Chung Nguyên thấy thế, tự nhiên đuổi sát theo sau. Nhưng ngay lúc này, lực gia tăng của Vạn Lý Thần Hành Phù cũng hao hết, nếu dựa vào bản thân Chung Nguyên thì đừng nói truy đuổi, muốn hít khói cũng tốn sức. Rơi vào đường cùng, hắn đành dừng lại, lấy ra một tấm Vạn Lý Thần Hành Phù tăng thêm cho mình.
Nhưng chỉ chậm một chút như thế, quái vật lông xanh kia đã biến mất ở sâu trong núi rừng.
Chung Nguyên tự nhiên không cam lòng bỏ qua, vẫn đuổi theo. Nhưng hắn đuổi theo hướng mà quái vật lông xanh biến mất đi tới 7-8 dặm vẫn không hề có phát hiện gì. Chung Nguyên cũng có xác định tốc độ của quái vật lông xanh, nhưng vẫn không tin nó chạy được xa hơn. Hắn cũng không tiến tới nữa, bắt đầu tìm tòi ở gần đó.
Quả nhiên, cách bên trái mới gần một dặm, hắn phát hiện được bóng dáng của quái vật lông xanh.
Lúc này, hắn mới phát hiện quái vật lông xanh kia đang mổ ngực một thôn dân, một tay cầm trái tim cắn xé, một tay đang vớt máu mà uống.
Nhìn cảnh tượng tàn nhẫn cùng cực như thế, trong lòng Chung Nguyên tuôn trào nhiệt huyết, ban đầu vốn còn cẩn thận lập tức liền biến mất.
Nghĩ là làm ngay, hào quang màu đen bay ra từ ngực, bắn vụt về phía đầu quái vật lông xanh.
Lê Cửu Tiêu đang ăn thoải mái, bỗng nhiên trong lòng chợt lạnh, trong lòng sinh ra cảm giác nguy hiểm. Đây là một loại trực giác với nguy hiểm được hình thành trong nhiều năm lịch lãm, lúc này Lê Cửu Tiêu không chút do dự, quay mình lăn sang một bên.
Lúc này một đoàn hào quang đen cắm thẳng xuống, đâm vào thôn dân mà hắn mới ăn. Khói đen bốc lên, chỉ một chốc mà cả người thôn dân kia đã hóa thành hư không.
Lê Cửu Tiêu nhìn cảnh này, cả người toát hết mồ hôi lạnh. Hắn không kịp đứng lên, vội há miệng phun ra một quả cầu ánh sáng xanh biếc to cỡ viên bi.
Quả cầu xanh biếc vừa hiện ra, bùm một cái nổ tung, hóa thành đoàn khói xanh bao bọc cả người Lê Cửu Tiêu.
Lúc này, đoàn ánh sáng đen kia cũng đổi hướng, tiếp tục đâm về phía Lê Cửu Tiêu.
Tất cả, chỉ xảy ra trong chớp nhoáng.
Ánh sáng đen kia đâm vào làn khói xanh. Làn khói nhìn thì mỏng manh, nhưng thực tế lại cực kỳ ngưng thật, hào quang màu đen đâm lên cũng không thể lập tức xuyên thủng, mà bị trũng vào trong, hiện ra bản thể là chiếc gai dài. Nhưng trên đó nhanh chóng toát ra những luồng khói đen, va chạm với khói xanh.
Tiếp theo là tiếng vang xèo xèo, làn khói xanh nhanh chóng bị đánh tan.
Lê Cửu Tiêu thấy vậy, không khỏi vô cùng kinh ngạc. Ngũ Độc Yên Vân Chướng của hắn chính là dị bảo ghi trong Bách Độc Chân Kinh, độc tính mạnh mẽ, lực ăn mòn kinh người, phi kiếm bình thường đụng trúng cũng sẽ bị ăn mòn mất bảo quang. Không ngờ tới đụng trúng khói gai đen này liền thảm như vậy.
Lúc này, Lê Cửu Tiêu không thể để ý thương thế trong người vừa mới tốt hơn, phất tay áo, ba cây kim đỏ mảnh như lông trâu, dài ba tấc bắn ra, không ngừng đánh lên gai đen, lập tức chấn gai đen văng ra ngoài.
- Nhãi nhép phương nào, dám tới đánh lén Lê đại gia nhà ngươi? Chẳng lẽ không sợ Bách Man Sơn ta trả thù hay sao?
Lê Cửu Tiêu lớn tiếng quát lên, vừa nói ánh mắt cũng xoay chuyển xung quanh, muốn tìm ra kẻ địch ẩn nấp.
Chung Nguyên dù lòng đầy căm phẫn, kích động ra tay, nhưng dù sao cũng là người có lý trí, nào thèm đáp lại. Nhất là nghe quái vật lông xanh kia nói chuyện, rõ ràng là con người, trong lòng đã tràn ngập căm phẫn lại càng thêm tuôn trào, lập tức tăng mạnh ý niệm, thúc đẩy Thái Âm Thứ đâm về phía Lê Cửu Tiêu.
Lần này, Thái Âm Thứ càng thêm mạnh mẽ, kéo theo tiếng rít chói tai, khói đen cũng càng thêm to hơn, nhanh chóng ăn mòn khói xanh hộ thể của Lê Cửu Tiêu.
Lê Cửu Tiêu cũng bất đắc dĩ với chuyện này, chỉ có thể ra sức thúc đẩy ba cây kim máu ngăn cản Thái Âm Thứ, vừa âm thầm cảm ứng chỗ của kẻ địch.
Châm nhỏ màu máu này tên là Bích Huyết Châm, cũng là một loại độc bảo, vô cùng lợi hại. Lê Cửu Tiêu từng trải chiến trận, thủ pháp huyền diệu, chưa tới mấy hiệp liền đánh cho Thái Âm Thứ rút lui liên tục, không tiến tới được. Nếu không phải còn chiếm thượng phong với khói xanh, tình thế quả thật là nghiêng sang một bên.
Thấy thế, Chung Nguyên không khỏi có phần gấp gáp, tay bấm ấn quyết, bắt đầu khởi động chân khí trong người, cách không tăng cường Thái Âm Thứ.
Có thêm chân khí chống đỡ, Thái Âm Thứ lập tức tỏa ánh sáng đen, phục hồi uy thế, phóng tới càng thêm mạnh mẽ, lập tức xông qua ba cây Bích Huyết Châm ngăn cản, trực tiếp đâm vào điểm yếu trên Ngũ Độc Yên Vân Chướng, suýt nữa một lần xuyên thủng.
Thấy thế, Lê Cửu Tiêu kinh hãi vội triệu hồi ba cây Bích Huyết Châm, tiếp tục ngăn cản.
Lê Cửu Tiêu ổn định lại được, lập tức chuyển mắt nhìn về phía một gốc cây to ở xa xa, Chung Nguyên vừa dùng chân khí, hắn liền phát hiện được tung tích của Chung Nguyên.
Hắn nhìn ra tướng mạo của Chung Nguyên, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú, cả người lộ ra anh khí bừng bừng, đúng là hạng người tài. Lúc này liền nhận định là môn hạ đệ tử chính giáo nhà ai rời núi lịch lãm, trảm yêu trừ ma, trong lòng phát lạnh. Nhưng ngay sau đó hắn liền thả lỏng, bởi vì hắn cũng phát hiện đừng nói Ngưng Sát, Chung Nguyên chỉ mới tới cảnh giới Chân Khí, còn chỉ tu tới tầng bốn.
Nhưng mà như thế, hắn cũng cảm thấy hết sức uất ức, không nhịn được mắng to.
- Thì ra là nhãi con chính giáo, chỉ có chút tu vi này còn muốn trảm yêu trừ ma, cho rằng Lê đại gia nhà ngươi là rồng vướng nước cạn hay sao? Hôm nay Lê đại gia cho ngươi tới rồi thì khỏi đi nữa!
Vừa nói, Lê Cửu Tiêu lại mở túi da bên hông lấy ra một cây cờ nhỏ dài khoảng 1 xích, bên trên vẽ bảy bộ xương khô, bảy mỹ nữ lộ thể trần truồng. Hắn vung lên thật mạnh, lập tức bộ xương gào thét, mỹ nữ rên rỉ.
Tiếng ồn lọt vào tai, lập tức làm Chung Nguyên tâm thần hoảng hốt. Cũng may linh hồn phi thường mạnh mẽ, cho nên không bị mê hoặc thần trí, hồn phách rời thể. Nhưng mà chỉ như vậy, Thái Âm Thứ đang tung hoành cũng thu liễm uy lực, rơi xuống đất.
Lê Cửu Tiêu nhìn thấy Chung Nguyên chỉ là tiểu nhân vật cảnh giới Chân Khí, dính một đòn Hóa Huyết Tu La Phiên của mình mà không hồn phách ly thể, cũng không khỏi kinh dị. Lúc này lại muốn vung cờ lên, bỗng nhiên thương thế trong người vốn sắp đè xuống được liền rục rịch, có dấu hiệu muốn bùng nổ.
Lúc này hắn cũng không kịp công kích Chung Nguyên nữa, dùng Ngũ Độc Yên Vân Chướng bảo vệ bản thân, vừa vươn tay về phía một người khác, đâm thẳng vào ngực.
Chung Nguyên hoàn hồn, vốn muốn triệu hồi Thái Âm Thứ hộ thể, bỗng thấy biến cố này, trong lòng khẽ động, Thái Âm Thứ lại phát huy toàn lực đánh tới.
Tiếng xèo xèo vang lên, thế như chẻ tre đánh thẳng vào Ngũ Độc Yên Vân Chướng. Nhưng mà Lê Cửu Tiêu lại như không hề cảm giác, vẫn chọc thủng ngực Man nhân kia, móc ra trái tim nhét vào miệng.
Thấy cảnh này, trong lòng cũng là Chung Nguyên hung ác, bấm tay bắn ra, một đốm Tu La Huyết Diễm bay ra ngoài.
Tu La Huyết Diễm cùng khói đen Thái Âm Thứ hợp lực một đòn lập tức phá tan Ngũ Độc Yên Vân Chướng, đồng loạt đâm thẳng vào ngực Lê Cửu Tiêu.
Nhưng chỉ chậm một chút như thế, quái vật lông xanh kia đã biến mất ở sâu trong núi rừng.
Chung Nguyên tự nhiên không cam lòng bỏ qua, vẫn đuổi theo. Nhưng hắn đuổi theo hướng mà quái vật lông xanh biến mất đi tới 7-8 dặm vẫn không hề có phát hiện gì. Chung Nguyên cũng có xác định tốc độ của quái vật lông xanh, nhưng vẫn không tin nó chạy được xa hơn. Hắn cũng không tiến tới nữa, bắt đầu tìm tòi ở gần đó.
Quả nhiên, cách bên trái mới gần một dặm, hắn phát hiện được bóng dáng của quái vật lông xanh.
Lúc này, hắn mới phát hiện quái vật lông xanh kia đang mổ ngực một thôn dân, một tay cầm trái tim cắn xé, một tay đang vớt máu mà uống.
Nhìn cảnh tượng tàn nhẫn cùng cực như thế, trong lòng Chung Nguyên tuôn trào nhiệt huyết, ban đầu vốn còn cẩn thận lập tức liền biến mất.
Nghĩ là làm ngay, hào quang màu đen bay ra từ ngực, bắn vụt về phía đầu quái vật lông xanh.
Lê Cửu Tiêu đang ăn thoải mái, bỗng nhiên trong lòng chợt lạnh, trong lòng sinh ra cảm giác nguy hiểm. Đây là một loại trực giác với nguy hiểm được hình thành trong nhiều năm lịch lãm, lúc này Lê Cửu Tiêu không chút do dự, quay mình lăn sang một bên.
Lúc này một đoàn hào quang đen cắm thẳng xuống, đâm vào thôn dân mà hắn mới ăn. Khói đen bốc lên, chỉ một chốc mà cả người thôn dân kia đã hóa thành hư không.
Lê Cửu Tiêu nhìn cảnh này, cả người toát hết mồ hôi lạnh. Hắn không kịp đứng lên, vội há miệng phun ra một quả cầu ánh sáng xanh biếc to cỡ viên bi.
Quả cầu xanh biếc vừa hiện ra, bùm một cái nổ tung, hóa thành đoàn khói xanh bao bọc cả người Lê Cửu Tiêu.
Lúc này, đoàn ánh sáng đen kia cũng đổi hướng, tiếp tục đâm về phía Lê Cửu Tiêu.
Tất cả, chỉ xảy ra trong chớp nhoáng.
Ánh sáng đen kia đâm vào làn khói xanh. Làn khói nhìn thì mỏng manh, nhưng thực tế lại cực kỳ ngưng thật, hào quang màu đen đâm lên cũng không thể lập tức xuyên thủng, mà bị trũng vào trong, hiện ra bản thể là chiếc gai dài. Nhưng trên đó nhanh chóng toát ra những luồng khói đen, va chạm với khói xanh.
Tiếp theo là tiếng vang xèo xèo, làn khói xanh nhanh chóng bị đánh tan.
Lê Cửu Tiêu thấy vậy, không khỏi vô cùng kinh ngạc. Ngũ Độc Yên Vân Chướng của hắn chính là dị bảo ghi trong Bách Độc Chân Kinh, độc tính mạnh mẽ, lực ăn mòn kinh người, phi kiếm bình thường đụng trúng cũng sẽ bị ăn mòn mất bảo quang. Không ngờ tới đụng trúng khói gai đen này liền thảm như vậy.
Lúc này, Lê Cửu Tiêu không thể để ý thương thế trong người vừa mới tốt hơn, phất tay áo, ba cây kim đỏ mảnh như lông trâu, dài ba tấc bắn ra, không ngừng đánh lên gai đen, lập tức chấn gai đen văng ra ngoài.
- Nhãi nhép phương nào, dám tới đánh lén Lê đại gia nhà ngươi? Chẳng lẽ không sợ Bách Man Sơn ta trả thù hay sao?
Lê Cửu Tiêu lớn tiếng quát lên, vừa nói ánh mắt cũng xoay chuyển xung quanh, muốn tìm ra kẻ địch ẩn nấp.
Chung Nguyên dù lòng đầy căm phẫn, kích động ra tay, nhưng dù sao cũng là người có lý trí, nào thèm đáp lại. Nhất là nghe quái vật lông xanh kia nói chuyện, rõ ràng là con người, trong lòng đã tràn ngập căm phẫn lại càng thêm tuôn trào, lập tức tăng mạnh ý niệm, thúc đẩy Thái Âm Thứ đâm về phía Lê Cửu Tiêu.
Lần này, Thái Âm Thứ càng thêm mạnh mẽ, kéo theo tiếng rít chói tai, khói đen cũng càng thêm to hơn, nhanh chóng ăn mòn khói xanh hộ thể của Lê Cửu Tiêu.
Lê Cửu Tiêu cũng bất đắc dĩ với chuyện này, chỉ có thể ra sức thúc đẩy ba cây kim máu ngăn cản Thái Âm Thứ, vừa âm thầm cảm ứng chỗ của kẻ địch.
Châm nhỏ màu máu này tên là Bích Huyết Châm, cũng là một loại độc bảo, vô cùng lợi hại. Lê Cửu Tiêu từng trải chiến trận, thủ pháp huyền diệu, chưa tới mấy hiệp liền đánh cho Thái Âm Thứ rút lui liên tục, không tiến tới được. Nếu không phải còn chiếm thượng phong với khói xanh, tình thế quả thật là nghiêng sang một bên.
Thấy thế, Chung Nguyên không khỏi có phần gấp gáp, tay bấm ấn quyết, bắt đầu khởi động chân khí trong người, cách không tăng cường Thái Âm Thứ.
Có thêm chân khí chống đỡ, Thái Âm Thứ lập tức tỏa ánh sáng đen, phục hồi uy thế, phóng tới càng thêm mạnh mẽ, lập tức xông qua ba cây Bích Huyết Châm ngăn cản, trực tiếp đâm vào điểm yếu trên Ngũ Độc Yên Vân Chướng, suýt nữa một lần xuyên thủng.
Thấy thế, Lê Cửu Tiêu kinh hãi vội triệu hồi ba cây Bích Huyết Châm, tiếp tục ngăn cản.
Lê Cửu Tiêu ổn định lại được, lập tức chuyển mắt nhìn về phía một gốc cây to ở xa xa, Chung Nguyên vừa dùng chân khí, hắn liền phát hiện được tung tích của Chung Nguyên.
Hắn nhìn ra tướng mạo của Chung Nguyên, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú, cả người lộ ra anh khí bừng bừng, đúng là hạng người tài. Lúc này liền nhận định là môn hạ đệ tử chính giáo nhà ai rời núi lịch lãm, trảm yêu trừ ma, trong lòng phát lạnh. Nhưng ngay sau đó hắn liền thả lỏng, bởi vì hắn cũng phát hiện đừng nói Ngưng Sát, Chung Nguyên chỉ mới tới cảnh giới Chân Khí, còn chỉ tu tới tầng bốn.
Nhưng mà như thế, hắn cũng cảm thấy hết sức uất ức, không nhịn được mắng to.
- Thì ra là nhãi con chính giáo, chỉ có chút tu vi này còn muốn trảm yêu trừ ma, cho rằng Lê đại gia nhà ngươi là rồng vướng nước cạn hay sao? Hôm nay Lê đại gia cho ngươi tới rồi thì khỏi đi nữa!
Vừa nói, Lê Cửu Tiêu lại mở túi da bên hông lấy ra một cây cờ nhỏ dài khoảng 1 xích, bên trên vẽ bảy bộ xương khô, bảy mỹ nữ lộ thể trần truồng. Hắn vung lên thật mạnh, lập tức bộ xương gào thét, mỹ nữ rên rỉ.
Tiếng ồn lọt vào tai, lập tức làm Chung Nguyên tâm thần hoảng hốt. Cũng may linh hồn phi thường mạnh mẽ, cho nên không bị mê hoặc thần trí, hồn phách rời thể. Nhưng mà chỉ như vậy, Thái Âm Thứ đang tung hoành cũng thu liễm uy lực, rơi xuống đất.
Lê Cửu Tiêu nhìn thấy Chung Nguyên chỉ là tiểu nhân vật cảnh giới Chân Khí, dính một đòn Hóa Huyết Tu La Phiên của mình mà không hồn phách ly thể, cũng không khỏi kinh dị. Lúc này lại muốn vung cờ lên, bỗng nhiên thương thế trong người vốn sắp đè xuống được liền rục rịch, có dấu hiệu muốn bùng nổ.
Lúc này hắn cũng không kịp công kích Chung Nguyên nữa, dùng Ngũ Độc Yên Vân Chướng bảo vệ bản thân, vừa vươn tay về phía một người khác, đâm thẳng vào ngực.
Chung Nguyên hoàn hồn, vốn muốn triệu hồi Thái Âm Thứ hộ thể, bỗng thấy biến cố này, trong lòng khẽ động, Thái Âm Thứ lại phát huy toàn lực đánh tới.
Tiếng xèo xèo vang lên, thế như chẻ tre đánh thẳng vào Ngũ Độc Yên Vân Chướng. Nhưng mà Lê Cửu Tiêu lại như không hề cảm giác, vẫn chọc thủng ngực Man nhân kia, móc ra trái tim nhét vào miệng.
Thấy cảnh này, trong lòng cũng là Chung Nguyên hung ác, bấm tay bắn ra, một đốm Tu La Huyết Diễm bay ra ngoài.
Tu La Huyết Diễm cùng khói đen Thái Âm Thứ hợp lực một đòn lập tức phá tan Ngũ Độc Yên Vân Chướng, đồng loạt đâm thẳng vào ngực Lê Cửu Tiêu.
/61
|