Nguy cơ, dù sao cũng là ở tương lai, lần đầu xuống núi lịch lãm đã thu được thành công lớn, tự nhiên cũng làm hắn có chút đắc ý. Chung Nguyên nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, nhảy xuống phóng tới trước.
Sau khi hạ xuống, Chung Nguyên tiện tay thúc đẩy Thái Âm Thứ hóa thi thể hai Man nhân thành hư không, sau đó thu dọn chiến lợi phẩm.
Làm cho Chung Nguyên cảm thấy hứng thú tự nhiên là lá cờ đỏ máu suýt làm hắn lạc mất thần trí, hút mất hồn phách. Cho nên hắn lập tức lấy ngay lá cờ kia.
Lá cờ này cao khoảng 1 xích, trên cán có bốn chữ cổ "Hóa Huyết Tu La", Chung Nguyên lập tức hiểu được bảo vật này tên là Hóa Huyết Tu La Phiên.
Chung Nguyên nghiền ngẫm bốn chữ này, nhất thời nảy ra một ý, Hóa Huyết Tu La Phiên này có liên hệ gì với Tu La Hóa Huyết Công hay không?
Trong lòng khẽ động, Chung Nguyên lập tức hành động, chân khí hóa huyết còn sót lại trong người liền truyền vào Hóa Huyết Tu La Phiên. Một đường thông suốt, dấu ấn của chủ nhân cũ không hề dẫn tới một chút tác dụng gì. Có luồng chân khí hóa huyết thêm vào, xương khô và mỹ nữ trên Hóa Huyết Tu La Phiên càng thêm rõ ràng, tựa như sắp bước ra từ trên đó.
Chung Nguyên nắm chặt tay phải, đột nhiên vung lên, tiếng sóng âm "u u..." sắc nhọn chói tai vang lên, hóa thành gợn sóng thực chất khuếch tán xung quanh. Chỉ trong khoảng khắc, mấy trượng xung quanh đột nhiên toát ra những quả cầu ánh sáng hình dạng khác nhau, bị Hóa Huyết Tu La Phiên hút vào, bên trong còn lờ mờ có tiếng gào thét.
Lúc này Chung Nguyên không phải gà mờ mới vào tiên môn, biết rõ những quả cầu ánh sáng kia chính là linh hồn các động vật nhỏ ở xung quanh.
Vung lên, thu hút linh hồn xung quanh!
Đối với điều này, Chung Nguyên cũng không khỏi cảm thán uy lực bá đạo vô song của Hóa Huyết Tu La Phiên.
- Vừa rồi đồ đệ của Tân Thần Tử ra tay dù có phạm vi bao phủ vượt xa ta, nhưng mà hình như không có uy lực bá đạo như vậy! Không biết có phải nguyên nhân là vì hắn không có Tu La Hóa Huyết Công? Nếu là thế, lần này ta nhặt được món hời to rồi!
Chung Nguyên hiểu rõ, trừ khi số mệnh to lớn, gặp được kỳ trân cổ xưa, di bảo tiên nhân, bằng không pháp bảo mạnh mẽ phải dựa vào bản thân nhiều năm tế luyện rèn giũa. Lúc vừa bước vào tiên môn, đã có một món pháp bảo thích hợp với mình đi theo, đây là cơ duyên chỉ có mơ mới gặp được.
- Cơ duyên, quả nhiên là phải xuống núi mới đụng phải! Nếu cứ mãi ngây người trên núi, nào có như hôm nay?
Chung Nguyên cũng không nghiên cứu lại lâu, thí nghiệm uy lực một chút, liền cất Hóa Huyết Tu La Phiên vào túi da báo, tiếp theo hắn nhay chóng lấy ba cây kim nhỏ màu máu, quả cầu xanh biếc, bỏ vào túi. Cuối cùng, hắn mới nhặt lên túi da, xem xét bên trong có gì.
Túi da này rõ ràng đã được chủ nhân tế luyện rất lâu, Chung Nguyên lại không thể mở ra ngay, lúc đó hắn không chút do dự truyền chân khí hóa huyết vào, phát hiện lực lượng giam cầm rất mạnh, bằng lực lượng còn lại của hắn không cách nào mở ra được.
Chung Nguyên cũng không do dự, trong lòng khẽ động, Thái Âm Thứ chạy ra đâm lên túi da, khói sát khí màu đen trào ra như thủy triều, xâm nhập vào cấm chế. Không bao lâu, dấu ấn của chủ cũ cũng bị mài sạch.
Chung Nguyên mở ra xem, phát hiện 99% bên trong toàn là bình ngọc lớn nhỏ, khoảng chừng 97 bình. Ánh mắt quét qua những nhãn dán ngoài bình, Chu Cáp, Bích Lân Xà, Kim Sí Ngô..., Ngũ Sắc Mai, Giáp Trúc Đào, Ngu Mỹ Nhân,..., Địa Phế Độc, Huyền Sương Độc, Âm Hỏa Độc,...
Bên trong 97 bình ngọc này, toàn là chứa kịch độc, chỉ thiếu ba loại là gom đủ trăm độc rồi.
Nhìn thấy thế, Chung Nguyên không khỏi thầm may mắn, may mà mình không tới gần giao chiến. Bằng không, mặc kệ ném ra một lọ khí độc nào, mình cũng sẽ xong đời.
Ngoài bình ngọc ra, là một ít vàng bạc châu báu cùng một quyển sách lụa. Bìa sách lụa có tám chữ lớn: Bách Độc Chân Kinh, Lê Cửu Tiêu lục!
Dễ thấy, đây là bí tịch viết tay của Lê Cửu Tiêu. Chung Nguyên lập tức vội mở ra, phát hiện bên trong ghi lại phương pháp luyện chế đầy đủ ba loại pháp bảo. Trang thứ nhất là Ngũ Độc Yên Vân Chướng; trang thứ hai Bích Huyết Châm; trang thứ ba là Bách Độc Hàn Quang Chướng.
Nhìn miêu tả trên đó, Chung Nguyên liền hiểu được, quả cầu xanh biếc cùng kim nhỏ màu máu kia chính là Ngũ Độc Yên Vân Chướng cùng Bích Huyết Châm.
"Xem ra Lê Cửu Tiêu này thu gom nhiều bọt độc, cỏ độc, khí độc như thế, chính là vì luyện chế một loại cuối cùng - Bách Độc Hàn Quang Chướng! Thứ này quả thật là pháp bảo lợi hại!"
Chung Nguyên cảm thán, đột nhiên hắn phát hiện có điều không đúng.
"Bách Độc Hàn Quang Chướng, hình như ta nghe qua ở đâu rồi? Không đúng, ta vừa mới vào tiên môn thôi mà!"
Bỗng nhiên, Chung Nguyên nhớ tới kiếp trước.
"Bách Độc Hàn Quang Chướng, Bách Độc Chân Kinh, Bách Man Sơn, Tân Thần Tử, những thứ này không phải là bảo vật, pháp môn, người ở Thục Sơn hay sao?"
Nghĩ tới đó, hắn bỗng nhớ tới sư môn, sư phụ mà mình đã bái.
"Hồng Mộc Lĩnh, Thiên Cẩu Nhai, đó không phải Đạo tràng của Hồng Phát lão tổ, Hồng Trường Báo, không phải là đồ đệ của Hồng Phát lão tổ hay sao? Trời ạ, kiếp thứ hai của ta, lại đi tới thế giới Thục Sơn?"
Chung Nguyên chấn động!
Hồng Phát lão tổ, đó không phải chỗ dựa tốt lành! Chung Nguyên có rất nhiều trí nhớ về Thục Sơn, lại còn ghi nhớ thật sâu. Hồng Phát lão tổ chính là bị tiểu bối Nga Mi người ta làm cho mặt xám mày tro, đồ đệ kẻ chết người phản, mình là đồ tôn của hắn, đến lúc đó khẳng định sẽ bị người ta coi như tiểu ma đầu chém chết!
"Trời ạ! Bản thân ta vừa hành hiệp trượng nghĩa, trảm yêu trừ ma thật là thích, tại sao đảo mắt liền té xuống cảnh này? Bây giờ ta có nên trốn đi không? Ta biết không ít chỗ có bí tịch, pháp bảo cao cấp đó? Dù là bản lĩnh hiện tại kém một chút, nhưng đi nhiều chỗ, cuối cùng có thể đụng chút vận số chứ!"
Trong lòng Chung Nguyên bắt đầu nghĩ tới hướng tốt lành, nhưng dù sao hắn cũng là người có lý trí, hiểu được nếu chỉ muốn thử vận may, sợ là hy vọng xa vời. Mặt khác, cha mẹ mình vẫn còn, như vậy mà phản bội, bị tra được, khẳng định sẽ liên lụy bọn họ. Cho nên, tuyệt đối không thể thực hiện cách này.
Hắn đang muốn cân nhắc có gì trong trí nhớ có thể cậy vào, đột nhiên vỗ ót, lẩm bẩm:
- Sao ta cứ nghĩ những chuyện tốt đẹp như thế, hiện giờ có đại họa trước mắt kìa! Tân Thần Tử, đó tuyệt đối là kẻ thủ đoạn độc ác! Hắn cùng sư phụ Hồng Trường Báo, sư bá Diêu Khai Giang, Lôi Trảo Tử dường như là bản tốt tri kỷ, vậy ta phải làm sao đây?
Sau khi hạ xuống, Chung Nguyên tiện tay thúc đẩy Thái Âm Thứ hóa thi thể hai Man nhân thành hư không, sau đó thu dọn chiến lợi phẩm.
Làm cho Chung Nguyên cảm thấy hứng thú tự nhiên là lá cờ đỏ máu suýt làm hắn lạc mất thần trí, hút mất hồn phách. Cho nên hắn lập tức lấy ngay lá cờ kia.
Lá cờ này cao khoảng 1 xích, trên cán có bốn chữ cổ "Hóa Huyết Tu La", Chung Nguyên lập tức hiểu được bảo vật này tên là Hóa Huyết Tu La Phiên.
Chung Nguyên nghiền ngẫm bốn chữ này, nhất thời nảy ra một ý, Hóa Huyết Tu La Phiên này có liên hệ gì với Tu La Hóa Huyết Công hay không?
Trong lòng khẽ động, Chung Nguyên lập tức hành động, chân khí hóa huyết còn sót lại trong người liền truyền vào Hóa Huyết Tu La Phiên. Một đường thông suốt, dấu ấn của chủ nhân cũ không hề dẫn tới một chút tác dụng gì. Có luồng chân khí hóa huyết thêm vào, xương khô và mỹ nữ trên Hóa Huyết Tu La Phiên càng thêm rõ ràng, tựa như sắp bước ra từ trên đó.
Chung Nguyên nắm chặt tay phải, đột nhiên vung lên, tiếng sóng âm "u u..." sắc nhọn chói tai vang lên, hóa thành gợn sóng thực chất khuếch tán xung quanh. Chỉ trong khoảng khắc, mấy trượng xung quanh đột nhiên toát ra những quả cầu ánh sáng hình dạng khác nhau, bị Hóa Huyết Tu La Phiên hút vào, bên trong còn lờ mờ có tiếng gào thét.
Lúc này Chung Nguyên không phải gà mờ mới vào tiên môn, biết rõ những quả cầu ánh sáng kia chính là linh hồn các động vật nhỏ ở xung quanh.
Vung lên, thu hút linh hồn xung quanh!
Đối với điều này, Chung Nguyên cũng không khỏi cảm thán uy lực bá đạo vô song của Hóa Huyết Tu La Phiên.
- Vừa rồi đồ đệ của Tân Thần Tử ra tay dù có phạm vi bao phủ vượt xa ta, nhưng mà hình như không có uy lực bá đạo như vậy! Không biết có phải nguyên nhân là vì hắn không có Tu La Hóa Huyết Công? Nếu là thế, lần này ta nhặt được món hời to rồi!
Chung Nguyên hiểu rõ, trừ khi số mệnh to lớn, gặp được kỳ trân cổ xưa, di bảo tiên nhân, bằng không pháp bảo mạnh mẽ phải dựa vào bản thân nhiều năm tế luyện rèn giũa. Lúc vừa bước vào tiên môn, đã có một món pháp bảo thích hợp với mình đi theo, đây là cơ duyên chỉ có mơ mới gặp được.
- Cơ duyên, quả nhiên là phải xuống núi mới đụng phải! Nếu cứ mãi ngây người trên núi, nào có như hôm nay?
Chung Nguyên cũng không nghiên cứu lại lâu, thí nghiệm uy lực một chút, liền cất Hóa Huyết Tu La Phiên vào túi da báo, tiếp theo hắn nhay chóng lấy ba cây kim nhỏ màu máu, quả cầu xanh biếc, bỏ vào túi. Cuối cùng, hắn mới nhặt lên túi da, xem xét bên trong có gì.
Túi da này rõ ràng đã được chủ nhân tế luyện rất lâu, Chung Nguyên lại không thể mở ra ngay, lúc đó hắn không chút do dự truyền chân khí hóa huyết vào, phát hiện lực lượng giam cầm rất mạnh, bằng lực lượng còn lại của hắn không cách nào mở ra được.
Chung Nguyên cũng không do dự, trong lòng khẽ động, Thái Âm Thứ chạy ra đâm lên túi da, khói sát khí màu đen trào ra như thủy triều, xâm nhập vào cấm chế. Không bao lâu, dấu ấn của chủ cũ cũng bị mài sạch.
Chung Nguyên mở ra xem, phát hiện 99% bên trong toàn là bình ngọc lớn nhỏ, khoảng chừng 97 bình. Ánh mắt quét qua những nhãn dán ngoài bình, Chu Cáp, Bích Lân Xà, Kim Sí Ngô..., Ngũ Sắc Mai, Giáp Trúc Đào, Ngu Mỹ Nhân,..., Địa Phế Độc, Huyền Sương Độc, Âm Hỏa Độc,...
Bên trong 97 bình ngọc này, toàn là chứa kịch độc, chỉ thiếu ba loại là gom đủ trăm độc rồi.
Nhìn thấy thế, Chung Nguyên không khỏi thầm may mắn, may mà mình không tới gần giao chiến. Bằng không, mặc kệ ném ra một lọ khí độc nào, mình cũng sẽ xong đời.
Ngoài bình ngọc ra, là một ít vàng bạc châu báu cùng một quyển sách lụa. Bìa sách lụa có tám chữ lớn: Bách Độc Chân Kinh, Lê Cửu Tiêu lục!
Dễ thấy, đây là bí tịch viết tay của Lê Cửu Tiêu. Chung Nguyên lập tức vội mở ra, phát hiện bên trong ghi lại phương pháp luyện chế đầy đủ ba loại pháp bảo. Trang thứ nhất là Ngũ Độc Yên Vân Chướng; trang thứ hai Bích Huyết Châm; trang thứ ba là Bách Độc Hàn Quang Chướng.
Nhìn miêu tả trên đó, Chung Nguyên liền hiểu được, quả cầu xanh biếc cùng kim nhỏ màu máu kia chính là Ngũ Độc Yên Vân Chướng cùng Bích Huyết Châm.
"Xem ra Lê Cửu Tiêu này thu gom nhiều bọt độc, cỏ độc, khí độc như thế, chính là vì luyện chế một loại cuối cùng - Bách Độc Hàn Quang Chướng! Thứ này quả thật là pháp bảo lợi hại!"
Chung Nguyên cảm thán, đột nhiên hắn phát hiện có điều không đúng.
"Bách Độc Hàn Quang Chướng, hình như ta nghe qua ở đâu rồi? Không đúng, ta vừa mới vào tiên môn thôi mà!"
Bỗng nhiên, Chung Nguyên nhớ tới kiếp trước.
"Bách Độc Hàn Quang Chướng, Bách Độc Chân Kinh, Bách Man Sơn, Tân Thần Tử, những thứ này không phải là bảo vật, pháp môn, người ở Thục Sơn hay sao?"
Nghĩ tới đó, hắn bỗng nhớ tới sư môn, sư phụ mà mình đã bái.
"Hồng Mộc Lĩnh, Thiên Cẩu Nhai, đó không phải Đạo tràng của Hồng Phát lão tổ, Hồng Trường Báo, không phải là đồ đệ của Hồng Phát lão tổ hay sao? Trời ạ, kiếp thứ hai của ta, lại đi tới thế giới Thục Sơn?"
Chung Nguyên chấn động!
Hồng Phát lão tổ, đó không phải chỗ dựa tốt lành! Chung Nguyên có rất nhiều trí nhớ về Thục Sơn, lại còn ghi nhớ thật sâu. Hồng Phát lão tổ chính là bị tiểu bối Nga Mi người ta làm cho mặt xám mày tro, đồ đệ kẻ chết người phản, mình là đồ tôn của hắn, đến lúc đó khẳng định sẽ bị người ta coi như tiểu ma đầu chém chết!
"Trời ạ! Bản thân ta vừa hành hiệp trượng nghĩa, trảm yêu trừ ma thật là thích, tại sao đảo mắt liền té xuống cảnh này? Bây giờ ta có nên trốn đi không? Ta biết không ít chỗ có bí tịch, pháp bảo cao cấp đó? Dù là bản lĩnh hiện tại kém một chút, nhưng đi nhiều chỗ, cuối cùng có thể đụng chút vận số chứ!"
Trong lòng Chung Nguyên bắt đầu nghĩ tới hướng tốt lành, nhưng dù sao hắn cũng là người có lý trí, hiểu được nếu chỉ muốn thử vận may, sợ là hy vọng xa vời. Mặt khác, cha mẹ mình vẫn còn, như vậy mà phản bội, bị tra được, khẳng định sẽ liên lụy bọn họ. Cho nên, tuyệt đối không thể thực hiện cách này.
Hắn đang muốn cân nhắc có gì trong trí nhớ có thể cậy vào, đột nhiên vỗ ót, lẩm bẩm:
- Sao ta cứ nghĩ những chuyện tốt đẹp như thế, hiện giờ có đại họa trước mắt kìa! Tân Thần Tử, đó tuyệt đối là kẻ thủ đoạn độc ác! Hắn cùng sư phụ Hồng Trường Báo, sư bá Diêu Khai Giang, Lôi Trảo Tử dường như là bản tốt tri kỷ, vậy ta phải làm sao đây?
/61
|