Tiên Hà Phong Bạo

Chương 192: Ngọc thạch câu phần. (2)

/1173


- Nhiếp Hàn, tuyệt đối không được manh động! Kiếm Tông ta chỉ cần mình ngươi chạy thoát, sau này nhất định có hi vọng phục thù.

Nhiếp Hàn vâng một tiếng, dẫn lĩnh tất cả hạch tâm đệ tử còn lại, chạy xuống dưới núi.

- Tinh Hỏa Kiếm Vương, ta giúp ngươi một tay!

Phong Vũ chưởng tôn cười vang một tiếng, đốt cháy nguyên khí pháp lực cả đời, chống trả một đòn với Đông Phương Uy, sau đó trực tiếp lao vào thuyền buồm thiên vũ.

Binh ầm, trận pháp trên thuyền buồm thiên vũ vỡ tan, khí lãng cường đại, quét sạch đại hình pháp khí bốn phương tám hướng, đệ tử Đông Phương gia tộc tử tử, thương thương, một phiến hỗn loạn.

Chưởng tôn hai phái, trước sao bạo thể mà chết, đánh loạn trận cước công kích của Đông Phương gia tộc.

Còn bên kia, Đông Phương Bá một con mắt bị đâm mù, chạy vào trong sơn cốc, khiến chúng đệ tử luống cuống chân tay.

- Mọi người liều mình xông lên, đừng để sư môn hi sinh vô ích.

Vân Viễn Hạng dẫn lĩnh chúng đệ tử chạy xuống chân núi.

- Lão già, ngươi không muốn sống nữa à...

Trong lúc này, trong thiên không, Tinh Vũ lão tổ phát động công kích tuyệt mạng, thiêu đốt pháp lực và nguyên khí cả đời, trong thời gian ngắn đem tu vi tăng lên gấp đôi.

Cao tầng hai phái dùng cái giá ngọc thạch câu phần, giành thời cơ cho đệ tử bỏ chạy xuống núi.

Chỉ một lúc sau, Vân Viễn Hạng, Lạc Phong, Dương Tiểu Thiến, Từ Huyền và Du Cầm, cuối cùng cũng đến chân núi, tạm thời thoát khỏi khu vực nguy hiểm.

- Các vị sư đệ sư muội, hôm nay Phong Vũ Môn ta bị diệt, chư vị nếu có bất cứ ai sống sót, sau này phải báo huyết thù này.

Vân Viễn Hạng hít một hơi thật sâu, mắt lóe quyết tâm thấy chết không sờn, giơ một cánh tay thề:

- Nếu Vân Viễn Hạng ta có thể sống sót, thề sẽ dùng cả đời này, phục diệt Đông Phương gia.

- Ta Lach Phong dùng tâm ma thề, dùng cả đời này, giết chết Đông Phương Bá, báo thù cho sư tôn.

Lạc Phong mắt hiện rõ nỗi nhục khắc cốt ghi tâm, luồng hận ý và sát cơ đó, thậm chí áp đảo những người ở đây.

Bởi vì Hà Nguyệt tiên cô chính là sư tôn hắn.

Dứt lời, Lạc Phong từ từ giơ một ngón tay, thanh phong lấp lánh, rạch một đường lên khuôn mặt trắng trẻo khôi ngô.

Dương Tiểu Thiến bên cạnh tâm thần chấn động, trên khuôn mặt tuấn mỹ nữ tử nào nhìn thấy cũng phải tâm động của Lạc Phong, có thêm một vết máu nhìn thấy mà giật mình, gần như xẹt qua nửa khuôn mặt.

Trong nháy mắt, khuôn mặt anh tuấn ấy, có thêm vài phần dữ tợn, dung nhan tuấn mỹ giờ đã không còn.

Chúng đệ tử bên cạnh, cũng phải thầm rùng mình, không ngờ thiếu niên thường ngày ôn hòa, sau khi hạ quyết tâm, lại đáng sợ như vậy.

- Nếu Đông Phương Bá một ngày không chết, vết sẹo này vĩnh viễn tồn lưu.

Trong mắt Lạc Phong một phiến thù hận băng lạnh.

Các đệ tử còn lại, lần lượt giơ tay thề.

Du Cầm hai mắt đỏ mọng, bàn tay nhỏ đang chuẩn bị giơ lên thề, thì bị Từ Huyền ngăn lại.

Từ Huyền tự mình không những không thề, mà còn ngăn Du Cầm lại, động tác này khiến Vân Viễn Hạng và Lạc Phong không khỏi liếc nhìn.

- Báo thù, phải dùng hành động thực tế chứng minh, chứ không phải thề thốt bằng miệng. Từ mỗ sẽ rửa mắt chờ, xem sau này, Đông Phương Bá chết dưới tay ai, Đông Dương gia tộc, là bị ai nhổ tận gốc.

Từ Huyền mắt hiện lệ nhiên chi quang.

Thù hận của hắn với Đông Phương Bá, tuyệt đối không chỉ lần diệt mộn này, chân của phụ thân cũng là bị người này đánh cho tàn phế.

- Nói hay lắm.

Từ sơn lộ bên kia, bước ra bốn năm Kiếm Tông đệ tử, người nói chính là Nhiếp Hàn.

Khuôn mặt lạnh lùng như đá cẩm thạch của hắn, lúc này một phiến hàn ý thấy xương và sát cơ:

- Nỗi nhục hôm nay, sau này Nhiếp mỗ sẽ trả lại gấp mười lần!

Mỗi một chữ của Nhiếp Hàn đều ẩn hàm sát ý và quyết tâm kinh hồn trong đó.

- Mọi người mau chạy khỏi Bình Hoa Trấn, ở Hoàng Long Thành gia tộc duy nhất có thể đối kháng với Đông Phương gia chính là "Trương thị gia tộc", nếu không muốn gia nhập Trương gia, thì hãy chạy khỏi Hoàng Long Thành.

Vũ Mặ thôi thúc nói.

Đệ tử hai phái, chỉ còn lại hơn mười người, nhao nhao chạy khỏi Tinh Vũ Sơn.

Chúng nhân vừa chạy xuống núi, đi được vài dặm, nghe phía sau truyền đến tiếng phá minh, rõ ràng có Đông Phương gia tôc luyện thần tiên sư từ bên đó đuổi đến.

Vân Viễn Hạng và Vũ Mặc quay sang nhìn nhau, Vũ Mặc nghiến răng nói:

- Ta cùng Vân sư huynh đi dụ kẻ địch, các ngươi tranh thủ thời gian.

Đại sư huynh và đại sư tỷ hai phái đi dụ địch, chúng đệ tử còn lại chạy thêm một đoạn nữa, mắt thấy sắp rời khỏi Tinh Vũ Sơn, Nhiếp Hàn đề nghị nói:

- Mọi người chia nhau chạy, thoát được người nào hay người đó.

- Chậc chậc chậc... muốn chạy sao? Một người cũng không được.

Lời vừa dứt, tiếng xé gió truyền đến.

Vèo!

Một võ tu mặt vàng, bay lên ngọn cây trước mặt, vung tay ném xuống một đầu người đẫm máu.

- Vân sư huynh!

Những người còn lại kinh hô biến sắc, nhìn đầu Vân sư huynh, trong lòng thoáng rùng mình.

Nếu nhớ không nhầm, võ tu mặt vàng này chính là một trong những luyện thần kì võ tu giúp Đông Phương Bá vi công Hà sư cô.

Lúc này, chúng đệ tử trước mắt, tu vi đều chưa đến luyện khí thất trọng, trước mặt luyện thần kì tiên sư, liệu có cơ hội sống sót hay không?

Cái đầu đẫm máu của Vân sư huynh, lăn lông lốc dưới đất, khiến chúng nhân hai phái đều phải rùng mình.

Đến đại sư huynh tu vi cao nhất, cũng đã mất mạng dưới tay người này. Những đệ tử còn lại, tu vi cao nhất chưa qua luyện khí lục trọng, sao có thể cùng luyện thần kì võ tu đối kháng?

Với thực lực của võ tu mặt vàng, chém giết tiên sĩ chưa đến thập luyện khí, dễ như trở bàn tay.

Lúc này, một luồng nguy cơ tử vong, lan tràn trong lòng chúng nhân, thân hình lạnh cứng.

Dương Tiểu Thiến mặt mày tái nhợt, toàn thân run rẩy, bất lực tuyệt vọng, Lạc Phong bên cạnh nàng, hận ý đan xen trong mắt, hai tay nắm chặt, pháp lực trong người ngưng tụ, rất có khí thế thấy chết không sờn.

Chỉ có Nhiếp Hàn, là vẫn hiên ngang ngạo nghễ, trong mắt không có một tia sợ hãi, ngược lại còn thoáng hiện lệ quang kinh nhân.

Bình tĩnh nhất vẫn là Từ Huyền, ngoài mặt lạnh lùng không nói, nhưng trong não hải thì đang kêu gọi tàn hồn kiếp trước.

- Luyện thần tam trọng võ tu, cho dù thân bị trọng thương, nguyên khí đại thương, thực lực vẫn hơn luyện thần nhất trọng, xem ra ngươi thực sự gặp phải nguy cơ rồi.

Tàn hồn kiếp trước giọng nói cũng lộ vẻ ngưng trọng, phân tích đại khái thực lực võ tu mặt vàng.

- Phần thắng bao nhiêu?

Từ Huyền sắc mặt bình tĩnh, nhìn thẳng vào nam tử mặt vàng đang đứng trên ngọn cây, dùng ánh mắt khinh thường nhìn chúng nhân bên dưới, chỉ tiêng luồng sóng chân lực trên người đối phương, đã khiến người ta run sợ.

- Trong tình huống chân chính, đám luyện khí tứ ngũ trọng tu giả các ngươi, phải đối mặt với kẻ thù mạnh như vậy, e rằng chỉ có khả năng bị đối phương tàn sát. Nhưng, có ngươi và kiếm tu họ Nhiếp ở đây, thì không thể dùng lẽ thường cân nhắc, nếu từng này người các ngươi toàn lực phối hợp, biết đâu lại đủ sức đánh một trận.

Tàn hồn kiếp trước đưa ra một phần thắng tiêu chuẩn.

Đủ sức đánh một trận!

/1173

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status