Đạo bất đồng!
Đây là ý tưởng duy nhất trong lòng Chung Nguyên!
Do cuộc đời này Chung Nguyên bái nhập Hồng Mộc Lĩnh, bản năng có thân cận với Hồng Mộc Lĩnh, sau khi biết mình đang ở Thục Sơn thế giới, bởi vì kiếp trước không quen nhìn các hành vi bá đạo của Nga Mi, nên loại cảm giác thân cận này càng mãnh liệt hơn. Nhất là Hồng Mộc Lĩnh nhất mạch chính là bàng môn, cũng không phải là Ma đạo, câu cửa miệng là “chính ma bất lưỡng lập”, như vậy thì bàng môn thuộc loại thế lực trung lập, như vậy mà cũng bị chính giáo chèn ép, hắn thấy rất không thể chấp nhận được.
Nhưng qua hôm nay, hắn mới phát hiện ra, loại chèn ép này cũng không hẳn là không có đạo lý. Bàng môn sở dĩ được coi là bàng môn, không phải là chính thống, khả năng lớn là bị ảnh hưởng từ bốn chữ “tốt xấu lẫn lộn”.
Ngược lại cũng không phải tất cả chính giáo đều tốt cả, không có “người xấu”, chỉ có điều, những “người xấu” này có rất ít, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm. Mà bàng môn thì ngược lại, ưu điểm lại không che được khuyết điểm! Trên thực tế, nếu như bàng môn có thể làm tốt điều này, thì hoàn toàn có thể đi tranh giành danh tiếng “chính giáo” kia. Đương nhiên, còn có một điều kiện tiên quyết đó là môn phái có đủ thực lực.
“Sau này, nếu ta tu luyện thành công, chắc chắn sẽ sửa đổi một chút quy củ của Hồng Mộc Lĩnh!”
Chung Nguyên vừa đi vừa thầm nghĩ.
Có Vạn Lý Thần Hành Phù, tốc độ của Chung Nguyên phi thường nhanh, không bao lâu đã về tới Thiên Cẩu Bình.
Sau khi trở lại Thiên Cẩu Bình, Chung Nguyên không đi tới Vân Thủy Các, bởi vì Liễu Nguyên chính là đồng môn có quan hệ tốt nhất với hắn trong thời gian gần đây. Những người còn lại thì còn chưa tới mức đó, cho nên dù có mở miệng thì cũng không có khả năng cầu được pháp quyết hoặc pháp khí, cho nên hắn cũng không tìm phí sức làm chuyện này làm gì.
Nhưng vấn đề tâm thần mà không được giải quyết, thì sau này hắn tu luyện sẽ gặp phải phiêu lưu rất lớn. Mặc dù hắn đã sống hai đời, nhưng hắn lại không cảm giác mình giữ vị trí chủ đạo, mặc kệ là nguy hiểm đi nữa, chỉ cần dám liều mạng thì mọi thứ sẽ hóa thành bình an hết. Bởi vì trên thế giới này, kẻ sống hai đời thật sự là quá nhiều. Thậm chí có cả người chuyển thế mấy lần, mấy mươi lần. Cho nên trước khi giải quyết được vấn đề này, Chung Nguyên cũng không dám tiếp tục tu luyện như trước kia nữa.
“Cầu người không bằng cầu mình! Ta vẫn nên đi tới Chấp Sự Điện, nhận một nhiệm vụ, thông qua phần thưởng mà tìm kiếm một pháp thuật hoặc pháp khí giúp trấn định tâm thần. Như vậy cũng đỡ phiền toái!”
Chung Nguyên hạ quyết tâm, vừa đúng dịp trong túi hắn có Thông Hành Phù đi tới chỗ ở của Diêu Khai Giang, cho nên hắn liền trực tiếp đi tới Chấp Sự Điện.
Lần này, trong Chấp Sự Điện là một vị sư huynh khác đang trực ca. Vị này là một Man nhân, tuy nhiên hắn lại mặc một bộ nho sam màu trắng, cộng thêm thân thể cũng không khôi ngô, bưu hãn bằng các Man nhân khác, nên cũng có chút khí tức nho nhã.
- Vị sư đệ này tên là gì? Muốn nhận nhiệm vụ gì?
Vị chấp sự này không đợi Chung Nguyên lên tiếng, đã hỏi trước, giọng điệu cũng rất bình đạm, không vì thực lực bản thân cao cường mà tỏ ra kiêu căng.
- Tại hạ Chung Nguyên, chính là đệ tử ký danh của Hồng tiên sư.
Chung Nguyên trả lời tiếp:
- Ta đến đây là do dạo này khi tu luyện thì tâm thần luôn không tập trung, khó có tiến triển, cho nên muốn thu được một môn bí thuật trấn định tâm thần hoặc là một kiện pháp khí có công hiệu như vậy. Chỉ cần sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì được ban thưởng, thì ta đều nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ.
Hơi dừng lại một chút, Chung Nguyên lại nói một câu:
- Đương nhiên, nhiệm vụ càng đơn giản, càng an toàn thì càng tốt!
- Nga?
Vị chấp sự này rất ngạc nhiên, nhìn Chung Nguyên một cái, nói:
- Hiện tại người thành thật giống như sư đệ thì càng ngày càng ít. Nếu sư đệ tin được vi huynh, thì để vi huynh giúp ngươi chọn một cái, thế nào?
- Sư huynh nguyện ý hỗ trợ, đó là không thể tốt hơn rồi!
Chung Nguyên không có chút do dự nào, lập tức trả lời.
Sau đó, vị chấp sự này rất tùy ý lấy ra một ngọc giản màu tím, quan sát một lát, liền nói:
- Gần đây, Tần Giai Tần sư thúc cho Chấp Sự Điện chúng ta một nhiệm vụ, thu thập nọc độc rắn độc. Bởi vì hắn muốn luyện chế một chí bảo, Vạn Xà Phiên, tổng cộng cần nọc độc của 1 vạn loại rắn độc, mỗi loại cần ít nhất một vài lạng. Nhiệm vụ này cũng không quá khó khăn, tính nguy hiểm cũng không lớn, chỉ là có chút rườm rà, ta cảm thấy nó rất thích hợp với Chung sư đệ. Không biết ngươi có bằng lòng tiếp nhận không?
- Nọc độc của vạn loại rắn độc, không biết cần phải hoàn thành toàn bộ hay không?
Chung Nguyên hỏi.
- Điều này phải dựa vào thực lực của bản thân ngươi! Nếu ngươi là có hoàn thành tất cả thì rất tốt, Tần sư thúc đã chuẩn bị một kiện pháp bảo chân chính để ban thưởng. Nhưng nếu không làm được nhiều như vậy thì cũng không sao cả, căn cứ vào số lượng sản phẩm mà ngươi giao lên, Chấp Sự Điện chúng ta sẽ cho đánh giá tương ứng cùng với phần thưởng. Dựa theo nhu cầu của ngươi, thì chỉ cần thu thập nọc độc của 100 loại rắn độc khác nhau là đủ rồi!
- Nếu vậy, ta nhận! Không biết có hạn chế thời gian giao nhiệm vụ không?
Chung Nguyên nghe vậy, liền đáp ứng không chút do dự nào.
- Điều này, trên lý thuyết là không có! Tuy nhiên, tốt nhất là nhanh một chút, bởi vì cũng còn có các sư huynh sư đệ khác nhận nhiệm vụ này. Một khi đủ nọc độc của vạn loại rắn độc, thì số dưa thừa mặc dù không phải là lãng phí, nhưng giá trị cũng sẽ giảm bớt đi nhiều. Chắc ngươi cũng hiểu được điều này rồi. Còn nữa, mặc dù giao nộp nhiệm vụ không đủ vạn loại, nhưng nếu về sau giao nhiệm vụ trùng loại với của người trước, thì sẽ không được tính. Cho nên, càng giao nhiệm vụ sớm thì khẳng định lại càng chiếm được nhiều chỗ tốt hơn!
- Đa tạ sư huynh nhắc nhở! Nếu không, có khi ta sẽ thực sự phạm phải loại sai lầm này cũng nên!
Chung Nguyên ôm quyền thi lễ, trịnh trọng cảm ơn.
Đợi sau khi vị chấp sự sư huynh này đăng ký xong, Chung Nguyên không chút chậm trễ, trực tiếp xuống núi lần nữa.
Nam Cương chính là nơi tràn ngập hiểm độc chướng khí. Loại địa phương này, các loại độc vật như rắn rết thì có khắp mọi nơi, cho nên Chung Nguyên cũng không chút quan tâm tới việc phải đi đâu tìm rắn độc. Nếu không phải lo lắng thời gian càng lâu thì càng mệt mỏi, thì hắn căn bản không cần phải cố ý đi tìm những khu rừng tụ tập nhiều rắn độc làm gì, chỉ cần đi một chút xung quanh Hồng Mộc Lĩnh cũng được rồi, hơn nữa còn tuyệt đối an toàn. Đương nhiên, nọc độc của rắn độc tìm được tại đây cũng không quá độc.
Vị sư thúc Tần Giai này thì Chung Nguyên chưa từng gặp qua, nhưng từ trong một chút trí nhớ mơ hồ của đời trước, Chung Nguyên có thể cảm nhận được, hắn cũng không phải một kẻ dễ nói chuyện, cũng không phải là một người khẳng khái gì. Nếu quả thật kiếm 100 loại độc rắn cực kỳ thông thường cho hắn, đừng nói là phần thưởng, có khi còn có thể bị trở mặt trừng phạt cũng nên, cho dù những độc rắn này là thứ mà chưa bị người khác nộp lên thì cũng vậy. Cho nên, Chung Nguyên quyết định mạo hiểm một chút, đi tới Vạn Xà Cốc thu thập nọc độc rắn độc.
Đây là ý tưởng duy nhất trong lòng Chung Nguyên!
Do cuộc đời này Chung Nguyên bái nhập Hồng Mộc Lĩnh, bản năng có thân cận với Hồng Mộc Lĩnh, sau khi biết mình đang ở Thục Sơn thế giới, bởi vì kiếp trước không quen nhìn các hành vi bá đạo của Nga Mi, nên loại cảm giác thân cận này càng mãnh liệt hơn. Nhất là Hồng Mộc Lĩnh nhất mạch chính là bàng môn, cũng không phải là Ma đạo, câu cửa miệng là “chính ma bất lưỡng lập”, như vậy thì bàng môn thuộc loại thế lực trung lập, như vậy mà cũng bị chính giáo chèn ép, hắn thấy rất không thể chấp nhận được.
Nhưng qua hôm nay, hắn mới phát hiện ra, loại chèn ép này cũng không hẳn là không có đạo lý. Bàng môn sở dĩ được coi là bàng môn, không phải là chính thống, khả năng lớn là bị ảnh hưởng từ bốn chữ “tốt xấu lẫn lộn”.
Ngược lại cũng không phải tất cả chính giáo đều tốt cả, không có “người xấu”, chỉ có điều, những “người xấu” này có rất ít, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm. Mà bàng môn thì ngược lại, ưu điểm lại không che được khuyết điểm! Trên thực tế, nếu như bàng môn có thể làm tốt điều này, thì hoàn toàn có thể đi tranh giành danh tiếng “chính giáo” kia. Đương nhiên, còn có một điều kiện tiên quyết đó là môn phái có đủ thực lực.
“Sau này, nếu ta tu luyện thành công, chắc chắn sẽ sửa đổi một chút quy củ của Hồng Mộc Lĩnh!”
Chung Nguyên vừa đi vừa thầm nghĩ.
Có Vạn Lý Thần Hành Phù, tốc độ của Chung Nguyên phi thường nhanh, không bao lâu đã về tới Thiên Cẩu Bình.
Sau khi trở lại Thiên Cẩu Bình, Chung Nguyên không đi tới Vân Thủy Các, bởi vì Liễu Nguyên chính là đồng môn có quan hệ tốt nhất với hắn trong thời gian gần đây. Những người còn lại thì còn chưa tới mức đó, cho nên dù có mở miệng thì cũng không có khả năng cầu được pháp quyết hoặc pháp khí, cho nên hắn cũng không tìm phí sức làm chuyện này làm gì.
Nhưng vấn đề tâm thần mà không được giải quyết, thì sau này hắn tu luyện sẽ gặp phải phiêu lưu rất lớn. Mặc dù hắn đã sống hai đời, nhưng hắn lại không cảm giác mình giữ vị trí chủ đạo, mặc kệ là nguy hiểm đi nữa, chỉ cần dám liều mạng thì mọi thứ sẽ hóa thành bình an hết. Bởi vì trên thế giới này, kẻ sống hai đời thật sự là quá nhiều. Thậm chí có cả người chuyển thế mấy lần, mấy mươi lần. Cho nên trước khi giải quyết được vấn đề này, Chung Nguyên cũng không dám tiếp tục tu luyện như trước kia nữa.
“Cầu người không bằng cầu mình! Ta vẫn nên đi tới Chấp Sự Điện, nhận một nhiệm vụ, thông qua phần thưởng mà tìm kiếm một pháp thuật hoặc pháp khí giúp trấn định tâm thần. Như vậy cũng đỡ phiền toái!”
Chung Nguyên hạ quyết tâm, vừa đúng dịp trong túi hắn có Thông Hành Phù đi tới chỗ ở của Diêu Khai Giang, cho nên hắn liền trực tiếp đi tới Chấp Sự Điện.
Lần này, trong Chấp Sự Điện là một vị sư huynh khác đang trực ca. Vị này là một Man nhân, tuy nhiên hắn lại mặc một bộ nho sam màu trắng, cộng thêm thân thể cũng không khôi ngô, bưu hãn bằng các Man nhân khác, nên cũng có chút khí tức nho nhã.
- Vị sư đệ này tên là gì? Muốn nhận nhiệm vụ gì?
Vị chấp sự này không đợi Chung Nguyên lên tiếng, đã hỏi trước, giọng điệu cũng rất bình đạm, không vì thực lực bản thân cao cường mà tỏ ra kiêu căng.
- Tại hạ Chung Nguyên, chính là đệ tử ký danh của Hồng tiên sư.
Chung Nguyên trả lời tiếp:
- Ta đến đây là do dạo này khi tu luyện thì tâm thần luôn không tập trung, khó có tiến triển, cho nên muốn thu được một môn bí thuật trấn định tâm thần hoặc là một kiện pháp khí có công hiệu như vậy. Chỉ cần sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì được ban thưởng, thì ta đều nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ.
Hơi dừng lại một chút, Chung Nguyên lại nói một câu:
- Đương nhiên, nhiệm vụ càng đơn giản, càng an toàn thì càng tốt!
- Nga?
Vị chấp sự này rất ngạc nhiên, nhìn Chung Nguyên một cái, nói:
- Hiện tại người thành thật giống như sư đệ thì càng ngày càng ít. Nếu sư đệ tin được vi huynh, thì để vi huynh giúp ngươi chọn một cái, thế nào?
- Sư huynh nguyện ý hỗ trợ, đó là không thể tốt hơn rồi!
Chung Nguyên không có chút do dự nào, lập tức trả lời.
Sau đó, vị chấp sự này rất tùy ý lấy ra một ngọc giản màu tím, quan sát một lát, liền nói:
- Gần đây, Tần Giai Tần sư thúc cho Chấp Sự Điện chúng ta một nhiệm vụ, thu thập nọc độc rắn độc. Bởi vì hắn muốn luyện chế một chí bảo, Vạn Xà Phiên, tổng cộng cần nọc độc của 1 vạn loại rắn độc, mỗi loại cần ít nhất một vài lạng. Nhiệm vụ này cũng không quá khó khăn, tính nguy hiểm cũng không lớn, chỉ là có chút rườm rà, ta cảm thấy nó rất thích hợp với Chung sư đệ. Không biết ngươi có bằng lòng tiếp nhận không?
- Nọc độc của vạn loại rắn độc, không biết cần phải hoàn thành toàn bộ hay không?
Chung Nguyên hỏi.
- Điều này phải dựa vào thực lực của bản thân ngươi! Nếu ngươi là có hoàn thành tất cả thì rất tốt, Tần sư thúc đã chuẩn bị một kiện pháp bảo chân chính để ban thưởng. Nhưng nếu không làm được nhiều như vậy thì cũng không sao cả, căn cứ vào số lượng sản phẩm mà ngươi giao lên, Chấp Sự Điện chúng ta sẽ cho đánh giá tương ứng cùng với phần thưởng. Dựa theo nhu cầu của ngươi, thì chỉ cần thu thập nọc độc của 100 loại rắn độc khác nhau là đủ rồi!
- Nếu vậy, ta nhận! Không biết có hạn chế thời gian giao nhiệm vụ không?
Chung Nguyên nghe vậy, liền đáp ứng không chút do dự nào.
- Điều này, trên lý thuyết là không có! Tuy nhiên, tốt nhất là nhanh một chút, bởi vì cũng còn có các sư huynh sư đệ khác nhận nhiệm vụ này. Một khi đủ nọc độc của vạn loại rắn độc, thì số dưa thừa mặc dù không phải là lãng phí, nhưng giá trị cũng sẽ giảm bớt đi nhiều. Chắc ngươi cũng hiểu được điều này rồi. Còn nữa, mặc dù giao nộp nhiệm vụ không đủ vạn loại, nhưng nếu về sau giao nhiệm vụ trùng loại với của người trước, thì sẽ không được tính. Cho nên, càng giao nhiệm vụ sớm thì khẳng định lại càng chiếm được nhiều chỗ tốt hơn!
- Đa tạ sư huynh nhắc nhở! Nếu không, có khi ta sẽ thực sự phạm phải loại sai lầm này cũng nên!
Chung Nguyên ôm quyền thi lễ, trịnh trọng cảm ơn.
Đợi sau khi vị chấp sự sư huynh này đăng ký xong, Chung Nguyên không chút chậm trễ, trực tiếp xuống núi lần nữa.
Nam Cương chính là nơi tràn ngập hiểm độc chướng khí. Loại địa phương này, các loại độc vật như rắn rết thì có khắp mọi nơi, cho nên Chung Nguyên cũng không chút quan tâm tới việc phải đi đâu tìm rắn độc. Nếu không phải lo lắng thời gian càng lâu thì càng mệt mỏi, thì hắn căn bản không cần phải cố ý đi tìm những khu rừng tụ tập nhiều rắn độc làm gì, chỉ cần đi một chút xung quanh Hồng Mộc Lĩnh cũng được rồi, hơn nữa còn tuyệt đối an toàn. Đương nhiên, nọc độc của rắn độc tìm được tại đây cũng không quá độc.
Vị sư thúc Tần Giai này thì Chung Nguyên chưa từng gặp qua, nhưng từ trong một chút trí nhớ mơ hồ của đời trước, Chung Nguyên có thể cảm nhận được, hắn cũng không phải một kẻ dễ nói chuyện, cũng không phải là một người khẳng khái gì. Nếu quả thật kiếm 100 loại độc rắn cực kỳ thông thường cho hắn, đừng nói là phần thưởng, có khi còn có thể bị trở mặt trừng phạt cũng nên, cho dù những độc rắn này là thứ mà chưa bị người khác nộp lên thì cũng vậy. Cho nên, Chung Nguyên quyết định mạo hiểm một chút, đi tới Vạn Xà Cốc thu thập nọc độc rắn độc.
/61
|