Luyện công mật thất.
Cường Thân Đan, Nội Tráng đan, Bổ Huyết Đan, Ích Tinh Đan, Ích Nguyên Đan, Ích Thần Đan, Tiểu Hoàn Đan, Sinh Tức Đan,...
Các loại đan dược, có khoảng trên trăm bình đang bày ra trước mặt Chung Nguyên.
Nhìn những thứ này, Chung Nguyên tràn ngập cảm khái. Bởi vì đây là kết quả mà hắn đạt được sau hơn một tháng điên cuồng làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ, nói thật nếu không phải là không có biện pháp khác, thì không ai nguyện ý đi làm cả. Dù sao, loại chuyện này vừa mệt nhọc, vừa nguy hiểm. Chung Nguyên cũng không phải ngoại lệ, nhưng sau một tháng trước tu luyện Đệ Nhị Nguyên Thần Pháp, hắn đã hiểu được, nếu mình không thông qua làm nhiệm vụ để chuẩn bị sẵn, thì thời gian mấy năm tới hắn sẽ tuyệt đối không chống đỡ nổi.
Kết quả điên cuồng làm nhiệm vụ này cũng khiến cho Chung Nguyên hoàn toàn nổi danh tại Hồng Mộc Lĩnh. Tuy rằng đó cũng không phải là danh tiếng tốt đẹp gì, không phải là Chung Nguyên “điên”, thì cũng là Chung Nguyên “ngu ngốc”, nhưng cũng làm cho hắn hoàn toàn có tiếng tại thế giới này, trở thành một người có danh trong số tu sĩ thiếu niên tại các phái Nam Cương.
Không nên xem thường thứ “danh hiệu” này, vô số thiếu niên mang giấc mộng bái nhập tiên môn, tìm kiếm Tiên đạo, cả đời cũng không thể làm được điều này. Nếu nói ra, trong vòng ba năm mà có thể làm được điều này, thì cũng đều là nhân tài kiệt xuất của các môn phái rồi!
Tuy nhiên, hiện giờ Chung Nguyên cũng không có tâm tư quan tâm điều này, không phải là hắn không thể quan tâm, mà là hắn còn có dự tính lớn hơn nữa. Hắn muốn tở thành một con “đại điểu” trong Sở Quốc, ba năm không bay, nhưng một lần bay là lên tận trời cao, ba năm không lên tiếng, nhưng bỗng nhiên lại nổi tiếng!
Cho nên, sau khi xác nhận đã tích lũy đủ đan dược, hắn không cho các sư huynh đệ bái có cơ hội nào “Mộ danh bái phỏng”, lập tức phong bế nhà mình, bắt đầu bế quan.
Nơi đây chính là một ngọn núi đá! Đây là sau khi Chung Nguyên trở thành đệ tử nhập thất của Hồng Trường Báo thì được hưởng. Lúc trước, Chung Nguyên không sử dụng nó là do trên ngọn núi đá này còn chưa bố trí xong. Sau khi hoàn thành, Chung Nguyên tất nhiên sẽ không ở lại tiểu đình viện dành cho đệ tử ký danh kia nữa.
Không thể không nói, đãi ngộ dành cho đệ tử nhập thất của Hồng Mộc Lĩnh là rất không tồi. Trang trí trên ngọn núi đá này quả thực có thể được gọi là một dãy cung điện. Bên trong có tàng kinh lâu, bí pháp các, bảo khố, đan khí phòng, luyện công mật thất và đầy đủ mọi thứ khác, những nơi trọng yếu còn có cấm pháp thủ hộ. Đừng nói là một người ở lại, cho dù mang theo mười mấy tên đồ đệ, thu thêm trên trăm tên tạp dịch, thành lập một môn phái nhỏ, thì cũng hoàn toàn đủ dùng.
Cũng may mắn là như vậy, nếu không chỉ bằng vào chút thủ đoạn nhỏ của hắn thì e rằng cũng không ngăn được rất nhiều đồng môn tới “bái phỏng”.
Vừa tiến vào luyện công mật thất, Chung Nguyên đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Đây là phản ứng theo bản năng hay là đột nhiên ngộ đạo, thì Chung Nguyên mình cũng không biết rõ, nhưng tóm lại, hắn đã làm được điều này.
Rất tự nhiên, Chung Nguyên âm thầm đọc ngôn chú. Ngôn chú này cũng không phải là ngôn chú tầm thường, mà càng bác đại tinh thâm, càng tối nghĩa khó hiểu hơn, càng có hiệu lực cường hãn hơn, đồng thời, cũng có điều kiện càng hà khắc hơn.
Niệm chú lúc ban đầu thì vẫn giống với lúc Chung Nguyên làm khi mới bắt đầu tế luyện nguyên thần thứ hai, hoàn toàn dựa vào linh tính của chú pháp mà phát huy uy lực, đóng góp của Chung Nguyên là cực kỳ bé nhỏ. Tuy nhiên, hắn lại phi thường trầm ổn, không nhanh không chậm, bình tĩnh niệm tụng.
Sau khi niệm xong một lần, hắn lập tức dừng lại. Sau đó, bắt đầu lấy máu, thi triển huyết chú. Cũng như vậy, huyết chú này cũng không phải là huyết chú tầm thường, hiệu lực càng mạnh, số lượng máu cũng nhiều hơn.
Miệng vết thương có máu bắn ra, tuy nhiên máu của Chung Nguyên lại khác với người bình thường, có màu xanh sáng, giống như một đầm nước xanh biếc, bên trong mơ hồ mang theo nhiều điểm sáng bạc.
Máu bắn ra ngoài, lơ lửng giữa hư không, được Chung Nguyên dùng bí pháp biến thành từng phù văn bay múa, cuối cùng, chúng hóa thành một trang chữ viết, như các bông tuyết rơi xuống, khắc lên trên người Tượng Long.
Cứ như vậy, Chung Nguyên lần lượt bắt đầu các vòng tế luyện buồn tẻ này.
Một ngày, hai ngày, ba ngày,...
Rất nhanh, hơn ba tháng đã trôi qua.
Vào một ngày, Chung Nguyên đang tế luyện, đột nhiên, thân thể Tượng Long khẽ chấn động, mở hai mắt ra. Cùng lúc đó, một luồng ý niệm mênh mông cuồn cuộn như biển đánh vào trong thần hồn của Chung Nguyên.
Lập tức Chung Nguyên ngẩn ra. Bởi vì. ý niệm kia thật sự quá mênh mông, Trấn Hồn Bát Âm gần như đồng thời vang lên, thần hồn của Chung Nguyên khôi phục bình tĩnh. Giờ khắc này, trong lòng hắn đang cực kỳ hoảng sợ.
Bởi vì hắn biết rõ, Tượng Long cũng chưa hoàn toàn tỉnh lại từ trong hôn mê. Cho nên luồng ý niệm này cũng không có chút đặc tính tấn công nào, chỉ theo bản năng khuếch tán ra mà thôi.
Giờ khắc này, chân chính mặt đối với Tượng Long, Chung Nguyên mới hiểu rõ, mình vẫn còn đánh giá Tượng Long quá thấp. Lúc này, hắn cũng không dám tin tưởng vào thành quả bước đầu tiên tế luyện của mình nữa, ngay lập tức, hai tay hắn kết ấn, bắt đầu kết nối với phù văn màu xanh trong thần hồn của Tượng Long, tăng mạnh độ khống chế.
Dị động trong thần hồn lập tức làm cho Tượng Long hoàn toàn tỉnh táo lại. Tinh thể màu xanh sâu trong thần hồn kia thì đã rất rõ ràng rồi. Mặc dù nó là một con rồng trẻ tuổi, gần như chưa từng bước chân ra khỏi nhà, nhưng có trí nhớ truyền thừa, nên nó lập tức đã nhận ra công hiệu của thứ này, đó là khống chế!
Long tộc xưa nay thờ phụng tự do, tự nhận mình là đấng siêu thoát, vượt qua tất cả sinh linh trên thế gian, cực kỳ cao quý, làm sao Tượng Long có thể chịu được điều này, nó lập tức cực kỳ nổi giận. Mà cùng lúc này, thần hồn của nó giống như hóa thành một vùng biển rộng vô biên, bốc lên từng cơn sóng ngập trời.
Viên tinh thể màu xanh kia giống như một con thuyền nhỏ chao đảo trong sóng gió ngập trời này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật úp!
Chỉ trong nháy mắt, tinh thể màu xanh vốn đang tỏa sáng, chiếu rọi mọi chỗ trong thần hồn của Tượng Long, lúc này đã không có chút ánh sáng nào nữa, hoàn toàn bị thần hồn lực lượng cuồng bạo của Tượng Long áp chế. Chẳng những vậy, bản thân tinh thể màu xanh cũng đang trở nên ảm đạm rất nhiều.
Giờ khắc này, Chung Nguyên thậm chí có chút hoài nghi, nếu không phải vừa rồi mình đã cho thêm một chút lực vào nó, thì e rằng lúc này tinh thể màu xanh đã trực tiếp vỡ vụn rồi. Sau đó là đến lượt hắn bị con rồng này làm thịt!
Chung Nguyên đẫm mồ hôi toàn thân, quần áo ướt nhẹp!
Roẹt...
Một tiếng vang nhỏ phát ra, y phục trước ngực Chung Nguyên rách ra, ngay sau đó, đầu ngón tay phải của hắn đã mang theo một thanh châm nhỏ, đột nhiên đâm vào trái tim.
Một luồng máu nhỏ như sợi tóc vọt ra, trực tiếp hóa thành một trang chữ viết. Trang chữ viết này phi thường nhỏ, chỉ bằng một góc khi nãy Chung Nguyên thi triển, căn bản không có thể đánh đồng với nhau được. Nhưng nó lại phát ra một loại linh quang đặc biệt, có vẻ cực kỳ không tầm thường.
Trang chữ viết này nhanh chóng thông qua Ngũ Hành Thần Hỏa Lô Đỉnh, chìm vào trong mi tâm của Tượng Long, tiến vào thần hồn, chui vào trong tinh thể màu xanh kia.
Ngay lập tức, tinh thể màu xanh chợt sáng lên, giống như một vầng trăng sáng đang dâng lên khỏi mặt biển.
Cường Thân Đan, Nội Tráng đan, Bổ Huyết Đan, Ích Tinh Đan, Ích Nguyên Đan, Ích Thần Đan, Tiểu Hoàn Đan, Sinh Tức Đan,...
Các loại đan dược, có khoảng trên trăm bình đang bày ra trước mặt Chung Nguyên.
Nhìn những thứ này, Chung Nguyên tràn ngập cảm khái. Bởi vì đây là kết quả mà hắn đạt được sau hơn một tháng điên cuồng làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ, nói thật nếu không phải là không có biện pháp khác, thì không ai nguyện ý đi làm cả. Dù sao, loại chuyện này vừa mệt nhọc, vừa nguy hiểm. Chung Nguyên cũng không phải ngoại lệ, nhưng sau một tháng trước tu luyện Đệ Nhị Nguyên Thần Pháp, hắn đã hiểu được, nếu mình không thông qua làm nhiệm vụ để chuẩn bị sẵn, thì thời gian mấy năm tới hắn sẽ tuyệt đối không chống đỡ nổi.
Kết quả điên cuồng làm nhiệm vụ này cũng khiến cho Chung Nguyên hoàn toàn nổi danh tại Hồng Mộc Lĩnh. Tuy rằng đó cũng không phải là danh tiếng tốt đẹp gì, không phải là Chung Nguyên “điên”, thì cũng là Chung Nguyên “ngu ngốc”, nhưng cũng làm cho hắn hoàn toàn có tiếng tại thế giới này, trở thành một người có danh trong số tu sĩ thiếu niên tại các phái Nam Cương.
Không nên xem thường thứ “danh hiệu” này, vô số thiếu niên mang giấc mộng bái nhập tiên môn, tìm kiếm Tiên đạo, cả đời cũng không thể làm được điều này. Nếu nói ra, trong vòng ba năm mà có thể làm được điều này, thì cũng đều là nhân tài kiệt xuất của các môn phái rồi!
Tuy nhiên, hiện giờ Chung Nguyên cũng không có tâm tư quan tâm điều này, không phải là hắn không thể quan tâm, mà là hắn còn có dự tính lớn hơn nữa. Hắn muốn tở thành một con “đại điểu” trong Sở Quốc, ba năm không bay, nhưng một lần bay là lên tận trời cao, ba năm không lên tiếng, nhưng bỗng nhiên lại nổi tiếng!
Cho nên, sau khi xác nhận đã tích lũy đủ đan dược, hắn không cho các sư huynh đệ bái có cơ hội nào “Mộ danh bái phỏng”, lập tức phong bế nhà mình, bắt đầu bế quan.
Nơi đây chính là một ngọn núi đá! Đây là sau khi Chung Nguyên trở thành đệ tử nhập thất của Hồng Trường Báo thì được hưởng. Lúc trước, Chung Nguyên không sử dụng nó là do trên ngọn núi đá này còn chưa bố trí xong. Sau khi hoàn thành, Chung Nguyên tất nhiên sẽ không ở lại tiểu đình viện dành cho đệ tử ký danh kia nữa.
Không thể không nói, đãi ngộ dành cho đệ tử nhập thất của Hồng Mộc Lĩnh là rất không tồi. Trang trí trên ngọn núi đá này quả thực có thể được gọi là một dãy cung điện. Bên trong có tàng kinh lâu, bí pháp các, bảo khố, đan khí phòng, luyện công mật thất và đầy đủ mọi thứ khác, những nơi trọng yếu còn có cấm pháp thủ hộ. Đừng nói là một người ở lại, cho dù mang theo mười mấy tên đồ đệ, thu thêm trên trăm tên tạp dịch, thành lập một môn phái nhỏ, thì cũng hoàn toàn đủ dùng.
Cũng may mắn là như vậy, nếu không chỉ bằng vào chút thủ đoạn nhỏ của hắn thì e rằng cũng không ngăn được rất nhiều đồng môn tới “bái phỏng”.
Vừa tiến vào luyện công mật thất, Chung Nguyên đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Đây là phản ứng theo bản năng hay là đột nhiên ngộ đạo, thì Chung Nguyên mình cũng không biết rõ, nhưng tóm lại, hắn đã làm được điều này.
Rất tự nhiên, Chung Nguyên âm thầm đọc ngôn chú. Ngôn chú này cũng không phải là ngôn chú tầm thường, mà càng bác đại tinh thâm, càng tối nghĩa khó hiểu hơn, càng có hiệu lực cường hãn hơn, đồng thời, cũng có điều kiện càng hà khắc hơn.
Niệm chú lúc ban đầu thì vẫn giống với lúc Chung Nguyên làm khi mới bắt đầu tế luyện nguyên thần thứ hai, hoàn toàn dựa vào linh tính của chú pháp mà phát huy uy lực, đóng góp của Chung Nguyên là cực kỳ bé nhỏ. Tuy nhiên, hắn lại phi thường trầm ổn, không nhanh không chậm, bình tĩnh niệm tụng.
Sau khi niệm xong một lần, hắn lập tức dừng lại. Sau đó, bắt đầu lấy máu, thi triển huyết chú. Cũng như vậy, huyết chú này cũng không phải là huyết chú tầm thường, hiệu lực càng mạnh, số lượng máu cũng nhiều hơn.
Miệng vết thương có máu bắn ra, tuy nhiên máu của Chung Nguyên lại khác với người bình thường, có màu xanh sáng, giống như một đầm nước xanh biếc, bên trong mơ hồ mang theo nhiều điểm sáng bạc.
Máu bắn ra ngoài, lơ lửng giữa hư không, được Chung Nguyên dùng bí pháp biến thành từng phù văn bay múa, cuối cùng, chúng hóa thành một trang chữ viết, như các bông tuyết rơi xuống, khắc lên trên người Tượng Long.
Cứ như vậy, Chung Nguyên lần lượt bắt đầu các vòng tế luyện buồn tẻ này.
Một ngày, hai ngày, ba ngày,...
Rất nhanh, hơn ba tháng đã trôi qua.
Vào một ngày, Chung Nguyên đang tế luyện, đột nhiên, thân thể Tượng Long khẽ chấn động, mở hai mắt ra. Cùng lúc đó, một luồng ý niệm mênh mông cuồn cuộn như biển đánh vào trong thần hồn của Chung Nguyên.
Lập tức Chung Nguyên ngẩn ra. Bởi vì. ý niệm kia thật sự quá mênh mông, Trấn Hồn Bát Âm gần như đồng thời vang lên, thần hồn của Chung Nguyên khôi phục bình tĩnh. Giờ khắc này, trong lòng hắn đang cực kỳ hoảng sợ.
Bởi vì hắn biết rõ, Tượng Long cũng chưa hoàn toàn tỉnh lại từ trong hôn mê. Cho nên luồng ý niệm này cũng không có chút đặc tính tấn công nào, chỉ theo bản năng khuếch tán ra mà thôi.
Giờ khắc này, chân chính mặt đối với Tượng Long, Chung Nguyên mới hiểu rõ, mình vẫn còn đánh giá Tượng Long quá thấp. Lúc này, hắn cũng không dám tin tưởng vào thành quả bước đầu tiên tế luyện của mình nữa, ngay lập tức, hai tay hắn kết ấn, bắt đầu kết nối với phù văn màu xanh trong thần hồn của Tượng Long, tăng mạnh độ khống chế.
Dị động trong thần hồn lập tức làm cho Tượng Long hoàn toàn tỉnh táo lại. Tinh thể màu xanh sâu trong thần hồn kia thì đã rất rõ ràng rồi. Mặc dù nó là một con rồng trẻ tuổi, gần như chưa từng bước chân ra khỏi nhà, nhưng có trí nhớ truyền thừa, nên nó lập tức đã nhận ra công hiệu của thứ này, đó là khống chế!
Long tộc xưa nay thờ phụng tự do, tự nhận mình là đấng siêu thoát, vượt qua tất cả sinh linh trên thế gian, cực kỳ cao quý, làm sao Tượng Long có thể chịu được điều này, nó lập tức cực kỳ nổi giận. Mà cùng lúc này, thần hồn của nó giống như hóa thành một vùng biển rộng vô biên, bốc lên từng cơn sóng ngập trời.
Viên tinh thể màu xanh kia giống như một con thuyền nhỏ chao đảo trong sóng gió ngập trời này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật úp!
Chỉ trong nháy mắt, tinh thể màu xanh vốn đang tỏa sáng, chiếu rọi mọi chỗ trong thần hồn của Tượng Long, lúc này đã không có chút ánh sáng nào nữa, hoàn toàn bị thần hồn lực lượng cuồng bạo của Tượng Long áp chế. Chẳng những vậy, bản thân tinh thể màu xanh cũng đang trở nên ảm đạm rất nhiều.
Giờ khắc này, Chung Nguyên thậm chí có chút hoài nghi, nếu không phải vừa rồi mình đã cho thêm một chút lực vào nó, thì e rằng lúc này tinh thể màu xanh đã trực tiếp vỡ vụn rồi. Sau đó là đến lượt hắn bị con rồng này làm thịt!
Chung Nguyên đẫm mồ hôi toàn thân, quần áo ướt nhẹp!
Roẹt...
Một tiếng vang nhỏ phát ra, y phục trước ngực Chung Nguyên rách ra, ngay sau đó, đầu ngón tay phải của hắn đã mang theo một thanh châm nhỏ, đột nhiên đâm vào trái tim.
Một luồng máu nhỏ như sợi tóc vọt ra, trực tiếp hóa thành một trang chữ viết. Trang chữ viết này phi thường nhỏ, chỉ bằng một góc khi nãy Chung Nguyên thi triển, căn bản không có thể đánh đồng với nhau được. Nhưng nó lại phát ra một loại linh quang đặc biệt, có vẻ cực kỳ không tầm thường.
Trang chữ viết này nhanh chóng thông qua Ngũ Hành Thần Hỏa Lô Đỉnh, chìm vào trong mi tâm của Tượng Long, tiến vào thần hồn, chui vào trong tinh thể màu xanh kia.
Ngay lập tức, tinh thể màu xanh chợt sáng lên, giống như một vầng trăng sáng đang dâng lên khỏi mặt biển.
/61
|