Uốn lượn trên sơn đạo, hai thân ảnh từ xa đến gần, dần dần đi tới.
Hai người này, tay áo vũ động, mỗi lần bước đi là hơn mươi trượng. Trong chớp mắt đã biến mất ở trong rừng núi vô biên, tay áo phất phơ, giống như cưỡi gió mà đi vậy, giống như con đường gập ghềnh này cũng trở nên bằng phẳng.
...
- Cửu cửu, Thiên Lý Thần Hành Phù này quả nhiên là không giống bình thường, đi hơn nữa ngày, ta không thấy mệt một chút nào!
Chung Nguyên mở miệng nói, khuôn mặt đầy hưng phấn.
- Đây là tự nhiên!
La Phong nhẹ nhàng cười, trả lời:
- Tiên gia diệu pháp, không thể tầm thường! Hơn nữa, Thiên Lý Thần Hành Phù này chỗ tốt thật của nó ngươi còn chưa biết rõ đâu?
- Ồ? Còn có chỗ tốt gì? Cửu cửu sao không nói sớm ra, để cho ta thể nghiệm một phen!
Chung Nguyên lập tức hỏi.
- Ngươi chính là đang hưởng thụ chỗ tốt như vậy đó, chỉ có điều, ngươi không biết mà thôi!
La Phong cười, ra vẻ thần bí nói.
Nghe vậy, Chung Nguyên lại tò mò, lập tức vội vàng nói:
- Cửu cửu tốt, ngươi cũng đừng úp úp mở mở, mau nói cho ta biết đi! Bằng không, chẳng đường kể tiếp, chỉ sợ ta sẽ nghĩ nhức đầu à!
La Phong không có con, cho nên đối với Chung Nguyên – đứa cháu trai này có thể nói là vô cùng yêu thương, tự nhiên sẽ không úp úp mở mở, tuy nhiên, hắn vẫn không nói thẳng ra, mà lại hỏi ngược lại:
- Nguyên nhi, ngươi cũng là người thiên tư thông minh, sao lúc này hồ đồ vậy. Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy dọc đường này, có chút không bình thường sao?
- Có gì kỳ quái chứ?
Chung Nguyên kiệt lực suy tư một chút, nhưng vẫn khó hiểu.
La Phong lại hỏi:
- Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy, chúng ta đi trên đoạn đường này quá trôi chảy sao?
- Trôi chảy thì không bình thường sao?
Chung Nguyên thốt ra. Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hiểu được, nơi này cũng không phải là thành trấn, mà là núi lớn hoang vu, có nhiều mãnh thú thường lui tới, thường có xà trùng ẩn núp. Mà bọn họ dọc theo con đường này, quả thật không có một con nào tới quấy nhiễu. Hắn cũng không tin, những mãnh thú, xà trùng trong núi rừng này đều ngồi không, không cảm thấy hứng thú đối với bọn họ.
Thấy Chung Nguyên sắc mặt biến hóa, La Phong cười nói:
- Rốt cục hiểu được rồi sao?
Chung Nguyên gật gật đầu, nói:
- Trước đây, Thiên Lý Thần Hành Phù này còn có công hiệu khiến xà, thú tránh đi!
- Không sai!
La Phong lập tức trả lời:
- Súc Địa Tiên pháp căn bản, chính là dẹp yên hết thảy chướng ngại, Ngũ nhạc tứ hải mặc ta tiêu dao. Thiên Lý Thần Hành Phù này mặc dù chỉ là Súc Địa Phù bậc thấp nhất, nhưng cũng mang loại đặc tính này. Xà, thú hai bên đường núi này cũng không quá lợi hại, cảm nhận được loại khí tức này, tự nhiên là không dám ló đầu ra.
Vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu, mặt trời đã ngả về phía tây, sắc trời ảm đạm, lúc này, pháp lực Thiên Lý Thần Hành Phù trên người hai người, cũng đã không còn một mảnh.
Vốn Chung Nguyên còn tưởng rằng, khoảnh khắc như vậy không ngừng tiêu hao, thể lực cũng chậm rãi sói mòn, nhưng mà sau khi pháp lực tiêu hết, nhưng mà lại vẫn không có chút mệt mỏi gì, giờ mới hiểu được, diệu thuật tiên gia đúng là không phải thường dân như hắn có thể phỏng đoán được. Tuy nhiên, trải qua loại sự tình này, quyết tâm tu tiên của hắn càng thêm bức thiết.
Đối với người sinh hoạt trong núi mà nói, mọi người đều hiểu biết nguy hiểm ở đây. Mất đi Thiên Lý Thần Hành Phù tán hết hơi thở, rất khó đảm bảo sẽ không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, nhất là ban đêm. Cho nên, hai người La Phong và Chung Nguyên ăn nhanh, sau đó lại dùng Thiên Lý Thần Hành Phù tiếp tục chạy đi.
Một ngày một đêm, hai người vượt qua hai ngàn dặm núi sông. Chung Nguyên cảm nhận được rõ ràng, tiên và phàm là hai tầng cách biệt.
La Phong nói Hồng Mộc Lĩnh cách Chung Nguyên gia không tới ba ngàn dặm, không tới quá giờ Ngọ hôm sau, hai người cũng đã tới chân núi.
- Nguyên nhi!
La Phong cũng không lập tức lên núi, mà lại ngừng lại, trịnh trọng quay sang Chung Nguyên nói:
- Chỗ tiên gia, không như chỗ chúng ta, cho dù là kẻ hầu người hạ hay thị nữ thì cũng học một ít pháp thuật, vô cùng lợi hại. Cho nên, ngươi sau khi nhập môn, nhất định phải thận trọng từ lời nói tới việc làm, không thể gây chuyện thị phi, nếu không, cửu cửu chỉ có chút bổn sự ấy không thể che chở được ngươi đâu.
Đạo lý trong đó, Chung Nguyên tự nhiên hiểu được. Cho nên, cũng vô cùng nghiêm nghị, trịnh trọng gật gật đầu, nói:
- Cửu cửu yên tâm, ta sẽ cẩn thận!
- Vậy là tốt rồi, chúng ta lên núi thôi!
Nói xong, La Phong kéo tay Chung Nguyên bước lên núi.
Lúc này, pháp lực Thiên Lý Thần Hành Phù trong cơ thể hai người vẫn còn sót lại gần nửa, nhưng, La Phong giống như quên vậy, mang theo Chung Nguyên giống như người thường, từng bước một đi lên.
Đi khoảng 1 dặm, Chung Nguyên liền nghe trên đầu có tiếng hô truyền tới, đưa mắt nhìn lại, bên trên là một rặng mây màu đỏ to khoảng ba trượng, sáng lạn vô cùng, mơ hồ trong đó có thể thấy được một người đứng bên trên.
La Phong cũng ngẩng đầu nhìn, đợi sau khi rặng mây đỏ đi xa, mới nhỏ giọng mở miệng nói:
- Người vừa rồi, chính là thất tiên sư Lam Thiên Cẩu, được lão tổ sủng ái không thua gì Hồng tiên sư. Là kẻ tâm ngoan thủ lạt, trừng mắt tất báo, ngươi sau này gặp được, ngàn vạn lần phải cẩn thận, không nên chạm vào hắn.
Chung Nguyên biết, đây chính là đạo lý sinh tồn, tự nhiên không dám khinh thường, liên tục gật đầu.
Sau Lam Thiên Cẩu, hai người lại liên tiếp gặp phải mười mấy người xuống núi, có ngồi mây đỏ, có cưỡi thần phong, có ngồi dị thú, cũng có cuốc bộ. Trong những người này, trừ những người bay trên trời đi ngang qua ra, thì những người khác cũng cùng La Phong trò chuyện đôi lời, mặc dù, có người vẻ mặt kiêu căng, thái độ cũng không tốt lắm. Nhưng là, một hồi đi qua này, vô hình trung cũng cho thấy địa vị của La Phong lúc này.
Thấy tận mắt, Chung Nguyên đối với cửu cửu mình, càng thêm khâm phục. Dù sao, có thể phàm nhân có thể kết thân với các tiên gia thì cũng không phải ai cũng làm được.
Đưa vòng vòng cũng tới một sơn cốc. Sơn cốc này cũng không tính lớn, lại có chút thanh nhã, cây rừng hoa cỏ chằng chịt, còn có một thác nước nhỏ từ trên trời cao trút xuống, tạo thành một cái đầm nước nhỏ. Nơi này phòng trúc nhiều vô số, có khoảng trên dưới một trăm căn, sau khi La Phong giới thiệu, Chung Nguyên biết được, nơi này chính là chỗ phàm nhân giống như La Phong ở lại để phục vụ tiên sư.
Địa vị của La Phong ở chỗ này hiển nhiên khá cao, vừa xuất hiện, đã có mấy chục người xúm lại hàn huyên, sau khi ứng phó những người này, La Phong mang theo Chung Nguyên đi tới một căn phòng trúc. Hiển nhiên, đây là chỗ ở của La Phong.
- Nguyên nhi, hôm nay sắc trời đã tối, đường lên núi lại có sương mù, vội vàng lên núi bái sư, không khỏi có chút không đủ tôn trọng.
La Phong nói:
- Ngươi nghỉ tạm ở đây một đêm, tắm rửa nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai cùng ta lên núi.
- Vâng!
Chung Nguyên gật gật đầu, tiếp theo lại hỏi:
- Cửu cửu, vậy còn ngươi? Ngươi đêm nay không có chỗ nghỉ ngơi sao?
- Nghỉ ngơi, cửu cửa lên núi trước chuẩn bị cho ngươi một chút, miễn cho ngươi phải qua cửa khảo nghiệm. Nơi này khảo nghiệm có rất nhiều ngươi căn bản không thể lọt qua.
La Phong trả lời.
Nghe vậy, Chung Nguyên phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, quay sang La Phong “đông, đông, đông” dập đầu ba cái:
- Ân tình của cửu cửu, cháu bây giờ không thể báo đáp, chỉ có thể như thế. Ngày sau tu luyện thành công, nhất định sẽ toàn lực phụng dưỡng cửu cửu, để cửu cửu được hưởng trường sinh.
La Phong nghe vậy, hơi chút sửng sốt, tiếp theo cười nói:
- Tốt lắm, cửu cửu sẽ chờ hưởng phúc của ngươi!
- - - - - oOo- - - - -
Hai người này, tay áo vũ động, mỗi lần bước đi là hơn mươi trượng. Trong chớp mắt đã biến mất ở trong rừng núi vô biên, tay áo phất phơ, giống như cưỡi gió mà đi vậy, giống như con đường gập ghềnh này cũng trở nên bằng phẳng.
...
- Cửu cửu, Thiên Lý Thần Hành Phù này quả nhiên là không giống bình thường, đi hơn nữa ngày, ta không thấy mệt một chút nào!
Chung Nguyên mở miệng nói, khuôn mặt đầy hưng phấn.
- Đây là tự nhiên!
La Phong nhẹ nhàng cười, trả lời:
- Tiên gia diệu pháp, không thể tầm thường! Hơn nữa, Thiên Lý Thần Hành Phù này chỗ tốt thật của nó ngươi còn chưa biết rõ đâu?
- Ồ? Còn có chỗ tốt gì? Cửu cửu sao không nói sớm ra, để cho ta thể nghiệm một phen!
Chung Nguyên lập tức hỏi.
- Ngươi chính là đang hưởng thụ chỗ tốt như vậy đó, chỉ có điều, ngươi không biết mà thôi!
La Phong cười, ra vẻ thần bí nói.
Nghe vậy, Chung Nguyên lại tò mò, lập tức vội vàng nói:
- Cửu cửu tốt, ngươi cũng đừng úp úp mở mở, mau nói cho ta biết đi! Bằng không, chẳng đường kể tiếp, chỉ sợ ta sẽ nghĩ nhức đầu à!
La Phong không có con, cho nên đối với Chung Nguyên – đứa cháu trai này có thể nói là vô cùng yêu thương, tự nhiên sẽ không úp úp mở mở, tuy nhiên, hắn vẫn không nói thẳng ra, mà lại hỏi ngược lại:
- Nguyên nhi, ngươi cũng là người thiên tư thông minh, sao lúc này hồ đồ vậy. Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy dọc đường này, có chút không bình thường sao?
- Có gì kỳ quái chứ?
Chung Nguyên kiệt lực suy tư một chút, nhưng vẫn khó hiểu.
La Phong lại hỏi:
- Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy, chúng ta đi trên đoạn đường này quá trôi chảy sao?
- Trôi chảy thì không bình thường sao?
Chung Nguyên thốt ra. Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hiểu được, nơi này cũng không phải là thành trấn, mà là núi lớn hoang vu, có nhiều mãnh thú thường lui tới, thường có xà trùng ẩn núp. Mà bọn họ dọc theo con đường này, quả thật không có một con nào tới quấy nhiễu. Hắn cũng không tin, những mãnh thú, xà trùng trong núi rừng này đều ngồi không, không cảm thấy hứng thú đối với bọn họ.
Thấy Chung Nguyên sắc mặt biến hóa, La Phong cười nói:
- Rốt cục hiểu được rồi sao?
Chung Nguyên gật gật đầu, nói:
- Trước đây, Thiên Lý Thần Hành Phù này còn có công hiệu khiến xà, thú tránh đi!
- Không sai!
La Phong lập tức trả lời:
- Súc Địa Tiên pháp căn bản, chính là dẹp yên hết thảy chướng ngại, Ngũ nhạc tứ hải mặc ta tiêu dao. Thiên Lý Thần Hành Phù này mặc dù chỉ là Súc Địa Phù bậc thấp nhất, nhưng cũng mang loại đặc tính này. Xà, thú hai bên đường núi này cũng không quá lợi hại, cảm nhận được loại khí tức này, tự nhiên là không dám ló đầu ra.
Vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu, mặt trời đã ngả về phía tây, sắc trời ảm đạm, lúc này, pháp lực Thiên Lý Thần Hành Phù trên người hai người, cũng đã không còn một mảnh.
Vốn Chung Nguyên còn tưởng rằng, khoảnh khắc như vậy không ngừng tiêu hao, thể lực cũng chậm rãi sói mòn, nhưng mà sau khi pháp lực tiêu hết, nhưng mà lại vẫn không có chút mệt mỏi gì, giờ mới hiểu được, diệu thuật tiên gia đúng là không phải thường dân như hắn có thể phỏng đoán được. Tuy nhiên, trải qua loại sự tình này, quyết tâm tu tiên của hắn càng thêm bức thiết.
Đối với người sinh hoạt trong núi mà nói, mọi người đều hiểu biết nguy hiểm ở đây. Mất đi Thiên Lý Thần Hành Phù tán hết hơi thở, rất khó đảm bảo sẽ không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, nhất là ban đêm. Cho nên, hai người La Phong và Chung Nguyên ăn nhanh, sau đó lại dùng Thiên Lý Thần Hành Phù tiếp tục chạy đi.
Một ngày một đêm, hai người vượt qua hai ngàn dặm núi sông. Chung Nguyên cảm nhận được rõ ràng, tiên và phàm là hai tầng cách biệt.
La Phong nói Hồng Mộc Lĩnh cách Chung Nguyên gia không tới ba ngàn dặm, không tới quá giờ Ngọ hôm sau, hai người cũng đã tới chân núi.
- Nguyên nhi!
La Phong cũng không lập tức lên núi, mà lại ngừng lại, trịnh trọng quay sang Chung Nguyên nói:
- Chỗ tiên gia, không như chỗ chúng ta, cho dù là kẻ hầu người hạ hay thị nữ thì cũng học một ít pháp thuật, vô cùng lợi hại. Cho nên, ngươi sau khi nhập môn, nhất định phải thận trọng từ lời nói tới việc làm, không thể gây chuyện thị phi, nếu không, cửu cửu chỉ có chút bổn sự ấy không thể che chở được ngươi đâu.
Đạo lý trong đó, Chung Nguyên tự nhiên hiểu được. Cho nên, cũng vô cùng nghiêm nghị, trịnh trọng gật gật đầu, nói:
- Cửu cửu yên tâm, ta sẽ cẩn thận!
- Vậy là tốt rồi, chúng ta lên núi thôi!
Nói xong, La Phong kéo tay Chung Nguyên bước lên núi.
Lúc này, pháp lực Thiên Lý Thần Hành Phù trong cơ thể hai người vẫn còn sót lại gần nửa, nhưng, La Phong giống như quên vậy, mang theo Chung Nguyên giống như người thường, từng bước một đi lên.
Đi khoảng 1 dặm, Chung Nguyên liền nghe trên đầu có tiếng hô truyền tới, đưa mắt nhìn lại, bên trên là một rặng mây màu đỏ to khoảng ba trượng, sáng lạn vô cùng, mơ hồ trong đó có thể thấy được một người đứng bên trên.
La Phong cũng ngẩng đầu nhìn, đợi sau khi rặng mây đỏ đi xa, mới nhỏ giọng mở miệng nói:
- Người vừa rồi, chính là thất tiên sư Lam Thiên Cẩu, được lão tổ sủng ái không thua gì Hồng tiên sư. Là kẻ tâm ngoan thủ lạt, trừng mắt tất báo, ngươi sau này gặp được, ngàn vạn lần phải cẩn thận, không nên chạm vào hắn.
Chung Nguyên biết, đây chính là đạo lý sinh tồn, tự nhiên không dám khinh thường, liên tục gật đầu.
Sau Lam Thiên Cẩu, hai người lại liên tiếp gặp phải mười mấy người xuống núi, có ngồi mây đỏ, có cưỡi thần phong, có ngồi dị thú, cũng có cuốc bộ. Trong những người này, trừ những người bay trên trời đi ngang qua ra, thì những người khác cũng cùng La Phong trò chuyện đôi lời, mặc dù, có người vẻ mặt kiêu căng, thái độ cũng không tốt lắm. Nhưng là, một hồi đi qua này, vô hình trung cũng cho thấy địa vị của La Phong lúc này.
Thấy tận mắt, Chung Nguyên đối với cửu cửu mình, càng thêm khâm phục. Dù sao, có thể phàm nhân có thể kết thân với các tiên gia thì cũng không phải ai cũng làm được.
Đưa vòng vòng cũng tới một sơn cốc. Sơn cốc này cũng không tính lớn, lại có chút thanh nhã, cây rừng hoa cỏ chằng chịt, còn có một thác nước nhỏ từ trên trời cao trút xuống, tạo thành một cái đầm nước nhỏ. Nơi này phòng trúc nhiều vô số, có khoảng trên dưới một trăm căn, sau khi La Phong giới thiệu, Chung Nguyên biết được, nơi này chính là chỗ phàm nhân giống như La Phong ở lại để phục vụ tiên sư.
Địa vị của La Phong ở chỗ này hiển nhiên khá cao, vừa xuất hiện, đã có mấy chục người xúm lại hàn huyên, sau khi ứng phó những người này, La Phong mang theo Chung Nguyên đi tới một căn phòng trúc. Hiển nhiên, đây là chỗ ở của La Phong.
- Nguyên nhi, hôm nay sắc trời đã tối, đường lên núi lại có sương mù, vội vàng lên núi bái sư, không khỏi có chút không đủ tôn trọng.
La Phong nói:
- Ngươi nghỉ tạm ở đây một đêm, tắm rửa nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai cùng ta lên núi.
- Vâng!
Chung Nguyên gật gật đầu, tiếp theo lại hỏi:
- Cửu cửu, vậy còn ngươi? Ngươi đêm nay không có chỗ nghỉ ngơi sao?
- Nghỉ ngơi, cửu cửa lên núi trước chuẩn bị cho ngươi một chút, miễn cho ngươi phải qua cửa khảo nghiệm. Nơi này khảo nghiệm có rất nhiều ngươi căn bản không thể lọt qua.
La Phong trả lời.
Nghe vậy, Chung Nguyên phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, quay sang La Phong “đông, đông, đông” dập đầu ba cái:
- Ân tình của cửu cửu, cháu bây giờ không thể báo đáp, chỉ có thể như thế. Ngày sau tu luyện thành công, nhất định sẽ toàn lực phụng dưỡng cửu cửu, để cửu cửu được hưởng trường sinh.
La Phong nghe vậy, hơi chút sửng sốt, tiếp theo cười nói:
- Tốt lắm, cửu cửu sẽ chờ hưởng phúc của ngươi!
- - - - - oOo- - - - -
/61
|