Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 20: chương 53-56

/239


Chương 53: Chính là chôn sống ngươi

Sau đó, Lí Tiêu Nhiên bận rộn không ngừng, bị dày vò năm ngày liên tiếp đến sứt đầu mẻ trán.

Mặc Trúc bưng trà từ bên ngoài bước vào, dè dặt cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt Lí Vị Ương: “Tiểu thư, hôm nay Đại phu nhân đuổi theo lão gia hỏi về chuyện phong thưởng, kết quả —— “

Lí Vị Ương nhướng mày, nhìn đối phương.

Khoé miệng Mặc Trúc nhẹ nhàng nhếch lên: “Lão gia có vẻ đang rất vội vã, nhưng vẫn nhảy dựng lên hung hăng mắng Đại phu nhân một trận! Nghe nói, lúc Đại phu nhân bước ra khỏi thư phòng của lão gia, vành mắt cũng đỏ lên!”

Tất cả đều trong dự kiến, Lí Vị Ương uống một ngụm trà, nói: “Sau đó thì sao?”

Mặc Trúc nói tiếp: “Đại thiếu gia bị lão gia gọi đến nghĩ biện pháp, kết quả những biện pháp đưa ra đều bị lão gia phủ quyết, nô tỳ nghe nói, Đại thiếu gia sốt ruột đến mức nói muốn trói tiểu thư lại đến thẩm vấn, lão gia đánh Đại thiếu gia một cái tát thật mạnh, đuổi Đại thiếu gia ra khỏi thư phòng.”

Lí Tiêu Nhiên là một người phụ thân bất công, nhưng không phải ngu xuẩn, nếu lúc này ông trói mình lại để thẩm vấn, vậy thì một biện pháp cũng không nhận được, hơn nữa, trên đời này không có tường hoàn toàn không lọt gió, hành động này tương đương với việc nói cho người trong thiên hạ biết, người nghĩ ra chủ ý kia căn bản không phải là Lí Trường Nhạc. Đây chính là – tội khi quân!

“Đại tiểu thư nhìn thấy lão gia hổn hển, không dám lộ diện, luôn trốn tránh trong phòng, ngay cả bữa tối cũng lặng lẽ đưa vào! Hừ, hiện giờ người trong thiên hạ đều đang thoá mạ Đại tiểu thư đã nghĩ ra chủ ý ngu ngốc, nói là hại dân chúng thảm thiết.” Bạch Chỉ vừa nói xong, đột nhiên nhớ tới người nghĩ ra chủ ý này là Lí Vị Ương, nhất thời im miệng.

Lí Vị Ương nở nụ cười: “Nói không sai, đó đúng là chủ ý ngu ngốc.”

Năm biện pháp này, mỗi một biện pháp đều sẽ mang đến tai hoạ ngầm vĩ đại, nếu không hiểu rõ cách thi hành, thì tuyệt đối không nhìn ra được. Lí Trường Nhạc chỉ thấy là phương pháp hay, lập tức chiếm làm của tiêng, lại không biết biện pháp bù đắp thiếu sót. Trèo càng cao, tất nhiên rơi sẽ càng đau, sau khi người trong thiên hạ đều ca tụng công đức xong phát hiện thần nữ được tôn sùng hoá ra là đồ ngốc biết trước không biết sau, kết quả tất nhiên sẽ càng đau thương.

“Nghe nói, hôm nay có thư sinh viết một bài vè lên cửa sau phủ Thừa tướng, nội dung cười nhạo Đại tiểu thư, nói Đại tiểu thư hại nước hại dân tội lỗi đầy người, quản gia cho người xé đi, kết quả không biết ai lại dùng sơn đỏ viết lên tường trắng, để vô số người dân đọc được, chọc Đại tiểu thư tức điên!”

Lí Vị Ương nghe có vẻ rất hứng thú, nhưng trên mặt vẫn duy trì tươi cười đáng yêu.

Người khác nhìn qua sẽ cho rằng nàng là thiếu nữ hồn nhiên, tuyệt đối không ngờ được người thiết kế cho mọi chuyện phát sinh lại chính là nàng. Trong lòng Bạch Chỉ thầm nghĩ, tiểu thư nhà mình, tâm địa đúng là đủ sâu, vừa ra tay đã mạnh mẽ như vậy, qua trận náo loạn này, Đại tiểu thư còn nghĩ gì đến thanh danh tốt, hiện giờ ngay cả đồng dao bọn trẻ nhỏ hát nơi đầu đường cuối ngõ cũng là để mắng Đại tiểu thư.

Lúc này, đột nhiên Lí Vị Ương đứng lên, nói: “Đi thôi, đến Hà Hương viện.”

“Hả ——” Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc liếc nhìn nhau, trong mắt đều có sự khó hiểu.

“Nếu ta còn không chịu giao đối sách ra, thì sớm hay muộn cũng bức phụ thân đập đầu vào tường.” Lí Vị Ương ung dung chớp chớp mắt.

Ngày hôm sau, mẫu thân Lí Thừa tướng, cũng là nhất phẩm cáo mệnh Mạnh thị tự mình dâng tấu lên Thái hậu, nội dung trên tấu sớ là phương hướng tốt để giải quyết vấn đề thiên tai. Đương nhiên, nội dung phương hướng chỉ có một nửa, một nửa còn lại, còn ở trong đầu Lí Vị Ương.

Tấu sớ đưa lên qua ba canh giờ, trong cung truyền đến ý chỉ, Thái hậu triệu kiến.

Đương nhiên, người được triệu kiến không phải Đại tiểu thư Lí Trường Nhạc, mà là Tam tiểu thư Lí Vị Ương, nhất thời, cả nhà xôn xao hẳn lên.

Lí Tiêu Nhiên vội vội vàng vàng chuẩn bị, Đại phu nhân thì nói bị đau đầu, trốn mất không thấy bóng dáng. Nhị phu nhân vô cùng vui vẻ nhìn Đại phu nhân kinh ngạc, nhưng ngẫm lại khuê nữ của mình cũng chẳng có chỗ nào tốt, thì cũng hết hứng thú. Chỉ có Tam phu nhân, bỏ ra không ít bạc, để Lí Vị Ương thưởng cho thái giám tuyên chỉ. Lão phu nhân còn ra lệnh cho ma ma hiểu biết quy củ nhất, khẩn cấp huấn luyện cho Lí Vị Ương, chỉ sợ nàng không hiểu quy củ trong cung, làm mất thể diện trước mặt Thái hậu nương nương.

Trong phòng, Lí Trường Nhạc ốm yếu nằm trên giường, từ lúc nghe nói Lí Vị Ương được triệu vào cung, nàng vừa tức giận vừa phẫn nộ, không biết Lí Vị Ương rốt cuộc đã nghĩ ra chủ ý như thế nào, lại có thể được Thái hậu lập tức triệu kiến.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào phòng, Lí Trường Nhạc dùng sức vò nát khăn tay bằng lụa tơ tằm, như muốn xé rách nó thành từng mảnh.

Đàn Hương bước vào, nhìn thấy tâm tình tiểu thư không tốt, hơi sợ hãi, vừa định lui ra ngoài, ai ngờ nghe thấy Lí Trường Nhạc lạnh lùng nói: “Trốn cái gì?!”

Đàn Hương sợ run cả người, trên mặt vẫn cố gắng tạo ra nụ cười: “Tiểu thư, hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, chi bằng để nô tỳ dìu tiểu thư ra hoa viên đi dạo?”

Choang một tiếng, bình hoa hồng phấn trên bàn trà đập thẳng xuống đất, bỗng chốc vỡ nát, Đàn Hương phát hoảng, lập tức quỳ xuống.

Đúng lúc này, bên ngoài thấy có tiếng người nói chuyện, sau đó nha đầu Lộ Châu vén rèm lên bước vào, vừa thấy tình cảnh này, sao còn không hiểu ra, nàng chỉ cúi đầu, nói: “Tiểu thư, La ma ma cùng Tam tiểu thư đến.”

Bỗng chốc Lí Trường Nhạc ngồi dậy. Lí Vị Ương lại còn dám tới đây, nếu không phải nó, nàng sao có thể trở thành người bị vạn dân thoá mạ!

Lúc này, Lí Trường Nhạc không hề nghĩ đến nếu không phải nàng ta có ý đồ tranh đoạt công lao của người khác, thì sao có thể lưu lạc đến nông nỗi không dám ló mặt ra ngoài?

“Bảo nó cút đi!” Lí Trường Nhạc vừa mới nói xong, đột nhiên ý thức được có gì không đúng, “La ma ma cũng đến?”

Lộ Châu nhỏ giọng nói: “Dạ, La ma ma cũng đến.”

Lí Trường Nhạc nhíu mày: “Thu dọn bình hoa sạch sẽ.”

Đây là có ý muốn gặp, Lộ Châu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu dọn từng mảnh vỡ cùng Đàn Hương, xong xuôi mới dẫn Lí Vị Ương vào.

“Đại tỷ làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?” Lí Vị Ương tinh thần thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hiện ra sự phấn chấn thuộc về tuổi thanh xuân. Nàng không khách khí, ngồi xuống ghế cạnh bàn rất tự nhiên, Đàn Hương vội vàng châm trà, Lộ Châu bưng một cái trát nhỏ để La ma ma ngồi xuống. (Cái trát nhỏ – tiểu trát tử: ghế gỗ nhỏ mỏng, không có chỗ dựa, thấp hơn ghế thường, để người dưới ngồi)

Lí Trường Nhạc cười mà như không cười nhìn Lí Vị Ương: “Hôm nay sao Tam muội lại đến chỗ ta thế này?”

Lí Vị Ương cười, nâng chén trà lên không nói gì. La ma ma cất lời, “Đại tiểu thư, Tam tiểu thư phải vào cung ngay lập tức, không kịp chuẩn bị xiêm y đẹp đẽ, lão phu nhân bảo Tam tiểu thư đến chỗ Đại tiểu thư mượn một bộ.”

Trong nháy mắt sắc mặt Lí Trường Nhạc biến thành vặn vẹo: “Xiêm y của ta – chỉ sợ Tam muội mặc không vừa. Lần trước chất liệu Đại ca mang về, không phải đều để làm xiêm y mới sao?”

Lí Vị Ương chớp mắt, như thể không nghe thấy gì hết, nhìn chằm chằm lá trà màu xanh biếc trong chén.

La ma ma cười nói: “Lão phu nhân nói, xiêm y đó diễm lệ quá mức, Thái hậu thích đồ trắng trong thuần khiết đoan trang, mong Đại tiểu thư giúp đỡ.”

Lí Trường Nhạc tức hận không nhịn được, xiêm y kia do mẫu thân trăm phương nghìn kế hỏi thăm sở thích của Thái hậu để làm cho mình, hiện giờ lại phải chắp tay nhường cho người khác, bảo nàng cam tâm thế nào được! Nói ngay lập tức, “Tam muội, chỉ sợ không vừa người.”

Căn phòng bỗng chốc an tĩnh lại, không ai dám mở miệng, yên tĩnh được một lát, thấy Lí Vị Ương nhẹ nhàng buông chén trà xuống, phát ra một tiếng cạch rất nhỏ, nàng như không nghe thấy lời ám chỉ, chỉ cười: “Không vừa người có thể sửa, chỗ lão phu nhân tất nhiên có sư phó may thêu.” Sau đó nàng ngừng lại một chút: “Hay là Đại tỷ sợ Vị Ương làm hỏng? Đại tỷ yên tâm, Vị Ương chỉ mượn mặc một lát, trở về sẽ lập tức đem trả cho Đại tỷ.”

Lí Trường Nhạc bị nói mỉa, mặt lúc xanh lúc trắng, chung quy không nói nên lời.

La ma ma nói: “Thời gian không còn sớm, Đại tiểu thư —— “

Lí Trường Nhạc hít sâu một hơi, hàm răng trắng nghiến chặt: “Được, cầm đi. Chỉ có điều muội muội nhất định phải bình an trở về mới tốt.”

Nàng không tin, một nha đầu nông thôn có thể nghĩ ra ý kiến gì hay! Tốt nhất hôm nay tiến cung chọc giận Thái hậu, trực tiếp bị lôi ra xử tử!

Chương 54: Trong hiểm cảnh cầu phú quý

Buổi chiều hôm đó, Lí Vị Ương cùng lão phu nhân tiến cung.

Tuyết rơi mấy ngày liền không ngừng, cực kỳ lạnh lẽo, cho dù trong Từ Ninh cung đặt bảy tám lò sưởi cũng không hữu dụng, từng trận rét lạnh thật sâu vẫn tiến vào.

Lão phu nhân mặc áo ngoài màu đỏ ráng chiều dệt kim, trước ngực thêu một con sư tử nhỏ, cổ áo được khâu đường viền hoa thanh mảnh bằng chỉ vàng và bạc, cùng với khăn choàng làm cả người bà như đang rạng rỡ toả ra hào quang.

Lí Vị Ương cúi đầu, nhìn chằm chằm không chớp mắt một khối bạch ngọc hình chữ nhật dài ba thước trên mặt đất, quỳ lạy cùng lão phu nhân theo đúng nghi thức.

Lúc này, cả sảnh đường đều yên tĩnh, thậm chí tiếng viền váy ma sát xột xoạt xuống đất cũng nghe thấy rõ ràng.

“Người nào là Lí Vị Ương?” Thái hậu dung nhan đoan chính, khuôn mặt hiền hoà chậm rãi nói.

Lí Vị Ương hít thật sâu, tiến lên phía trước một bước, thi hành đại lễ, nói: “Thái hậu phượng thể an khang, phúc trạch vạn năm.”

Ánh mắt của Thái hậu dừng trên người nàng, mỉm cười nói: “Ngẩng đầu lên để ta nhìn xem.”

Lí Vị Ương ngẩng đầu lên, ánh mắt kính cẩn, cử chỉ phù hợp nghi lễ.

Thái hậu nhìn nàng, mỉm cười gật đầu, nói: “Đúng là một đứa nhỏ xinh xắn.” Sau đó bà nói, “Biện pháp đối sách ghi trong tấu sớ, là ngươi nghĩ ra sao?”

Lí Vị Ương bình tĩnh nói: “Dạ.”

“Ồ…” Thái hậu trầm ngâm lại lưu tâm đánh giá nàng, “Tuổi còn nhỏ, đã có được kiến thức như vậy, đúng là hiếm thấy.”

Ánh mắt của bà rõ ràng rất ôn hoà, mà trong lòng lão phu nhân cảm thấy ánh mắt kia như vô định, trong lòng dâng lên sự bất an, nhưng Lí Vị Ương đứng bên cạnh, lại không bị ảnh hưởng chút nào. Nhất thời, trong lòng lão phu nhân thấy kinh ngạc. Bà sao có thể ngờ rằng, kiếp trước, những trường hợp như vậy đã quá quen thuộc với Lí Vị Ương rồi.

Hai người đứng dậy được Thái hậu cho ngồi, Thái hậu phân phó miễn các nghi thức xã giao, sau đó nói chuyện với lão phu nhân, không nhắc lại chuyện tấu sớ kia nữa.

Lí Vị Ương cực kỳ bình thản nhìn chén trà trắng làm từ gốm Thanh Hoa trong tay, yên lặng ngồi bên dưới, nàng biết, Thái hậu không muốn để nàng quá kiêu ngạo, cố ý dồn áp tính khí của nàng.

Rất nhanh sau đó, bên ngoài có tiếng thái giám báo: “Hoàng thượng giá lâm.”

Mọi người vội vàng đứng dậy đón chào, Hoàng đế toàn thân màu vàng hoa văn rồng đi đến, không hành lễ với Thái hậu, mà gọi một tiếng: “Mẫu hậu.” Quay đầu lại vung tay áo với những người đang quỳ trên đất, tuỳ ý nói: “Đều đứng lên đi.”

Thân hình Hoàng đế rất cao lớn, lúc tuổi trẻ chắc chắn cũng là một vị mỹ nam tử, có điều cuộc sống đế vương lâu năm đã làm trên người ông có thêm một loại khí chất làm người khác không tự chủ được sinh ra sợ hãi. Ông ngồi xuống, ánh mắt tự nhiên nhìn chằm chằm thiếu nữ phía dưới kia.

Lúc ánh mắt của Lí Vị Ương và Hoàng đế chạm nhau thì không hề rụt rè chút nào, ngược lại còn đảo mắt một cách bướng bỉnh, sau đó thoải mái nở nụ cười. Đôi mắt nàng như bóng đen xen giữa ánh sáng loá mắt, vừa di chuyển, đã làm Hoàng đế cảm thấy trước mắt như sáng rọi, đánh giá nàng tỉ mỉ hơn.

Mười ba mười bốn tuổi, dáng người tuy cao gầy, nhưng hiển nhiên là chưa trưởng thành, chỉ là một đứa trẻ.

“Ngươi nói năm biện pháp cứu tế có vấn đề?” Hoàng đế nhìn Lí Vị Ương nói.

Lí Vị Ương cúi đầu không hoảng hốt không vội vàng: “Dạ.”

“Nói thử xem.”

“Hai ngày nay phụ thân trở về than thở, nói đã cô phụ Hoàng ân, không thể phân ưu thay bệ hạ, thần nữ thấy phụ thân ưu sầu, không đành lòng, cho nên hỏi kỹ càng tình hình thực tế của nạn dân, sau này còn tiến hành phân tích sách lược của Đại tỷ, phát hiện năm biện pháp cứu tế đúng là có rất nhiều chỗ sơ hở, nếu bệ hạ muốn nghe, thần nữ sẽ nói rõ ràng với bệ hạ.”

Hoàng đế không ngờ một tiểu nha đầu người nhỏ sức yếu lại có thể nói rõ ràng đâu vào đấy, thêm hai phần hứng thú: “Ngươi nói đi.”

“Năm biện pháp cứu tế Đại tỷ nghĩ ra, vốn có thể thuyên giảm đi tình hình thiên tai, nhưng phụ thân lại nói với thần nữ, chỗ nạn dân sinh ra bạo động, còn tự nói không nhận được bất kỳ cứu tế gì, nhưng lương thực cứu tế của bệ hạ rõ ràng đã đến khu thiên tai. Ngẫm lại cẩn thận, sai sót này có lẽ đã xảy ra trong khâu đoạn nào đó. Biện pháp thứ nhất là đăng ký nạn dân, cam đoan chứng thực cứu tế có thể đến được từng người, nhưng mà trong quá trình cứu trợ thiên tai, bệ hạ cùng Ngự sử giám thị không thể trực tiếp phát lương thực cứu tế đến tay nạn dân, mà theo tầng tầng lớp lớp phân xuống, cuối cùng quyền lợi phân phát thuộc về quan lại nhỏ, chính vì trong tay bọn họ, bọn họ mới có thể mưu lợi từ tình hình thiên tai, giấu giếm không báo lại, hoặc báo sai so với sự thật, nói dối nạn dân.”

Lí Vị Ương nhẹ nhàng nâng mắt lên, phát hiện Hoàng đế đã ngồi thẳng lưng, lộ ra bộ dáng như đang đăm chiêu.

Nàng nói tiếp: “Biện pháp thứ hai là chế độ khuyến khích phân chia, để nhà giàu cứu tế nạn dân không hoàn lại, hoặc giảm giá bán lương thực cho nạn dân. Về lỗ hổng ở biện pháp này, cần bệ hạ đặc xá cho lỗi lầm của thần nữ, thì thần nữ mới dám nói.”

Hoàng đế nhíu mày: “Trẫm không trách ngươi, nói đi.”

Thái hậu ngạc nhiên nhìn tiểu cô nương này, công chúa quận chúa bên người bà rất nhiều, mà chưa thấy ai tuổi còn nhỏ đã biết tính toán như vậy.

Lí Vị Ương cười rất dịu dàng: “Dạ, lỗ hổng ở biện pháp thứ hai, bệ hạ thực hiện chế độ khuyến khích phân chia, rất nhiều quan viên địa phương đã vụng trộm tàng trữ lương thực chẩn tai bệ hạ ban làm của riêng, sau đó bắt buộc phú hộ địa phương bỏ tiền bỏ lương thực ra, cứ như vậy, phú hộ địa phương tất nhiên có sự bất mãn trong lòng, châm ngòi nạn dân náo loạn là chuyện không thể tránh khỏi!”

Vừa rồi chỉ nói là quan lại nhỏ, mà hiện tại đã liên luỵ đến cả quan viên triều đình.

Hoàng đế nheo mắt: “Ngươi đang nói quan viên của trẫm ở giữa kiếm lời làm của riêng?”

Lí Vị Ương cúi đầu, nghiêm cẩn nói: “Không phải tám chín phần mười, nhưng mà ba bốn phần mười thì có, lương thực trong kho hàng càng phong phú, thì con chuột càng béo mọng, bệ hạ là minh quân, tất nhiên trong lòng đã hiểu rõ.”

Lão phu nhân có chút sốt ruột lo lắng, nhưng nhìn Hoàng đế, bộ dáng cũng không giống như đang tức giận, tạm thời an tâm nghe nàng nói tiếp.

“Biện pháp thứ ba là thiết lập xưởng cháo. Thiết lập nơi nấu cháo ở tất cả các nha môn, lấy cháo cứu tế nạn dân. Bệ hạ khẩn cấp phái đại thần vận chuyển lương thực đến khu thiên tai, quan viên địa phương cũng thiết lập xưởng cháo để chẩn tai. Nhưng có điều trong tình trạng lương thực cứu tế đầy đủ dồi dào, vẫn có rất nhiều nạn dân đói chết. Sự huyền bí trong đó, vẫn là ở trên người quan lại địa phương.”

Mở miệng là quan viên tham ô, mày của Hoàng đế nhíu lại càng chặt, tức giận: “Nói năng bậy bạ!”

Lí Vị Ương quỳ rạp xuống đất, nhưng trên mặt nàng không hề có sự sợ hãi, chỉ có sự bình tĩnh.

Nàng đang đánh cược một lần, chỉ cần cược thắng, nàng sẽ đạt được lợi ích lớn nhất.

Thua, cùng lắm là chết. Dù sao cái mạng này cũng là nhặt trở về, thì còn gì đáng sợ chứ? Hơn nữa, nàng rất hiểu tính cách của vị Hoàng đế bệ hạ này, tuy tính khí ông nóng nảy dễ cáu giận, nhưng mà vẫn là một Hoàng đế anh minh, nếu không phải như thế, Đại Lịch sẽ không dồi dào cường thịnh như hiện giờ.

Nàng cúi đầu, không nói gì cả, chỉ quỳ thẳng lưng, biểu cảm kiên định.

Trong thời gian ngắn đại sảnh thật tĩnh lặng, cuối cùng, nghe thấy Hoàng đế lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không nói rõ nguyên do, trẫm sẽ lấy tội danh vu cáo trung lương ban cho ngươi tội chết.”

Giờ khắc này, phía sau lưng lão phu nhân đã ướt đẫm…

Chương 55: Hào quang hiện ra

Lí Vị Ương cúi đầu, nói: “Vì để phân ưu thay bệ hạ, phụ thân đã phái thám tử lẫn vào nạn dân để hiểu rõ hơn tình huống, người nói, những quan viên địa phương này vừa nghe thấy Ngự sử đến, lập tức xây dựng xưởng cháo suốt đêm, dùng gậy tre treo Hoàng kỳ, viết bốn chữ to “Phụng hiến phục chúc” (phụng lệnh làm cháo), rồi tập hợp nạn dân đứng chờ. Ngự sử đến, bọn họ lập tức đánh chuông bắt đầu phân cháo cho nạn dân, Ngự sử vừa đi, lập tức đóng cửa xưởng, chẩn tai kết thúc ở đó. Bệ hạ, không chỉ quan viên địa phương kiếm lời ở giữa, tệ hơn là bọn họ còn bỏ bùn đất vào trong lương thực chẩn tai cho đủ số lượng, cuối cùng còn trực tiếp bỏ cả vỏ cây vào nồi nấu, các nạn dân phải gắng gượng nhờ loại “cháo” này, dần dần bị đói chết. Chẩn tai như thế, sao có thể không phát sinh bạo loạn?”

Hoàng đế nghe xong, gần như trợn mắt há hốc mồm, ông vạn lần không ngờ được, lại có chuyện như thế phát sinh. Sở dĩ ông không tin lời Lí Vị Ương nói rằng quan viên địa phương kiếm lời ở giữa, là vì ông đã phái đi ba tám Ngự sử tuần tra, đều không tra ra nguyên do của bạo loạn, tiểu cô nương trước mắt này lại nói được rõ ràng nguyên do của việc này, cưỡng ép mình tin rằng nàng ta đang nói lung tung, đúng là không có khả năng.

“Người trẫm phái đi không tra ra bất cứ điều gì! Không chỉ Ngự sử, còn cả thám tử trong cung!” Hoàng đế nói rõ từng chữ.

Lí Vị Ương cúi đầu xuống, Hoàng đế đương nhiên cái gì cũng không tra được, bởi vì chứng cứ bên ngoài đều đã bị đám quan viên địa phương xử lý, còn áp dụng trấn áp với nạn dân, căn bản không hỏi ra được chân tướng. Nhưng mà – chuyện này, mỗi lần có thiên tai trong kiếp trước, nàng đã tận mắt thấy, đó là những kỹ xảo tham quan ô lại quen dùng.

“Người của phụ thân lúc mới đầu cũng không tra được gì, bởi vì các nạn dân căn bản không chịu nói, tràn ngập thái độ chống cự, sau này thần nữ đề nghị phụ thân cho người cải trang, giả bộ là bạo dân lẫn vào, đương nhiên, để đối phương tin tưởng, tất nhiên phải tốn khá nhiều công sức…”

“Ngươi ——” Hoàng đế gần như không nói nên lời.

“Thứ tư theo lời Đại tỷ là giảm miễn thuế. Bệ hạ ban bố lệnh miễn thuế, còn cho người đến khu thiên tai an ủi thăm hỏi, đây vốn là chuyện tốt trấn an dân tâm. Nhưng mà một số quan viên địa phương sau khi thiên tai phát sinh, vẫn gia tăng thuế với nạn dân. Chờ tin miễn thuế đến được khu thiên tai, công tác thu thuế về cơ bản đã hoàn thành, bệ hạ, những thần dân của người, chỉ có thể nhận Hoàng ân trống không.”

Thái hậu liếc mắt nhìn quan Thư ký bên cạnh, đối phương đang múa bút thành văn, ghi chép lại lời nói thẳng thắn của Tam nữ Thừa tướng.

“Thứ năm là Thường Bình thương. Bệ hạ, bên ngoài Thường Bình thương có vẻ là lợi dân, nhưng bên trong lại là xâm hại đến dân chúng, quan lại địa phương phụ trách Thường Bình thương lợi dụng quyền lực mua bán lương thực cấu kết với các gian thương, ngầm chiếm đoạt bạc bệ hạ phát xuống dùng để chẩn tai, hơn nữa còn cắt xén cất vào kho lương thực riêng, hành động lợi dân lập tức biến thành tranh lợi với dân, chế độ này, là hoàn toàn đi xuống. Cho nên năm biện pháp cứu tế, chẳng qua chỉ là nói suông trên giấy mà thôi, thậm chí còn tạo cơ hội tham ô cho chuột lớn, quả thật là hại nước hại dân!” Lí Vị Ương nói từng câu từng chữ rõ ràng, làm người nghe khiếp sợ.

Hoàng đế ngồi bên trên nửa ngày, không nói được một chữ.

Mọi người sắc mặt căng thẳng, không biết đến lúc nào Hoàng đế mới mở miệng, rồi tiểu cô nương xinh đẹp này sẽ đầu lìa khỏi người.

Nhưng mà, cuối cùng Hoàng đế lại thở dài một hơi: “Năm biện pháp này, là do Đại tỷ ngươi nghĩ ra.”

Hàng lông mi của Lí Vị Ương rủ xuống, kính cẩn vô cùng: “Bệ hạ, Đại tỷ chân không rời nhà, biện pháp nghĩ ra tất nhiên là tốt, đáng tiếc đến lúc chứng thực, sẽ tạo ra rất nhiều vấn đề, mà thần nữ không giống với Đại tỷ, bởi vì thân thể không tốt từ nhỏ đã bị phụ thân đưa về quê dưỡng bệnh, có nhiều hiểu biết về bần dân tá điền… Kính xin bệ hạ thứ tội cho Đại tỷ.”

Khả năng nhìn rõ thấu triệt, năng lực phân tích tinh vi cùng đôi mắt rộng mở như vậy, đồng thời xuất hiện trên người một thiếu nữ. Hoàng đế nhìn kỹ Lí Vị Ương, sự sắc bén trong mắt làm người khác khiếp sợ: “Ngươi đã sớm biết được sẽ xảy ra vấn đề?”

Lí Vị Ương nâng mắt, nói: “Bệ hạ, Vị Ương chỉ từ việc rồi suy luận, không hề biết trước.”

Nàng ta không phải thần tiên, sao có thể biết trước? Hoàng đế gật đầu, nói: “Ngươi còn nhỏ tuổi, có được kiến thức thế này đúng là hiếm thấy, theo ý của ngươi, nên giải quyết như thế nào?”

Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Trước khi chẩn tai phải chỉnh đốn lại trị (tác phong và uy tín của quan lại thời xưa), xin bệ hạ lại phái Ngự sử, trừng trị nặng quan viên tham ô.”

Ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) của Hoàng đế khẽ rung, phất tay, nói: “Truyền lệnh xuống, phàm là dân chúng phổ thông chỉ cần phát hiện có tham quan ô lại, có thể trói bọn họ lại, đưa về Kinh trị tội, hơn nữa tất cả các trạm kiểm tra trên đường đều phải cho qua, nếu có ai dám ngăn cản, lập tức xử tử.”

Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: “Xin bệ hạ đưa ra một phạm vi ngân lượng tham ô.”

Hoàng đế lạnh lùng nói: “Về sau tham ô bạc chẩn tai, lấy một trăm lượng làm hạn định, toàn bộ giết chết!”

Đôi mắt Lí Vị Ương chớp chớp: “Nhưng mà số người tham ô phần đông, chỉ sợ nhất thời giết không hết, số lượng quan viên cũng không đủ để bổ sung bù vào.”

Hoàng đế nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười: “Theo ý của ngươi, nên làm sao bây giờ?”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Về phần vấn đề bổ sung số quan viên thiếu, bệ hạ tất nhiên có phán đoán riêng, nhưng mà thần nữ có thể tranh thủ chút thời gian cho quan viên kế nhiệm.”

Hoàng đế gật đầu, nói: “Được, chuyện sắp xếp quan viên nhậm chức trẫm giao cho phụ thân ngươi.”

Lão phu nhân vừa nghe trong lòng mừng rỡ, giết quan viên tham ô nhất định sẽ đắc tội rất nhiều người, nhưng nếu trong tay còn nắm giữ quyền lực sắp xếp quan viên mới, thì mặc kệ là quan viên ở phái tả hay cánh hữu, đều sẽ nghĩ cách đến nịnh bợ Lí gia, lấy lòng Lí gia, đây là chuyện rất tốt.

Thái hậu cười nói: “Ai gia còn chưa bao giờ gặp được tiểu cô nương trí tuệ như vậy, bệ hạ, con phải ban thưởng thật lớn đó.”

Hoàng đế liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, lắc đầu nói: “Đứa nhỏ này tuổi còn quá nhỏ, không thích hợp nhận cáo mệnh, vẫn nên ban thưởng vàng bạc đi.”

(Cáo mệnh: phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến)

Quả nhiên là một lão hồ ly, hiện tại lại không chịu cho cáo mệnh sao? Trong lòng Lí Vị Ương trầm xuống, nhưng tươi cười trên mặt càng sáng lạn hơn, cúi người không kiêu ngạo không siểm nịnh, dập đầu thật thấp ba cái, giọng nói chân thành: “Được Thái hậu khích lệ, thần nữ ngượng ngùng không dám nhận. Chỉ là thần nữ vận khí tốt, nhờ sự thánh minh của bệ hạ, cho phép nữ tử nghị luận chuyện triều chính, trùng hợp là thần nữ đã từng sống ở dân gian, mới có cơ hội phân ưu thay bệ hạ. Thần nữ không dám nhận thưởng, kính mong bệ hạ thu hồi.”

Thái độ không kiêu ngạo không nóng nảy không siểm nịnh của nàng lập tức giành được hảo cảm của Thái hậu, Thái hậu cười từ ái, xua tay nói: “Hài tử ngốc, tặng thưởng cho ngươi thì nhận đi, bệ hạ miệng vàng lời ngọc, không bao giờ đổi ý!”

Hoàng đế gật đầu đồng ý, phất tay. Lập tức có cung nữ cúi người, rời khỏi chính điện, một lúc lâu sau lại tiến vào, theo sau là hơn hai mươi khay được đưa lên liên tục, trong từng khay đều là hoàng kim cùng châu bảo nặng trịch, mọi thứ đều là quý hiếm, cho dù lão phu nhân là người nhìn quen vàng bạc châu báu cũng cảm thấy hoa mắt.

Ban thưởng phong phú như vậy, quả thực là lần đầu xuất hiện từ xưa đến nay.

Đám nữ quan bên cạnh nhìn chằm chằm không dứt mắt, trong lòng nghĩ thầm: Nha đầu kia đúng là vận khí quá tốt.

Lí Vị Ương lại không hề ngẩng đầu lên liếc nhìn đống vàng một lần, chỉ lẳng lặng quỳ trên mặt đất, nhìn không rõ vẻ mặt, vàng sao? Nàng không cần! Thứ nàng muốn còn đáng giá hơn xa so với vàng!

Chương 56: An Bình Huyện chủ

(Huyện chủ: Chức vụ nhị phẩm ở thời phong kiến, chỉ ban cho con gái, khác với Công chủ – Công chúa, hay Quận chủ – Quận chúa và thấp hơn hai chức vị kia)

Thái giám cuộn danh mục quà tặng thật dài lại, đặt lên khay đầy đồ, cổ họng thanh thanh nói với Lí Vị Ương: “Còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn.”

Lí Vị Ương dập đầu lễ độ cung kính, nói: “Thần nữ cảm kích ân điển của bệ hạ, chỉ có điều mỗi khi thần nữ nghĩ tới dân chúng còn đang trong nước sôi lửa bỏng, thì không đành lòng nhận những lễ vật này. Nếu bệ hạ cho phép, thần nữ nguyện ý hiến tất cả lễ vật này cho dân chúng khu thiên tai cùng dân chúng lang thang trôi dạt khắp nơi.”

Hoàng đế sửng sốt, đôi mắt lạnh lùng sâu không thấy đáy, không nhìn ra được đang suy nghĩ gì. Thật ra đáy lòng ông có chút khiếp sợ. Một tiểu cô nương, có kiến thức, lại không tham tài, thật là hiếm có.

Thái hậu mỉm cười gật đầu, có ý tứ sâu xa nhìn Lí Vị Ương nói: “Cô nương ngoan, những thứ đó đều là ngươi xứng đáng được nhận, không nên từ chối, hơn nữa ngươi còn có thiện tâm như vậy, phải thưởng thêm mới đúng. Bệ hạ, con thấy sao?”

Hoàng đế suy nghĩ sâu xa một lát, gật đầu, nói: “Mẫu hậu nói rất phải, trẫm miệng vàng lời ngọc, số vàng bạc đó là trẫm thưởng cho ngươi, nhận lấy đi. Thái hậu nói thưởng thêm, vậy thì phong làm An Bình Huyện chủ đi, mẫu thân ngươi —— “

Mới nói một nửa, Lí Vị Ương đột nhiên nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, mẹ cả của thần nữ đã là phu nhân nhất phẩm cáo mệnh.”

Lí Tiêu Nhiên là Thừa tướng, lão phu nhân là nhất phẩm cáo mệnh, Đại phu nhân cũng vậy. Nhưng lệnh phong có thể ban nhiều lần, Đại phu nhân đã là nhất phẩm cáo mệnh, Hoàng đế ban thêm một nhất phẩm nữa cũng không sao, vì sao Lí Vị Ương đột nhiên nói như vậy?

Đây đương nhiên là đang nói với Hoàng đế, người ban cho Đại phu nhân nhất phẩm, ta còn có mẹ đẻ nữa cơ!

Thái hậu thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, tiểu nha đầu này, đúng là nửa điểm cũng không chịu thiệt. Bà nhắc nhở: “Bệ hạ đã ban cho mẹ cả, vậy thì mẹ đẻ đứa nhỏ này cũng nên có lệnh phong mới phải.”

Hoàng đế cũng ý thức được vấn đề này, trong ý nghĩ của ông, chỉ cần biết phụ thân Lí Vị Ương là Lí Tiêu Nhiên đủ rồi, quản gì mẹ ruột nàng ta là ai, nhưng người ta đã tự mình đề xuất, ông cũng không thể giả bộ mặt dày không hiểu ra: “Được rồi, có ân đến mẫu thân, cũng là điều đương nhiên.” Nói xong, không muốn dây dưa đến việc vặt nữa, phất tay áo, hiển nhiên là đi tìm đám triều thần thương nghị.

Thái hậu còn giữ Lí Vị Ương lại, nói chuyện với nàng như tổ mẫu trong nhà bình thường.

Biểu hiện của Lí Vị Ương vừa rồi, làm bà không tự chủ được có chút kiêng kị với đứa nhỏ này, vì bà cảm thấy lo lắng – đối với bà mà nói, một nữ hài tuổi nhỏ đã có những ý nghĩ thông minh như vậy hiển nhiên là chuyện rất nguy hiểm, trịnh trọng cầm tay nàng đặt vào tay mình, nói thân thiết: “Nữ nhân không nên tham dự vào chuyện của các nam nhân, điều tiểu thư khuê các phải làm, là học tốt cầm kỳ thư hoạ, gả vào nhà môn đăng hộ đối, bình an sống hết một đời.”

Những lời này rất mịt mờ, nhưng hàm ý lại rõ ràng vô cùng, là đang khuyên bảo Lí Vị Ương.

Một đứa trẻ hôm nay được nâng lên chỗ cao như vậy, sẽ dẫn tới vô số ghen tị cùng thù hận, nói không chừng một ngày nào đó sẽ từ trên cao ngã xuống mặt đất, đến lúc đó chưa chắc đã có chỗ dung thân.

Thái hậu lo lắng Lí Vị Ương nghe không hiểu, hoặc là hiểu nhưng không chấp nhận, ngược lại trong lòng có oán hận, không ngờ Lí Vị Ương vô cùng bình thản, còn gật đầu như đang thụ giáo, thậm chí trong mắt còn lộ ra sự cảm kích.

Thái hậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại cảm thấy không hiểu, đứa nhỏ trong Hoàng thất phần lớn trưởng thành sớm, tuổi còn nhỏ đã như người lớn thì không có gì kỳ quái. Mà đứa nhỏ này lớn lên ở thôn quê, sao có thể có khả năng nhìn thấu sâu sắc như vậy, có thể trong thời gian ngắn nhận ra được đâu mới là bằng hữu chân chính, hơn nữa còn đưa ra phản ứng thích hợp… Tất cả, thật sự làm người khác phải ngạc nhiên.

Chỉ mới ba canh giờ trôi qua, tin tức về ý chỉ Tam nữ phủ Thừa tướng Lí Vị Ương được sắc phong thành An Bình Huyện chủ đã ban xuống dưới, đồng thời mẹ cả Tưởng thị phong thành nhất phẩm, mẹ đẻ Đàm thị phong tam phẩm Thục nhân(người hiền hậu) bỗng chốc chấn kinh toàn phủ.

Nhị phu nhân lắp bắp kinh hãi, Lí Vị Ương đặc biệt được phong làm Huyện chủ thì thôi, sao ngay cả Thất di nương không được ngồi ăn trên bàn lớn cũng được phong làm Tam phẩm Thục nhân, quả thực làm người khác không tin nổi. Nhìn đi nhìn lại tám hòm lớn sơn đỏ đóng đinh, thì biết Hoàng đế ban cho không ít đồ.

Lúc tiếp thánh chỉ, cơ bắp trên mặt Đại phu nhân giật giật nửa ngày, mới miễn cưỡng duy trì được sự bình tĩnh, ánh mắt đố kỵ của Nhị phu nhân đỏ lên, đến ngay cả Tam phu nhân luôn lạnh nhạt cũng có chút giật mình. Còn Lí Trường Nhạc thì tức giận đến mặt xanh mét, mà thánh chỉ lại cố tình bắt buộc người toàn gia cùng ra nghênh đón ở cửa, lúc này người trong toàn Kinh đô đều đã nhận thức được Tam tiểu thư Lí gia Lí Vị Ương, biết nàng ta thay Hoàng đế giải quyết vấn đề khó, được bệ hạ phong thưởng! Người vốn có phần vinh hạnh này hẳn là bản thân mình, Lí Vị Ương lại cố tình chặn ngang một bước, người có công lao lại biến thành nàng ta!

Dù sao Đại phu nhân cũng là người trầm tĩnh bình ổn, tiếp thánh chỉ xong thì bà phân phó người nâng lão phu nhân vào, đem bạc ra cảm tạ thái giám đến tuyên chỉ.

Sắc mặt Lí Trường Nhạc tái nhợt đi, Lí Thường Như ở Nhị phòng rất thích thú trước sự cam chịu của nàng ta, cố ý lại gần: “Đại tỷ, sắc mặt sao khó coi vậy?”

Lí Trường Nhạc hoàn toàn không nói nên lời, tay nắm thật chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu.

Giọng nói của Đại phu nhân lại cực kỳ dịu dàng, bình tĩnh: “Thường Như, Đại tỷ con chỉ hơi bị phong hàn (cảm lạnh), con quan tâm Đại tỷ là chuyện tốt, nhưng mà phải cẩn thận phong hàn truyền sang cho con đấy, thánh chỉ đã tiếp xong rồi, quay về phòng nghỉ ngơi đi.”

Lí Thường Như bĩu môi, khinh khỉnh dìu Nhị phu nhân cùng về phòng.

Thất di nương đột nhiên được con gái phù hộ, vui mừng đến mắt ngập nước, nhưng trước mặt Đại phu nhân lại không dám để lộ rõ sự mừng rỡ trên mặt, Lí Vị Ương chớp chớp mắt với Thất di nương, Đàm thị muốn bước lên nói với con gái mấy câu, nhưng ở đây đông người, không dám nhiều lời, chỉ nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, cuối cùng được nha đầu đỡ về phòng.

Lí Vị Ương nhìn mẹ ruột rời đi, sau đó quay đầu, đứng trên bậc thềm, thấy Đại phu nhân vừa chỉ huy nha đầu Đàn Hương đỡ Lí Trường Nhạc vào, vừa giám sát người nâng đồ ban thưởng vào phủ, quản gia bên cạnh không ngừng đi tới đi lui: “Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút.”

Lí Vị Ương mỉm cười, lần này bản thân mình cho Lí Trường Nhạc mừng hụt lớn như vậy, trên mặt Đại phu nhân không nhìn ra được manh mối gì, coi như là nhân vật lợi hại.

Lí Trường Nhạc uyển chuyển bước lên bậc thềm, đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương.

Bạch Chỉ bị ánh mắt kia nhìn mà trong lòng sợ hãi, lập tức cúi đầu xuống.

Đàn Hương xấu hổ nói: “Tam tiểu thư, Đại tiểu thư thân thể không thoải mái, không thể tham dự yến hội buổi tối lão gia tổ chức cho tiểu thư, nô tỳ đỡ Đại tiểu thư về trước.”

Sắc mặt Lí Vị Ương không có gì biến đổi gật đầu: “Được rồi, các ngươi chăm sóc cho Đại tỷ thật tốt.” Nói xong, xoay người quay về viện.

“Ngươi đứng lại!” Lí Trường Nhạc đột ngột kêu một tiếng, tuy giọng nói không lớn, nhưng dẫn theo một tia khác thường.

Lí Vị Ương ý tứ sâu xa nhìn nàng ta, cười nói: “Đại tỷ có chuyện gì sao?”

Lí Trường Nhạc lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta: “Lí Vị Ương, tất cả đều do ngươi thiết kế!”

“Ta thiết kế?” Lí Vị Ương mỉm cười, “Là ta cầu xin Đại tỷ trộm chủ ý của ta? Hay là ta cầu xin Đại tỷ đến chỗ bệ hạ tranh công? Tất cả đều là Đại tỷ tâm tâm niệm niệm làm ra, sao có thể trách ta.”


/239

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status