Thư Kiếm Trường An

Chương 633 - Thừa Tướng Đại Nhân

/743


Sao vậy? Không chào đón ta sao? Lão giả cũng không hề để tâm phản ứng kinh ngạc, thậm chí như gặp phải kẻ địch của mọi người.

Lão bình tĩnh đi đến, bước chân chậm chạp mà nặng nề, mọi người lúc này mới phát hiện trên tay của lão mang theo một vật được bao bọc dưới giấy viết thư màu đỏ, coi như là quà mừng.

Theo lão tiêu sái đi vào, mỗi một tiếng bước chân đều phảng phất như một thanh búa tạ đánh ở trong lòng mọi người, trên trán bọn hắn bắt đầu nổi lên mồ hôi chằng chịt, mà thần sắc trên mặt cũng tràn ngập đề phòng cùng cảnh giác.

Dù lúc này lão giả cũng không thả ra một chút khí tức, thậm chí làm cho người ta không cảm nhận được một chút linh lực chấn động, lão nhìn qua thực sự giống như một lão già bình thường. Mà một lão giả như vậy lại làm cho Đằng xà - Yêu tộc cường đại và hiển nhiên đã hóa rồng thành công, Tô Trường An - truyền nhân của Thiên Lam, tu luyện Tiên Đạo hiện ra thần sắc sắc ngưng trọng như gặp phải đại địch.

Lão rốt cuộc đi tới trước bàn rượu của ba người Quách Tước, Hầu Như Ý cùng với Mục Quy Vân.

Lão tự tay kéo ra một cái ghế gỗ, thân thể lại cứ như vậy chậm rãi ngồi xuống.

Vào lúc đó sắc mặt của mọi người lại càng trở nên khó coi, đám người Sở Giang Nam do chênh lệch tâm tính cùng tu vi dường như không kìm nén được, làm dáng muốn nhảy lên, nhưng lão giả kia chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn bọn họ, một đường linh lực mịt mờ chấn động bỗng nhiên tuôn ra, bao phủ mấy người trong đó.

Đám người Sở Giang Nam trong phút chốc cảm thấy một cái gông xiềng vô hình trói chặt thân thể bọn họ, mặc cho bọn họ cố gắng như thế nào cũng không thể lay động được một chút.

Tô Trường An nhíu mày, nhưng rất nhanh cảm nhận được linh lực này chỉ trói buộc đám người Sở Giang Nam, cũng không có ý làm hại.

Bởi vậy, Tô Trường An đưa cho bọn họ một cái ánh mắt quan tâm và chớ vội vàng, mà ánh mắt hắn ngay lập tức rơi vào trên người lão giả kia một lần nữa.

Lão giả đối với địch ý phát ra từ xung quanh coi như không có gì, lão chậm rãi vươn tay của mình ra.

Cử động như vậy khó tránh khỏi kích động thần kinh vốn đã căng thẳng của mọi người, Hoa Phi Tạc đứng lên, Mục Quy Vân đưa tay nắm chặt hư không, thanh trường thương màu đỏ tên là Giao Long kia đột nhiên bị gã nắm trong tay.

Mà Hầu Như Ý cũng trong một khắc kia, mở ra khí thế của mình.

Sát cơ lăng liệt tuôn ra, thức ăn trên bàn rượu theo thời gian dần qua ào ào rơi xuống trên mặt đất, nương theo từng đợt thanh âm loảng xoảng giòn vang, bát đũa chia năm xẻ bảy, sân nhỏ bừa bộn chén bàn.

Chỉ có Quách Tước vẫn như cũ tự mình uống chén trà trong tay, con mắt không vui không buồn, dường như tất cả những chuyện phát sinh trước mặt đều không liên quan đến mình.

Tay lão giả rốt cuộc vào lúc này duỗi ra, lão cầm theo quà mừng màu đỏ trên tay, chậm rãi đưa tới trước người Mục Quy Vân.

Trăm năm hòa hợp. Lão nói như vậy.

Giọng điệu vô cùng bình thản, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn Mục Quy Vân, dường như đang chờ gã nhận lấy quà mừng của mình.

Biến hóa như thế khiến cho mọi người bất ngờ.

Mà Mục Quy Vân với tư cách người trong cuộc lại càng ngẩn người ngay tại chỗ.

Gã sửng sốt một hồi lâu, thần sắc trên mặt có thể nói không biết làm cách nào, cho đến một lúc lâu sau, gã mới đưa tay ra chậm rãi nhận lấy quà mừng của lão giả, nhưng tay kia cũng nắm thật chặt trường thương của chính mình, không dám có một chút buông lỏng.

Lão giả chứng kiến Mục Quy Vân lấy đi quà mừng trong tay mình, trên mặt lập tức toát ra nụ cười chân thành.

Lão vươn tay lấy ra một bộ bát đũa sạch sẽ trong một mảnh hỗn độn trên bàn rượu đặt ở trước người mình, con mắt lóe lên hàn mang, linh lực giam cầm mọi người cùng lúc đó đều tản đi.

Mọi người tiếp tục đi. Lão nói như vậy, cầm lấy đôi đũa kẹp một chút thức ăn trên bàn lên để vào trong miệng, ánh mắt híp lại, thần sắc say mê.

Ngươi! Đám người Sở Giang Nam dù sao trẻ tuổi khí thịnh, thấy giam cầm không còn nữa, trên mặt lập tức trồi lên một vẻ phẫn nộ đậm đặc, cất bước muốn tiến về phía trước.

Nhưng lúc này Tô Trường An lại đưa tay ra, ý bảo bọn họ dừng lại.

Hắn biết rõ dùng thực lực của lão giả muốn giết đám người Sở Giang Nam chẳng qua chỉ cần nhẹ nhàng nhấc tay, hắn đương hiên không muốn nhìn bọn họ mất mạng một cách vô ít. Mà trong lòng đám người Sở Giang Nam phẫn nộ đến cực điểm, nhưng lại không dám vi phạm ý tứ của Tô Trường An, đồng loạt thu hồi động tác trên tay, trên mặt rất bất bình liếc nhìn lão giả.

Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Lúc này, Tô Trường An tiến lên một bước đi tới trước mặt lão giả, thanh âm lạnh lùng hỏi.

Mà Đằng xà đã hóa thành Chân Long cùng lúc đó đi tới bên người Tô Trường An, vẻ mặt đề phòng nhìn lão giả, sát khí quanh người bắt đầu khởi động, dường như chỉ cần lão giả có một chút hành động lạ, y sẽ lập tức thúc giục linh lực hóa thành Chân Long.

Lão giả lại gắp một ít thức ăn lên để vào trong miệng, sau một lúc nhẹ nhàng nhai nhai nhấm nuốt thật tốt mới quay đầu nhìn lại.

Lão trước tiên nhìn về phía Đằng xà đã hóa hình thành người, có nhiều hứng thú đánh giá một phen cao thấp, phảng phất giống như đang đánh giá một món đồ cổ có giá trị rất cao.

Đây chính là Chân Long? Thực sự tuyệt vời, thực sự rất tuyệt vời. Lão cảm thán nói như vậy, ý ngợi khen trong giọng nói nghe vào ngược lại là cực kỳ chân thành.

Nhưng bị ánh mắt nhìn như xoi mói của lão giả, đối với Đằng xà mà nói là cực kỳ sỉ nhục, y vung tay áo lên, trên mặt nổi lên một vẻ phẫn nộ nồng nặc, trong miệng quát mắng: Xà gia gia ta ổn hay không ổn, chỉ có đánh nhau mới biết được! Nói xong, Đằng xà liền bước ra phía trước một bước, làm bộ muốn ra tay.

Thế nhưng lúc này, Tô Trường An lại đưa tay ra một lần nữa cản lại Đằng xà khí thế đang cực kỳ mạnh mẽ, ánh mắt âm trầm nhìn về phía lão giả kia, một lần nữa mở miệng hỏi: rốt cuộc vì chuyện gì mà ngươi lại tới nơi này?

Thanh tuyến cũng âm lãnh như sắc mặt của hắn, hơn nữa mang theo thanh âm rung động rất mạnh, dường như đang cố hết sức kìm nén lửa giận trong lòng.

Mà cho đến lúc này, lão giả mới quay đầu nhìn về phía Tô Trường An.

Ánh mắt của lão cực kỳ bình tĩnh, giống như một cái giếng cạn vạn năm, mặc cho bên ngoài gió bão hay mưa rào, nó lại không hề có một chút rung động.

Ánh mắt hai người đụng nhau, một cái nồng nặc âm lãnh, một cái bình tĩnh không hề sợ hãi, đối lập một cách rõ nét.

Con gái ta kết hôn, chẳng lẽ làm cha không thể đến xem sao? Lão giả chậm rãi nói ra một cái lý do nhìn như không thể phản bác.

Con gái? Nhưng Tô Trường An nghe vậy giận quá thành cười, linh lực quanh người hắn rốt cuộc vào lúc đó bắt đầu bắt đầu khởi động, một đường ấn ký Thái Dương chỗ mi tâm bỗng nhiên hiển lên, cái hộp kiếm sau lưng run rẩy, dường như có đồ vật gì đó ở trong đấy sẽ phá hộp bay ra.

Lão giả ở dưới uy áp như vậy nhưng trên mặt lại bình thản không hề sợ hãi, ánh mắt của lão chợt bắt đầu híp lại, hỏi: ngươi thực sự muốn đánh nhau sau? Ngươi mới trải qua lôi kiếp hóa rồng, thân thể đã cực kỳ suy yếu, lúc này cũng không phải là đối thủ của ta. Lão nhìn giống như đang khuyên nhủ, thực ra là uy hiếp nói.

Là đối thủ hay không, phải đánh mới biết được. Tô Trường An không nhượng bộ chút nào, thân thể hơi hơi cong lên, tay phải mạnh mẽ cầm chuôi đao Hạ Hầu Huyết sau lưng, đao ra khỏi vỏ ba phần, ánh đao trắng như ánh sao, sáng loáng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Trường An! Nhưng đến thời khắc mấu chốt của cuộc đại chiến cực kỳ căng thẳng này, Quách Tước luôn luôn tự mình uống trà ở một bên chợt mở miệng nói ra: hôm nay là ngày đại hôn của Quy Vân huynh đệ cùng Trường Tuyết cô nương, không nên đánh nhau.

Nói đến đây, y giơ chén trà trong tay lên nhìn về phía vị lão giả kia, thanh tuyến trầm thấp mà hỏi: ngươi nói đúng không? Thừa tướng đại nhân?

/743

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status