Tiên Hà Phong Bạo

Chương 147: Đại hoạch toàn thắng.

/1173


Cái gì!

Nhiếp Hàn tay cầm chuôi kiếm chấn động. Hắn không nghĩ tới Từ Huyền so với mình còn ác hơn, hắn trảo chính là chuôi kiếm, còn đối phương trảo lại là thân kiếm.

Chẳng lẽ mối hận của Từ Huyền đối với thanh kiếm này, đã đạt tới tình trạng ngọc thạch câu phần?

Ngay một khắc sau đó, tàn hồn bên trong Cổ kiếm tàn phá kia, đột nhiên kinh hãi kêu một tiếng, sau đó im bặt mà dừng.

Hô…

Một cổ hồn lực quảng lớn vô cùng huyền diệu, trong thời gian ngắn rót vào bên trong cổ kiếm, hung hăng bắt lấy tàn hồn bên trong Cổ kiếm tàn phá. . .

- Cái gì! Ngươi là người nào?

Tàn hồn trong Cổ kiếm tàn phá hoảng sợ tới cực điểm, khi hắn còn sống cũng là cường giả kiếm đạo danh chấn một phương, nhưng chưa từng gặp được hồn lực đáng sợ như thế.

Từ lúc lấy tay bắt kiếm, đến một lần hành động giam cầm tàn hồn trong Cổ kiếm tàn phá, một loạt động tác này, chỉ là trong một cái nháy mắt.

Những động tác này giống như bản năng được Từ Huyền sử dụng, cùng lúc đó, Tử Hồn Ngọc ở bên trong trí nhớ Tinh Hải thiêu đốt, thể tích thu nhỏ lại vài phần, Từ Huyền kinh hỉ vạn phần, trong đầu lại truyền đến tàn hồn kiếp trước cười ha ha:

- Không phải sớm nói qua cho ngươi, chỉ cần đạt được Tử Hồn Ngọc. . . Thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta!

Một tay Từ Huyền cầm chặt lấy thân kiếm, hồn lực ở bên trong trí nhớ Tinh Hải xuyên thấu qua cánh tay, kéo tàn hồn vào trong.

Một mặt khác, Nhiếp Hàn cầm chặt chuôi kiếm, sau khi kinh nghi một sát na, thần sắc không hiểu biến đổi, chuyện gì xảy ra?

Cổ kiếm này giống như đột nhiên mất đi năng lực phản kháng.

Từ Huyền không nghĩ tới, tàn hồn cổ kiếm cường hoành như vậy, rõ ràng bị mình đơn giản giam cầm.

Cổ hồn lực của tàn hồn kiếp trước này, so với lực lượng đệ cửu biến đỉnh phong của hắn cũng không mạnh hơn bao nhiêu, lại có thể phát huy ra uy năng như thế.

- Chẳng lẽ ngươi cũng muốn tranh đoạt thanh kiếm này?

Sắc mặt Nhiếp Hàn nghiêm nghị, lực đạo trong lòng bàn tay tăng lớn.

Thời điểm hai người đều nắm cổ kiếm, những người còn lại đều tranh nhau lao tới hài cốt cùng bệ đá.

Khóe mắt liếc qua chứng kiến cảnh này, Từ Huyền thầm nghĩ không tốt.

- Muốn thanh kiếm mẻ này làm chi, nhanh giết chết tàn hồn, tranh thủ đoạt chút ít bảo vật hữu dụng.

Ở bên trong trí nhớ Tinh Hải, tàn hồn kiếp trước tay cầm Tử Hồn Ngọc, Hồn thạch vốn lớn như viên gạch, giờ phút này thể tích rõ ràng nhỏ đi một vòng.

Tâm thần Từ Huyền rùng mình, lòng bàn tay bỗng nhiên vận chuyển áo nghĩa Cương tự quyết, hồn lực tăng mạnh vài phần.

BA~!

Từ Huyền một cái tát đánh bay cổ kiếm ra ngoài, mơ hồ truyền đến tàn hồn trong Cổ kiếm tàn phá phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Vèo keng…

Thân hình Nhiếp Hàn cũng kịch liệt chấn động, cổ kiếm kia lập tức bay vào trong đám người.

- Ah!

Mọi người vừa thấy cổ kiếm, vô ý thức trốn tránh, hoảng sợ bất an.

Vụt vụt!

Từ Huyền cùng Nhiếp Hàn như hổ nhập lang quần, xông vào trong đám người.

Trên thực tế, từ lúc cổ kiếm bị Từ Huyền đánh bay ra ngoài, tàn hồn bên trong đã bị diệt sát.

Mà phương hướng cổ kiếm bay đi, là phương hướng hài cốt và bệ đá.

Lập tức, đám người trên trận loạn thành một đoàn.

Nhiếp Hàn một lòng chỉ muốn đoạt thanh cổ kiếm này, mà đệ tử hai phái còn lại, ở thời khắc mấu chốt, vì phần đông bảo vật, cũng đánh đập cực kỳ tàn nhẫn.

Lập tức bảo vật trên bệ đá, đã bị đoạt đi không ít, túi trữ vật cũng chỉ còn lại có một cái.

Oanh!

Từ Huyền hét lớn một tiếng, một đạo cuồng phong nương theo tiếng sấm rền, nhảy vào trong đám người.

Dù là Khiếu tự quyết, cũng không cách nào tạo thành tính tổn thương thực chất đối với Luyện Khí tứ trọng trở lên, nhưng đột nhiên thi triển, cũng có thể làm cho khí huyết sôi trào, tâm thần hỗn loạn.

Nhân cơ hội này, Từ Huyền lao đến càng gần, trực tiếp quét ngang một chân.

Hô BA~!

Một chân quét qua thi hài cùng túi trữ vật trên mặt đất, kình phong quét ngang, lập tức có một gã đệ tử Kiếm Tông bị quét trúng, ngã gục xuống, những người còn lại hoặc bay vọt, hoặc trốn tránh.

Bang bang!

Mấy cổ thi hài bị quét đến giữa không trung, bụi bậm cuồn cuộn.

Ai cũng không có phát hiện, một cái túi đựng đồ cuối cùng còn sót lại trên mặt đất kia, ở trong sát na bị quét trúng, hư không tiêu thất không thấy gì nữa.

- Đắc thủ!

Trong lòng Từ Huyền đại hỉ, tiếp theo lâm vào tranh đoạt hỗn loạn cùng đệ tử hai phái.

Một phen tranh đoạt kịch liệt, không ít đệ tử bị thương, cuối cùng ai cũng không biết túi trữ vật kia bị ai cướp đi.

Mà thời gian giành giật từng giây, mọi người lại bay nhào tới bệ đá, vơ vét bảo vật còn thừa lại không có mấy.

Từ Huyền dùng sách lược chạy đi, bảo vật còn lại, đối với hắn hữu dụng không nhiều lắm, đã không có tác dụng lớn, như vậy bảo mạng là quan trọng nhất.

Rất nhanh, vài tên Luyện Khí bốn năm trọng, kể cả Nhạc Phong, Khương sư huynh, nam tử tóc đỏ Kiếm Tông, vì bảo vật, đều là đánh nhau tàn nhẫn, pháp thuật cùng kiếm quyết bao phủ một khu vực.

- Mục tiêu của ngươi hoàn toàn đạt tới, lực lượng Hồn thạch còn lại, dùng cho ngày sau mở ra Tinh Hải trí nhớ hữu dụng.

Tàn hồn kiếp trước ở trong Tinh Hải cầm Tử Hồn Ngọc chỉ còn lại bằng nắm đấm, vẻ mặt thịt đau.

Sau khi hấp thu một chút lực lượng Tử Hồn Ngọc, Từ Huyền có thể thấy rõ hình dáng bộ mặt tàn hồn kiếp trước, cùng mình ở kiếp này, lại có ba phần tương tự, dị thường tuấn vĩ, khí chất lộ ra phiêu hốt bất định.

Bá!

Trí nhớ Tinh Hải trong đầu, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Mất đi tàn hồn kiếp trước trợ lực, Từ Huyền khôi phục thực lực đến Luyện Thể cửu trọng đỉnh phong, chính diện giao chiến không phải là đối thủ của Luyện Khí tứ trọng, tự nhiên là quyết đoán lui lại.

Ngay sau khi Từ Huyền vừa mới rút lui một sát na.

- Người nào ngăn ta chết…

Nhiếp Hàn tay cầm cổ kiếm tàn phá, lăng không bay vọt mà đến, từ không trung một kiếm chém xuống, kiếm quang màu bạc dài hơn một trượng cùng kiếm ý khiếp người, làm cho mọi người trên trận nhao nhao trốn tránh, không dám đối chiến.

Từ Huyền âm thầm líu lưỡi, bản thân Nhiếp Hàn này đã lĩnh ngộ kiếm ý, bất quá có cổ kiếm này trợ giúp, thực lực như hổ thêm cánh, chỉ sợ ngoại trừ Vân Viễn Hàng cùng Vũ Mặc, trong hai phái không người nào có thể chiến thắng hắn.

Theo Nhiếp Hàn gia nhập, tranh đoạt mấy bảo vật cuối cùng trên bệ đá, đã tiến vào giai đoạn gay cấn.

Từ Huyền đã rời khỏi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt chạm đến thiếu nữ tái nhợt lẳng lặng nằm một góc trong đại điện.

Vụt!

Hắn phi thân đến bên cạnh Du Cầm, ngồi xổm xuống kiểm tra, vết kiếm kia rất dài, từ vai kéo dài đến bụng dưới, nhìn thấy mà giật mình, da thịt trắng muốt mềm mại, miệng vết thương thậm chí còn chưa lành, chảy xuống máu tươi.

Thương thế nặng nhẹ cụ thể không rõ, nhưng mà cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Du Cầm sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.

- Này. . . Này làm sao xử lý?

Từ Huyền ngoài hổ thẹn ra, lần đầu hiện ra một vẻ bối rối, đối với chữa thương này, hắn thật đúng là dốt đặc cán mai.

/1173

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status