Thư Kiếm Trường An

Chương 620 - Không Hỏi Trăng Sáng Tỏ, Chỉ Cho Trường An Bình

/743


Tô Trường An tìm được Đằng xà trong sân của một người dân ở quận Gia Hán.

Nhưng khi hắn sai người đào mở tầng đất dày đặc trong sân kia, vị Yêu Quân đại nhân này đang dây dưa cùng một chỗ với một con rắn mẹ.

Đằng xà bị cắt đứt chuyện tốt hiển nhiên có rất nhiều bất mãn, phẫn nộ tại chỗ muốn kéo một khối da đầu của sĩ tốt đào đất xuống, chẳng qua may mắn được Tô Trường An ra tay, lập tức ngăn lại.

Nhưng dù là như thế, vị sĩ tốt kia cũng bị Đằng xà bỗng nhiên xông lên sợ tới mức ngồi yên tại chỗ.

Lâu Cổ Điều quận Gia Hán.

Nói đến nó cũng coi là quán rượu số một số hai của đất Thục, canh giờ này ở thời gian trước kia hẳn là khách quý chật nhà, khách mới nối liền không dứt.

Đương nhiên, nó có thể có danh khí như thế, ngoại trừ thức ăn của quán rượu đều là đứng đầu, cũng vì chủ nhân của quán rượu này cũng có thể coi là một người phong nhã.

Y từng lập quy củ, hễ có người có thể viết xuống hoặc là vẽ ra một bộ tác phẩm xuất sắc trên tường trắng của quán rượu này, là được miễn đi tiền rượu. Phải biết rằng, giá cả của lâu Cổ Điều cũng không thể so với quán rượu bình thường, giá cả đồ ăn một bữa cơm, có thể để cho một nhà ba người dân chúng bình thường có được hơn một năm ngày vui.

Chuyện như vậy được truyền ra, hiển nhiên khó tránh khỏi hấp dẫn những người đọc sách tự xưng tài tử phong lưu, ngược lại không phải là vì tham lam một chút đồ ăn, lý do càng lớn hơn là muốn ở bức tường trước mặt kia lưu lại một đoạn tác phẩm xuất sắc, để cho người đến sau thưởng thức.

Bởi vậy, những văn nhân, nhà thơ đất Thục nói chung đều lấy việc có thể lưu lại chút ít thư họa ở lâu Cổ Điều này làm kiêu ngạo, nhập lại thường lấy điều này làm vốn liếng để khoác lác.

Đương nhiên, cũng không phải là bất cứ kẻ nào cũng có tư cách lưu lại tác phẩm xuất sắc của mình, thông thường cần phải giao cho tiên sinh chuyên môn chịu trách nhiệm phê duyệt của quán rượu xem qua, mới có thể có cơ hội này.

Chẳng qua lúc này không giống ngày xưa, quân của Tư Mã Hủ ở dưới thành, quân Thục và quân Giang Đông liên tiếp thất bại, dân chúng bên trong quận Gia Hán trốn được thì có thể trốn, nếu không thể trốn thì phần lớn người cũng cảm thấy bất an, đâu còn có tâm tư tìm tới chuyện phong nhã?

Cũng bởi vậy, lầu Cổ Điều lúc này trống rỗng, chỉ còn lại ba bốn tiểu nhị còn đang làm việc, nhưng bởi vì không có khách nhân, phần lớn cũng thờ ơ ngồi ở cửa ra vào ngáp dài.

Chu Đại Long chính là một trong số ít tiểu nhị của lâu Cổ Điều này.

Gã bị chưởng quầy quát lớn lại đứng dậy xoa xoa bộ bàn ghế bên cạnh mình - thật ra bàn ghế này từ lâu đã không có ai dùng tới, mỗi ngày gã quét dọn một lần đã đủ, nhưng chưởng quỹ kia lại không thể để những tiểu nhị như bọn chúng nhàn rỗi.

Quỷ lột da. Gã nhỏ giọng lẩm bẩm, làm qua loa lau bàn ghế kia một lần, rồi sau đó vô lực ngồi ở trước ngưỡng cửa, xuất thần nhìn đám người đang hối hả đi trên đường.

Thời gian gần một tháng này, khách nhân ra vào lâu Cổ Điều có thể đếm được trên đầu ngón tay, Chu Đại Long nhìn một chút sắc trời đã tối xuống, thời gian hẳn đã đến giờ Dậu.

Xem ra, hôm nay lại không có người nào mở hàng rồi.

Chu Đại Long nghĩ đến như vậy, lâu Cổ Điều xem chừng cũng sắp đóng cửa rồi.

Gã tính toán đường lui của mình, trong nội tâm lại có chút thổn thức một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, thời loạn buông xuống, lâu Cổ Điều từng hưng thịnh một thời còn phải như vậy, một người dân bình thường như gã có thể nghĩ đến những cảnh ngộ phía sau.

Có lẽ, có lẽ mang theo vợ rời khỏi quận Gia Hán rồi, nghe nói Tư Mã Hủ thực ra là một ngườ ưa thích tàn sát hàng loạt dân trong thành.

Nghĩ tới đây, gã lại quay đầu nhìn thoáng qua lão chưởng quỹ đang bận rộn trên quầy.

Lão già còng lưng xuống, không hiểu khiến gã có chút không muốn.

Lão chưởng quỹ này mặc dù là người có chút cay nghiệt, nhưng chưa từng bạc đãi tiền công, bằng vào phần tiền này, thời gian gã sống cùng vợ ở quận Gia Hán trôi qua coi như không tệ, lúc này rời đi ít nhiều có chút cảm giác vong ân bội nghĩa.

Đương nhiên, Chu Đại Long chỉ là dân chúng bình thường, chưa từng đọc qua sách nào đó, chữ to cũng không biết mấy cái, chỉ là trên đạo lý làm người vẫn hiểu được một tí.

Ài. Gã thở dài một hơi, đứng lên, muốn quay người trở lại trong lầu - hôm nay xem chừng không thể buôn bán, gã lại sớm lau cái bàn bên trong tiệm này một lần, cũng có thể kết thúc sớm công việc.

Đát.

Đát.

Đát.

Lúc này, sau lưng chợt truyền đến một hồi thanh âm giày ủng va chạm vào đường đi.

Chu Đại Long giật mình một cái, trở thành tiểu nhị của lâu Cổ Điều nhiều năm như vậy, gã không học được bổn sự khác, nhưng có một chút người thường không thể sánh được.

Theo tiếng giày va chạm vào mặt đất phát ra, gã đại khái đoán được đôi giày ủng này hiển nhiên không phải là mặt hàng bình thường, giày ủng có thể có tiếng động như vậy hiển nhiên quý báu, mà đồng thời người ăn mặc giày ủng như vậy cũng nên là một nhân vật lớn.

Gã hầu như không chút nghĩ ngợi xoay người qua, trên mặt lập tức nổi lên chồng chất nụ cười tươi đẹp, thậm chí còn không chờ thấy rõ dung mạo người đến, gã đã hé miệng, nói về phương hướng thanh âm kia truyền đến: vị khách quan kia, mời vào bên trong!

Đây là một câu rất đơn giản, nhưng cũng rất quan trọng.

Trước tiên, canh giờ này chính là giờ cơm tối; thứ hai, người này hiện tại đi ngang qua phố mà quán rượu mọc lên như rừng, rất có khả năng chính là đang tìm kiếm quán rượu; thứ ba, Chu Đại Long lúc trước đã từ trong tiếng bước chân của người đến đoán được thân phận không thấp, nên có thể chịu được giá tiền của lâu Cổ Điều. Ba cái này hợp làm một, gã trực tiếp mời người đến đi vào, đại đa số người vẫn chưa quyết định được sẽ ăn cơm ở nơi nào theo vô thức sẽ đồng ý.

Đương nhiên, phương pháp này chỉ là nhằm vào đại đa số, không có khả năng có tác dụng nhiều lần.

Chẳng qua, người đến này hiển nhiên cũng là một người thuộc về đại đa số người.

Bước chân của hắn ngừng lại, hơi sững sờ, cuối cùng chuyển người, đi đến trong quán rượu.

Sắc mặt Chu Đại Long vui vẻ, gã quát lớn một tiếng vào trong tiệm: có khách tới rồi! Lúc này, mới có tâm tư đánh giá bộ dáng người đến. Đây cũng là một phương pháp cực kỳ thâm ảo, một tiểu nhị tốt, có thể từ trước tiên nhìn ra yêu thích của khách nhân. Mà những thứ yêu thích này hoặc nhiều hoặc ít có thể theo tuổi tác, ăn mặc, thậm chí bộ dáng của khách nhân mà nhìn ra chút ít manh mối.

Nhưng khi Chu Đại Long nhìn rõ dung mạo người đến, ngây ngẩn cả người.

Người đến này chỉ ngoài hai mươi tuổi, niên kỷ còn nhỏ hơn gã một giáp, trên lưng cõng lấy một đôi trường đao, bên ngoài trường đao còn dựng thẳng một cái hộp kiếm, mà giờ phút này trên bờ vai lại có một con rắn nhỏ đang cuộn mình.

Những thứ này mặc dù ít thấy nhưng không coi là thần kỳ, dù sao lâu Cổ Điều vang danh đất Thục, không biết bao nhiêu người vì ngưỡng mộ mà đến, người có cách ăn mặc như vậy tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không ít.

Chính thức khiến cho Chu Đại Long sững sờ tại nguyên chỗ chính là dung mạo người đến.

Hôm qua, Sở vương triệu tập binh mã trong quận Gia Hán tạm thời dựng lên một võ đài ở trong đó, dân chúng hiển nhiên cực kỳ quan tâm đến việc này, khó tránh khỏi cùng nhau vây nhìn, mặc dù phần lớn đều bị ngăn ở ngoài võ đài, nhưng Chu Đại Long lại leo lên một cây đại thụ bên ngoài võ đài, nhìn lén một phen thật tốt. Đương nhiên, khoảng cách tương đối xa, rốt cuộc vị Sở Vương điện hạ kia nói điều gì gã cũng không thể nói đúng được, nhưng bộ dáng của hắn, cùng với trang phục, Chu Đại Long lại luôn ghi nhớ trong lòng. Giống hệt với người đến trước mặt này.

Khi đó, gã run một cái, ý thức được nhân vật lớn đã đến, vội vàng nháy mắt với tiểu nhị bên cạnh, ý bảo y hầu hạ thật tốt, mà chính mình ngay lập tức vội vàng đi đến trước bàn lão chưởng quỹ kia, thấp giọng nói với lão mấy thứ gì đó.

Tô Trường An dưới sự dẫn dắt của một tiểu nhị đi tới trước một cái bàn, hắn bỏ con rắn nhỏ trên vai xuống dưới bàn, nhìn nhìn tiểu nhị bên cạnh, nói ra: mang tới một chút nước trà, lại thêm chút ít đồ ăn là tốt rồi.

Hắn cũng không biết được tên tuổi của lâu Cổ Điều ở đất Thục, chỉ cho là quán rượu bình thường, cũng đúng lúc hắn muốn tìm một chỗ để cùng Đằng Xà nói chút chuyện quan trọng, thấy thanh tịnh như vậy nên không hề suy nghĩ nhiều, ngồi xuống nơi đây.

Ngược lại vị tiểu nhị hầu hạ kia lại sững sờ, lâu Cổ Điều hôm nay mặc dù buôn bán khó khăn, nhưng dù sao vẫn là chiều bài lớn của đất Thục, giá cả xa xỉ, khách nhân không gọi món ăn, mặc cho bọn chúng lên đồ ăn, cuối cùng ngộ nhỡ khách nhân quỵt nợ, dễ dàng gây ra mầm tai vạ, bởi vậy, sau khi y hơi sững sờ, liền phải nhắc nhở Tô Trường An gọi món ăn cho mình, nhưng chưa kịp nói ra lời này, Đằng xà bị Tô Trường An đặt lên bàn liền bất mãn ngẩng đầu của mình lên.

Vậy mà trong miệng phun ra tiếng người nói: đưa cái nước trà gì lên, bưng tới cho Xà gia gia rượu tốt nhất trong tiệm của các ngươi.

Tiểu nhị kia chưa từng gặp tình cảnh như vậy, lập tức sững sờ, tay đang cầm ấm trà rót nước run rẩy một hồi, nước trà rơi vãi đầy mặt đất.

Xin lỗi, xin lỗi. Tiểu nhị vội vàng cúi người xuống muốn lau đi nước trà trên mặt đất, trong lòng lại cực kỳ bất an, con rắn có thể nói chuyện sao không phải là yêu quái? Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh liền thẳng tắp từ trên trán của y chảy xuống.

Không sao. Nhưng lúc này, Tô Trường An lại đưa tay ra nâng tiểu nhị kia dậy, nghe vậy nói ra: cứ theo như nó nói, lấy rượu đến đây đi. Nói xong, hắn không hề liếc nhìn tiểu nhị kia, mà quay đầu nhìn về phía con rắn nhỏ nhìn như hiếm thấy vô cùng trên cái bàn này.

Tiểu nhị kia đã sớm bị một màn Đằng xà miệng phun tiếng người khiến cho sợ tới mức ba hồn ném đi bảy phách, lúc này nghe vậy, sao còn cố gắng thứ gì gọi hay không gọi món ăn, liên tục không ngừng lui ra.

Ngược lại Chu Đại Long sau khi báo với chưởng quầy của mình, lại được tiểu nhị lui ra kia báo lại tình huống, mặc dù kinh ngạc vì con rắn nhỏ kia, nhưng cũng không dám lãnh đạm Tô Trường An, vội vàng mang theo rượu ngon nhất của quán mình tiến lên rót một ly cho Tô Trường An và con rắn nhỏ, lại vội vàng lui ra, đi đến hậu trù, căn dặn bọn chúng xuất ra tất cả bản lĩnh, làm tốt đồ ăn của bữa cơm này. (hậu trù: phòng nấu ăn, thường được xếp đặt sau nhà)

Xì...iiiiii.

Đằng Xà thè lưỡi ra liếm một cái trong chén rượu kia, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc hưởng thụ.

Rượu ngon! Lão cảm thán nói, sau đó lại cúi đầu vào bên trong chén rượu kia uống thêm mấy hớp.

Lúc này, lão mới quay đầu nhìn Tô Trường An, khẽ lắc lư đầu, hỏi: nói đi, ngươi tìm Xà gia gia có chuyện gì?

Có lẽ ngươi cũng đã rõ. Tô Trường An bưng chén rượu trước người mình lên, cũng nhẹ nhàng nhấp một miếng.

Trước kia hắn chưa bao giờ thích uống rượu, nhưng không biết từ lúc nào hắn cũng không bác bỏ chuyện này, thậm chí mơ hồ có chút ưa thích.

Có câu là mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm.

Nhưng có thể mơ hồ một chốc, thực sự vẫn có thể xem là một chuyện tốt.

Xà gia gia không hiểu rõ lắm. Đằng xà đưa cái đuôi ra ngoài, lắc lư một hồi ở trước mắt mình, thờ ơ nói. Xà gia gia vốn đang thân cận với tiểu nương tử, ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, nếu như ngươi không nói vậy chúng ta từ biệt đi. Nói xong, thân thể của lão khẽ động, muốn bò đi.

Tô Trường An bắt đầu nhăn mày lại, hắn nhạy cảm từ trong thái độ của Đằng xà thấy được mấy thứ gì đó.

Ngươi đang sợ? Hắn hỏi, giống như có một chút khó hiểu.

Lời này dường như đâm trúng đau đớn của Đằng xà, thân thể lão đang muốn rời khỏi mặt bàn có chút dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tô Trường An.

Xà gia gia ta tung hoành thiên hạ nghìn năm, chưa từng nghe qua chữ sợ? Lão nhô lên đầu rắn của chính mình nói như vậy, mặc dù thần sắc nhìn qua có bộ mãnh liệt, nhưng chẳng biết vì sao lại làm cho người ta cảm giác chỉ là một loại phô trương thanh thế.

Lúc gặp mặt ở U Vân lĩnh, ngươi muốn ta giúp ngươi đạt được vị trí Chân Long, vì thế ngươi còn xả thân giúp ta chống lại Hắc Thần, hôm nay nước đến chân, vì sao ngươi lại hết lần này tới lần khác rút lui? Rốt cuộc ngươi đang sợ mấy thứ gì đó? Tô Trường An khó hiểu hỏi.

Cái này quả thật có chút vấn đề.

Dù sao phản ứng của Đằng xà lúc trước đối việc với trở thành Chân Long dường như còn có chút mưu cầu danh lợi, vì sao cho tới bây giờ chợt giả vờ trở nên hồ đồ, Tô Trường An thực sự nghĩ mãi mà không rõ.

Có lẽ do ánh mắt của Tô Trường An cực kỳ lạnh lẽo, hoặc khó có thể phản bác vấn đề của hắn, Đằng xà sững sờ trong nháy mắt, thấp lấy đầu lưỡi của mình, nhìn cái bóng của mình trong chén rượu. Sững sờ xuất thần, thật lâu không nói.

Tiểu nhị trong quán rượu bắt đầu mang thức ăn lên, có thể nhìn ra được những thức ăn kia đều là tác phẩm thượng thừa, ngay bề ngoài đã đủ để cho ngón trỏ của mọi người đại động, mà mùi thơm lại càng xông vào mũi. Cũng không biết tiểu nhị của quán rượu suy nghĩ như thế nào, làm cho chủng loại đồ ăn cũng đều cực kỳ phong phú, chưa từng cân nhắc chút nào Tô Trường An có sức ăn lớn như vậy hay không, trong nháy mắt, trên mặt bàn liền bày đầy thức ăn.

Mà làm xong những thứ này, những tiểu nhị kia liền lui qua một bên, cùng một chỗ với lão chưởng quỹ kia cẩn thận từng li từng tí nhìn bóng lưng Tô Trường An, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai, không biết đang nói điều gì.

Tô Trường An cũng không quan tâm những chuyện này, hắn vẫn như cũ nhìn chằm chằm lấy Đằng xà, vẻ khó hiểu trong ánh mắt lại càng đậm đặc.

Đằng xà hiển nhiên không thể chịu được ánh mắt của Tô Trường An như vậy, bị hắn nhìn đến mức da đầu một hồi tê dại.

Sau đó một lúc lâu, lão một đầu ngã vào trong chén rượu trước mặt, ọt ọt ọt ọt uống một hồi thả cửa.

Thân thể của lão bị lão biển đổi cực kỳ nhỏ bé, đối với người bình thường mà nói là một chén rượu, đối với lão mà nói càng giống một vạc rượu. Rất nhanh, lão liền uống cạn nó.

Rồi sau đó ngẩng đầu lên.

Ực!

Lão ợ một hơi rượu, rồi sau đó căm phẫn quay đầu nhìn Tô Trường An, nói: được rồi! Xà gia gia sợ chết đó được không?

Hả? Sợ chết? Tô Trường An sững sờ, hắn lại không nghĩ đến đáp án mà Đằng xà đưa ra thật không ngờ thẳng thắn đơn giản như vậy.

Như thế nào? Xà gia gia không thể sợ chết? Có lẽ là rượu mời thẳng lên đầu, Đằng xà thu hồi bộ dáng không sợ trời không sợ đất, thẳng tắp lớn tiếng hét lên.

Tô Trường An cũng không nói tiếp, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao rơi vào trên người Đằng xà như cũ, dường như đều muốn xem thấu lão.

Đằng xà cũng không thích bị một cái hậu bối nhìn như vậy, dù sao lão đã sống hơn một nghìn năm, Tô Trường An trước mặt nói cho cùng cũng không đủ số lẻ tuổi tác của lão, bị hắn nhìn như vậy cũng không phải là một cuộc thể nghiệm tốt, thật giống như một lão già sống đến bảy mươi tuổi bị một em bé mới sinh một tháng xem thường. Cảm giác kia đã hoang đường, lại làm cho người ta vô cùng xấu hổ.

Thái độ của Đằng xà dưới ánh mắt như vậy của Tô Trường An rốt cục vẫn phải nhũn dần xuống.

Ta đương nhiên biết rõ thế giới này cần một con Chân Long, ta sống lâu hơn ngươi rất nhiều, hiển nhiên cũng biết được nhiều chuyện hơn ngươi.

Thanh tuyến của lão vào lúc đó trầm xuống, mang theo một cỗ cảm giác tang thương cùng năm tháng nặng nề.

Lão rốt cuộc không hề cà lơ phất phơ hoặc không ai bì nổi như trước kia, Đằng xà giờ phút này càng giống như một lão già tuổi xế chiều, đang phơi bày cõi lòng với con cháu.

Những chuyện này ta cũng biết, nhưng trở thành Chân Long cũng không dễ dàng, hoặc có thể nói là rất khó, bằng không thì ta cũng không chờ nhiều năm như vậy, lại chậm chạp không dám phóng ra một bước kia.

Nhưng ta thực sự đã sống quá lâu, lâu đến nỗi ta đã quên trên đời này còn có cái chết như vậy cho nên khi chuyện này thực sự tiến tới, ta sợ, ta rất sợ. Đằng xà vào lúc đó chậm rãi quay đầu nhìn Tô Trường An, hào quang trong mắt con rắn run rẩy, dường như nói đến chuyện này, ngay cả lão cũng cảm thấy có chút trơ trẽn, thanh tuyến một lần nữa bị giảm thấp xuống vài phần. Ngươi có thể hiểu được chứ?

Tô Trường An vẫn không lên tiếng, hắn vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm vào Đằng xà. Những tiểu nhị ở nơi xa kia cũng ý thức được Tô Trường An khác thường, vào lúc đó đồng loạt thu tiếng, khó hiểu có chút khẩn trương nhìn vị Sở Vương trẻ tuổi kia. Lâu Cổ Điều vào lúc này rơi vào một đoạn yên tĩnh giống như chết.

Cho đến một lúc lâu sau đó.

Trên đường phố vang lên một hồi thanh âm áo giáp va chạm, đó là binh lính chịu trách nhiệm tuần tra.

Thanh âm kia đến, phá vỡ trầm mặc trong quán rượu.

Ta hiểu rồi. Tô Trường An vào lúc đó chợt đứng lên, ta tôn trọng quyết định của tiền bối.

Hắn cầm lấy chén rượu trước bàn hai tay nâng lên, một kính với Đằng xà, rồi sau đó uống một hơi cạn sạch.

Lời này cũng không phải là ngôn từ trong lúc tức giận, mỗi người đều có quyền lựa chọn, ở trong mắt Tô Trường An, bất cứ kẻ nào đều không có quyền làm tổn thương một người khác, nhưng cũng như vậy, không có bất cứ kẻ nào có quyền dùng bất cứ lý do gì bắt một người hi sinh vì người khác.

Đằng xà không thẹn với hắn, thậm chí còn có ân lớn giúp hắn, hôm nay lão đã lựa chọn như vậy, Tô Trường An cũng không có lập trường đi phán xét lão là đúng hay sai.

Chỉ là đại ân của tiền bối, vãn bối thân này không biết có còn cơ hội báo đáp hay không, nếu như ngày sau có thể gặp nhau, Trường An nhất định cùng tiền bối nâng cốc ngôn hoan, hôm nay còn có chuyện quan trọng, tạm thời cáo từ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đằng xà, Tô Trường An nói lên từng câu từng chữ, thần sắc trên mặt không giống làm giả, điều này khiến cho Đằng xà sớm đã làm xong bị chửi mắng một trận ít nhiều có chút mở rộng tầm mắt.

Tính tiền đi. Tô Trường An cũng không có tâm tư suy nghĩ phản ứng của Đằng xà như vậy là gì, quyết định của Đằng xà làm rối loạn kế hoạch của hắn cùng với Hoa Phi Tạc và Quách Tước, hắn cần trở về thương lượng kế sách ứng đối.

Lão chưởng quỹ kia nghe vậy vội vàng dẫn mấy tên tiểu nhị tiến lên, nhìn đồ ăn trên bàn hầu như không hề động đũa, trong lòng hoảng hốt, ngầm cho rằng đồ ăn của mình không thể làm cho Sở Vương đại nhân này thoả mãn, sao có thể dám thu tiền hắn, vội vàng ăn nói khép nép nói: đại nhân có thể tới lâu Cổ Điều, đã là vinh hạnh cho tiểu lâu, sao có thể thu tiền của đại nhân.

Hả? Ngươi mở cửa buôn bán còn có nguyên tắc không thu tiền? Tô Trường An chỉ chau mày, khó hiểu nói.

Phản ứng như vậy rơi vào trong mắt mọi người ngầm cho rằng cử động của mình khiến Tô Trường An không vui, dù sao những người phố phường như bọn chúng khó có thể phỏng đoán tâm tư của nhân vật lớn, nói không chừng ngươi không thu tiền của hắn, hắn lại nghĩ ngươi đang xem thường hắn, ngược lại cảm thấy không thoải mái. Nhưng lời trước kia đã ra khỏi miệng, nếu như thu lại sẽ lộ ra thay đổi thất thường.

Lúc trên trán chưởng quỹ đã ra đầy mồ hôi, không biết đáp lại như thế nào, Chu Đại Long ở bên cạnh con ngươi đảo một vòng, chợt tiến lên.

Đại nhân có chỗ không biết, lâu Cổ Điều chúng ta có một cái quy củ, hễ là khách uống rượu, nếu như có thể đề một câu thơ cho quán rượu chúng ta, sẽ được miễn đi tiền rượu, ý tứ của chưởng quỹ không phải là không thu tiền của đại nhân, là muốn xin đại nhân thương xót, cho quán rượu chúng ta một câu thơ.

Nói xong, Chu Đại Long còn chỉ chỉ tường trắng đã tràn ngập thơ ca phía sau lưng Tô Trường An.

Tô Trường An sững sờ, không nghĩ còn có quy củ như vậy, nhưng quay đầu nhìn lại, thấy trên tường trắng kia đã tràn đầy thư họa, có lẽ Chu Đại Long cũng không lừa gạt hắn.

Hắn nhìn lão chưởng quỹ đầu đầy mồ hôi, đại khái đoán được tâm tư của lão, không đành lòng làm khó xử, nhưng hắn thực sự không giỏi thơ ca, việc này quả thực không phải điểm mạnh của hắn, đang muốn nói lời chối từ, nhưng chợt trong lòng khẽ động, tỏa ra hào hùng.

Vậy cầm bút mực đến đây đi!

Nghe nói lời ấy, mọi người sững sờ, nhưng rất nhanh vẻ mừng như điên liền nổi lên đuôi lông mày lão chưởng quỹ này, Tô Trường An là người như thế nào? Truyền nhân Thiên Lam, Thủ Vọng Giả muôn dân trăm họ, Sở Vương Đại Ngụy, Tinh Vẫn trẻ tuổi nhất từ trước tới nay. Mỗi một cái danh hiệu đặt ở chỗ nào đều đủ để thiên hạ khiếp sợ, huống chi tập trung vào một người?

Thơ của một người như vậy, vạn lượng hoàng kim chỉ sợ cũng khó có thể so sánh với.

Mau mau, lấy bút mực đến! Lão chưởng quỹ kịp phản ứng, vội nói gấp.

Những tiểu nhị kia hiển nhiên không dám lãnh đạm, đồng loạt một hồi bận việc, lấy ra nghiên mực, nghiền tốt mực nước, cung kính đưa tới trước người Tô Trường An.

Tô Trường An tiếp nhận vật ấy, đi tới trước tường trắng, sau một lúc hơi hơi trầm ngâm, liền bắt đầu một hồi rồng bay phượng múa.

Kiếm minh tĩnh,

Tiếng đao đến nơi xa.

Không hỏi trăng sáng tỏ,

Chỉ cho Trường An bình.

(Kiếm minh tĩnh,

Đao lai bát hoang thanh.

Bất vấn minh nguyệt minh,

Chích khiếu Trường An bình.)

Mấy chữ rải rác kia một mạch không ngừng, mặc dù không thể so sánh với thơ ca của những văn hào chú ý thanh vận, nhưng đều có một cỗ hào khí đập vào mặt.

Chờ cho bút ngưng, Tô Trường An ném tuyệt bút kia đi, rơi vào trong ngực một vị tiểu nhị, lập tức cười lớn một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Chỉ còn lại mọi người cùng một con rắn nhỏ sững sờ nhìn xem mấy hàng chữ chưa khô nét mực trên tường, kinh ngạc sững sờ.

---o0o---


/743

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status