Thứ Nữ

Chương 156

/196


Lãnh Hoa Đình bị thái tử kéo vào trong phủ, hai người ở thư phòng thái tử mật đàm, mày kiếm của thái tử nhíu chặt, nói với Lãnh Hoa Đình: “Tiểu Đình, Tôn đại nhân đã muốn bỏ một thành trì rồi, đại binh của Tây Lương đã đánh đến dưới cửa thành rồi, đây chính là cửa ngõ phương Bắc của Đại Cẩm, một khi để thất thủ, tất nhiên sẽ là mối đe dọa rất lớn, Đỉnh thành chính là cửa thành lớn nhất ở phương bắc, nơi đó, có trên mười vạn dân chúng, người Tây Lương đã giết người thành thói quen, nếu như để Đỉnh thành bị phá, sẽ khiến cho phương bắc máu chảy thành sông, dân chúng trôi giạt khấp nơi, gia đình tan vỡ, đến lúc đó, gặp khốn khổ chính là vạn dân của chúng ta.”

Lãnh Hoa Đình vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, là thành viên trong hoàng thất Đại Cẩm, hắn vẫn coi trọng tính mạng bá tánh, đây là cùng chung chí hướng của một đấng nam nhi có trách nhiệm tiêu diệt kẻ thù.

“Điện hạ, hoàng thượng đối với chuyện này như thế nào?” Hắn trầm ngâm một hồi lâu, hỏi thái tử.

Thái tử đầy hứa hẹn khó khăn nói: “Phụ hoàng. . . . . . Ai, hiện giờ, quốc khố đã trống rỗng, phụ hoàng cũng rất lo lắng, đang tìm biện pháp, nhưng mà. . . . . . Tiểu Đình, ta cũng biết đây là của cải của đệ, nhưng mà quốc khố lại đang rất cần, đệ có thể hay không. . . . . .”

“Của cải? Điện hạ có ý tứ gì? Tuy Cẩm Nương nhà thần buôn bán có lời chút tiền, nhưng cũng không có nhiều tiền đến nỗi cho binh linh chi tiêu, hơn nữa, đó là tài sản riêng của hạ thần, trong Đại Cẩm cũng không nghĩ chỉ có mình thần là có tài sản riêng, khó khăn thế nào, triều đình không có tiền, sẽ lấy tài sản của đại thần làm của riêng sao?” Lãnh Hoa Đình vừa nghe, liền đen mặt, ngắt lời nói.

Thái tử nghe thấy sắc mặt trở nên đen xuống, khẩu khí của Lãnh Hoa Đình rất nặng, điều này làm cho hắn có chút bẽ mặt, nhưng hắn cũng biết, yêu cầu của mình cũng thực có chút quá mức, đành phải thở dài, tiếp tục khuyên nhủ: “Tiểu Đình, ta là nghĩ muốn, có thể đem ân oán cá nhân có thể buông xuống hay không, lấy quốc sự làm trọng a. . . . . .”

“Thần không có ân oán cá nhân, mỗi một lần làm việc thần không tận tâm tận lực sao? Điện hạ làm sao có thể nói hạ thần như thế?” Lãnh Hoa Đình nghe vậy mặt càng ngày càng đen, thái tử rõ ràng muốn ba phải, đến lúc này còn chưa thấy hoàng thượng hạ chỉ lấy đi ngôi vị thế tử của Lãnh Hoa Đường, không ình một cái công đạo, lại để cho chính mình trước phải chịu đựng, hơn nữa, đã là quốc sự, tự nhiên là quốc gia cùng triều đình giải quyết, làm sao lại có đạo lý một vị quan nhị phẩm lại phải lấy tài sản của chính mình ra để giải quyết chứ.

Thái tử nghe xong vội nói: “Đó là tự nhiên, tiểu Đình vì triều đình làm việc, đó gọi là tận tâm, đến lúc đó ta không phải không có biện pháp sao?”

“Đây là chính sự, nên để cho triều đình giải quyết, điện hạ lén đến tìm thần thương nghị, thần quả thực cảm kích sự tín nhiệm của điện hạ, nhưng mà điện hạ, thần rất muốn biết, người có thể nhìn thấy tình thế hiện giờ, hiện giờ tình thế khẩn trương như vậy, nói thật ra, muốn thần xuất lực ra cũng không phải không thể, nhưng hoàng thượng không tín nhiệm thần, dùng thế lực các nơi ép buộc thần, người nói làm sao thần có thể vì triều đình mà bán mạng đây? Lúc trước khi điện hạ ở Giang Nam, từng đáp ứng thần vài điều kiện, hiện giờ, hoàng thượng còn không phải vẫn đem chức quan thương hành kia bổ nhiệm cho người khác sao? Điều này làm cho thần không biết phải làm sao cho đúng? Hoàng thượng làm việc như vậy, làm cho thần quả thật đau khổ thất vọng, những chuyện thần đã từng trải qua, hoàng gia cũng không phải không có làm, chẳng lẽ Giản Thân vương phủ lại lần nữa giẫm vào vết xe đổ cũ sao?” Lãnh Hoa Đình nhìn thấy thái độ của thái tử đã thay đổi, ngữ khí của hắn cũng hòa hoãn đi một chút, nhưng lời nói, vẫn có địch ý đối chọi gay gắt.

Thái tử dĩ nhiên là biết trong lòng hoàng thượng nghĩ gì, hắn cũng thực bất đắc dĩ, tính tình của hoàng thượng, đừng nói là tín nhiệm Lãnh Hoa Đình, khắp nơi đều khống chế hắn, ngay cả chính mình, làm thái tử cũng đã hai mươi mấy năm, khắp nơi cũng cẩn thận phòng bị hắn, rất nhiều chuyện cần phải thu xếp, nhưng nay lại không có cách nào, hoàng thượng là quân, là phụ, còn hắn là con là thần, nên phục tùng người, khó có thể nào mà đả kích hoàng thượng được.

“Tiểu Đình, ngươi cũng nói tình thế đang lúc khẩn cấp, nhạc phụ ngươi ở biên quan rất là nguy hiểm, chẳng lẽ ngươi không ra tay cứu người sao? Hiện giờ không chỉ là binh lực không bằng Tây Lương, ngay cả kho lương thực cũng khó mà duy trì đến một tháng, nếu cứ để tiếp tục như vậy, Đại Cẩm sẽ lâm vào nguy hiểm .”

“Điện hạ, thần cũng vì nước sự lo lắng, hơn nữa còn vì nhạc phụ mà lo lắng, nhưng mà, hoàng thượng nếu vẫn không muốn chí công vô tư, thần cũng không có tài cán gì để mà tận lực, thần không muốn làm một con lừa bị giày vò đau khổ. Thần không có ngốc đến nông nỗi đó.” Lãnh Hoa Đình nhìn thái tử không muốn theo ý của hắn, chỉ có thể giận dữ đứng dậy, chắp tay cáo từ.

Thái tử nóng nảy, vội vàng kéo hắn nói: “Tiểu Đình, ngươi thả lỏng một chút, chúng ta lại trở lại thương nghị.”

“Thần đối với điện hạ hết sức chân thành, điện hạ cũng không chịu quả quyết, nếu không giữ lấy cơ hội này mà hành động, đối với hoàng triều của Lãnh gia, lập tức sẽ bị hủy, điện hạ, ngài vẫn một mực lo lắng, biên quan tình thế mặc dù gấp gáp, nhưng cũng không phải là việc nhất thời có thể xử lý được, việc này quan hệ quá nhiều, để điện hạ hạ quyết tâm chỉ sợ là còn khó khăn, không bằng điện hạ trước suy nghĩ rõ ràng, có đối sách tốt hơn, lại đến tìm thần.” Lãnh Hoa Đình khom mình hành lễ nói.

Thái tử bị hắn nói kinh ngạc một trận, trong lời nói của Lãnh Hoa Đình không phải đang ám chỉ . . . . . . Muốn hắn trước tiên đoạt ngôi vị sao? Đây cũng coi như là mạo hiểm quá lớn đi, hơn nữa, cũng quá tàn nhẫn, dù sao hoàng thượng là của phụ thân thân sinh của hắn, mình là thuận theo ngôi vị thái tử, thanh danh giết cha đoạt vị, thái tử vẫn lo lắng, cũng không dám có can đảm đó.

“Tiểu Đình ngươi. . . . . . ngươi mau thu lại cái tâm tư này lại đi, coi như ta chưa từng nghe qua là được.” Thái tử thanh âm hơi trầm xuống nói.

“Đã nói như thế, thần xin cáo lui. Ngày mai lâm triều, thần sẽ xin từ chức Trung Thư Lệnh, thân thể của thần vừa mới hồi phục, cần phải tĩnh dưỡng, xin điện hạ tha lỗi cho hạ thần.” Lãnh Hoa Đình nghe xong cũng đành bất đắc dĩ, bản thân hắn đã cho thái tử thấy được cõi lòng của mình, nhưng ngược lại thái tử lại yếu ớt như vậy, điều này làm cho hắn rất là thất vọng.

Để cho hoàng thượng hành sự thật sự quá mức ngột ngạt, làm hắn rất khó chịu, chuyện của triều đình, chính là chuyện của hoàng thượng, chính bản thân hoàng thượng không anh minh không có khả năng đưa ra biện pháp giải quyết, thì ép buộc được hắn làm chuyện gì chứ? Dân chúng cũng là dân chúng của hoàng thượng, người không lấy mối an nguy của trăm dân làm trọng thì một lòng chỉ muốn sử dụng những thủ đoạn của đế vương, đối xử với người khác không chân thật như vậy, tại sao lại muốn người khác đối với mình không hai lòng chứ?

Thái tử còn muốn giữ lại khuyên bảo, Lãnh Hoa Đình đã xoay người ra ngoài rời đi, thái tử kinh ngạc đứng ở trong thư phòng, nhìn thấy bóng dáng kia ngày càng xa dần, trong lòng một trận phiền muộn, đứng lên, đi về phía điện của thái tử phi, lại nhìn thấy hai hàng mi thanh tú của thái tử phi đang trói chặt lại, sắc mặt ưu sầu.

“Ái phi lại có chuyện gì phiền lòng nữa sao?” Thái tử ngăn lại việc không vui trong lòng, miễn cưỡng thả lỏng ngữ khí nói.

“Nô tì thỉnh an điện hạ.” Thái tử phi vội đứng lên, thi lễ với thái tử.

Thái tử ý bảo nàng miễn lễ ngồi xuống nói: “Lại là chuyện của tiểu Mai sao?”

“Tiểu Mai nàng nghe nói Tôn Ngọc nương đã sinh, muốn quay về Giản Thân vương phủ, điện hạ, có thể. . . . . . có thể làm theo bên ngoài ban ơn hay không, lưu lại cho Lãnh Hoa Đường một mạng, đối với những suy nghĩ bướng bỉnh của tiểu Mai, nàng. . . . . . Không bỏ tên súc sinh kia xuống được.” Thái Tử Phi vừa tức lại bất đắc dĩ, lau nước mắt nói.

“Nhưng mà chuyện này trăm triệu lần không thể được, hiện giờ biên quan chiến sự khẩn cấp, tiểu Đình đối với Hoa Đường hận ý mãnh liệt như vậy, hiện giờ là lúc triều đình đang trông chờ tiểu Đình xuất lực, hiện tại mấu chốt chính là Lãnh Hoa Đường, chỉ biết chọc giận tiểu Đình, ai, nàng cũng nói, đó là một tên súc sinh, giúp hắn làm chi, do mệnh của tiểu Mai không tốt mà thôi, coi như gặp người không tốt là được, nàng liền khuyên bảo muội ấy nhiều một chút.” Thái tử quả quyết từ chối nói.

Thái tử phi nghe xong khẽ gật đầu, lại nói: “Điện hạ, hôm nay rất kỳ quái, Lưu phi nương nương lại muốn tiểu Mai tiến cung, cùng nàng nói chuyện một thời gian dài, sau đi ra, nô tì hỏi tiểu Mai có chuyện gì? Tiểu Mai cũng chỉ hàm hồ nói, không chịu nói rõ, nô tì rất lo lắng sợ nàng bị Lưu phi nương nương lợi dụng.”

Thái tử nghe xong chân mày cũng nhanh chóng khóa chặt lại, trầm ngâm nói: “Lưu phi hiện giờ một lòng muốn kéo cô gia xuống địa vị này, để cho Lục hoàng đệ kế vị, hiện giờ phụ hoàng cố ý dây dưa như thế nào cũng được, chỉ cần cho Lưu phi nương nương cùng Lục Hoàng đệ một tia hi vọng, làm cho các nàng bắt được một đường hi vọng cố tình mê hoặc lòng người, làm cho sự cân bằng của cô gia trong triều đình bị yếu đi, ai, cô gia thật không biết phụ hoàng suy nghĩ như thế nào, chẳng lẽ phải để cho quần thần đấu đá với nhau, người liền cảm thấy vui vẻ sao?”

“Điện hạ, nô tì cảm thấy, ngài nên đánh trả lại, một mặt để người khác nhìn thấy ngài bị đánh, cũng chỉ cảm thấy năng lực của ngài quả nhiên rất yếu duối, nô tì hiểu được tâm ý của ngài là muốn làm hiền quân, nhưng mà từ trước đến nay trong minh quân, người nào không phải đạp lên máu tươi mà đi lên chứ, trong cung hiện giờ bắt đầu cạnh tranh gay gắt như vậy, ngài cứ tiếp tục lương thiện như vậy, phụ hoàng nếu bất nhân, điện hạ cần chi để ý đến cái hư danh như vậy chứ, có cơ hội ra tay, phải ra tay, chờ đến lúc người khác đem lợi thế bắt được trong tay, khi đó muốn phản kích lần nữa, cũng đã muộn.” Vẻ mặt nghiêm túc của thái tử phi nói với thái tử, âm thanh của nàng nhu hòa, nhưng ngữ khí cũng rất kiên quyết, so với sự ôn nhu của thái tử, đúng là kiên quyết hơn rất nhiều.

Thái tử nghe vậy ngẩn ra, trong lời nói vừa rồi của thái tử phi cùng tiểu Đình, hắn không nghĩ tới, thái tử phi là một người đứng đầu nữ giới trong quốc gia, thế nhưng cũng trở nên lớn mật như thế, cảm thấy rất sâu sắc, không khỏi liếc nhìn, sau một lúc lâu, cũng không lên tiếng.

Thái tử phi nhìn thấy liền vội vàng, nàng kéo tay thái tử nói: “Điện hạ, hiện giờ ngài có trợ thủ đắc lực cùng thời cơ tốt như vậy, vì sao còn không chịu hạ quyết tâm, phải biết rằng, cơ hội chỉ tồn tại rồi cũng sẽ biến mất ngay, phụ hoàng. . . . . . Người đối với ai cũng đều không an tâm, đối ai cũng hoài nghi, nô tì cũng biết tình hình chiến sự khẩn cấp, chắc chắn là nên từ bỏ mọi thứ để cứu quốc, thế nhưng phụ hoàng người như thế nào? Lại còn dùng thủ đoạn, những mưu kế hiểm độc như vậy, cũng thật sự rất khó khiến quần thần vì người mà một lòng làm việc, nếu cứ tiếp tục như thế, người Tây Lương tiến vào, đến lúc đó, ngay cả quốc gia cũng đem cầm mất, điện hạ ngài làm sao đối diện với liệt tổ liệt tông đây, làm sao có mặt mũi nào mà đối diện với dân chúng được chứ? Lúc đó ngài mới thật sự trở thành người bất trung bất hiếu, điện hạ.”

Thái tử nghe vậy trong lòng chấn động, những lời nói này của thái tử phi giống như một cây búa đập vào lòng hắn, làm cho hắn tỉnh dậy, nàng nói đúng vậy, nếu hoàng thượng vẫn cố chấp như thế, sẽ làm lòng người tan rã, nguy cơ của triều đình, cơ nghiệp của tổ tông sẽ bị hủy diệt trong chốc lát, vậy. . . . . . Làm con cháu của Lãnh Gia, quả thật hắn đã trở thành người bất trung bất hiếu rồi.

Nhưng mà, việc này không phải là chuyện nhỏ, phải lên kế hoạch chu đáo mới được, hơn nữa, sự tình phát triển trước tiên, nhất định phải tuyệt đối giữ bí mật. . . . . .

“Ái phi, việc này không cần bàn lại, cô gia, đều có tính toán.” Chân mày của thái tử từ từ giãn ra, nói với thái tử phi.

Thái ử phi nói ra những lời có thể nói, nếu tiếp tục nữa, sự tình sẽ hoàn toàn ngược lại, liền gật đầu, tiếp tục nói: “Điện hạ yên tâm, chuyện của tiểu Mai, nô tì sẽ quan sát, nô tì tuy rằng thương tiếc tiểu Mai, nhưng cũng biết phân biệt rõ ràng phải trái, sẽ không để nàng hủy đi mối quan hệ giữa điện hạ cùng Hoa Đình.”

Thái tử nghe vậy trong lòng cảm thấy ấm áp, thái tử phi cũng là một người có tài, tuy rằng, chưa bao giờ giống như cô gái kia, có thể làm cho tim hắn đập thình thịch, nhưng cũng đáng giá để hắn kính trọng.

“Như thế, vậy làm phiền ái phi.”

Ngày ấy cùng trở về với Thượng Quan Mai, còn có biểu muội của Thượng Quan Mai, là ngoại tôn của thái hậu nương nương, Lạc

Hà quận chúa, Thượng Quan Mai một thân trắng tinh khiết mang theo Lạc Hà quận chúa đi bái kiến vương phi, Lạc Hà quận chúa kia ngày thường thiên kiều bá mị, tính tình ôn hòa, cử chỉ văn nhã, nhất là một đôi mắt xinh đẹp kia, lúc lưu chuyển, một bộ dáng luôn luôn quyến rũ xinh đẹp, nhưng toàn thân, lại lộ ra một cỗ thanh nhã, mặc dù mị nhưng không tục, tựa như một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ, diễm lệ lại cao quý.

Vương phi rất là kinh ngạc, Giản Thân vương phủ cùng với vị thái hậu này cũng không mấy thân cận, còn vị Lạc Hà quận chúa này cũng chưa bao giờ đến Giản Thân vương phủ, đột nhiên lúc này lại đến bái phỏng, không biết là dụng ý gì?

Lạc Hà quận chúa vừa vào cửa, liền nhẹ nhàng thi lễ với vương phi, cử chỉ hào phóng có chừng mực: “Lạc Hà bái kiến vương phi, Lạc Hà lần này là đến để làm bạn với biểu tỷ, khuyên nhủ biểu tỷ, làm phiền quý phủ, mong vương phi thứ lỗi.”

Vương phi nghe xong vội cười gật đầu nói: “Quận chúa khách khí, người có thể làm bạn cùng tiểu Mai, khuyên nhủ nàng, ta cao hứng còn không kịp, làm sao lại nói quấy rầy, quận chúa ở đây xin cứ coi như nhà mình, cứ tự nhiên.”

“Vương phi người gọi ta là Lạc Hà là được rồi, về sau, Lạc Hà sẽ ở quý phủ ở một thời gian, vương phi người không cần quá mức khách khí, Lạc Hà sẽ không được tự nhiên.” Thanh âm của Lạc Hà ngọt ngào, tính tình ôn hòa có lễ, làm cho người khác nhìn rất là ưa thích.

Vương phi tự nhiên là phải giữ các nàng lại để dùng cơm, vẻ mặt của Thượng Quan Mai vẫn thản nhiên, nhưng ánh mắt lúc đó, cũng nhìn thấy được sự lo sầu cùng đau xót, điều này làm cho vương phi nhìn thấy lại thêm lo lắng, lúc trước nghĩ đến nàng không biết nên nói chuyện của Lãnh Hoa Đường làm sao, hiện giờ việc này đã bị dư luận xôn xao như vậy, tiểu Mai hẳn là nên thương tâm phẫn nộ mới đúng, nhưng vẻ mặt của nàng lại bình thản đến mức làm cho người ta khó hiểu, cũng thực lo lắng, sợ nàng chôn giấu toàn bộ nỗi buồn trong lòng, nếu không thể gỡ ra, cũng sẽ mắc tâm bệnh.

“Tiểu Mai, con. . . . . . nên thông suốt một chút.” Vương phi thân thiết nói.

“Mẫu phi yên tâm, tiểu Mai đã khóc đủ rồi, tức giận cũng đã qua, thương tâm cũng đã hết, hiện giờ, thầm nghĩ muốn sống thật tốt, con không nghĩ muốn làm cho các vị trưởng bối phải phiền lòng vì con nữa.” Thượng Quan Mai lạnh nhạt cười khổ nói.

Vương phi nghe vậy cái mũi đã cảm thấy chua xót, vành mắt thấp xuống suy nghĩ nói: “Ừ, đứa nhỏ đáng thương, con có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, con còn trẻ, ngày còn dài rất, nếu. . . . . . Mẫu phi cũng không phải là cố chấp giữ con, sẽ hết sức giúp đỡ con.”

Thượng Quan Mai nghe vậy trong lòng ấm áp, cuối cùng nhịn không được, đôi mắt đã trở nên ướt át, âm thanh nghẹn ngào nói: “Đa tạ mẫu phi, tiểu Mai đã biết.”

Một lát sau, vương phi ra lệnh Thanh Thạch đi mời Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương đến dùng cơm, vương gia gần đây tâm tình không tốt, chính mình tự nhốt vào thư phòng mà suy nghĩ, vài ngày đều đóng cửa từ chối tiếp khách, vương phi biết trong lòng của ông còn chưa chịu cởi bỏ hết thảy, là một nam nhân làm sao có thể chịu được chuyện như vậy, bị một nữ nhân giấu diếm vài chục năm, lại nuôi dưỡng con trai của cừu nhân, bị người khác nhạo báng. Nhưng mà, thời gian sẽ làm xóa nhòa mọi chuyện, vương phi cũng vẫn cho vương gia một thời gian để vượt qua cú sốc này, ngày tháng trôi qua, tự nhiên sẽ tốt hơn.

Nhưng mà có Lạc Hà quận chúa ở đây, chỉ sợ Lãnh Hoa Đình có chút không tiện, vương phi liền phân phó Thanh Thạch nói: “Ngươi đi mời phu nhân lại đây, cơm của nhị gia, liền mang đến chỗ phòng khách đi, dù sao nơi đây cũng có nữ khách, không thuận tiện cho lắm.”

Lạc Hà nghe xong lại nói: “Vương phi, Lạc Hà cũng không phải người cổ hủ, thế huynh không cần e ngại, không cần vì Lạc Hà mà ảnh hướng đến không khí dùng cơm của gia đình. Lạc Hà còn muốn ở lại mấy ngày, nếu ngài vẫn giữ lễ như vậy, Lạc Hà sẽ không được an tâm.”

Vương phi nghe xong nhưng lại nhìn qua vị Lạc Hà quận chúa này vài lần, chỉ cảm thấy nàng là người rất hiểu lí lẽ, liền đồng ý.

Một lúc sau Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình ôm Dương ca nhi lại đây, vừa nhìn thấy Thượng Quan Mai đã ngồi ở đó, Cẩm Nương nhìn thấy giật mình, theo lẽ tiến lên hành lễ nói: “Đại tẩu mạnh khỏe.”

Ánh mắt của Thượng Quan Mai lập tức trốn tránh, ngừng một chút mới nâng đôi mắt lên, bên môi xuất hiện một tia cười khổ: “Tốt, nhìn khí sắc của đệ muội cũng không tồi.” Lại quay người lại, nói với Lạc Hà: “Lạc Hà, đây là thế tẩu của muội, lại đây thi lễ với nàng đi.”

Lạc Hà tự nhiên hào phóng đứng dậy thi lễ với Cẩm Nương rồi nói: “Bái kiến thế tẩu.”

Cẩm Nương giật mình, vội nhìn về phía vương phi, vương phi cũng nhíu nhíu mày, khó hiểu nhìn Thượng Quan mai liếc mắt một cái mới nói: “Cẩm Nương, Lạc Hà là quận chúa, con mau hành lễ.”

Cẩm Nương nghe vậy nhướng mày, vội đứng dậy hành lễ, Cẩm Nương chỉ là một vị nhị phẩm phu nhân, Lạc Hà chính là quận chúa, thân phận so với Cẩm Nương cao quý không ít, lúc Thượng Quan Mai giới thiệu, lại có thể xem nhẹ thân phận của Lạc Hà, thiếu chút nữa khiến cho Cẩm Nương thất lễ.

Lạc Hà cũng cười nâng tay Cẩm Nương lên nói : “Thế tẩu không cần đa lễ, cứ kêu ta muội muội là được rồi, Lạc Hà nghe nói thế tẩu là người có tài năng về quản lý, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay mới có thể gặp được, quả thật là chuyện may mắn.”

Nói xong đi lại cúi chào Lãnh Hoa Đình, từ khi Lãnh Hoa Đình đi vào, hai mắt của Lạc Hà liền nhìn chăm chú vào, lúc này cách gần như vậy, nàng hơi cảm thấy một chút khẩn trương, trên mặt cũng nhẹ nhàng mỉm cười, thoải mái nói: “Lạc Hà bái kiến thế huynh.”

Lãnh Hoa Đình thản nhiên khoát tay nói: “Quận chúa đa lễ.” Liền nghiêng thân mình, lập tức ngồi xuống trước bàn cơm.

Dương nhi vừa vào cửa, liền bị Cẩm Nương mang đưa cho vương phi, những người lớn đang gặp mặt kia không ai để ý đến bé, liền vỗ tay kêu y y nha nha, bé nghĩ là muốn mọi người đều chú ý đến mình, nhất là khi tiểu tử này nhìn thấy các vị cô nương xinh đẹp, chỉ cần bé nhìn thấy thì sẽ tìm cách cho các vị cô nương xinh đẹp đó ôm bé, một lát sau đôi tay liền duỗi ra kéo lấy người vương phi,thân thể nhỏ nhắn mới xoay một chút đến nỗi đùi của mình đã muốn xoắn lại, thẳng đến hướng Lạc Hà kêu lên.

Lạc Hà nhìn thấy liền vui mừng, quả thật muốn lại đây ôm bé, Dương nhi vừa nhìn thấy, đôi mắt liền cười đến quyến rũ, nhưng tay của vương phi càng ôm bé chặt hơn, đưa bé kéo trở về, vỗ về đầu của bé nói với Lạc Hà: “Đứa nhỏ này rất khỏe mạnh, nhất định sẽ mạo phạm đến quận chúa.”

“Ha ha, bé thật đáng yêu, Lạc Hà quả thực rất thích bé.” Lạc Hà vẫn duỗi tay ra, Dương nhi ở trong lòng của vương phi cao hứng, đạp chân vào lòng vương phi, Lạc Hà vừa đưa tay ra ôm bé vào lòng, sau khi Dương nhi đã nằm trong lòng của Lạc Hà, liền hướng đến mặt của nàng cào, cấu, nàng sợ tới mức nhảy dựng lên, các cô nương đều để ý đến dung nhan của chính mình, sau một lúc ôm tên tiểu tử này, đầu cũng phải ngữa ra sau, tay liền buông lỏng .

Dương ca giống như một vũ khí đang từ từ rơi xuống, cũng may Lãnh Hoa Đình tay mắt nhanh nhẹn, từ trên chỗ ngồi nhảy lên, thuận tay tóm lấy bé, đem nhi tử của mình ôm trở về lòng, lạnh lùng trừng mắt liếc Lạc Hà một cái, Lạc Hà cảm thấy chật vật lại ủy khuất, bộ dáng rất đáng yêu, trong lòng Cẩm Nương cũng không hài lòng nàng ném nhi tử của nàng đi, nhưng cũng có thể thông cảm cho nàng, liền an ủi: “Không sao, đứa nhỏ nghịch ngợm, quận chúa về sau cách xa bé chút là được.”

Dương nhi cũng bị hoảng sợ một chút, ôm lấy cổ của Lãnh Hoa Đình, ủ rũ một hơi, lại vươn thân mình về phía Cẩm Nương, nháo Lạc Hà một phen, xem ra, bé cũng không phải không có cảm giác.

Lúc này, Trương ma ma tiến lên ôm lấy Dương nhi: “Vương Phi, Linh muội lại phát sốt.”

Vương phi nghe vậy ngẩn ra, hỏi: “Tại sao lại phát sốt, ai, đứa nhỏ này, thể chất của nàng từ sau khi sinh đã không tốt, lại sinh non, nhanh, Thanh Thạch, để cho đại tổng quan đi mời Lưu thái y đến đây.”

Thượng Quan Mai nghe thấy vẻ mặt khẽ nhúc nhích, hỏi: “Linh muội. . . . . . Là con gái của tướng công sao?”

Vương phi gật gật đầu, hàm ý nói: “Đứa nhỏ này mệnh khổ, mẹ nàng hiện giờ điên rồi, đã nhốt lại ở Tôn gia. . . . . .”

“Mẫu phi vẫn nên để bé cho con nuôi dưỡng, dù sao một mình con cũng rất cô đơn, có bé . . . . . Cho con một người bạn, nương của bé nếu đã điên rồi, vậy hãy đem bé đặt dưới tên của con vậy, tương lai, con cũng có thể cho nàng một tiền đồ tốt hơn.” Thượng Quan Mai nói xong nước mắt liền chảy ra, giọng nói nghẹn ngào nói với vương phi.

Vương phi nghe thấy rất là vui mừng, đứa nhỏ này để Thượng Quan Mai nuôi là tốt nhất, tương lai hai mẫu tử sẽ bầu bạn với nhau, sẽ không quá mức khốn khổ, liền gật đầu nói: “Việc này để ta cùng vương gia thương lượng một chút, mấy ngày nữa liền cho con một câu trả lời thuyết phục. Tiểu Mai, con thật sự có tấm lòng bồ tát.”

Lại nói thái tử cùng thái tử phi, ngày đó sau khi thương lượng không có kết quả, liền đi đến cung của hoàng hậu, sau khi thỉnh an với hoàng hậu nương nương, hoàng hậu ban ngồi, hai người lập tức ngồi xuống.

Thái tử phi mở miệng trước: “Mẫu hậu, không biết ngày đó chuyện tiểu Mai tiến cung gặp Lưu phi nương nương, ngài cũng biết?”

“Việc trong cung, làm sao ai gia lại không biết, nàng cũng không có ý kiến gì hay, chẳng qua, ai gia cảm thấy chủ ý của nàng cũng không phải là không được, nhưng mà, chúng ta phải ở bên trong thêm chút gia vị vào, vừa để nàng không thực hiện được, vừa muốn để nàng phát hiện cũng không làm gì được, thái tử, con không cần phải giữ sức nữa, hi vọng người đứng giữa đắc lợi, chính là con.” Hoàng hậu tao nhã nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói.

Thái tử nghe xong không hiểu, khó hiểu nhìn về phía thái tử phi, sắc mặt của thái tử phi có chút ủ rũ, trong ánh mắt có chút u oán, thái tử trong lòng ngẩn ra, giống như đã hiểu được một chút, trong lòng đột nhiên cảm thấy vui sướng, trong đầu hiện lên bộ dạng của một người đang cười nhẹ nhàng lại thở dài một hơi, nhưng rất nhanh, lại bị một dung nhan khuynh thành thay thế, không khỏi lắc đầu nói: “Mẫu hậu, người nhanh ném ý niệm này qua đầu đi, việc này không có khả năng, người không nên bắt con gà trước, mà trước tiên nên cho chúng ăn, hai vợ chồng kia, là những người kiên định, không phải người khác muốn chen chân là có thể chen được, vẫn không nên có ý đồ với hắn mới là tốt, hiện tại nhi thần, chuyện lớn nhất là phải để tiểu Đình đứng bên cạnh, như vậy, Cẩm Nương mới có thể toàn tâm toàn lực mà ra sức, đây mới là chính đạo.”

/196

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status