn, đó là vạn hạnh may mắn. Hiện giờ còn vọng tưởng chém giết Vương hầu? Hôm nay có sống sót rời đi hay không, cũng không biết được.

Kỳ Uyên Hầu tiếng nói trống rỗng lạnh lẽo, giống như truyền tới từ ma uyên. mang theo một ngữ khí buồn cười.

Hắn chỉ bằng ý niệm, tụ hội lực hư không vạn dặm, thiên địa rơi vào một mảnh tối đen, làm cảm quan Dương Phàm bị giới hạn mạnh, Ngay cả mô thức Thiên Nhân cũng bị suy yếu.

Càng đáng sợ hơn, Dương Phàm chân đặt trên vực sâu tối đen, đang lan tràn ở phía dưới hắn. Từ phạm vi mười dặm mở rộng ra trăm dặm, một cổ lực kéo hút khủng bố truyền ra từ vực sâu đen tối phía dưới.

Đồng thời vực sâu tối đen quy dị này, làm cho không gian khu vực hắn đứng hiện ra biến hóa rất nhỏ khó nắm bắt, muốn thi triển độn thuật rời đi cũng không thể.

Dương Phàm dốc toàn lực, mới miễn cưỡng chống lại được lực hút truyền ra từ vực sâu. sắc mặt khẽ biến.

Không hổ là Vương hầu truyền thừa xa xua, đều là cảnh giới Thần Hư, thần thông thực lực cùa bọn họ khó mà lường được.

Lục Vân Hầu thần sắc thoải mái. khí chất ưu nhã tự nhiên, khẽ cười:

- Nghe hai khuyển tử của ta nói. ngươi cao như thế này thế nọ. Hôm nay bản hầu muốn chứng thực một chút, ngươi có thể sáng tạo kỳ tích, chém giết Vương hầu hay không.

Lời vừa đứt. bầu trời trên đầu Dương Phàm, thanh kiếm ánh sáng trong suốt dài trăm trượng hội tụ lực hư không uy năng tinh thần hùng hồn. mang theo một cỗ khí tức Hủy diệt kinh thế. hung hăng đám xuống.

Dương Phàm muốn tránh cũng không được, Bởi vì Kỳ Uyên Hầu không dự tính ra tay, chi cười lạnh dùng bí thuật trói hắn lại.

Vực sâu tối đen duới chân lan tràn mớ rộng ra. lục hút Ngày càng khủngbố, thậm chí còn có một cỗ lực lượng kỳ dị dường nhu trói chặt thân thể Dương Phàm.

Dưới ánh mắt mấy chục vạn tu sĩ Võ Hầu cổ Bảo nhìn kỹ, thanh kiếm mây sáng trong suốt ngưng tụ lực lượng cường giả cảnh giới Thán Hư đáng sợ, hung hăng đâm xuống từ trên trời.

Khi thanh kiếm mây sáng cùng loại như hóa thân Thần Hư đâm tới, bầu trời phạm vi ngàn dặm không gian nang Chuyên, gây ra một cơn lốc cuôngbạo.

Vào lúc này, thiên địa một mảnh tối đen, gió bão ập tới, uy năng tinh thần bàng bạc vô tận, ngưng kết phạm vi ngàn dặm.

Tu sĩ trong Võ Hầu cổ Bảo hoảng sợ không thôi.

- Mớ ra đại trận!

Một tiếng quát khẽ phát ra từ Hoàng Võ Dương, tu sĩ tọa trấn các trận pháp mấu chốt trong cô bảo lập tức tinh ngộ.

Chi nửa khắc, bầu trời Võ Hầu cổ Bảo hình thành một đại trận phòng ngự hình tam giác nhọn lập thể nhanh chóng lưu chuyển, nhìn từ xa xa như một chiếc kim tự tháp.

Vào lúc này, thanh kiếm kinh thiên động địa như đâm xuống từ hư không, mắt thấy đã đâm tới đẩu Dương Phàm.



Dương Phàm hít sâu một hơi. đoạn kiếm Vô Song trong tay ngưng tụ mô thức Thiên Nhân dung hợp uy năng tự nhiên hùng hồn. dưới Hoàng Long Quan cúng cố, cực nhanh xé

rách hư không. Một tia chóp đò đậm phá không bắn ra, va chạm với thanh kiếm mây sáng lớn trăm trượng của Lục Vân Hâu.

Đinh-

Trong hư không chấn động, thần thức bắt được một tia sóng gợn không gian rất nhỏ, cũng chợt lóe liền mất.

Cùng lúc, cơn lốc bao phủ phạm vi ngàn dặm nháy mắt cuồng bạo gấp mười lần. làm cho đại trận phòng ngự Võ Hầu có Bảo lung lay không thôi.

Thậm chí, uy năng tinh thần tán ra xuyên thấu đại trận phòng ngự, làm rất nhiều tu sĩ trong Võ Hầu cổ Bảo đồng loạt hộc máu.

Tiếp được một kích của Lục Vân Hầu, thân hình Dương Phàm hạ xuống dưới, vực sâu dưới chân như hóa thành đầm lầy, làm cho hắn chìm xuống từng chút, khó mà giãy thoát.

- Thật đúng là ngoài dự liệu của bản hầu...

Trong ánh mắt đen kịt cùa Kỳ Uyên Hầu hiện ra dị sắc, nghiền ngẫm nói:

- Xem ngươi có thể kiên trìbao lâu?

Tiểu tử này quả nhiên không đơn giản, dung hợp hoàn mỹ cùng Hoàng Long Quan, có thể đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đem uy năng tinh thần không thê chống đỡ dung nhập thiên địa. Còn Hoàng Long Quan, càng làm cho hắn thừa nhận được gần như tất cả công kích vật lý pháp thuật.

Lục Vân Hầu phát ra một kích, lập tức thăm dò vài phẩn nội tinh của Dương Phàm.

T rong lòng hắn càng cảm thấy khó ra tay.

Hoàng Long Quan phòng ngự tuyệt đổi quá mạnh mẽ. huống hỗ người này dung hợp hoàn mỹ, không biết thông qua thủ đoạn gi dung nhập thiên địa. Như thế, Ngay cả công kích pháp thuật vật lý của cảnh giới Thán Hư cũng cứng rắn đối đâu được.

Vốn trên mặt phòng ngự, kẽ hớ duy nhất của Dương Phàm là lực lượng linh hồn chênh lệch gấp trăm lần so với cường giả Thần Hư.

Thế nhưng, mô thức Thiên Nhân vẫn cứ giúp hắn chổng đỡ bảv tám phẩn mười, hôm nay lại thêm đoạn kiếm Vô Song, dung hợp cùng với ý cảnh kiếm đạo vô thượng nên không sợ nữa. Ngược lại, còn sinh ra lực công kích đủ có thể đối đầu với cường giả Thần Hư.

- Lục Vân Hầu, còn sững sờ làm gì, đánh hắn vào Tu Di Hắc Uyên Trạch của ta.

Kỳ Uyên Hâu hai tay chắp lưng, hừ lạnh nói.

Đến giờ, hai người cũng không ra tay. mà thi triển lục Thần Hư của cường giả cảnh giới Thần Hư.

Lục Thần Hư càng cao hơn một tầng so với lực Thông Huyền, không chi dung nhập lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa đặc biệt, càng ẩn chứa uy năng tinh thần hùng hồn thông thấu vạn dặm hư không.

Tồn tại duới Hóa Thần đại tu sĩ, đổi mặt lực Thần Hư, có thể diệt sát bằng một ý niệm, thần hồn câu diệt.

Lục Vân Hầu ý niệm vừa động, trong hư không lại hình thành mười thanh kiếm mây sáng dài bảv tám trượng, biến mất trong hư không, sau khoảng khắc tấn công từ bốn phương tám hướng.

Dương Phàm vung đoạn kiếm Vô Song, xé nát phần nửa kiếm mây sáng do lực Thần Hư ngưng kết. Nhưng thán hình hắn bị chế ngự. vẫn cứng đối cứng một bộ phận uy năng, may là do Hoàng Long Quan cùng với thiên địa dung hợp mở rộng tám ngàn dặm gánh chịu.

Thấy thế. lực Thần Hư của Lục Vân Hầu lại sinh ra biến hóa, trong hư không xuất hiện một đôi bàn tay mây sáng khổng lồ, dài bốn năm chục trượng, hung hăng đánh từ trên xuống.

Dương Phàm sắc mặt đại biến, đoạn kiếm Vô Song chém ra một mảnh lốc xoáy đò đậm. Nhưng bàn tay khống lồ kia không cần công kích, cực kỳ bền chắc, bị suy yếu tám phần, uy lực còn lại đánh xuống làm cho thân hình Dương Phàm lại chìm xuống mấy trượng.

Không hay. nếu tiếp tục như thế, sớm muộn gì ta cũng sẽ bị chìm sâu vào Tu Di Hắc Uyẻn Trạch của Kỳ Uyên Hâu.

Hắn thẩm hô không hay.

- Chậc chậc! Tiểu từ, ngươi không phải muốn chém giết Vương hầu hay sao?

Kỳ Uyên Hâu đứng giữa không hư không, vẻ mặt hiện một tia châm biếm:

- Nâng cao cảnh giới tạm thời, ngươi còn có thể duy trì liên tục được bao lâu?

- Ba Ngày.

Dương Phàm thần sắc lạnh lùng.

Ba ngày?

Kỳ Uỵên Hầu cùng Lục Vân Hầu ngẩn ra, kinh ngạc không thôi, Dương Phàm này làm sao lại ngốc đến mức lộ ra nội tinh của minh.

Dưới tinh huống này. hai đại Vương hầu đều hết sức khó hiểu, chẳng lẽ Dương Phàm định dùng quy kế gì.

- Thòi gian ba Ngày quá đài.

Kỳ Uyên Hầu cười lạnh nói:

- Chúng ta muốn trong ba canh giờ, sẽ chém giết ngươi.

Bôi VÌ lúc hai đại Vương hầu lục chống Dương Phàm, vốn mấy ngàn cường giả Hóa Thần bọn họ dẫn theo, đang đánh Võ Hầu cổ Bảo.

Lúc này, trong Võ Hầu cổ Bảo không thiếu tu sĩbò chạy, cầu sống tạm hơi tàn.

Bọn họ phải nhanh chóng giết Dương Phàm, sau đó dựa theo kế hoạch cũ, diệt trừ gia tộc Võ Hấu.

Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu nhìn nhau, lập tức tăng thêm sức, thế công cùng lực trói buộc lại tăng mạnh vài phẩn.

Bùm bùm ầm ầm

Thân hình Dương Phàm chim xuống từng chút một.

Khoảng khắc, hai chân hắn rá vào Tu Di HắcUyên Trạch củaKỳ Uyên Hầu.

Thoáng chốc, Dương Phàm cảm giác thân mình như bị dính chặt vào một không gian lạ, mỗi một động tác đều hao hết sức lực toàn thân.

Nghiêm trọng nhất, chính là bộ phận hai chân rơi vào Tu Di Hắc Uyên Trạch, gần như động đậy một chút cũng không làm được.

Đây là thần thông gì, quả thật giết người vô hinh. Nếu như hoàn toàn rơi vào, sẽ không có cơ hội sống được nữa.

Dương Phàm cảm thấy một cỗ nguy cơ chưa từng có. ánh mắt ngược lại càng hưng phấn.

Hắn cực kỳ rõ ràng, hôm nay muốn rời khỏi đây. nhất thiết phải chém giết một Vương hầu. Mà chỉ có thi triển một kiếm siêu việt trói buộc sinh tử, mới có cơ hội.

Chỉ là muốn thi triển một kiếm kia. nhất thiết phải đặt minh trong tử cảnh không còn bất kỳ bước lùi nào.

Nhất thiết phải là từ cảnh, bằng không sẽ không cách nào phát huy áo nghĩa chân chính của một kiếm kia.

- Tu Di Hắc Uyên Trạch chính là bí Kỳ đặc biệt huyết mạch truyền thừa gia tộc Kỳ Uyên Hầu ta, hai chân của ngươi đă rơi vào, không còn bất kỳ hv vọng sống sót nào nữa.

Kỳ Uyên Hâu nhìn từ trên cao. ở trong mảnh không gian tối đen này, hắn là tồn tại của chúa tể hắc ám.

Dương Phàm phát hiện căn bản không cần Lục Vân Hầu công kích, thân thể cùa mình không ngừng chìm vào trong đâm lầy.

Tu Di Hắc Uyên Trạch, dùng lực lượng Huyết mạch cùng pháp tắc Thông Huyền đặc biệt, khiến cho không gian pháp tắc khu vực này sinh ra biến hóa Huyền diệu khó đoán.

Không bao lâu. đầu gối Dương Phàm cũng bị bao phủ, hai chân gần như không thể nhúc nhích, thân thể cũng bị lực lượng quy dị trói buộc.

Lục Vân Hầu mỉm cười:

- Kỳ Uyên Hầu nói rất đúng, cảnh giới nâng cao tạm thời, cũng thuộc về nguơi. Muốn chống lại Vương hầu chân chính, còn kém quá xa.

Vào lúc này, mấy chục vạn tu sĩ ở Võ Hầu cổ Bảo cũng kinh hãi vỡ mật.

Bọn người Hoàng Võ Dương âm thầm lo lắng.

Hiện giờ có Dương Phàm kiềm chế hai đại Vương hầu, bọn họ còn có thể bảo vệ cho đại trận phòng ngự. Mà một khi hai đại Vương hầu giết chết Dương Phàm, sau đó ra tay, chính là lúc bộ tộc diệt vong...

̉m

Uy năng tinh thần Lục Vân Hầu tràn ngập vạn dặm hư không, hình thành một cánh tay mây ánh sáng trăm trượng, hung hăng đánh xuống.

̀m!

Thán thể Dương Phàm lập tức chim xuống, gần như toàn bộ roi vào Tu Di Hắc Uyên Trạch, chi lộ ra phần đầu.

Kỳ Uyên Hầu cùng Lục Vân Hầu nhìn nhau cười, lúc này trong lòng có quỷ: sau khi giết Dương Phàm, phải phần chia Hoàng Long Quan thế nào đây?

- Ha ha, đây là lực lượng Vương hầu? Quá yếu ớt. vẫn không cách nào dồn ta vào chỗ chết. Vô Song, xem ra ngươi đánh giá cao bọn họ rồi, căn bản không cẩn sử dụng một chiêu kia.

Tiếng nói Dương Phàm hàm chứa ngữ khí khinh miệt rõ ràng truyền đến.

Cái gi?

Hai đại Vương hầu biến sắc.

- Cảnh giới nâng cao tạm thời sao?

Dương Phàm vẻ mặt nhưbỗng ngộ ra, lâm bâm nói:

- Lúc này không cân cảnh giới, thật đúng là quá đáng tiếc. Hôm nay thử dùng bí thuật chi Hoán Nha hậu kỳ mới sử dụng...

Ngay vào lúc Dương Phàm hiện thân ở Võ Hầu cồ Bảo. bằng phương thức không tướng cứu Vô Song.

Trong một ngôi đểnu ám.

Leng keng một tiếng, chí bảo Vu tộc Thiên Cơ Lục Lăng Kính rơi trên mặt đất. phát ra tiếng vang nặng nề.

Mặt kính xa xưa chiếu rọi một khuôn mặt già nua xấu xí tràn ngập hoảng sợ.

- Vu Tôn đại nhân.

Nữ tử tóc bạc đôi mắt màu nâu, cũng hoảng sợ bất an, nửa quy xuống.

Cả đời này, nàng chưa từng thấy Vu Tôn có biểu hiện thất thổ thậm chí sợ hãi như thế.

- Xong rồi, không ngờ tới Ngay lúc cuối cùng, người này lại một lẩn nữa xoay chuyển thiên cơ. Tồn tại của hắn, chính là một biến số không ai biết trước.

Vu Tôn sắc mặt âm trầm, bất lực té xuống đất. trong ánh mắt hiện ra vẻ sợ hãi thật sâu.

- Vu Tôn, vậy tiếp theo Thiên Cơ Các nên làm thế nào?

Nữ từ tóc bạc mắt nâu hòi.

- Chi còn lại một đường lui, trốn chạy ra Ngoại Hải Vực, hoặc là bên ngoài Đại Tần, bằng không sớm muộn gì ta cũng sẽ chết trong tay hắn.

Vu Tôn hô hấp gấp gáp. sắc mặt âm trầm không ngừng, cuối cùng thần sắc quyết đoán, hạ quyết tâm. Trước an nguy sinh mệnh mình, dường như cũng không cố kỵ Thiên Cơ Các gì nữa.

- Khặc khặc khặc, Vu Tôn lão bằng hữu, lão nhanh bỏ đi như vậy sao?

Một bóng ma u ám, băng phương thức quy dị khó lường hiện ra trong điện tối tăm.

- Kẻ nào?

Nữ tử tóc bạc vô cùng hoảng sợ. chắn trước mặt Vu Tôn.

- Là ngươi...

Sắc mặt Vu Tôn khẽ biến, cũng nhanh chóng khôi phục bình thường, vẻ mặt lạnh nhạt

nói:

- Ngươi tới đây có mục đích gì?

Vu Tôn toàn lực tính toán mấy người Dương Phàm, quên đi những tồn tại khác, do đó để tên ma đẩu này tới gần người.

- Không ngờ tới ngươi sống được lâu như vậy, vốn tường rằng ngươi đã bước vào mộ phần rồi.

Bóng ma u tối kia dẩn dẩn ngưng thật, bóng người ở giữa không trung dẩn dẩn chồng chéo hiện ra.

- Cành giới bản Vu Tôn so ngangvới Tán Tiên Ngoại Hải Vực, lại thêm huyết mạch Vu tộc, làm sao dễ chết được? Càng huống chi. thân thê đổi với ta đã mất đi ý nghĩa...

-Vậy sao? Lần đầu tới gần người lão bằng hữu như thế, chậc chậc...

Bóng ma tối đen kia cách không đánh tới một quyền, thân thể Vu Tôn ngã xuống đất. tắt thớ bỏ minh.

Trước tình huống đổi diện lực lượng, hắn không hể có chút sức phản kháng nào.

Chẳng qua, sau khoảng khắc, thi thể Vu Tôn biến thành một con rối hình người xấu xí vỡ nát. Một Vu Tôn mới nhạt như trong suốt, đứng lên từ con rối hình người, nhàn nhạt liếc nhinbóng ma kia:

- Nếu ta thật sự yếu đuối như vậy, không thể nào sống từ thượng cổ Tiên Tẩn đến giờ.

- Chậc chậc! Thật không tệ, chỉ là... Vu Tôn hùng mạnh như thế, làm sao dễ dàng chịu thua? Nên nhớ ở thời Thượng cổ, dưới tính toán của ngươi, Ngay cả Chân Tiên Chân Ma cũng ngã xuống.

Bóng ma đen tối kia che giấu khiếp sợ trong ánh mắt, lại binh thản như không hòi.

- Lần này khác, khi Dương Phàm cùng Vô Song chân chính tụ lại, không có lực lượng nào ở Đại Tân có thể chống lại, bản Vu Tôn cũng sẽ thùa nhận nguy hiêm sinh mệnh. Không chỉ là ta. Ngay cả ngươi cũng không thể chống lại Ngay mặt.

Vu Tôn nhặt lên Thiên Cơ Lục Lăng Kính, vẻ mặt lạnh nhạt nói.

- Lai lịch Vô Song, bản Ma Chủ rõ ràng hơn ngươi. Không nói tới nhân giới nho nhỏ, trong vòng Thất Giới cũng... Chăng qua chi cân hợp tác với bản Ma Chủ, thức tinh chủ nhân , là có thể kết thúc tất cả... Khặc khặc khặc!

Bóng ma đen tối kia phát ra tiếng cười quái dị đắc ý.

- Thức tinh chủ nhân của nguơi?

Vu Tôn không khỏi rùng minh một cái.

- Tuy rẳng ngươi truyền thừa Huyết mạch Vu tộc, có được học thức cùng trí tuệ vô tận uyên bác, thế nhung so sánh với Luân Huyết Đại Đế trí tuệ nhất Ma giới, cân bản nhỏ bé không đáng nói. Ta kính nể ngài ấy, thậm chí vượt qua cả chủ nhân ma uy cái thể.

- Luân HuyếtĐạiĐế? Chính là tồn tại thiết đặt Tể Thiên Phệ Huyết Trận trên cả đại lục?

Vu Tôn khẽ động dung, khuôn mặt già nua khô quắt, không khỏi lộ ra kính ngưỡng cùng

một tia sùng bái chua bao giờ xuất hiện.

- Chậc chậc! So sánh với bổ cục thiên cổ đoạt thiên nghịch mệnh cùa Luân Huyết Đại Đế, chút thủ đoạn nhỏ rình mò thiên cơ của ngươi, chỉ là tiểu đạo mà thôi. Vu Tôn, lão bằng hữu của ta. bản Ma Chủ một lân nữa đê nghị hợp tác. Một khi kế hoạch của chúng ta thành

công, đám bảo ngươi quang vinh phi thăng thượng giới, thậm chí trở thành chúa tể một phương...

Bóng ma đen tối kia, giọng nói tràn ngập dù hoặc vô cùng.

Bầu trời tòa thành Võ Hầu.

Đầm lầv vực sâu đen kịt vô hạn kia, dường như trờ thành ác mộng trong đêm đen.

- Ha ha. đây là lực lượng Vương hầu? Quá vếu ớt rồi. vẫn không cách nào dồn ta vào chỗ chết. Vô Song, xem ra ngươi đánh giá bọn họ quá cao. căn bản không cần sừ dụng một chiêu kia.

Dương Phàm chi lộ ra nửa phẩn đẩu. há miệng ngông cuồng, làm cho hai đại Vương hầu kinh ngạc không thôi.

Trên tòa thành Võ Hầu, mấy chục vạn tu sĩ cũng kinh dị.

Cao tầng gia tộc Hoàng Võ Dương, cũng thấy được hv vọng: chẳng lẽ người trước mắt này, ở trong nghịch cảnh còn có khả năng trở minh hay sao?

- Lúc này không dùng cảnh giới, thật là quá đáng tiếc. Hôm nay sừ dụng thửbí thuật chỉ có đạt đến Hoán Nha hậu kỳ mới có thể sừ dụng...

Ánh mắt Dương Phàm bỗng nhiên sáng đỏ lên, thân thê đâu tiên tinh thê hóa màu vàng đất. Ngay cả màu đen xung quanh cũng có xu thế hóa đá.

Khoảng khắc sau, trên người Dương Phàm bốc lên ánh lừa tận trời, hình thành một hư ảnh rực lửa chói mắt.

Mảnh thiên địa do hắn nắm giữ. cũng hiện lên một mảnh lửa nóng, xua tan màn đém đen

kịt.

Đây là thần lực Hoán Nha bùng nổ mức cao sinh ra khí thế ngập trời.

- Chẳng qua là tiến hành cường hóa thân thể, tăng cường lục bùng nổ mà thôi.

Kỳ Uyên Hầu mắt lạnh nhìn Dương Phàm, dưới hắn khống chế. vực sâu đầm lầy đen kịt vặn vẹo quy dị. lực trói buộc lại tăng lên, muốn trói chết ở trong đó.

Dương Phàm âm thầm cười lạnh. Nếu như không cường hóa thân thể, bằng trinh độ hắn hiện giờ. cũng không dám tùy tiện dùng một chiêu kia.

- Ha ha! Ta sẽ không cho ngươi cơ hội.

Lục Vân Hâu cười ưu nhã, uy năng tinh thân hùng hồn trong hư không vạn dặm, lực hư không hội tụ hinh thành một bàn tay mây sáng không lô trăm trượng, nắm chặt lại âm một tiếng đảnh lên thân thể Dương Phàm, hoàn toàn đảnh hắn vào Tu Di Hắc Uyên Trạch.

Thoáng cái, Dương Phàm roi vào một mảnh bóng đen tuyệt đối. mất đi liên hệ với bên ngoài, Ngay cả nắm giữ thiên địa cũng trớ nên vếu ớt.

Đồng thời, ở trong vực sâu đầm lầy vô tận này, vọt tới chất dịch màu đen đáng sợ. dim hắn xuống.

Nếu không có Hoàng Long Quan hộ thân. Dương Phàm cảm thấy mình không cách nào kiên trì lâu ở nơi này được. Mặc dù hắn có được thân thê bất diệt, bởi vì ở trong khu vực chết này, không có linh khí bổ sung, hoàn toàn độc lập với bên ngoài.

Lúc nay, trong lòng Dương Phàm bình tĩnh, toàn thân đò lửa trong suốt, đã không phải thân máu thịt nữa.

Sau đó, hắn nhắm mắt lại. Hoán Thiên Nha thai nghén trong thần thức, bỗng nhiên hiện lên từ huyệt Bách Hội trên đinh đẩu.

Mầm ánh sáng đò lửa trong suốt, hiện lộ ra ngoài, tòa sáng thần lực vô hạn, thông thấu bầu trời, thậm chí cảm ngộ thiên cơ.

Dương Phàm yên lặng thi triển bí quyết. xung quanh Hoán Thiên Nha truớc tiên thiêu đốt ngọn lừa ánh kim, tiếp đó hoàn toàn thu liễm, ảm đạm không ánh sáng.

Ngay sau đó, Hoán Thiên Nha vặn vẹo, phình to. biến hinh.

Thình thịch!

Thình thịch thình thịch...

Nhịp đập quy dị, lại truyền ra tới bên ngoài.

Vào lúc này. Hoán Thiên Nha thông thấu bầu trời, hiện ra hàng tỷ điểm sáng, nhuộm bầu trời đêm biến thành ban Ngày.

Chi thấy trên những ngôi sao Thái cổ, hàng tỷ ánh sáng sao trời chợt lóe sáng, khoảng khắc sau liền ảm đạm.

Một cỗ thần lực kinh, thiên địa. tràn ngập phạm vi trăm dặm, hình thành một vòng xoáy ánh sáng rực lửa cắn nuốt thiên địa. nháy mắt lan tràn ra rộng ra.

Một trăm dặm... Một ngàn dặm... Bangàn dặm... Năm ngàn dặm... Tám ngàn dặm.

Ánh sáng rực rỡ mặt đất. đêm tối nháy mắt chuyển thành ban Ngày.

Gần như đồng thòi, Hoán Thiên Nha ở thần thức hải Dương Phàm vặn vẹo quy dị, trong nháy mắt phóng ra thần quang vô hạn.

Chi thấy trên Tu Di Hắc Uyên Trạch, tồn tại một chiếc mẩm non ánh sáng trong suốt, hấp thu hàng tỷ ánh sáng sao trời Thái cổ phóng ra... Ban Ngày lại một lần nữa chuyển thành đêm đen.

Đồng thời, trong nháy mắt Hoán Thiên Nha phinh to gấp ngàn vạn lần, nhập vào hư không thiên địa. hấp thu hàng tỷ tia sáng đến từ ngôi sao Thái cổ.

Vào lúc này, ngôi sao Thái cổ ảm đạm, trăng sao khắp bầu trời biến sắc.

Trong thế giới đen kịt. Hoán Thiên Nha phóng ra hào quang thần lực vô hạn. Từ trên cao bao quát toàn Thiên Võ Châu, thấyđược màn đêm vô tận lóe sáng một đoàn ánh lừa tận trời.

- Chẳng lẽ là hóa thân Thần Hư?

Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu thất kinh, dưới thần lực Hoán Thiên Nha đáng sợ, tâm thân hai người run lên.

̀m!

Một nam từ đò bừng sáng ngòi, hai mắt như Kim ô lưu ly, cầm trong tay đoạn kiếm Vô Song, mang theo hư ảnh rực lửa lao ra từ Tu Di Hắc Uyên Trạch.

- Đây là chiêu thức gì, có thể nháy mắt hấp thu lục hàng tỷ ngôi sao Thái cổ, mạnh mẽ hơn nhiều lẩn hóa thân Thần Hư.

Tiếng nói Vô Song vang lên trong đẩu Dương Phàm.

Dương Phàm lúc này vẫn là Dương Phàm, không có gì biến hóa. Nhưng Vô Song rõ ràng cảm ứng được lực lượng cực kỳ đáng sợ.

- Đây là khi ta suy diễn công pháp, sáng tạo bí thuật vào lúc Hoán Nha hậu kỳ mói có thể thi triển ra được... Thái Hư Huyễn Thần!

Dương Phàm hít sâu một hơi. tiếp tục nói:

- Vốn lúc Hoán Nha hậu kỳ, một chiêu này có thể hình thành ba Thái Hư Huyễn Thần, là vì chống lại Thiên Thu Vô Ngân trạng thái Tam Linh Hợp Nhất, mà hiện giờ...

- Chỉ có một cái Thái Hư Huyễn Thần, có thể đổi phó được hai đại Vương hầu hay không?

Vô Song cũng không khỏi có chút chờ mong.

- Ha ha! Dư sức, ba Thái Hư Huyễn Thần chi dùng đổi phó ba bậc Thông Thiên...

Dương Phàm vừa dứt lời, dị biến liền phát sinh.

̉m

Hoán Thiên Nha dung nhập hư không thiên địa. đột nhiên chấn động, hàng tỷ ánh sáng biến ảo thành Thiên thần dung nhập tám ngàn dặm hư không.

Thiên thần hai mắt như Kim ô, cả người rực lửa. khuôn mặt không khác gi Dương Phàm, chính là Hoán Thiên Nha cùng một bộ phận nguyên thân Dương Phàm biến thành. Hấp thu hàng tỷ lực lượng ngôi sao Thái cổ, hinh thành hình thái thần hồn.

Lúc này, Thái Hư Huyễn Thần bao phủ tám ngàn dặm, gần như nứt vỡ thiên địa.

Võ Hầu Cổ Bảo dung nạp mấy chục vạn tu sĩ. trước mặt Hóa Thần lại giống như một món đô choi, dường như chi một bàn tay có thể nắm gọn.

Giờ phút này. tất cả tồn tại thế gian đều trở nên nhỏ bé.

Trong hư không đêm đen, chi còn lại một huyễn thần đứng giữa thiên địa.

Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu mặt như tro tàn, nan sợ khó thờ.

Ông—

Thái Hư Huyễn Thần vô cùng to lớn chen lấn thiên địa, bỗng nhiên thu nhỏ thành ngàn truợng, sau đó vung hay tay lên. Bàn tay che trời phủ đất. ập xuống nhưbóng ma.

Trong tầm mắt mọi người, chi thấy hai cái bóng lao tới.

Không xong!

Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu vừa hiện ý niệm, hai phần thân Thần Hư cao trăm trượng ngưng tụ giữa không trang, lại nghe một tiếng răng rắc, lập tức vỡ nát.

Bùm bùm

Bàn tay khổng lồ rực lửa như hư vô. đánh bay hai đại Vương hầu.

Chạy mau!

Hai người bị đánh bay mấy chục dặm, giữa không trung hộc máu, lập tức bò chạy về phía

xa.

Vù vù

Bóng ma thoáng qua, thân thể Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu cứng đờ, chi thấy trong hư không vươn lên hai bàn tay khổng lồ, vừa vặn chặn bọn họ lại.

Trên Võ Hầu cổ Bảo, mấy chục vạn tu sĩ đều ngây ngốc: Trong màn đêm vô tận, Thái Hư Huyễn Thần cao tới ngàn trượng, hai bàn tay rực lửa nắm một người như con kiến. Nhìn thật kỹ. đó chính là Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu đang liều mạng vùng vẫy...

Trước Võ Hầu cồ Bảo.

Mấy chục vạn tu sĩ đều ngừng thờ. nhìn một màn chấn động lòng người trong màn trời đêm.

Hoán Thiên Nha mở rộng ngàn vạn lần, dung hợp tám ngàn dặm hư không, trong nháy mắt rút lấy lực lượng hàng tỷ ngôi sao Thái cổ. hinh thành Thái Hu Huyễn Thần mà Dương Phàm chỉ có thăng cấp Hoán Nha hậu kỳ mới thi triên được.

Đây vốn là thần thông vô thượng Dương Phàm dùng tranh đấu so tài với tông sư Thiên Thu Vô Ngân, nhung duới tình huống như vậy. sớm hiện trước mắt.

Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyẻn Hầu không biết vinh hạnh hay là không may. linh hồn run rẫy, sợ đến mức mặt như tro tàn, nào còn dũng khí chiến đấu?

Thái Hư Huyễn Thần như muốn xé rách bầu trời, hóa thành ngàn trượng, chi một lẩn công kích liền đánh bay hai người, phần thân Thần Hư ngưng tụ vạn dặm hư không cũng nát bấy.

Lẩn công kích thứ hai, hai tay Thái Hư Huyễn Thần như xé rách không gian, dễ dàng bắt lấy hai người.

Hai đại Vương hầu, mói đổi mặt hai lẩn đã bị bắt sống.

Lúc này, mấy chục vạn tu sĩ không ai dám thờ mạnh một cái, ngây như tượng đá nhìn màn đém vô tận.

- Mau thả ta ra...

Kỵ Uyên Hầu ngưng tụ lực Thần Hư, kiệt lực giãy dụa trên tay Thái Hư Huyễn Thần, tràn đây kinh hoàng, sắc mặt tro tản.

Lục Vân Hầu hơi bình tĩnh một chút, sắc mặt tái nhợt, đồng thời vận chuyển lực Thần Hư bảo vệ thân thể trước rồi nói.

Trong lòng hắn thất kinh:

Đây là hạng thần thông gì, luận uy lực mạnh hơn mấy lần phần thân Thần Hư. Trừ khi có được Chí bảo Long Khí, bằng không dưới ba bậc Thông Thiên, căn bản không thể chống lại!

Hai người phần ra bộ phận tâm thần, điều tra tình huống phía dưới.

Chi thấy thân thể Dương Phàm rực lửa sáng chói, trôi nổi giữa không trung, hai mắt nhắm chặt, hai tay nâng giữa không trung, giống như đang nắm lấy gì đó.

Thái Hư Huyễn Thần đội bầu trời cao, động tác tứ chi giống hệt như Dương Phàm.

Không những động tác giống V như đúc. Ngay cả đường nét ngoại hình cũng giống V như nhau.

Đây rốt cuộc là thần thông gì, quả thật không dám tường tượng!

Trên Võ Hầu cô B ảo. chúng tu sĩ nhịp tim tăng vọt, hít thờ gấp gáp. vẻ mặt kinh hoàng.

Traớc mặt Thái Hư Huyễn Thần, Ngay cả mấy chục vạn tu sĩbọn họ, cũng giống nhưcon kiến.

Nam tử này rổt cuộc có lai lịch gì, hắn chẳng những cứu Vô Song, Ngay cả hai đại Vương hầu cũng bị hắn bắt giữ.

Hoàng Võ Dương nhìn chăm chăm thân ảnh hùng vĩ giữa không trung, sinh ra ngưỡng mộ cùng kính sợ vô hạn.

Đoạn kiếm Vô Song xoay quanh người Dương Phàm, ngang hàng với Chí Bảo Long Khí Hoàng Long Quan.

Dưới tinh huống như vậy, ba thứ hoàn toàn phù hợp Dương Phàm duới mô thức Thiên Nhân.

Mô thức Thiên Nhân, nâng cao lực lượng hùng hồn vô tận cho Dương Phàm, bằng không hắn căn bản không thể khống chế Thái Hư Huyễn Thần.

- Giết bọn chúng.

Tiếng nói Vô Song thông qua đoạn kiếm, truyền vào đầu Dương Phàm.

Dương Phàm gật đầu, hít sâu một hơi. hai tay nắm chặt. Liền thấy Thái Hư Huyễn Thần ở giữa màn đêm bỗng nhiên dùng sức, muốn bóp chết hai đại Vương hầu.

- Dừng tay!

Kỳ Uyên Hầu kinh hãi biến sắc. sắc mặt bị ép đò lên.

Tiếp tục thếnày, chúng ta sẽ phải ngã xuống.

Lục Vân Hầu vội vàng truyền âm thần thức sang Kỳ Uyên Hầu.

Hai người liếc nhau, truyền âm thần niệm, lập tức nghĩ ra đổi sách.

̀m ẩm

Gẩn như đồng thời, lực hư không vạn dặm hội tụ, hai phần thân Thần Hư to lớn trăm trượng bảo vào thân thể, dùng để giữ mạng.

Chi chi chi

Kỳ Uyên Hầu cùng Lục Vân Hầu Vương hầu dùng hết tinh khí thần, tụ hội ra phần thân Thần Hư ánh sáng chói mắt. bắt đầu chống lại lực lượng Thái Hư Huyễn Thần.

Hai bên bắt đẩu so lực, có vẻ không phần cao thấp.

Mấy chục vạn tu sĩ trên Võ Hầu cổ Bảo, mỗi người trái tim treo lên cao, mỗi một tu sĩ nhiệt Huyết sôi trào: đây chính là chiến đấu cấp Vương hầu.

- Ngươi dường như có chút không còn sức tiếp tục...

Tiếng nói Vô Song vang lên trong đầu Dương Phàm.

- Đúng vậy.

Dương Phàm khẽ thờ dài:

- Cảnh giới của ta lúc này tuy răng gân nhu cảnh giới Thán Hư, cuối cùng không phải Hoán Nha hậu kỳ chân chính...

Nên biết rẳng, trong suy diễn của Dương Phàm, đến Hoán Nha hậu kỳ có thể khống chế ba Thái Hư Huyễn Thần, đây là bài tẩy hắn dùng đấu với Thiên Thu Vô Ngân.

Thế nhưng, hắn đánh giá thấp nghiêm trọng thực lực Hoán Nha hậu kỳ, coi như là cảnh giới Thần Hư cũng không cách nào so sánh.

/1059

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status