Thuận Minh

Chương 391: Có lẽ đă đánh xong. (1+2)

/539


Đối với quân đội thời đại này mà nói, đánh tan chính là đánh tan, nếu muốn thu nạp chỉ có thể đi tới khu vực an toàn ngoài mấy chục dặm. Nếu thu dụng ngay tại chỗ trên chiến trường, khả năng lớn sẽ là bị những đội ngũ c̣n có thể nắm giữ bại binh trong tay tách ra, vậy càng nguy hại lớn.

Kết quả lúc đại phương đội (đội ngũ h́nh vuông lớn) Măn bát kỳ giống như một gốc nhọn đánh vào trong trận h́nh quân Đăng Châu doanh Giao Châu, hoàn toàn không thèm hỏi han với binh lính tách ra, mà kỵ binh Mông Cổ chặn hai bên cũng thế, có thể giết liền giết, nhiệm vụ của bọn họ là bảo đảm để phương đội kỵ binh Nữ Chân trùng kích tới trước, về phần những thứ với không tới, th́ căn bản không thèm hỏi, bại binh phân tán trên chiến trường đối với bọn họ mà nói căn bản đă không c̣n sức chiến đấu.

Có điều, doanh Giao Châu vẫn là doanh Giao Châu, nó không phải là quân đội thời đại này, sự hỗn loạn của binh lính chạy tản không phải là v́ sợ hăi và kích động, mà là v́ bọn họ muốn làm thế nào để tiếp tục chiến đấu.

Mặc dù không phải là Vương Thao đứng ra, th́ sẽ c̣n có Lư Thao, Lưu Thao đứng ra, nhưng quan quân, sĩ quan, binh sĩ b́nh thường của doanh Giao Châu thậm chí là dân phu tráng đinh thuộc Sơn Đông, lúc bọn họ đang tác chiến đều không hề nghĩ ta đây v́ một nhà họ Chu, v́ một vị hoàng đế mà liều mạng tác chiến.

Bọn họ đều quên cả sống chết mà gia nhập trong chiến đấu, không phải là v́ người khác, mà là chiến đấu v́ chính bọn họ, v́ bảo vệ cuộc sống hạnh phúc có được không dễ, v́ cơ hội trở nên nổi bật hiếm có, có tâm và ư chí như vậy tất nhiên là chiến ư mười phần, rất khó bị đánh bại.

Lúc phương trận trường mâu bày ra, thường đều dùng người nào đó ở cánh phải làm điểm chuẩn, mà người đó thường chính là Thiên tổng doanh này, gă chính là người nắm giữ bố cục của doanh, nhóm đầu lấy người Thiên tổng này mà xếp hàng, sau đó đội ngũ phía sau lại xếp hàng theo nhóm đầu, xếp thành phương trận.

Dựa theo quy định trong thao điển. Toàn bộ bộ đội ở doanh Thiên tổng nếu chết trận hoặc trọng thương, bọn quản lư phía dưới Thiên tổng sẽ dựa theo thứ tự sắp xếp mà được quyền chỉ huy.

Nhưng dưới t́nh huống cánh trái quân trận quân Đăng Châu đă hỗn loạn thành một bầy, binh lính các doanh lẫn lộn với nhau như thế, quan t́m không được binh, binh t́m không thấy quan, chỉ huy hoàn toàn mất đi hiệu quả.

Quản lư Vương Thao xúc động bước ra khỏi hàng, để mọi người dùng gă làm điểm chuẩn bày trận, trong ḷng bối rối, bọn binh sĩ quân Đăng Châu chạy loạn khắp nơi như ruồi bọ thoáng cái t́m được phương hướng tụ lại, đều chạy về phía bên này. Làm sao xếp thành hàng hợp lư, làm sao trở thành trận h́nh vuông, chuyện này ở trong huấn luyện thường ngày đă trở thành bản năng của bọn lính, hiện giờ bọn họ cần chẳng qua chỉ là một người, một anh hùng ra mặt.

Vương Thao đứng ra, cực nhanh, rất nhiều tán binh tụ lại bên gă. Mặc dù tán binh không ít, nhưng tất cả mọi người đều xếp hàng cực tự động, lấy Vương Thao làm phía bên phải mà tập trung xếp hàng bên trái, trước mắt Vương Thao này mặc dù chỉ là quản lư, nhưng dựa theo thao điển, gă chính là Thiên tổng và quan chỉ huy tạm thời của doanh.

Bốn đại phương đội kỵ binh sau khi đột phá sáu doanh, có sự gia nhập của bại binh và kỵ binh Mông Cổ, làm cho không gian dần dần lớn lên. Nói cách khác, những doanh kia vẫn chưa sụp đổ, đă có thể miễn cưỡng tổ chức pḥng thủ, hơn nữa chiến mă của Thát Tử dàn hàng phi nhanh lâu như vậy. Đội h́nh cũng có chút tán loạn. Cũng có lỗ hổng do bị thương chết trận, nếu muốn trúng kích vào trận tuyến bộ binh có chuẩn bị, nhất định phải chỉnh đội.

Quân tướng mấy đại đội của Măn bát kỳ này căn bản không ngờ quân Minh c̣n có thể lại tụ tập thành một phương trận. Phương trận do Vương Thao tụ tập lại kia h́nh thành rất nhanh, chờ người của đội phía sau phát hiện, phương đội tám trăm người đă tụ lại một lần nữa. Chuyện này thật đúng là khiến người ta nghẹn họng nh́n trân trối.

Ở phía sau và bên cánh của ḿnh đột nhiên một lần nữa tụ lại phương đội trường mâu. Bọn quân tướng Măn bát kỳ đương nhiên biết điều này có ư nghĩa thế nào. Một đại đội kỵ binh Nữ Chân ở sau sườn gào gọi thầy thuốc. Trên chiến trường bắt đầu chuyển hướng, định một lần nữa đánh tan đội bộ binh quân Minh tụ tập lại này.

Đồng thời kỵ binh Nữ Chân và kỵ binh Mông Cổ bên ngoài vận động tới cũng phát hiện phương trận này, đều đánh ngựa lao tới, hai mặt giáp công, muốn quét sạch hoàn toàn!

Bộ đội sáu doanh đạt gần năm ngàn người, mặc dù có rất nhiều người đă chết, nhưng quân tốt c̣n sót lại vẫn không ít. Lúc này điên cuồng mà tụ lại bên này. Trước mắt quy mô phương trận này đă sớm không c̣n là tám trăm người. Ở trong lúc ḷng người đang bàng hoàng, thấy có một phương trận như vậy, bọn tán binh đều rối rít tụ lại gần.

Kết quả lúc kỵ binh Thát Tử bắt đầu chuyển lực chú ý tới bên này, phương trận lấy Vương Thao làm cơ sở đă thành phương trận lớn bốn mươi nhân năm mươi. Quy mô này thật sự là quá lớn. Tán binh c̣n lại phần lớn đă vứt vũ khí, bị phương trận này bài xích ra ngoài, chỉ có thể nhặt vũ khí người ta vứt lại trên đất, vây quanh phương trận tác chiến.

Hô hấp của Vương Thao rất nặng nề. Gă là v́ thường ngày tập luyện xuất sắc mà được từng bước đề bạt thành quản lư. Quản lư và Thiên tổng mặc dù kém một cấp, nhưng lại là hai cấp chỉ huy hoàn toàn khác nhau. Đối với Vương Thao mà nói, trước mắt phương đội này thậm chí đă không c̣n là quy mô doanh do Giao Châu chế thức.

Phương trận chừng hai ngàn người, cũng không ít người cầm đoạn mâu, súng hỏa mai, đao kiếm,., chuyển động xung quanh phương trận, phương đội như vậy, có quy mô khoảng ba ngh́n người, thật đúng là không biết nên tổ chức và điều động thế nào, có điều trước mắt đă không phải là lúc suy nghĩ vấn đề này.

Một bộ trong đại đội kỵ binh Thát tự trùng kích vào trong đă tiến hành chuyển hướng gian nan, quay đầu lại, mà bên ngoài đang có một phương đội và rất nhiều kỵ binh nhẹ Mông Cổ đang bắt đầu vận động theo hướng này.

Phương trận khổng lồ vừa mới tạo thành này, sắp bị giáp công mấy hướng, đối mặt với t́nh huống như thế, Vương Thao biết rơ nên làm như thế nào, gă phát khí, hô lớn:

"Nghe hiệu lệnh của ta, để mâu ngang, giữ ngựa!!"

Bọn binh sĩ tụ lại ở trong phương trận cũng không phải loại sợ hăi chạy loạn, đều gào to theo, đáp ứng ầm ầm, đồng loạt dựa theo yêu cầu thao điển đối kháng kỵ binh trùng kích, chỉa trường mâu ra ngoài, cả phương trận lớn lập tức biến thành một con nhím sắt vô cùng khổng lồ.

Bởi v́ mở rộng phương trận, những tán binh không thể vào trong phương trận cũng có thể tiến hành tuần tiễu tương đối thong dong, có thể ẩn nấp tránh né quanh phương trận này.

Lúc mắt thấy kỵ binh sắp xông lại, cũng chính là lúc hơn mười khẩu súng hỏa mai khai hỏa, điều này đối với kỵ binh mă nói th́ không có tác dụng ǵ, nhưng cục diện hiện trường hỗn loạn như vậy, kỵ binh nhẹ Mông Cổ hay là kỵ binh Nữ Chân cũng không cách nào phóng tay mà bắn tên, chỉ có thể dựa vào công kích của kỵ binh.

Lại nói binh sĩ quân Đăng Châu ở dưới trận thế lớn như vậy, nhưng cũng không bỏ qua cự ly Thát Tử bắn tân trong ba bốn mươi bước, binh trường mâu có kinh nghiệm, định tuỳ thời lao ra ám sát.

Đánh với phương trận bộ binh khổng lồ như vậy, hơn nữa c̣n là trận tàn binh đă chuẩn bị xong, kỵ binh căn bản không đánh được, kỵ binh nhẹ Mông Cổ có cưỡi ngựa tới trước mặt, muốn xuống ngựa để bắn, cũng sẽ bị những tán binh tự do ở ngoài phương trận chém giết, căn bản không có thời gian kéo cung bắn tên.

C̣n hai phương đội kỵ binh Nữ Chân lần lượt tới, ngựa vừa rồi phi lâu, tốc độ và thế đă có chỗ yếu bớt, dạng xông trận vừa rồi, chẳng khác ǵ xua bại binh xông trận. Sau đó lại gây áp lực, khiến đội ngũ đối phương tan ră, nhưng thật khó thông, phải đánh phương trận lớn không hề kém ḿnh.

Phương trận lớn này nh́n kiên cố như thế, mỗi binh sĩ trên ngựa đều khó xử. Bọn họ biết rơ tính ngựa, xông qua như vậy, đối mặt với trận đối phương bày trường mâu giống như nhím vậy, xông vào là không có khả năng, nhưng ngựa th́ bị dọa đến nổi điên không biết chừng.

Sự kinh hoảng hỗn loạn của một hai thớt ngựa, ở trong phương trận nghiêm chỉnh như vậy có thể bị đồng bạn bên cạnh kẹp lại không thể nào chuyển hướng hoạt động, nhưng trùng kích vào trận h́nh như vậy, sợ là ngựa sẽ có trên năm thành sẽ hỗn loạn, vậy cả phương đội kỵ binh chỉ sợ đều sẽ tán loạn theo.

Phần lớn bại binh chạy khắp chiến trường đều tụ tập đến trong phương trận lấy Vương Thao làm điểm chuẩn, nội bộ vừa rồi vẫn c̣n hỗn loạn vô cùng không ngờ lại trở nên tương đối trống trải, bất kể là phương trận Vương Thao này hay là phương trận vốn có, đều có thể làm xong toàn bộ động tác chiến thuật. Không c̣n là phương trận chen chúc không cách nào buông trường mâu, mạnh mẽ va chạm với kỵ binh xông tới.

Người dẫn đầu phương đội kỵ binh Nữ Chân quay ngược lại kia không ngờ là Bối Tử Hồ Lư Hải trong Tương Bạch Kỳ, tham lĩnh Đức Lăng Cáp ở bên cạnh gă. Chỉ có bọn họ, bởi v́ thất bại lần trước, nên thuộc nhóm không được chào đón trong quý nhân ở Lưỡng Bạch Kỳ, lần này thân phận hai người bọn họ xuất trận hẳn là không cần xung phong đi đầu, nhưng vẫn bị phái tới trong kỵ đội.

A Ba Thái và chủ tướng quân Minh ở chính diện chiến trường đánh đến nghiêng trời lệch đất, ngươi tới ta lui, hai quân tướng Thát Tử đă trải qua tử chiến đều kinh hồn táng đảm, bị phái đến cánh trái, nhưng không ngờ ḷng tin lại dần dần trở lại, hàng ngũ đối phương giống những quân Minh khác, sau khi bị kỵ binh nhẹ quấy nhiễu và trọng binh trùng kích, cũng không chống đỡ nổi mà tan ră.

Hơn nữa toàn bộ đội ngũ này sau khi va chạm liên tục không ngừng, thế sụp đổ bắt đầu lan ra, mắt thấy thắng lại ở ngay trước mắt, ở đoạn thời gian này, hai người này thậm chí cảm thấy cường địch gặp năm đó ở huyện Tề Hà là không phải ḿnh nằm mơ, hoặc hồ đồ.

Ngay khi bọn họ chí khí dâng trào chuẩn bị gặt thắng lợi, bại binh đă bị bọn họ coi như không c̣n chút sức chiến đấu nào lại hợp thành một phương trận phía sau bọn họ.

Bối Tử Hồ Lư Hải của Tương Bạch Kỳ chỉ cảm giác ngực ḿnh căng cứng, loại cảm giác không thoải mái lại tới, quân Minh gặp lần này khác biệt rất lớn với quân Minh gặp trước kia, những quân Minh này tựa hồ chưa bao giờ theo quy luật chiến trường mà bọn họ biết để làm việc.

Ngươi không thể phán đoán ḿnh rốt cuộc là thắng hay là thua, không cách nào phán đoán đả kích này rốt cuộc thực hiện có hiệu quả như dự định hay không.

"Phá tan nó, phá tan phương trận này, đại chiến lần này chúng ta sẽ thắng triệt để..."

-o0o-

Ở trong phương đội kỵ binh có người gào to, nhưng Bối Tử Hồ Lư Hải lại trầm mặc không nói, gă là người dẫn đầu phương đội này, nhưng người chân chính có thể huy động lại là một gă tham lĩnh Tương Bạch Kỳ, là thân binh thổi c̣i bên cạnh Đa Nhĩ Cổn ra làm quan, nghe nói là do cấp trên lo lắng về gă, nên lúc này mới an bài thân binh này xuống.

Cận vệ của Duệ thân vương, địa vị thân phận kia quả nhiên lớn, kết quả kỳ đinh thủ hạ của Bối Tử Hồ Lý Hải đều theo lệnh người này mà làm, hoàn toàn không để ý tới sai khiến của cấp trên.

Thân phận cận vệ này cao ngất, nhưng không khỏi c̣n quá trẻ, người táo bạo vô cùng, lần này vào trong nước Minh, mỗi ngày đều nói lớn muốn kiến công lập nghiệp, kiếm cho ḿnh danh dũng mănh thiện chiến.

Lúc này đại trận quân Minh trước mắt đă bố trí xong, Hồ Lư Hải và mấy lăo nhân đều cảm thấy lo sợ, nhưng tên tham lĩnh này lại không hề sợ chút nào, ngược lại ra lệnh phá tan phương trận này, quét sạch chướng ngại triệt để, sau đó toàn tâm toàn ư mà trùng kích đại bộ phận quân Minh phía sau.

Mặc dù Bối Tử Hồ Lư Hải không thấy phương đội kỵ binh bên kia, nhưng trong ḷng gă hiểu, đối phương nhất định là đang giảm tốc độ, nhưng bên ḿnh lại không cách nào dừng lại.

Người của phương đội này bị tên tham lĩnh kia cổ động liền thấp thỏm chuyển động theo hướng này, nhưng trong ḷng Hồ Lư Hải không có bất cứ ư kiến công lập nghiệp ǵ, gă ở hàng thứ nhất, nh́n trường mâu đối diện chỉa ra tầng tầng lớp lớp, kỵ mă đụng vào, kiến công lập nghiệp th́ khỏi cần nghĩ, mà chết th́ không sai biệt lắm.

Nhưng người ở trong phương trận, bị người xung quanh kèm hai bên mà đi tới, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, cho dù là làm đào binh, vậy ḿnh bị chặt đầu không nói, già trẻ cả nhà chỉ sợ đều làm trâu làm ngựa làm súc vật cho người ta sai khiến.

Tham lĩnh Đức Lăng Cáp ở cùng gă năm đó luôn ở ngay bên cạnh Hồ Lư Hải, cũng ở hàng thứ nhất, mặc dù đều hai bên đều ở trong nón trụ bọc da đỉnh nhọn, chỉ thấy con mắt. Nhưng gă h́nh như cũng biết Hồ Lư Hải đang suy nghĩ ǵ, khống chế ngựa nh́n bộ trận quân Minh không ngừng nhích tới trước, mở miệng ồm ồm nói:

"Bối tử gia, hai người chúng ta bị đặt ở hàng đầu, vẫn không hiểu tại sao, sau sự kiện kia. Mấy chủ tử gia nh́n chúng ta đă sớm không vừa mắt, không bằng trực tiếp xông lên, nếu không chết th́ coi như may mắn, nếu chết th́ kiếm tiền trợ cấp cho vợ con, coi như không để cho người trong nhà mất mặt!"

Bối Tử Hồ Lư Hải ở trên ngựa liền hơi khựng, nhưng ngay sau đó bật cười ha hả:

"Đúng là đạo lý này, chúng ta cũng không thiệt, mấy năm khoái hoạt, nước Minh có binh mă như thế, vậy c̣n có thể có cuộc sống phú quư ǵ nữa, chúng ta chờ cũng thế!"

T́nh thế lúc này rơ ràng là thắng lợi trong tầm mắt, cục diện tốt đẹp. Phương trận này rơ ràng cho thấy là phản kích kéo dài hơi tàn mà thôi, nhưng lời nói hai người này đầy oán khí có thể nói lên cái ǵ.

"Đến rồi, đến rồi, xông lên!!"

Thấy trận tuyến kỵ binh trước mặt như tường như núi áp tới, binh sĩ men ngoài phương trận do Vương Thao tổ chức v́ nâng sĩ khí cũng gào to, nhưng trường mâu trong tay vẫn không nhúc nhích, chỉ là sắp chạm kỵ trận, mỗi binh sĩ đều không muốn lại bị phá tan như vậy, binh sĩ quân Đăng Châu phát hiện nếu ḿnh sau khi rời khỏi tập thể, người liền sợ hăi như vậy, hoàn toàn không biết chiến đấu thế nào, đối mặt kỵ binh Thát Tử liền vô lực.

Nhưng đứng ở trong phương trận này, dũng khí biến mất vô tung vừa năy lại quay về trên người ḿnh, xung quanh đều có chiến hữu của ḿnh để dựa vào, tâm tư ổn định, chỉ nghĩ tới tác chiến.

Bối Tử Hồ Lư Hải, lúc ở gần phương trận này, mă thứ trên giày ủng gă đâm mạnh vào trong bụng ngựa, nhưng đối mặt với mũi mâu hàn quang lập loè, c̣n có tiếng gào đau đớn của bọn lính, ngựa bản thận cũng muốn dừng tốc độ, nhưng vẫn bị đội ngũ sau lưng đẩy về phía trước.

Thấy mấy trường mâu đâm tới, chuẩn xác mà nói, là ḿnh chủ động lao vào, kỵ mâu trong tay gă chiều dài không đủ, cho dù duỗi thẳng cánh tay thế nào, đều không cách nào đâm tới đối phương, trong nháy mắt này, thời gian giống như trôi qua rất chậm, giáp vải cũng có thể triệt tiêu rất lớn lực lượng đao kiếm bổ chém, nhưng không cách nào ngăn cản trường mâu.

Huống chi lúc này, lực lượng nhiều nhân mă như vậy trực tiếp là đưa kỵ binh hàng đầu vào trong rừng sắt, Hồ Lư Hải có thể cảm giác được mâu nhọn phá vải dày, đâm rách lá sắt và áo lót phía trong, vẫn tiếp tục đâm vào thân thể, lúc này máu và lực lượng toàn thân giống như bế tắc, rốt cuộc không cách nào nhúc nhích.

Kỵ binh hàng đầu cơ hồ đều bị trường mâu của phương trận giết chết tại chỗ, mà Vương Thao tạm thời tổ chức phương trận lớn này, chỉ nghiêng ngả bên trong, nhưng không bị đánh tan hoặc đánh xuyên qua.

Đợt thứ nhất của đội kỵ binh trùng kích không có kết quả, những trường mâu đoạt mạng kia, vẫn dựng um tùm ở đó, hàng thứ hai cũng sẽ không ngu mà lao vào, thi thể mấy kỵ binh Bát kỳ hàng trước kia mắc trên trường mâu, c̣n có kẻ nhất thời nửa khắc chưa chết, ngọ nguậy phía trên, càng khiến người ta sợ hăi.

Nhưng hàng thứ hai muốn chuyển hướng cũng cực khó khăn, bởi v́ phía sau bọn họ c̣n có đồng bạn khoảng cách rất gần, ép mạnh bọn họ đâm vào trường mâu, hiệu quả của phương trận khoảng hai ngàn người di động tới th́ chưa biết, nhưng nếu đứng nghiêm ở đó th́ lại ổn định kiên cố, đột tiến của đối phương căn bản không cách nào đánh vào.

Kỵ binh hàng thứ hai cũng luống cuống tay chân mà đâm vào rừng sắt kia, bị đưa đẩy đâm xuyên tim...

Phương trận tạo thành tạm thời này vẫn không hề loạn, ương ngạnh mà chống đỡ trúng kích, trận h́nh vẫn đứng vững ở đó, binh sĩ dù dũng mănh gan dạ thế nào đi nữa ở trong t́nh huống biết hẳn phải chết, mà loại làm chuyện trùng kích không có kết quả ǵ, hàng đầu và hàng hai những kỵ binh Bát kỳ này ở dưới t́nh huống thế xông mạnh nhất đều không hề có chút hiệu quả nào, đương nhiên cũng sẽ không ngu ngốc mà lao vào trong hàng ngũ trường mâu.

Tŕ hoăn phía trước cũng đủ để kỵ binh phía sau dừng ngựa làm ra phản ứng, phiến toái duy nhất chính là phương đội kỵ binh cũng rối loạn theo. Mà kỵ binh từ bên ngoài tới thấy phương trận khổng lồ như vậy, căn bản không hề có ý xông lên, trực tiếp ṿng quanh né qua một bên.

Chống đỡ lớp công kích này, cánh trái cuối cùng cũng ổn định lại. Ở bên cạnh phương trận do Vương Thao tụ tập được, c̣n có hai đội ngũ phương trận nhỏ h́nh thành tự phát, trong lúc mơ hồ tạo thành trận thế nhỏ, chiếu ứng lẫn nhau với phương trận lớn bên kia.

Lúc này đội ngựa ở trong mấy kỵ binh Nữ Chân đều hai mặt thụ địch. Phương trận trước sau đều đă ổn định lại, xuất cảnh như bọn họ chính là cực kỳ nguy hiểm.

Giữa phương trận lớn của Vương Thao và bản trận mặc dù có kéo khoảng cách, nhưng đối với kỵ binh Đại Cổ mà nói vẫn hơi nhỏ hẹp, kỵ binh Thát Tử v́ giữ vững trận h́nh nên tốc độ vốn không thể nhanh, ở trong không gian nhỏ hẹp này, căn bản không cách nào vọt lên, nếu muốn thoát ra ngoài, chỉ có thể tản phương đội ra.

Nhưng kỵ binh đơn lẻ của đội h́nh tản mác làm sao đối mặt với trường mâu như rừng của phương trận bộ binh. Phương đội kỵ binh bị kẹp trong này giống như đồ sứ rơi xuống đất bị vỡ tan tành, thế thắng bại đột nhiên bắt đầu nghịch chuyển, sinh cơ của bọn kỵ binh chỉ có thể là chạy ra từ trong khe hẹp này, sau đó xếp thành hàng một lần nữa.

Phương trận bộ binh không cách nào đuổi bắt, tay súng hỏa mai tổn thất quá nhiều, chỉ có thể trơ mắt mà nh́n kỵ binh từ bên này xếp hàng lao ra, nhưng kỵ binh Mông Cổ và Nữ Chân ở trong ṿng vây thật sự quá nhiều. Rất nhiều người lúc xông qua biên phương trận, v́ quá chật và hẹp, vẫn không tránh được mà bị trường mâu đâm trúng, phủ thương móc lại, bị lôi mạnh xuống ngựa, bị đồng bạn phía sau giẫm lên thành thịt nát.

"Đánh ra đi!!" "Tách giữa doanh với doanh ra". "Đẩy ra!!"

Vô số mệnh lệnh ở trong mỗi doanh truyền lại, khoảng cách giữa các doanh giữ cự ly nhất định, như vậy ngược lại có tính co dăn và không gian, đối phó với trùng kích của kỵ binh cũng càng có đường sống, chứ không phải dựa sát v́ sợ kỵ binh đối phương tách ra như vừa rồi.

Lúc này phương vị chỗ Triệu Năng hoàn toàn bị hướng chỗ A Ba Thái kềm chế. Thậm chí ngay cả mệnh lệnh cũng không thể phát xuống. Quan chỉ huy các doanh ở cục diện như vậy chỉ có thể làm theo ư ḿnh, năng lực chỉ huy hiện trường của Triệu Năng đă ở trong lúc mơ hồ nhận lấy hoài nghi.

Vừa rồi hướng chủ công của Thát Tử là ở cánh trái, ngoại trừ phía trước, những chỗ c̣n lại cũng chỉ đang giằng co hoặc kềm giữ lẫn nhau, nhưng bố trí phương hướng kỵ binh Nữ Chân có thể xếp thành hàng xông trận chỉ có cánh trái và phía trước, phương trận ba hướng trái, phải, sau từ từ đẩy ra ngoài.

Kỵ binh Mông Cổ vẫn luôn quay xung quanh phương trận quân Đăng Châu không cách nào ngăn cản, chỉ có thể theo trận này khuếch trương rộng ra ngoài, đội ngũ và trận h́nh càng trở nên mỏng thêm, rất nhiều chỗ vẫn là trận h́nh vây bắt, thậm chí là tách ra.

So lần tản ra này, quân Đăng Châu rốt cuộc cũng chiếm được chút quyền chủ động trên chiến trường...

Mặt mỗi lăo thần vừa rồi phụng mệnh Đại tướng quân A Ba Thái đă trầm xuống hoàn toàn, Khoa Nhĩ Thẩm bối lặc Đồ Lý Sâm bên cạnh càng khẩn trương, mấy tên Tá Lĩnh từ cánh trái trở về mặt xám mày tro mà báo cáo t́nh huống, ai cũng không ngờ thế này lại hỏng, không ngờ cứ như vậy bị dừng lại.

"Đại tướng quân, bây giờ..."

A Ba Thái mặt đen không trả lời, chỉ đột nhiên cầm roi ngựa quất mạnh một gă thân binh bên cạnh, mở miệng đầy căm hận nói:

"Đến hỏi không tốt th́ sẽ không tốt, chém đầu làm gương, đổi trợ thủ của gă, nhanh!!"

Thân binh kia tất nhiên cũng biết chủ tướng tâm t́nh không tốt, vội đánh ngựa đi, Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái quay đầu lạnh lùng nói với Đồ Lý Sâm:

"Bối lặc gia, binh mă này nếu hôm nay không thừa dịp nó trúc trắc đập nát nó, để nó lấy lại sức, vậy chỉ sợ là tai họa của Đại Thanh chúng ta..."

Nghe A Ba Thái nói nghiêm trọng như thế, Đồ Lý Sâm cũng ngập ngừng không dám nhiều lời, thân binh vừa mới phái đi kia cũng đă cưỡi ngựa về, đến trước mặt c̣n chưa kịp xuống ngựa liền vội bẩm báo:

"Đại tướng quân, đă chuẩn bị xong!!"

Sắc mặt Đại tướng quân phụng mệnh nhất thời chuyển biến tốt đẹp, ở trên ngựa cười lạnh mấy tiếng, giơ roi ngựa trong tay lên lắc mấy cái, tiếng trống ầm ầm vang lên, kỵ binh Mông Cổ do Đạt Lỗ Hoa suất lĩnh đang giằng co phía trước giống như bị cái ǵ đâm xuống một cái, lập tức xông về trước.

Nhưng bộ tốt và kỵ binh Nữ Chân ở bên A Ba Thái lại đều lui về phía sau, Đồ Lý Sâm có ý nghĩ sờ không tới cũng theo về phía sau, nghĩ thầm chẳng lẽ lúc này liền lui, nhưng không phải vừa mới nói phải đánh xuống sao?

Binh mă Nữ Chân sau khi lui về phía sau mấy chục bước tách ra giống như thuỷ triều, lộ ra hai mươi khẩu đại pháo ở đó, hai mươi khẩu pháo tướng quân mười hai pound.


/539

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status