Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 18

/100


Xét thấy bầu không khí giữa hai bọn họ mới 20 phút trước còn cực kỳ căng thẳng, coi như vừa nãy đã hòa hoãn được một ít, Trình Khác hiện giờ cũng không muốn tỏ ra mình rất để tâm, hiện ra vẻ lấy lòng, trông sẽ ngốc chết đi được.

Nhưng hắn ngồi trên ghế nhìn ít nhất đã được 10 phút, Giang Dư Đoạt vẫn luôn là dáng vẻ kia, nghiêng người, cúi đầu nhìn cánh tay vẫn để dưới nước lạnh chảy ra từ vòi nước.

Cánh tay vẫn run như cũ, nói thật, vết thương kia rất dài, thế nhưng cũng không tính là sâu, đối với người bị thương chuyên nghiệp như Giang Dư Đoạt, cũng không đến mức đau đến run lên.

Vậy có thể là lạnh.

Nhìn trời, nửa đêm có lẽ sẽ có tuyết, mà Giang Dư Đoạt cứ như vậy dội nước lạnh… Kể cả lạnh đến run cầm cập, vậy không thể không xối nước được sao?

Con Miu nhảy từ trên ghế sofa xuống, từ bên chân Trình Khác đi tới nhà bếp, đuôi cọ cọ lên mắt cá chân hắn.

Trình Khác tìm thấy cơ hội mở lời, hỏi vọng vào nhà bếp bên kia: “Miu có phải là đói rồi không?”

Miu rất phối hợp mà cọ cọ khung cửa nhà bếp, meo meo hai tiếng.

Thế nhưng Giang Dư Đoạt vẫn không nhúc nhích, cứ đứng nhìn chằm chằm vào cánh tay đang run lên.

Trình Khác do dự, rồi quyết định đứng lên, trạng thái này của y dù nói thế nào đi nữa cũng có hơi không đúng rồi.

“Giang Dư Đoạt?” Hắn đi tới cửa gọi một tiếng, mà không dám tới gần.

Mặt Giang Dư Đoạt nghiêng nhẹ, góc độ rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ hẳn sẽ không nhìn thấy, nhưng cũng chỉ nghiêng chút xíu, sau lại tiếp tục đơ lại.

Trình Khác thừa nhận hiện giờ bản thân bắt đầu hơi sợ, kết hợp với ấn tượng Giang Dư Đoạt hỉ nộ vô thường từ trước tới nay, hắn cảm giác nếu mình thật sự đến gần, Giang Dư Đoạt sẽ rút ngay con dao phay đang đặt trên thớt bên cạnh đâm cho mình một phát.

“Cậu không sao chứ?” Trình Khác vẫn đi tới một bên bồn rửa, đứng ở phía sau Giang Dư Đoạt.

Trong đầu vang lên câu kia của Đại Bân: “Tam ca bảo bọn em đi xung quanh xem xét, sợ anh chốc nữa đi ra bị người ta theo dõi.”

Giang Dư Đoạt tựa hồ rất khó khăn nhúc nhích một chút, hơi chếch về sau.

Trình Khác không nói nữa, giơ tay vỗ vỗ lên lưng y, thân thể Giang Dư Đoạt run rẩy như thể có dòng điện chạy qua.

“Tôi đóng nước nhé.” Trình Khác nói, chậm rãi đóng vòi nước lại.

Cánh tay Giang Dư Đoạt vẫn đang duỗi phía trên bồn rửa không nhúc nhích, Trình Khác cắn răng, túm tay y kéo trở về.

Tay Giang Dư Đoạt lạnh đến run người, vết thương bị dội nước tới mức hơi trắng bệch, mà cũng chỉ mấy giây sau, bên trong vết thương lại có máu chảy ra, xem ra Giang Dư Đoạt nói mình tiểu cầu thấp cũng không phải là giả, vết thương hiện giờ so với lúc vừa bị thương cũng chẳng khá hơn chút nào.

“Cậu ngủ à?” Trình Khác hỏi.

“…Không.” Giọng Giang Dư Đoạt khàn khàn.

“Vậy sao lại xối nước lâu như thế?” Trình Khác nói, “Tôi còn tưởng cậu…”

“Tôi không dám động.” Giang Dư Đoạt nói, tiếng rất nhỏ, mang theo run rẩy khe khẽ.

“Cái gì?” Trình Khác ngẩn người.

“Bọn họ thấy anh rồi.” Giang Dư Đoạt nói, lông mày nhíu lại, đôi môi cũng trắng bệch.

“Ai?” Trình Khác hỏi, “Là mấy tên đánh nhau lúc nãy sao?”

“Không phải.” Giang Dư Đoạt vẫn nhíu mày.

“Vậy là ai?” Trình Khác nhìn chằm chằm mặt y.

Trên mặt Giang Dư Đoạt không hề có loại hung hăng thường ngày, lông mày nhíu lại, mí mắt rũ xuống, sắc mặt tái nhợt, làm cho y nhìn có chút đáng thương.

Y cũng không trả lời truy hỏi của Trình Khác nữa, chỉ trầm mặc.

Lúc Trình Khác muốn kéo y ra phòng khách, y mới nâng mắt lên nhìn Trình Khác: “Tôi không sao, anh đi ra ngoài đi.”

Trình Khác cùng y nhìn nhau một lúc, ánh mắt Giang Dư Đoạt trống rỗng, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì, nhưng lại cũng không phải hoàn toàn trống rỗng, khó giải thích được làm người ta sợ hãi.

Sợ hãi đến từ Giang Dư Đoạt.

Trình Khác gật đầu, quay người trở về phòng khách, ngồi xuống cạnh bàn.

Hắn không nhìn về phía phòng bếp nữa, hắn cảm thấy Giang Dư Đoạt hẳn cũng không hy vọng có người thấy y trong bộ dạng này.

Trình Khác nhìn muối cùng với túi xiên nướng còn chưa ăn xong để trên bàn, khe khẽ thở dài, cầm bình rượu khó uống kia qua, đổ đầy bát uống.

Ánh mắt Giang Dư Đoạt làm cho hắn có hơi phấp phỏm.

Ánh mắt này, không hề liên quan gì với Giang Dư Đoạt ngày thường,cảm giác y căn bản không phải người có thể có ánh mắt như vậy.

Có điều ánh mắt này, Trình Khác không phải lần đầu tiên thấy được.

“Người xấu tôi từng thấy,” Giang Dư Đoạt nói, “So với đời đời con cháu anh bắn ra còn nhiều hơn.”

Khi đó, ánh mắt của y cũng rất giống hiện tại.

Thôi, không nghĩ những chuyện này nữa.

Trình Khác cũng không phải người hay tò mò, được dạy dỗ tới giờ cũng không cho phép hắn tò mò vấn đề của một người quen biết không sâu, thậm chí nghĩ trong đầu một lúc đã cảm thấy lúng túng ngượng ngùng.

Hắn ôm lấy Miu đang nhảy lên bàn, nắm móng của nó gẩy gẩy mấy hạt muối bị dính vào lông.

“Muốn trộm ăn đúng không?” Hắn nói nhỏ, đưa móng Miu chạm lên mép nó, “Mấy thứ này đều mặn lắm, mày không ăn được, không tin mày thử liếm móng mày xem?”

Miu cũng không liếm móng, chỉ cắn cắn mấy cái lên đầu ngón tay hắn.

“Hôm nay anh qua đêm ở đây đi.” Giang Dư Đoạt từ trong phòng bếp đi ra nói.

Trình Khác quay đầu nhìn y.

Giang Dư Đoạt đã khôi phục lại bộ dạng bình thường, giọng nói khàn khàn cũng đã biến mất, thay đổi đột ngột như vậy làm Trình Khác có hơi giật mình.

…… “Sự ra đời của diễn viên”* đấy à.

*Sự ra đời của diễn viên:  “là một show truyền hình thực tế nói về khả năng diễn xuất và thực lực của diễn viên. Mỗi tập đạo diễn Trương Quốc Lập (chú thường đóng vai hoàng đế mấy phim cổ trang), cũng là MC của chương trình sẽ chọn 2 diễn viên có thực lực ngang nhau trong làng điện ảnh. Đó có thể là các bạn diễn viên thần tượng trẻ mới vào nghề, hoặc các diễn viên gạo cội đã có nhiều năm kinh nghiệm diễn xuất. 2 diễn viên sẽ được giao cho một kịch bản trích đoạn ngắn của phim, và phải thể hiện kịch bản ấy trên bối cảnh sân khấu. Host chương trình là bộ 3 lão sư – giáo viên hướng dẫn có thâm niên trong lĩnh vực diễn xuất, bao gồm diễn viên Tống Đan Đan, Chương Tử Di và Lưu Diệp. Bên cạnh đó là 10 giám khảo chuyên môn vốn là đạo diễn, biên kịch các bộ phim truyền hình, điện ảnh nổi tiếng của Trung Quốc, và 300 khán giả có mặt tại khán đài để tham gia bình chọn cho các thí sinh.” (Nguồn: 

/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status