Linh Kiếm Sơn trưởng môn truyền đời đều là nam, còn các trưởng lão đều là nữ.
Cho đến thế hệ của Đạm Bích Tuyền vẫn là như vậy. Bản thân cô ta cũng không hiểu được mình làm thế nào để leo lên chức thủ tọa trưởng lão, lại còn đứng hàng thứ nhất. Chỉ là đến lúc nhận ra, thì mình đã yên vị ở Linh Kiếm Đài được cả ngàn năm rồi.
Tu luyện vô tuế nguyệt, mỗi một lần bế quan đều kéo dài tới vài trăm năm. Một ngàn năm thực ra chỉ như mới có vài tháng của phàm nhân. Thế nhưng một ngàn năm cũng đủ để thay đổi nhiều thứ. Con đường tu chân hung hiểm, là cướp đoạt tạo hóa thiên nhiên để bồi dưỡng cho bản thân lớn mạnh, rất dễ dẫn đến thiên phạt. Thiên kiếp đánh xuống, đã mang đi không biết bao nhiêu đồng môn cùng trang lứa.
Mỗi lần Đạm Bích Tuyền rời khỏi Linh Kiếm Đài, nơi bế quan dành riêng cho các thủ tịch trưởng lão, trở xuống tông môn, lại phát hiện ra một vài khuôn mặt đã mất đi.
Những thứ này nhắc đến cũng thật đáng buồn.
Tu luyện tới cảnh giới càng cao, thọ nguyên càng dài. Đạt tới cảnh giới hư không, trở thành Tiên Đài đại năng, thành tựu vô thượng chân tiên, gần như đã là bất tử bất diệt, nhưng đi kèm với nó cũng là sự cô độc dài đằng đẵng đeo bám tới vô hạn.
Trăm vạn tu chân giả, cũng chẳng lấy nổi một người đắc đạo thành tiên. Kỳ ngộ, vận khí, ý chí, thiên phú, mỗi thứ đều không thể thiếu. Dù chỉ một chút hao hụt nhỏ trên tổng thể, cũng sẽ dẫn đến quá trình độ kiếp thiên lôi, đánh tan phàm thể để tấn thăng thành linh thể thất bại.
Thất bại chính là thần hồn câu diệt, vĩnh viễn không thể siêu sinh, càng không thể nhập vòng luân hồi.
Không chỉ Tiên Đài cao thủ, cho dù là các Đại Ma Vương công tước, hay Chân Thần v…v… dù có khác nhau về cách gọi, chỉ cần đạt tới cảnh giới hư không, có được thân thể bất tử bất lão, không chịu sự trói buộc của thế giới, sau khi chết cũng đều gặp kết cục này.
Ngươi đã thoát ly sự quản chế của thế giới, vậy tất nhiên không còn được nó ôm ấp bảo bọc như khi xưa nữa. Một khi chết đi, chính là trở về với hư không.
Đạm Bích Tuyền sống một cuộc đời cô độc, cảnh giới quá cao dẫn đến vượt qua đồng niên trang lứa quá nhiều, rất nhiều người đã bị cô ta bỏ lại sau lưng, ngoảnh đầu nhìn lại, đồng môn sư huynh đệ ngày nào, đã chỉ còn nắm tro tàn. Nhìn thấy quá nhiều, những tưởng đã sớm chết lặng, nhưng công pháp cô ta tu luyện không phải loại hình cần có tâm cảnh trống rỗng để chống lại năm tháng mài mòn, Đạm Bích Tuyền bởi vì thời gian bế quan và tu luyện quá lâu, dẫn đến chỉ số cảm xúc vẫn còn rất đơn thuần, giống như một thiếu nữ.
Mỗi lần nghe tin một người quen chết đi, vẫn y nguyên thấy khổ sở.
Lần này cũng vậy, khi vừa xuất quan, xuống núi hỏi thăm tình hình, tin đầu tiên nhận được là Trưởng Môn đã chết từ bốn năm trước, người hạ sát có thể là Lục Vân Tiên.
Đạm Bích Tuyền thoáng run rẩy, cảm giác khí huyến không lưu thông, toàn bộ trái tim đau nhức khó chịu.
“Lục Vân Tiên, ngươi và Linh Kiếm Sơn đã đến tình trạng này rồi sao !?”
Lại hỏi, nhị trưởng lão đâu, tại sao Đạm Băng Băng không can thiệp, tin tiếp theo nhận được lại càng làm cô ta khổ sở.
“Nhị trưởng lão giao thủ với Địa Thuẫn nữ hoàng của Trường Sinh Đảo, bị đánh tan linh thể, bây giờ tình huống rất bất ổn, có thể hư hóa ngay bất cứ lúc nào.”
Cả Băng Nhi cũng…
Một cỗ ưu thương dâng trào khiến đôi mắt ẩm ướt muốn khóc, cảm giác tự trách tràn ngập trong lòng, nếu không phải năm xưa lựa chọn công pháp này, mình đã không phí nhiều thời gian để bế quan như vậy. Cảnh giới cao thì đã sao !? Tính mạng bất diệt để được gì !? Khi xung quanh không còn ai cả, sống lâu và mạnh mẽ đến mấy cũng có ích gì !?
Đạm Bích Tuyền đứng giữa điện chủ của Linh Kiếm Sơn chìm vào tự trách, nước mắt lăn dài trên má, một cỗ khí tức ưu thương nồng đậm xâm nhiễm toàn bộ người trong điện hiện tại.
Đám trưởng lão điều hành trong chủ điện giật mình nhìn nhau, phát hiện tất cả đều đã nước mắt lưng tròng, cùng nhau sụt sùi. Một cảm giác quái dị dâng lên trong lòng những ông già lõi đời đã từ bỏ cảm xúc này. Đây là cảnh giới Huyền Tiên ảnh hưởng, hơn nữa để có thể ảnh hưởng đến đám già Đại Thừa Kỳ bọn họ, chỉ sợ cũng đã phải là Huyền Tiên đỉnh phong. Đạt tới Huyền Tiên, có thể dùng ý niệm dẫn dắt thiên địa linh khí, ánh sáng tâm linh có thể xâm nhiễm ý chí của mọi thứ xung quanh, khiến biển vì ta mà động, gió vì ta mà hát, hoa vì ta mà nở. Khi một vị huyền tiên đau khổ, vạn vật xung quanh cũng đều phải khóc theo.
Tâm tình không còn do mình điều khiển, đây là tình trạng cực kỳ đáng sợ.
Chỉ sợ nếu đối phương muốn, những ông già lãnh đạm này sẽ lập tức trở thành một đám thanh niên nhiệt huyết, xông pha chiến trường, liều mạng không do dự.
Trong một môn phái có Huyền Tiên cao thủ tọa trấn, pháp tắc bên trong hoàn toàn theo ý chí của họ mà điều động. Quanh năm mưa thuận gió hòa, trăm hoa đua nở, vạn vật sinh sôi, linh khí xung túc, thậm chí tốc độ tu luyện và tâm cảnh mọi người cũng đều được gột rửa mỗi ngày, đề thăng cực nhanh. Môn phái có được Huyền Tiên mới có tư cách xưng là đại phái.
Linh Kiếm Sơn có thể trở thành một trong Lục Đại Phái cũng nhờ có Đạm Bích Tuyền.
Dù cô ta quanh năm bế quan, dù không màng thế sự, đa sầu đa cảm, thế nhưng không thay đổi được, đây là một vị Huyền Tiên hàng thật giá thật. Với ý chí của Huyền Tiên, Linh Kiếm Sơn có thể tùy tiện điều động bất cứ thế lực nào trong vùng ảnh hưởng, đây là một đại sát khí trấn phái khiến vạn chúng cung phụng.
Giống như Phi Kiếm chỉ tùy tiện dạo qua ba tầng trời đầu tiên một vòng, đã có thể dễ dàng tập hợp lại một đạo quân đánh úp căn cứ nhân loại. Huyền Tiên cao thủ, đối với bất cứ môn phái nào cũng đều mang ý nghĩa chiến lược.
Nếu như Phi Kiếm không bỏ đi, và Đạm Băng Băng không bị Ren và Shaorin chặt đi một cái phân thần ở Thực Nghiệm Đảo, Linh Kiếm Sơn sẽ có ba vị Huyền Tiên tọa trấn, cho dù có đối mặt với thiên đình đại quân, cũng có thể ngẩng đầu kiêu ngạo.
Đó là nếu như mọi sự mỹ hảo. Thực tế bao giờ cũng tàn khốc.
Chỉ còn một Huyền Tiên tọa trấn, chỉ sợ thứ tự xếp hạng của Linh Kiếm Sơn lúc này đã là áp chót trong Lục Đại phái.
Đạm Bích Tuyền tuy đa sầu đa cảm, nhưng cũng không quá ngốc, đủ để ý thức được tình hình xấu hổ của Linh Kiếm Sơn hiện tại. Hít sâu một hơi, ngăn nước mắt sụt xùi, nhìn quanh thấy đám trưởng lão chấp sự khác đã ôm nhau khóc bò lăn bò càng, thoáng có chút xấu hổ, ái ngại hỏi:
“Cái kia… ừm, Băng Nhi hiện đang ở đâu rồi !?”
Một ông lão với vẻ mặt tang thương đưa cho Đạm Bích Tuyền một cuộn tranh, cô ta mở ra, nhận ra đây là Sơn Hà Xã Tắc Đồ trứ danh một thời, liền gật đầu, hóa thành một đoàn linh quang chui vào trong tranh.
…
“Băng Nhi…”
Đạm Bích Tuyền che miệng bật thốt, sống mũi cay cay, mắt lại ầng ậc áng nước.
Đạm Băng Băng giống như một khối đồ xứ tinh xảo vừa bị va đập thô bạo, toàn thân đầy những vết nứt còn phát ra ánh sáng xanh và những hạt linh thể bốc lên chằng chịt. Đây là linh thể bị tổn hao quá độ, cho dù khôi phục lại, chỉ sợ những vết nứt kia sẽ biến thành sẹo vĩnh viễn. Thân thể cô ta lơ lửng, giống như đang nằm trên ngọn gió, tà áo rộng cùng bộ cung trang cổ bay bay, giống như lúc nào cũng có thể phân tán.
Trông thấy vị sư tỷ đa sầu đa cảm của mình, Đạm Băng Băng thoáng có chút buồn bực than:
“Sư tỷ, nhưng có như vậy hoài được không !? Mỗi lần người khóc, ta cũng muốn khóc theo, cảm giác rất khó chịu đó biết không !?”
Nghĩ đến cái mặt lạnh của mình rơi nước mắt rồi nhăn mũi sụt sùi, Đạm Băng Băng có cảm giác toàn thân nổi da gà.
“Nhưng mà Băng Nhi… muội…” Đạm Bích Tuyền chỉ vào Đạm Băng Băng, người đối diện nhìn hư nhược vô cùng, giống như có thể tan biến bất kỳ lúc nào, nước mắt lại trực trào.
“Ôi, tỷ phiền thật đấy. Đã nói đừng khóc rồi mà. Tốt xấu gì cũng là thủ tịch trưởng lão một trong lục đại phái, đừng có như con nít vậy.”
“Hơn nữa ta cũng đã chết đâu, Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã bị ta luyện hóa hoàn toàn, trở thành Đại La của riêng mình, bản thân ta chính là cả thế giới này. Địa Thuẫn nữ hoàng đó chỉ dùng một cái hắc động mà muốn nuốt sạch ta, chỉ là nằm si nói mộng mà thôi.”
“Thật hả !? Băng Nhi !? Muội không chết !?” Đạm Bích Tuyền ngưng khóc, kinh ngạc, giọng có phần hớn hở.
“Chỉ là muốn khôi phục hoàn toàn, cũng phải mất vài trăm năm. Nếu như tỷ không giúp.”
“Ừm, ta giúp, ta giúp.”
Đạm Băng Băng cười lạnh, có thêm một Tiên Đài cao thủ trợ giúp, tốc độ khôi phục sẽ đề thăng cả trăm lần so với dùng linh thể tàn tạ của mình tự chữa trị, lại thêm tài nguyên sung túc của Linh Kiếm Sơn bổ trợ.
Lần này thật may mắn, đúng vào chu kỳ sư tỷ xuất quan, muốn trễ một lần chỉ sợ phải là mấy trăm năm sau thật.
Địa Thuẫn Nữ Hoàng khốn kiếp, cứ chờ đó.
Lần tới gặp lại, sẽ không còn lâu đâu.
…
Lilith Ren vừa đẩy nắp capsule chữa trị bước ra ngoài, liền lập tức hắt xì một cái.
“Gặp quỷ rồi, nghỉ dưỡng bệnh mấy hôm, ra ngoài lại còn có thể bị cảm lạnh !?”
“Hans, quần áo của ta đâu.”
“Đến đây, đến đây.” Một cửa sổ trong veo xuất hiện bên cạnh capsule chữa trị của Ren, khuôn mặt Hans trên đó xuất hiện một đôi tay trắng muốt che mắt hắn, gã này buồn bực vì lỡ mất cảnh nóng, nhưng cũng không dám để chủ nhân của hai cánh tay kia tức giận, chỉ đành sai mấy thiết bị tự động đưa đồ qua.
Gặp quỷ, bộ nhớ của đám thiết bị tự động cũng đã bị xóa trắng, làm tuyệt tình đến đáng sợ ha.
“Hừm hừm, mỗi lần chiến đấu đều phải về nhà nằm viện mấy tháng, thật phái ói cái vị dung dịch khó ngửi đó, ngươi không làm tốt hơn được sao !?” Ren vừa mặc đồ, vừa ở một bên càu nhàu.
“Cho dù có đổi thành vị gì, ngửi lấy nửa năm, chỉ sợ cô cũng đều sẽ phát ói mà thôi.”
“Nói cũng đúng.”
Hans cười khổ, bà cô ngươi giữ được mạng là còn may. Nếu không phải tư liệu về cơ thể ngươi vẫn được anh đây tìm ra trong chân lý rồi kiến tạo lại, chỉ sợ có rời giường cũng mang theo thương tổn vĩnh viễn chứ ở đó mà càu nhàu.
Tuy nhiên không thể nói ra chuyện này được, nếu như Ren biết được mình còn có một bản tư liệu thiết kế để có thể sản xuất hàng loạt, chỉ sợ sẽ nộ khí xung thiên, đập banh chành cái Trường Sinh Đảo này ra mất.
Quan niệm về độc nhất của các Fake Queen cũng giống như tự tôn của đàn ông, thuộc về loại bảo thủ ác liệt, tùy tiện chạm vào vấn đề này, chính là tìm chết. Lúc trước hắn cũng phải đắn đo dữ lắm mới dám cho Stellar biết về dự án của Nguyễn Tuấn. May mà đại nữ hoàng đúng như dự liệu của hắn, bình tĩnh chấp nhận mà không nổi bão, nhưng vị tam nữ hoàng này thì không nói trước được gì nha, tỷ lệ phá hoại của hai bên không cùng một cái đẳng cấp.
Cho Stellar biết cũng là bất đắc dĩ, nếu có thể, hắn muốn ém chuyện này xuống vĩnh viễn. Vì nếu King biết được những dữ liệu này còn trong chân lý, chỉ sợ sẽ lại tiếp tục hủy chúng đi lần nữa, Hans cảm thấy cái này quá lãng phí rồi, tốt xấu gì cũng là tâm huyết công sức của một đời Long tộc đấy. Nhưng nếu cứ ém xuống thì không cách nào giải thích được mình lấy gì để tái cấu trúc lại cơ thể cho Ren.
Được rồi, nghĩ đến đây thì Hans có cảm giác đắc ý như được mùa, quản chi hiện tại cảm quan của hắn bị chủ nhân đôi tay đang che mắt kia phong bế, nhưng từng milimet trên cơ thể Ren hắn đều đã kiểm duyệt qua trong quá trình tái cấu trúc nha.
Che mắt, đã là quá trễ. Hê hê.
“Nhân tiện, cái tranh ta mang về thế nào rồi !? Con mụ trong đó chắc là dẹo rồi chứ !?” Ren mặc xong bộ đồ, cử động chân tay mấy cái, cảm thấy còn khớp vì đã quá lâu không vận động, buồn bực hỏi.
“Ầy, khi trở về Trường Sinh Đảo thì nó tan biến, cô cầm nhầm đồ giả rồi.”
“A, sao có thể !?”
“Trận chiến ghi hình tôi đã xem lại, lúc trọng lực nguyên cầu ném xuống, cô ta đã tự chặt một tay mình, dùng toàn lực ném nó ra khỏi vùng ảnh hưởng của nguyên cầu, sau đó đưa ý thức gửi vào đó. Bởi vậy, cô giết hụt rồi, người ta chỉ sợ vẫn còn sống khỏe.”
“Chậc, dai như gián vậy.” Ren tặc lưỡi nghiến răng.
“Lần tới đụng phải đối thủ như vậy đừng liều mạng, thật tốn kém, cô biết bộ khiên Uru đó đáng giá thế nào không cả !? Cho cô một bộ, còn dư lại có vài miếng vụn, làm tôi đau lòng một hồi đấy.”
“Ngươi yên tâm, lần tới sẽ không liều mạng như vậy đâu.” Ren vỗ vỗ má, làm mấy động tác khởi động khiến khớp xương đánh tanh tách, dùng ánh mắt tự tin nói:
“Lần tới ta ăn chắc cô ta !”
…
Cho đến thế hệ của Đạm Bích Tuyền vẫn là như vậy. Bản thân cô ta cũng không hiểu được mình làm thế nào để leo lên chức thủ tọa trưởng lão, lại còn đứng hàng thứ nhất. Chỉ là đến lúc nhận ra, thì mình đã yên vị ở Linh Kiếm Đài được cả ngàn năm rồi.
Tu luyện vô tuế nguyệt, mỗi một lần bế quan đều kéo dài tới vài trăm năm. Một ngàn năm thực ra chỉ như mới có vài tháng của phàm nhân. Thế nhưng một ngàn năm cũng đủ để thay đổi nhiều thứ. Con đường tu chân hung hiểm, là cướp đoạt tạo hóa thiên nhiên để bồi dưỡng cho bản thân lớn mạnh, rất dễ dẫn đến thiên phạt. Thiên kiếp đánh xuống, đã mang đi không biết bao nhiêu đồng môn cùng trang lứa.
Mỗi lần Đạm Bích Tuyền rời khỏi Linh Kiếm Đài, nơi bế quan dành riêng cho các thủ tịch trưởng lão, trở xuống tông môn, lại phát hiện ra một vài khuôn mặt đã mất đi.
Những thứ này nhắc đến cũng thật đáng buồn.
Tu luyện tới cảnh giới càng cao, thọ nguyên càng dài. Đạt tới cảnh giới hư không, trở thành Tiên Đài đại năng, thành tựu vô thượng chân tiên, gần như đã là bất tử bất diệt, nhưng đi kèm với nó cũng là sự cô độc dài đằng đẵng đeo bám tới vô hạn.
Trăm vạn tu chân giả, cũng chẳng lấy nổi một người đắc đạo thành tiên. Kỳ ngộ, vận khí, ý chí, thiên phú, mỗi thứ đều không thể thiếu. Dù chỉ một chút hao hụt nhỏ trên tổng thể, cũng sẽ dẫn đến quá trình độ kiếp thiên lôi, đánh tan phàm thể để tấn thăng thành linh thể thất bại.
Thất bại chính là thần hồn câu diệt, vĩnh viễn không thể siêu sinh, càng không thể nhập vòng luân hồi.
Không chỉ Tiên Đài cao thủ, cho dù là các Đại Ma Vương công tước, hay Chân Thần v…v… dù có khác nhau về cách gọi, chỉ cần đạt tới cảnh giới hư không, có được thân thể bất tử bất lão, không chịu sự trói buộc của thế giới, sau khi chết cũng đều gặp kết cục này.
Ngươi đã thoát ly sự quản chế của thế giới, vậy tất nhiên không còn được nó ôm ấp bảo bọc như khi xưa nữa. Một khi chết đi, chính là trở về với hư không.
Đạm Bích Tuyền sống một cuộc đời cô độc, cảnh giới quá cao dẫn đến vượt qua đồng niên trang lứa quá nhiều, rất nhiều người đã bị cô ta bỏ lại sau lưng, ngoảnh đầu nhìn lại, đồng môn sư huynh đệ ngày nào, đã chỉ còn nắm tro tàn. Nhìn thấy quá nhiều, những tưởng đã sớm chết lặng, nhưng công pháp cô ta tu luyện không phải loại hình cần có tâm cảnh trống rỗng để chống lại năm tháng mài mòn, Đạm Bích Tuyền bởi vì thời gian bế quan và tu luyện quá lâu, dẫn đến chỉ số cảm xúc vẫn còn rất đơn thuần, giống như một thiếu nữ.
Mỗi lần nghe tin một người quen chết đi, vẫn y nguyên thấy khổ sở.
Lần này cũng vậy, khi vừa xuất quan, xuống núi hỏi thăm tình hình, tin đầu tiên nhận được là Trưởng Môn đã chết từ bốn năm trước, người hạ sát có thể là Lục Vân Tiên.
Đạm Bích Tuyền thoáng run rẩy, cảm giác khí huyến không lưu thông, toàn bộ trái tim đau nhức khó chịu.
“Lục Vân Tiên, ngươi và Linh Kiếm Sơn đã đến tình trạng này rồi sao !?”
Lại hỏi, nhị trưởng lão đâu, tại sao Đạm Băng Băng không can thiệp, tin tiếp theo nhận được lại càng làm cô ta khổ sở.
“Nhị trưởng lão giao thủ với Địa Thuẫn nữ hoàng của Trường Sinh Đảo, bị đánh tan linh thể, bây giờ tình huống rất bất ổn, có thể hư hóa ngay bất cứ lúc nào.”
Cả Băng Nhi cũng…
Một cỗ ưu thương dâng trào khiến đôi mắt ẩm ướt muốn khóc, cảm giác tự trách tràn ngập trong lòng, nếu không phải năm xưa lựa chọn công pháp này, mình đã không phí nhiều thời gian để bế quan như vậy. Cảnh giới cao thì đã sao !? Tính mạng bất diệt để được gì !? Khi xung quanh không còn ai cả, sống lâu và mạnh mẽ đến mấy cũng có ích gì !?
Đạm Bích Tuyền đứng giữa điện chủ của Linh Kiếm Sơn chìm vào tự trách, nước mắt lăn dài trên má, một cỗ khí tức ưu thương nồng đậm xâm nhiễm toàn bộ người trong điện hiện tại.
Đám trưởng lão điều hành trong chủ điện giật mình nhìn nhau, phát hiện tất cả đều đã nước mắt lưng tròng, cùng nhau sụt sùi. Một cảm giác quái dị dâng lên trong lòng những ông già lõi đời đã từ bỏ cảm xúc này. Đây là cảnh giới Huyền Tiên ảnh hưởng, hơn nữa để có thể ảnh hưởng đến đám già Đại Thừa Kỳ bọn họ, chỉ sợ cũng đã phải là Huyền Tiên đỉnh phong. Đạt tới Huyền Tiên, có thể dùng ý niệm dẫn dắt thiên địa linh khí, ánh sáng tâm linh có thể xâm nhiễm ý chí của mọi thứ xung quanh, khiến biển vì ta mà động, gió vì ta mà hát, hoa vì ta mà nở. Khi một vị huyền tiên đau khổ, vạn vật xung quanh cũng đều phải khóc theo.
Tâm tình không còn do mình điều khiển, đây là tình trạng cực kỳ đáng sợ.
Chỉ sợ nếu đối phương muốn, những ông già lãnh đạm này sẽ lập tức trở thành một đám thanh niên nhiệt huyết, xông pha chiến trường, liều mạng không do dự.
Trong một môn phái có Huyền Tiên cao thủ tọa trấn, pháp tắc bên trong hoàn toàn theo ý chí của họ mà điều động. Quanh năm mưa thuận gió hòa, trăm hoa đua nở, vạn vật sinh sôi, linh khí xung túc, thậm chí tốc độ tu luyện và tâm cảnh mọi người cũng đều được gột rửa mỗi ngày, đề thăng cực nhanh. Môn phái có được Huyền Tiên mới có tư cách xưng là đại phái.
Linh Kiếm Sơn có thể trở thành một trong Lục Đại Phái cũng nhờ có Đạm Bích Tuyền.
Dù cô ta quanh năm bế quan, dù không màng thế sự, đa sầu đa cảm, thế nhưng không thay đổi được, đây là một vị Huyền Tiên hàng thật giá thật. Với ý chí của Huyền Tiên, Linh Kiếm Sơn có thể tùy tiện điều động bất cứ thế lực nào trong vùng ảnh hưởng, đây là một đại sát khí trấn phái khiến vạn chúng cung phụng.
Giống như Phi Kiếm chỉ tùy tiện dạo qua ba tầng trời đầu tiên một vòng, đã có thể dễ dàng tập hợp lại một đạo quân đánh úp căn cứ nhân loại. Huyền Tiên cao thủ, đối với bất cứ môn phái nào cũng đều mang ý nghĩa chiến lược.
Nếu như Phi Kiếm không bỏ đi, và Đạm Băng Băng không bị Ren và Shaorin chặt đi một cái phân thần ở Thực Nghiệm Đảo, Linh Kiếm Sơn sẽ có ba vị Huyền Tiên tọa trấn, cho dù có đối mặt với thiên đình đại quân, cũng có thể ngẩng đầu kiêu ngạo.
Đó là nếu như mọi sự mỹ hảo. Thực tế bao giờ cũng tàn khốc.
Chỉ còn một Huyền Tiên tọa trấn, chỉ sợ thứ tự xếp hạng của Linh Kiếm Sơn lúc này đã là áp chót trong Lục Đại phái.
Đạm Bích Tuyền tuy đa sầu đa cảm, nhưng cũng không quá ngốc, đủ để ý thức được tình hình xấu hổ của Linh Kiếm Sơn hiện tại. Hít sâu một hơi, ngăn nước mắt sụt xùi, nhìn quanh thấy đám trưởng lão chấp sự khác đã ôm nhau khóc bò lăn bò càng, thoáng có chút xấu hổ, ái ngại hỏi:
“Cái kia… ừm, Băng Nhi hiện đang ở đâu rồi !?”
Một ông lão với vẻ mặt tang thương đưa cho Đạm Bích Tuyền một cuộn tranh, cô ta mở ra, nhận ra đây là Sơn Hà Xã Tắc Đồ trứ danh một thời, liền gật đầu, hóa thành một đoàn linh quang chui vào trong tranh.
…
“Băng Nhi…”
Đạm Bích Tuyền che miệng bật thốt, sống mũi cay cay, mắt lại ầng ậc áng nước.
Đạm Băng Băng giống như một khối đồ xứ tinh xảo vừa bị va đập thô bạo, toàn thân đầy những vết nứt còn phát ra ánh sáng xanh và những hạt linh thể bốc lên chằng chịt. Đây là linh thể bị tổn hao quá độ, cho dù khôi phục lại, chỉ sợ những vết nứt kia sẽ biến thành sẹo vĩnh viễn. Thân thể cô ta lơ lửng, giống như đang nằm trên ngọn gió, tà áo rộng cùng bộ cung trang cổ bay bay, giống như lúc nào cũng có thể phân tán.
Trông thấy vị sư tỷ đa sầu đa cảm của mình, Đạm Băng Băng thoáng có chút buồn bực than:
“Sư tỷ, nhưng có như vậy hoài được không !? Mỗi lần người khóc, ta cũng muốn khóc theo, cảm giác rất khó chịu đó biết không !?”
Nghĩ đến cái mặt lạnh của mình rơi nước mắt rồi nhăn mũi sụt sùi, Đạm Băng Băng có cảm giác toàn thân nổi da gà.
“Nhưng mà Băng Nhi… muội…” Đạm Bích Tuyền chỉ vào Đạm Băng Băng, người đối diện nhìn hư nhược vô cùng, giống như có thể tan biến bất kỳ lúc nào, nước mắt lại trực trào.
“Ôi, tỷ phiền thật đấy. Đã nói đừng khóc rồi mà. Tốt xấu gì cũng là thủ tịch trưởng lão một trong lục đại phái, đừng có như con nít vậy.”
“Hơn nữa ta cũng đã chết đâu, Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã bị ta luyện hóa hoàn toàn, trở thành Đại La của riêng mình, bản thân ta chính là cả thế giới này. Địa Thuẫn nữ hoàng đó chỉ dùng một cái hắc động mà muốn nuốt sạch ta, chỉ là nằm si nói mộng mà thôi.”
“Thật hả !? Băng Nhi !? Muội không chết !?” Đạm Bích Tuyền ngưng khóc, kinh ngạc, giọng có phần hớn hở.
“Chỉ là muốn khôi phục hoàn toàn, cũng phải mất vài trăm năm. Nếu như tỷ không giúp.”
“Ừm, ta giúp, ta giúp.”
Đạm Băng Băng cười lạnh, có thêm một Tiên Đài cao thủ trợ giúp, tốc độ khôi phục sẽ đề thăng cả trăm lần so với dùng linh thể tàn tạ của mình tự chữa trị, lại thêm tài nguyên sung túc của Linh Kiếm Sơn bổ trợ.
Lần này thật may mắn, đúng vào chu kỳ sư tỷ xuất quan, muốn trễ một lần chỉ sợ phải là mấy trăm năm sau thật.
Địa Thuẫn Nữ Hoàng khốn kiếp, cứ chờ đó.
Lần tới gặp lại, sẽ không còn lâu đâu.
…
Lilith Ren vừa đẩy nắp capsule chữa trị bước ra ngoài, liền lập tức hắt xì một cái.
“Gặp quỷ rồi, nghỉ dưỡng bệnh mấy hôm, ra ngoài lại còn có thể bị cảm lạnh !?”
“Hans, quần áo của ta đâu.”
“Đến đây, đến đây.” Một cửa sổ trong veo xuất hiện bên cạnh capsule chữa trị của Ren, khuôn mặt Hans trên đó xuất hiện một đôi tay trắng muốt che mắt hắn, gã này buồn bực vì lỡ mất cảnh nóng, nhưng cũng không dám để chủ nhân của hai cánh tay kia tức giận, chỉ đành sai mấy thiết bị tự động đưa đồ qua.
Gặp quỷ, bộ nhớ của đám thiết bị tự động cũng đã bị xóa trắng, làm tuyệt tình đến đáng sợ ha.
“Hừm hừm, mỗi lần chiến đấu đều phải về nhà nằm viện mấy tháng, thật phái ói cái vị dung dịch khó ngửi đó, ngươi không làm tốt hơn được sao !?” Ren vừa mặc đồ, vừa ở một bên càu nhàu.
“Cho dù có đổi thành vị gì, ngửi lấy nửa năm, chỉ sợ cô cũng đều sẽ phát ói mà thôi.”
“Nói cũng đúng.”
Hans cười khổ, bà cô ngươi giữ được mạng là còn may. Nếu không phải tư liệu về cơ thể ngươi vẫn được anh đây tìm ra trong chân lý rồi kiến tạo lại, chỉ sợ có rời giường cũng mang theo thương tổn vĩnh viễn chứ ở đó mà càu nhàu.
Tuy nhiên không thể nói ra chuyện này được, nếu như Ren biết được mình còn có một bản tư liệu thiết kế để có thể sản xuất hàng loạt, chỉ sợ sẽ nộ khí xung thiên, đập banh chành cái Trường Sinh Đảo này ra mất.
Quan niệm về độc nhất của các Fake Queen cũng giống như tự tôn của đàn ông, thuộc về loại bảo thủ ác liệt, tùy tiện chạm vào vấn đề này, chính là tìm chết. Lúc trước hắn cũng phải đắn đo dữ lắm mới dám cho Stellar biết về dự án của Nguyễn Tuấn. May mà đại nữ hoàng đúng như dự liệu của hắn, bình tĩnh chấp nhận mà không nổi bão, nhưng vị tam nữ hoàng này thì không nói trước được gì nha, tỷ lệ phá hoại của hai bên không cùng một cái đẳng cấp.
Cho Stellar biết cũng là bất đắc dĩ, nếu có thể, hắn muốn ém chuyện này xuống vĩnh viễn. Vì nếu King biết được những dữ liệu này còn trong chân lý, chỉ sợ sẽ lại tiếp tục hủy chúng đi lần nữa, Hans cảm thấy cái này quá lãng phí rồi, tốt xấu gì cũng là tâm huyết công sức của một đời Long tộc đấy. Nhưng nếu cứ ém xuống thì không cách nào giải thích được mình lấy gì để tái cấu trúc lại cơ thể cho Ren.
Được rồi, nghĩ đến đây thì Hans có cảm giác đắc ý như được mùa, quản chi hiện tại cảm quan của hắn bị chủ nhân đôi tay đang che mắt kia phong bế, nhưng từng milimet trên cơ thể Ren hắn đều đã kiểm duyệt qua trong quá trình tái cấu trúc nha.
Che mắt, đã là quá trễ. Hê hê.
“Nhân tiện, cái tranh ta mang về thế nào rồi !? Con mụ trong đó chắc là dẹo rồi chứ !?” Ren mặc xong bộ đồ, cử động chân tay mấy cái, cảm thấy còn khớp vì đã quá lâu không vận động, buồn bực hỏi.
“Ầy, khi trở về Trường Sinh Đảo thì nó tan biến, cô cầm nhầm đồ giả rồi.”
“A, sao có thể !?”
“Trận chiến ghi hình tôi đã xem lại, lúc trọng lực nguyên cầu ném xuống, cô ta đã tự chặt một tay mình, dùng toàn lực ném nó ra khỏi vùng ảnh hưởng của nguyên cầu, sau đó đưa ý thức gửi vào đó. Bởi vậy, cô giết hụt rồi, người ta chỉ sợ vẫn còn sống khỏe.”
“Chậc, dai như gián vậy.” Ren tặc lưỡi nghiến răng.
“Lần tới đụng phải đối thủ như vậy đừng liều mạng, thật tốn kém, cô biết bộ khiên Uru đó đáng giá thế nào không cả !? Cho cô một bộ, còn dư lại có vài miếng vụn, làm tôi đau lòng một hồi đấy.”
“Ngươi yên tâm, lần tới sẽ không liều mạng như vậy đâu.” Ren vỗ vỗ má, làm mấy động tác khởi động khiến khớp xương đánh tanh tách, dùng ánh mắt tự tin nói:
“Lần tới ta ăn chắc cô ta !”
…
/198
|