Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 104 - Chương 89.2

/275


Ngoại trừ cấm địa ra, người ở trong tối của Tần Liễm cơ hồ đã lục tung cả Tiêu Dao Thành rồi mà vẫn không tìm thấy Thánh Quả, nghĩ tới nghĩ lui, nơi có khả năng có Thánh Quả nhất chính là cấm địa.

“Sao lại đi cả một ngày? Có phải còn chưa có tin tức của Thánh Quả hay không?”

“Gần cấm địa có một trận pháp rất lợi hại, hôm nay thiếu chút nữa không trở về được, càng miễn bàn đến chuyện đi tìm Thánh Quả.” Hôm nay hắn bị trận pháp ở bên ngoài cấm địa vây khốn, chờ tới khi xông qua trận pháp đó đi vào thì trời đã tối.

“Ngoài ra, cấm địa Tiêu Dao Cung, khi trời tối thì bốn phía lập tức tràn ngập nồng nặc khói độc, Minh Lục bị trúng độc, nên ta đành phải tạm thời dẫn hắn đi về trước.” Mang Minh Lục trở về chỉ là thứ yếu, không muốn nàng lo lắng mới là thật sự.

“Phu nhân, vi phu biến mất một ngày, nàng có lo lắng hay không?” Ánh mắt hắn đầy chờ đợi nhìn nàng.

“Không lo lắng.” Nàng không lo lắng cho hắn, nhưng mà nàng lại nhớ hắn.

“A.” Trong nháy mắt mặt của hắn liền ỉu xìu, buồn bực nói: “Nàng không thể lo lắng cho vi phu nhiều một chút sao? Nếu lỡ như vi phu không về được thì sao?” Nha đầu này, thừa nhận lo lắng cho hắn sẽ chết sao!

Nàng cúi người, lấy ngón tay chọc chọc lên lồng ngực trắng như ngọc của hắn: “Người ta hay nói tai họa để lại ngàn năm, tên hư hỏng chàng , nhất định không chết được, ta mới không thèm lo lắng đâu.”

Hắn giơ lên một tay bắt lấy tay nàng kéo nàng ôm vào trong lòng, ở trên mặt nàng cắn một cái: “Vi phu sẽ không hư hỏng với người khác, muốn hư hỏng cũng chỉ có hưng hỏng với một mình nàng thôi.”

Ngày hôm sau, khi Thanh Linh tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, thuận tay sờ giường bên một cái, Tần Liễm không còn ở đây. Nghĩ đến hôm qua hắn đến cấm địa còn không có tìm thấy được tung tích của Thánh Quả, hôm nay chắc là lại đi nữa.

Không có Tần Liễm ở bên cạnh nàng cảm thấy vô cùng nhàm chán, sau khi dùng xong đồ ăn sáng cũng lười đi ra ngoài dạo, dứt khoát ở trong phòng ngủ, mãi đến lúc mặt trời lặn nàng bị đói tỉnh mới lại ngồi dậy dùng bữa.

Tề Khúc vừa đi ra cửa phòng thì nhìn thấy Tử Mạch đang đi từ bên ngoài về, khuôn mặt của Tử Mạch đẹp như tranh vẽ, y phục hoa năm màu rực rỡ lóa mắt, hắn đi ngược nắng mà đến nhìn giống như thiên thần.

Nàng sững sờ tại chỗ, si ngốc nhìn hắn.

Tử Mạch nhìn thấy dáng vẻ si ngốc nhìn mình của Tề Khúc thì cảm thấy thú vị, không khỏi nổi lên tâm tư trêu đùa. Hắn đi tới gần nàng, một tay chống lên tường ở phía sau nàng, vây nàng ở trong một pham vi nhỏ.

Hắn cười tủm tỉm nói: “Nàng tên là Khúc Nhi?”

“Đúng.” Nàng gật đầu thật mạnh, đôi mắt ngây thơ trong sáng.

“Bản Thái tử coi trọng nàng, nàng theo bản Thái tử qua Bắc Phiêu đi.” Hắn thổi hơi nóng ở bên tai nàng, ngay lập tức mặt nàng đỏ ửng lên như hai đóa mây hồng, bộ dạng lấy lòng này


/275

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status