Thu Thiên Mau Đến Đây

Chương 28: Bị đùa giỡn

/67


Thiên hạ còn có chuyện trùng hợp như thế này sao?

Giang Thu Thiên sẽ nói cho ngươi biết, có, tuyệt đối có!

Không chỉ là có, hơn nữa trùng hợp đến mức ngươi không có cách nào tưởng tượng được.

Ví dụ như hiện tại, nàng, Giang Thu Thiên, rốt cuộc lần đầu tiên trong đời hóa đá đối mặt với màn ảnh máy vi tính, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Nhìn xem Thỏ Con vừa thêm ai vào này?

Tên chỉ có ba chữ: Văn sư huynh.

Thỏ Con nói rồi, nàng phải đem GG người mà nàng đã làm anh hùng cứu trai đẹp đó thêm vào nhóm QQ , trong trò chơi không cho phép trùng tên , mà rất không đúng dịp, căn cứ vào sự hiểu biết của Giang Thu Thiên, trong trò chơi người có tên là Văn sư huynh chỉ có một người.

Mà mẹ người kia, nửa giờ trước đang còn gọi điện thoại cho mẹ nàng, hai người mẹ trò chuyện với nhau thật vui, say mê cuồng nhiệt thảo luận tuần này muốn dẫn hai người bọn họ đi "Liên hoan" công việc.

Lại là liên hoan! Đơn giản chỉ là vì để cho nàng và Văn Hiên gì đó gặp mặt, Thu Thiên cau mày, từ chối mẹ.

"Mẹ, ngày hôm đó con bận việc." Nàng rất bận rộn, muốn đến trong trò chơi đánh quái vật, còn phải cùng mọi người trong bang Thu Ý Nồng chuẩn bị cho cuộc bang chiến sắp tới.

Mẹ Giang lập tức mây đen tụ lại: "Một mình con là học sinh sao, đang còn nghỉ đông, có cái gì mà bận chứ!"

"Con là chủ tịch quốc gia? Con là đặc công? Con phải giải quyết vấn đề ngoại giao? Hay con phải đả kích phần tử phạm tội?" Mẹ Giang hỏi ngược lại một dãy câu hỏi, hỏi cho mặt Thu Thiên đen lại.

Được rồi, nàng không phải chủ tịch, không phải đặc công, nhưng mà nàng cũng phải có thời gian tự do của bản thân.

Nghĩ thì nghĩ, nhưng cuối cùng Thu Thiên vẫn có một tia lý trí, duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Không thể đấu cùng mẹ, không thể, tuyệt đối không thể.

Thu Thiên im lặng, khiến mẹ Giang đắc ý hừ một tiếng: "Ngày mai, cùng mẹ đi ăn cơm!"

Cháu Văn, mẹ Giang đã trải đường tốt giúp con, con nhớ phải theo đuổi được con gái bảo bối của cô đó, sớm ngày cùng con bé bước vào con đường tình yêu hạnh phúc! A ha ha ha!

Thu Thiên nhìn nụ cười có thâm ý khác trên mặt mẹ mình, nội tâm phát điên.

Mẹ xác định cô không có ai muốn sao? Nàng còn trẻ như vậy nhưng đã khiến mẹ lo lắng hạnh phúc nửa đời sau rồi?

Trong đôi mắt nàng có một tia ánh sáng chớp chớp, ngược lại từ từ sáng lên.

Ai nói nàng không có ai muốn? Không phải vẫn có một người sao, không chỉ thỉnh thoảng ở trước mặt nàng xuất hiện gần hai tháng, còn cùng cô kết hôn !

Hơn nữa, người mẹ thích họ tên họ Văn đó cũng đã gặp rồi.

Ặc, mặc dù chỉ là gặp qua ở trong trò chơi, nhưng mà. . . Hiệu quả dường như không tệ.

Xoa nhẹ tóc mai trước trán, Thu Thiên khẽ mỉm cười, xem ra, nàng cần phải cùng anh chàng kia xuất hiện nhiều thêm mấy lần trước mặt "Sư huynh" mới được.

Nói như thế nào đây, nếu một anh chàng thường xuyên xuất hiện trước mặt, vị Văn sư huynh này chắc chắn sẽ không vui vẻ gì rồi?

Vì vậy, lấy kinh nghiệm một giờ trước của Thu Thiên, cùng với nội dung tsuy nghĩ trong cái đầu nhỏ.

Không phải người kết hôn cùng nàng trong trò chơi chính là đối tượng trá hình của nàng hay sao? Mẹ có thể giới thiệu, nàng cũng có thể có phương pháp của riêng mình.

Thu Thiên đưa mắt nhìn đi mẹ đại nhân rời khỏi gian phòng của mình, bởi vì nghĩ ra phương pháp tốt, cho nên tâm tình nàng không tệ, nhớ tới chuyện vài ngày nay không thấy Thỏ Con ở trong trò chơi, quyết định lên Q tìm Thỏ Con trò chuyện.

Ai biết Thỏ Con mười giờ mới xuất hiện, hơn nữa, vừa xuất hiện đã quang một tin tức bất ngờ như vậy.

Thì ra là, người Thỏ cứu chính là Văn Hiên, Văn sư huynh.

Thì ra người bị Mị Song đùa giỡn chính là Văn Hiên, Văn sư huynh.

Thật đúng là, trùng hợp quá.

Thu Thiên tà ác liên tưởng đến cậu bé to xác luôn luôn giữ nụ cười trên mặt, và hình ảnh hắn ta biểu cảm nhu nhược bị một nữ nhân đáng khinh đùa giỡn.

"Phốc -!" Thu Thiên nhịn cười không được, Văn mỗ người ta bị trêu ghẹo, ừ, nàng lại có thêm một lợi thế có thể để cho hắn biết khó mà lui.

Thu Thiên nhìn về phía người mà Thỏ Con vừa mới thêm vào nhóm Q, hoạt bát gửi mộ biểu cảm HI.

Người tới hình như cũng rất kinh ngạc khi có thể thấy nàng ở trong này, nhưng ngay sau đó ôn hòa mỉm cười chào hỏi nàng: "Tiểu sư muội, muội ở đây sao."

Thu Thiên lập tức gửi lại một nụ cười tủm tỉm.

"À? Không phải chứ!" Thỏ Con nhìn trái nhìn phải, dùng sức nháy mắt: "Nàng, các ngươi quen biết nhau sao!"

"Ừ, biết." Thu Thiên gật đầu.

"A a a a a a!" Thỏ Con lập tức thét chói tai "Nàng biết Văn Văn!" Biết soái oa vậy mà không giới thiệu cho nàng biết, để cho nàng tịch mịch ở trong trò chơi lưu lạc lâu như vậy!

Thỏ Con yên lặng lệ, nàng đơn độc quá lâu rồi: "Ta đau đớn lâu như vậy, ngươi vẫn không nói cho ta biết, ngươi biết một soái ca như vậy."

Thu Thiên: " Ngươi có thể bình tĩnh một chút được không?"

Thỏ Con: "Ta không có biện pháp bình tĩnh được! Ta yên lặng độc thân lâu như vậy, chính là vì có thể ở trong trò chơi vô tình gặp được một anh chàng đẹp trai!"

Thu Thiên: "Vô tình gặp được sau đó muốn làm gì?"

Thỏ Con: "Éc. . . Người ta còn chưa nghĩ ra." Tóm lại trước tiên phải vô tình gặp được đã! Quản cái khỉ gió vô tình gặp được sau đó làm sao? Ít nhất biết mình và trai đẹp đồng thời ở trò chơi, tâm tình vui vẻ đó!

Cười mấp máy môi, cô nàng Thỏ Con này.

"Ta nói. . ." Đôi mắt Thu Thiên khẽ sáng lên: "Ngươi thích người như Văn sư huynh sao?"

Thỏ Con liều mạng gật đầu, nửa ngày sau mới phát hiện ra mình đang gật đầu với máy tính, Thu Thiên nhìn cũng không thấy được! Vội vàng viết chữ nói là Đúng vậy Đúng vậy, vô số Đúng vậy.

Khóe miệng Thu Thiên không nhịn được co giật nhẹ: "Đánh một lần là được, không cần nhiều lần như vậy."

Xem ra, nàng lại có thêm một lợi thế.

Suy nghĩ chốc lát, Thu Thiên cười sâu xa.

Văn Hiên ngồi trước máy vi tính chờ cả ngày, phát hiện hai cô nương này lặng yên không một tiếng động, không khỏi sờ sờ mặt của mình.

Tại sao, hắn có cảm giác rất kỳ quái? Hắn rõ ràng đang ở trong phòng của mình, đang ngồi trước máy vi tính của mình, nhưng cảm giác này rốt cuộc vì sao mà đến?

À. . . À! ! Đúng rồi! Cảm giác với người có tên Tây Hồ kia rất giống nhau.

Dường như luôn có một người đang đứng ở một góc nào đó âm thầm cười hắn…

Ngay sau đó khuôn mặt của hắn tự giễu cười cười, xem ra hắn thật sự bị tên họ Kỷ kia áp bức quá lâu, cho nên mới có cảm giác như thế này.

/67

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status