Tượng Long dùng thủ đoạn lôi đình đánh chết những độc vật này, toàn bộ đều chết trong lúc hôn mê bất tỉnh. Túy Long Thảo nằm ngay trong tay mình, loại mê hoặc này, nó cho rằng không thể chống đỡ nổi, một khi đã như vậy, nó liền dứt khoát giải quyết luôn hậu hoạn.
Tuy nhiên, Tượng Long cũng không có cái mũi thần kỳ như Tân Thần Tử, rốt cuộc là kẻ nào bỏ Túy Long Thảo vào miệng núi lửa, thì nó cũng không biết được. Cho nên nó mới làm một cú dứt khoát luôn.
Trên thực tế, nếu không phải nó biết rõ ngoại tộc thiên kiếp là rất nặng, không dễ thành đạo, không muốn hao tổn công đức mất bao lâu mới vất vả tích lũy được này, thì nó đã tiêu diệt tất cả sinh vật tại Lạn Đào Sơn và vùng xung quanh rồi. Dù sao làm như vậy thì mới là phương án ổn thỏa nhất.
Hiện tại, nếu muốn thì Tượng Long cũng chỉ cần tốn thêm một chút công phu mà thôi.
Ầm ầm...
Mấy chục ngọn lửa lớn bằng cái đấu đồng loạt đánh vào trong khu rừng, chỉ trong phút chốc, tất cả mọi thứ trong phạm vi mấy trăm trượng đều bị san phẳng. Sau khi mặt đất ngưng kết lại, có thể mơ hồ nhìn thấy dấu vết của một con hung thú loại trâu.
Hiển nhiên, Tượng Long cực kỳ tự tin với thủ đoạn của mình, cho nên sau khi ra tay thì nó cũng không thèm nhìn lại nữa, trực tiếp bay về phía trước. Một đường phi hành, một đường giết chóc, không tới một khắc thời gian, trong vòng trăm dặm, tất cả yêu thú đang hôn mê bất tỉnh, có thể uy hiếp được nó, thì đều bị chém chết, không có một con nào là ngoại lệ cả.
Tuy nhiên, Tượng Long vẫn không thấy thỏa mãn, nó tiếp tục mở rộng vùng an toàn cho mình ra ngoài.
Nó có tu vi Địa Tiên tuyệt đỉnh, bản thể lại có thiên phú cực kỳ cường đại, thần niệm quét ngang ra, trong phạm vi trăm dặm, tất cả đều hiện rõ trong đầu. Đây là nó chỉ dùng lực lượng mà thôi, nếu mà nó hiểu được một vài pháp thuật đặc biệt dùng để tra xét, thì ngay cả ngàn dặm, vạn dặm cũng đều không thành vấn đề.
Thanh âm như tiếng sấm liên tục vang lên, vô số khu rừng đều gặp tai họa. Xui xẻo hơn là những yêu thú và tu sĩ kia, đến chết cũng không hiểu vì sao lại chết? Bọn họ đều đóng cửa ngồi trong nhà, nhưng tai họa từ trên trời rơi xuống, kết quả chính là biến thành hồn ma một cách bất đắc dĩ.
Tượng Long quét sạch tất cả uy hiếp tiềm ẩn, hơn một canh giờ sau, phạm vi ngàn dặm quanh đây đã trở thành một vùng không có chút uy hiếp nào nữa. Đến lúc này, Tượng Long mới trở về Lạn Đào Sơn.
Động tĩnh mà Tượng Long gây ra thật sự là quá lớn, cũng hiến cho rất nhiều tu sĩ gần đó chú ý tới. Những tu sĩ này tuy rằng chỉ là tán tu, nhưng cũng có các cao nhân cảnh giới Tán Tiên.
Tán Tiên đã thuộc về cao thủ trong số các tu sĩ rồi. Đến trình độ này, những chuyện có thể làm cho bọn họ phải ra tay là rất ít. Mà đồ long thì hoàn toàn là một chuyện tràn đầy hấp dẫn với bọn họ. Dù sao, một con rồng có thể mang tới chỗ tốt thật sự quá lớn.
Đương nhiên, bọn họ cũng không phải kẻ ngu, từ động tĩnh đó thì cũng hiểu được, nếu đơn đả độc đấu thì bất cứ người nào cũng không thể là đối thủ của con rồng kia được. Cho dù bọn họ tự nhận có trí tuệ cao tuyệt, cho dù bọn họ tự nhận trong tay có pháp bảo huyền diệu thì cũng vậy mà thôi...
Cho nên, không hẹn mà gặp, những người này bắt đầu liên hợp lại.
Không tới nửa canh giờ, một liên minh đồ long vô cùng to lớn đã được ra đời.
Trong liên minh này, chỉ riêng Tán Tiên mà đã có 13 người, các tu sĩ thấp hơn thì có hơn trăm người. Những người này trên cơ bản đều là hậu bối, đệ tử của bọn hắn. Tuy rằng thực lực của những người này nhỏ yếu, không đủ cho Tượng Long nhét kẽ răng, nhưng một khi tập hợp thành trận thế, uy lực sẽ rất cường hãn, cũng không thể coi thường được.
Liên minh đồ long hùng hùng hổ hổ đi tới Lạn Đào Sơn, các loại bảo khí phát ra ánh sáng chiếu khắp bầu trời.
Tượng Long trở về Lạn Đào Sơn, vốn còn muốn nhẫn nại thêm vài ngày nữa, xem có còn kẻ nào mang “lòng dạ bất lương” tới đánh lén hay không. Nhưng nó vừa mới lên núi, còn chưa kịp chui vào trong ngọn núi lửa, thì đã cảm ứng được một luồng khí thế cực kỳ mạnh mẽ đang đến từ phương xa.
Hai tròng mắt màu vàng của nó lập tức nhìn lại. Thấy bảo khí sáng lạn kia, làm sao mà Tượng Long còn chưa nhận ra đó là tu sĩ nhân loại đang tới đây?
Tuy rằng Tượng Long có chút kiêu ngạo, nhưng đối với tu sĩ nhân loại thì trong lòng nó vẫn hết sức kiêng kỵ. Bởi vì thực lực của loài người cũng không chỉ quyết định bởi bản thân, mà còn có cả pháp bảo trên người bọn họ nữa!
Hơi ngẫm nghĩ một chút, Tượng Long lập tức có quyết định, đột nhiên lao vào trong núi lửa.
Sau một lát, đám người của liên minh đồ long đã giết tới Lạn Đào Sơn. Nhưng lại không phát hiện ra chút tung tích của con rồng đó đâu cả.
- Hạt gạo mà cũng dám so với ánh trăng!
Bỗng nhiên có một người cười lạnh.
Người này khoảng 40 tuôi, khuôn mặt âm nhu, trên mép có ba chòm râu dài, trên người mặc bộ đạo bào, trên áo có chi chít các phù văn màu đen. Sau lưng hắn đeo một thanh cổ kiếm dài 4 xích, đứng ngay phía trước đám mây. Rất hiển nhiên, hắn chính là thủ lĩnh của liên minh đồ long lần này.
Hắn khẽ phất tay một cái, ngay lập tức đã có bảy tám tu sĩ lấy từ trong túi pháp bảo ra ra một loại pháp khí hình chiếc gương, ai nấy đều bấm tay niệm chú, bắt đầu thi pháp.
Trong chốc lát, hình ảnh mọi nơi trên Lạn Đào Sơn đều hiện ra trên các tấm gương này, chỉ có điều, có hình thì rõ ràng, có cái thì mơ hồ, có cái phạm vi rộng lớn, có cái thì hơi nhỏ.
Rất nhanh đã có ba tấm gương hiện ra hình ảnh của Tượng Long.
Thân rồng dài trăm trượng, chìm vào trong đầm nham tương màu đen đỏ đang tỏa ra sóng nhiệt cuồn cuộn, không ngừng sôi trào.
Bọn họ còn chưa kịp thấy vui mừng, thì bỗng phát hiện ra cái đầu khổng lồ kia đã xoay lại, đối diện với bọn họ, trong cặp mắt màu vàng lộ sát ý cực kỳ lạnh lẽo.
- Quấy rầy bổn vương thanh tu, tội đáng chết vạn lần!
Lúc này, thanh âm thâm trầm, tràn ngập uy nghiêm vang lên bên tai mỗi người.
Ầm, ầm, ầm...
Trong khoảnh khắc này, tất cả pháp khí đang nhìn trộm Tượng Long thì đều vỡ ra, hóa thành vô số mảnh vỡ.
- Nghiệt long dám làm cao như vậy sao?
Tên thủ lĩnh kia tiện tay vung ra một trảo, tất cả mảnh vỡ đều rơi vào trong tay của hắn, không làm bị thương người nào. Tuy nhiên, mặt mũi bị hao tổn, hắn cũng rất tức giận, quát lạnh một tiếng, phân phó mọi người chuẩn bị ra tay.
Liên minh đồ long đã sớm kết thành trận thế, vừa nhận được lệnh đã ngay lập tức thi triển ra, mọi người dồn pháp lực vào thân thể của tên thủ lĩnh này.
Keng...
Một tiếng kiếm minh vang lên, thanh cổ kiếm sau lưng hắn đã ra khỏi vỏ, hóa thành một dải sáng màu xanh dài hơn trăm trượng, vắt ngang không trung. Hắn đang muốn bấm tay niệm chú ngự kiếm, thi triển một tuyệt chiêu kiếm pháp của môn phái, cho con rồng kia ăn chút đau khổ, bỗng nhiên, bên tai hắn lại vang lên một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa.
Sau đó, toàn bộ Lạn Đào Sơn đều kịch liệt lung lay. Tiếng “phốc, phốc, phốc...” không ngừng vang lên, đám hoa đào và mặt đất lầy lội cũng nứt toác ra, vô số làn khói năm màu nồng đậm phóng lên trên cao, hội tụ thành một cây cột sáng năm màu khổng lồ, lớn tận mấy trăm mẫu.
Lập tức, đám người liên minh đồ long đều bị bao phủ vào bên trong.
Sau một lát, ngọn núi ngừng chấn động, cột sáng năm màu cũng một lần nữa hóa thành làn khói hạ xuống mặt đất. Trên bầu trời, vị trí mà đám người liên minh đồ long đang đứng đã hóa thành một mảnh hư không, dường như nơi đó chưa từng có thứ gì tồn tại vậy.
Tuy nhiên, Tượng Long cũng không có cái mũi thần kỳ như Tân Thần Tử, rốt cuộc là kẻ nào bỏ Túy Long Thảo vào miệng núi lửa, thì nó cũng không biết được. Cho nên nó mới làm một cú dứt khoát luôn.
Trên thực tế, nếu không phải nó biết rõ ngoại tộc thiên kiếp là rất nặng, không dễ thành đạo, không muốn hao tổn công đức mất bao lâu mới vất vả tích lũy được này, thì nó đã tiêu diệt tất cả sinh vật tại Lạn Đào Sơn và vùng xung quanh rồi. Dù sao làm như vậy thì mới là phương án ổn thỏa nhất.
Hiện tại, nếu muốn thì Tượng Long cũng chỉ cần tốn thêm một chút công phu mà thôi.
Ầm ầm...
Mấy chục ngọn lửa lớn bằng cái đấu đồng loạt đánh vào trong khu rừng, chỉ trong phút chốc, tất cả mọi thứ trong phạm vi mấy trăm trượng đều bị san phẳng. Sau khi mặt đất ngưng kết lại, có thể mơ hồ nhìn thấy dấu vết của một con hung thú loại trâu.
Hiển nhiên, Tượng Long cực kỳ tự tin với thủ đoạn của mình, cho nên sau khi ra tay thì nó cũng không thèm nhìn lại nữa, trực tiếp bay về phía trước. Một đường phi hành, một đường giết chóc, không tới một khắc thời gian, trong vòng trăm dặm, tất cả yêu thú đang hôn mê bất tỉnh, có thể uy hiếp được nó, thì đều bị chém chết, không có một con nào là ngoại lệ cả.
Tuy nhiên, Tượng Long vẫn không thấy thỏa mãn, nó tiếp tục mở rộng vùng an toàn cho mình ra ngoài.
Nó có tu vi Địa Tiên tuyệt đỉnh, bản thể lại có thiên phú cực kỳ cường đại, thần niệm quét ngang ra, trong phạm vi trăm dặm, tất cả đều hiện rõ trong đầu. Đây là nó chỉ dùng lực lượng mà thôi, nếu mà nó hiểu được một vài pháp thuật đặc biệt dùng để tra xét, thì ngay cả ngàn dặm, vạn dặm cũng đều không thành vấn đề.
Thanh âm như tiếng sấm liên tục vang lên, vô số khu rừng đều gặp tai họa. Xui xẻo hơn là những yêu thú và tu sĩ kia, đến chết cũng không hiểu vì sao lại chết? Bọn họ đều đóng cửa ngồi trong nhà, nhưng tai họa từ trên trời rơi xuống, kết quả chính là biến thành hồn ma một cách bất đắc dĩ.
Tượng Long quét sạch tất cả uy hiếp tiềm ẩn, hơn một canh giờ sau, phạm vi ngàn dặm quanh đây đã trở thành một vùng không có chút uy hiếp nào nữa. Đến lúc này, Tượng Long mới trở về Lạn Đào Sơn.
Động tĩnh mà Tượng Long gây ra thật sự là quá lớn, cũng hiến cho rất nhiều tu sĩ gần đó chú ý tới. Những tu sĩ này tuy rằng chỉ là tán tu, nhưng cũng có các cao nhân cảnh giới Tán Tiên.
Tán Tiên đã thuộc về cao thủ trong số các tu sĩ rồi. Đến trình độ này, những chuyện có thể làm cho bọn họ phải ra tay là rất ít. Mà đồ long thì hoàn toàn là một chuyện tràn đầy hấp dẫn với bọn họ. Dù sao, một con rồng có thể mang tới chỗ tốt thật sự quá lớn.
Đương nhiên, bọn họ cũng không phải kẻ ngu, từ động tĩnh đó thì cũng hiểu được, nếu đơn đả độc đấu thì bất cứ người nào cũng không thể là đối thủ của con rồng kia được. Cho dù bọn họ tự nhận có trí tuệ cao tuyệt, cho dù bọn họ tự nhận trong tay có pháp bảo huyền diệu thì cũng vậy mà thôi...
Cho nên, không hẹn mà gặp, những người này bắt đầu liên hợp lại.
Không tới nửa canh giờ, một liên minh đồ long vô cùng to lớn đã được ra đời.
Trong liên minh này, chỉ riêng Tán Tiên mà đã có 13 người, các tu sĩ thấp hơn thì có hơn trăm người. Những người này trên cơ bản đều là hậu bối, đệ tử của bọn hắn. Tuy rằng thực lực của những người này nhỏ yếu, không đủ cho Tượng Long nhét kẽ răng, nhưng một khi tập hợp thành trận thế, uy lực sẽ rất cường hãn, cũng không thể coi thường được.
Liên minh đồ long hùng hùng hổ hổ đi tới Lạn Đào Sơn, các loại bảo khí phát ra ánh sáng chiếu khắp bầu trời.
Tượng Long trở về Lạn Đào Sơn, vốn còn muốn nhẫn nại thêm vài ngày nữa, xem có còn kẻ nào mang “lòng dạ bất lương” tới đánh lén hay không. Nhưng nó vừa mới lên núi, còn chưa kịp chui vào trong ngọn núi lửa, thì đã cảm ứng được một luồng khí thế cực kỳ mạnh mẽ đang đến từ phương xa.
Hai tròng mắt màu vàng của nó lập tức nhìn lại. Thấy bảo khí sáng lạn kia, làm sao mà Tượng Long còn chưa nhận ra đó là tu sĩ nhân loại đang tới đây?
Tuy rằng Tượng Long có chút kiêu ngạo, nhưng đối với tu sĩ nhân loại thì trong lòng nó vẫn hết sức kiêng kỵ. Bởi vì thực lực của loài người cũng không chỉ quyết định bởi bản thân, mà còn có cả pháp bảo trên người bọn họ nữa!
Hơi ngẫm nghĩ một chút, Tượng Long lập tức có quyết định, đột nhiên lao vào trong núi lửa.
Sau một lát, đám người của liên minh đồ long đã giết tới Lạn Đào Sơn. Nhưng lại không phát hiện ra chút tung tích của con rồng đó đâu cả.
- Hạt gạo mà cũng dám so với ánh trăng!
Bỗng nhiên có một người cười lạnh.
Người này khoảng 40 tuôi, khuôn mặt âm nhu, trên mép có ba chòm râu dài, trên người mặc bộ đạo bào, trên áo có chi chít các phù văn màu đen. Sau lưng hắn đeo một thanh cổ kiếm dài 4 xích, đứng ngay phía trước đám mây. Rất hiển nhiên, hắn chính là thủ lĩnh của liên minh đồ long lần này.
Hắn khẽ phất tay một cái, ngay lập tức đã có bảy tám tu sĩ lấy từ trong túi pháp bảo ra ra một loại pháp khí hình chiếc gương, ai nấy đều bấm tay niệm chú, bắt đầu thi pháp.
Trong chốc lát, hình ảnh mọi nơi trên Lạn Đào Sơn đều hiện ra trên các tấm gương này, chỉ có điều, có hình thì rõ ràng, có cái thì mơ hồ, có cái phạm vi rộng lớn, có cái thì hơi nhỏ.
Rất nhanh đã có ba tấm gương hiện ra hình ảnh của Tượng Long.
Thân rồng dài trăm trượng, chìm vào trong đầm nham tương màu đen đỏ đang tỏa ra sóng nhiệt cuồn cuộn, không ngừng sôi trào.
Bọn họ còn chưa kịp thấy vui mừng, thì bỗng phát hiện ra cái đầu khổng lồ kia đã xoay lại, đối diện với bọn họ, trong cặp mắt màu vàng lộ sát ý cực kỳ lạnh lẽo.
- Quấy rầy bổn vương thanh tu, tội đáng chết vạn lần!
Lúc này, thanh âm thâm trầm, tràn ngập uy nghiêm vang lên bên tai mỗi người.
Ầm, ầm, ầm...
Trong khoảnh khắc này, tất cả pháp khí đang nhìn trộm Tượng Long thì đều vỡ ra, hóa thành vô số mảnh vỡ.
- Nghiệt long dám làm cao như vậy sao?
Tên thủ lĩnh kia tiện tay vung ra một trảo, tất cả mảnh vỡ đều rơi vào trong tay của hắn, không làm bị thương người nào. Tuy nhiên, mặt mũi bị hao tổn, hắn cũng rất tức giận, quát lạnh một tiếng, phân phó mọi người chuẩn bị ra tay.
Liên minh đồ long đã sớm kết thành trận thế, vừa nhận được lệnh đã ngay lập tức thi triển ra, mọi người dồn pháp lực vào thân thể của tên thủ lĩnh này.
Keng...
Một tiếng kiếm minh vang lên, thanh cổ kiếm sau lưng hắn đã ra khỏi vỏ, hóa thành một dải sáng màu xanh dài hơn trăm trượng, vắt ngang không trung. Hắn đang muốn bấm tay niệm chú ngự kiếm, thi triển một tuyệt chiêu kiếm pháp của môn phái, cho con rồng kia ăn chút đau khổ, bỗng nhiên, bên tai hắn lại vang lên một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa.
Sau đó, toàn bộ Lạn Đào Sơn đều kịch liệt lung lay. Tiếng “phốc, phốc, phốc...” không ngừng vang lên, đám hoa đào và mặt đất lầy lội cũng nứt toác ra, vô số làn khói năm màu nồng đậm phóng lên trên cao, hội tụ thành một cây cột sáng năm màu khổng lồ, lớn tận mấy trăm mẫu.
Lập tức, đám người liên minh đồ long đều bị bao phủ vào bên trong.
Sau một lát, ngọn núi ngừng chấn động, cột sáng năm màu cũng một lần nữa hóa thành làn khói hạ xuống mặt đất. Trên bầu trời, vị trí mà đám người liên minh đồ long đang đứng đã hóa thành một mảnh hư không, dường như nơi đó chưa từng có thứ gì tồn tại vậy.
/61
|