Quân Tư Mặc đứng dậy, đi vào trong phòng tắm. Tất cả bức tường đều đã lộ ra, không hề có đường hầm bí mật nào, thứ duy nhất có thể chạy trốn được chính là cửa sổ luôn đóng chặt kia.
Quân Tư Mặc nhíu chặt hai hàng lông mày "Niêm phong cửa sổ kia cho tôi."
"Vâng." Quản gia Tần nhanh chóng ra lệnh, đám công nhân lại dùng tốc độ nhanh nhất tháo dỡ cửa sổ rồi xây kín lại.
Quản gia nhìn theo bóng lưng cậu chủ rời đi, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân. Tính tình cậu chủ càng lúc càng thất thường, bản thân ông ta phải càng cẩn thận chú ý hơn mới được. Xem ra cần phải dặn tất cả mọi người trong trang viên chú ý, nâng cao tinh thần hơn nữa.
Bên kia, Tô Mộc nhìn chằm chằm bóng đêm tối đen như mực, đôi mắt xinh đẹp rạng ngời nhìn khắp nơi, quan sát căn phòng hoa lệ này.
Chẳng lẽ nơi đây thật sự có quỷ sao?
Tô Mộc nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng, thời gian này thật sự đúng là...
Xưa nay Tô Mộc vốn là người theo thuyết vô thần, không tin vào ma quỷ, nhưng từ khi đi tới thế giới trong sách kỳ dị này, có nhiều thứ dù không tin thì cũng phải tin đôi chút.
Tô Mộc nhìn căn phòng một lượt, không biết con quỷ kia đang ở góc nào.
"Ngài quỷ ơi, nếu anh có oan khuất hoặc điều gì bất bình thì đi tìm kẻ thù của anh đi. Tục ngữ nói, oan có đầu, nợ có chủ. Nếu anh cứ cố ý bám lấy tôi, tôi cũng không sợ anh đâụ" Tô Mộc nói với không khí.
Trong phòng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của một mình cô, mà ở trong bóng đêm tĩnh lặng thì lại càng có vẻ kỳ dị.
"Tôi chỉ là khách qua đường của căn phòng này, chứ chẳng phải chủ nhân. Anh đừng có tìm nhầm người, nếu muốn thì anh đi mà tìm Phó Vũ Thần ấy, hắn mới là chủ nhà." Tô Mộc phải nói rõ mối quan hệ, tránh cho phải chịu món nợ mà nhà họ Phó chọc phải.
Quý ngài quỷ rất lạnh lùng, hoàn toàn không thèm để ý tới cô.
"Ngài quỷ ơi, tôi thương lượng với anh thế này nhé, chúng ta chung sống hòa bình. Một năm sau tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh, anh cũng không quấy rầy tôi. Chúng ta bình an vô sự sống qua một năm tới. Nếu anh muốn tìm Phó Vũ Thần báo thù, có thể báo mộng cho tôi, tôi có thể trợ giúp anh. Anh tuyệt đối được đúng không?"
Bán đứng Phó Vũ Thần mà Tô Mộc không hề cảm thấy tâm lý có chút gánh nặng gì.
Hai giây saụ..
"Nếu anh không lên tiếng thì tôi coi như anh đã đồng ý. Ngài quỷ à, sau này chiếu cố nhiều hơn nhé." Tô Mộc ôm quyền hành lễ với không khí, sau đó vô cùng bình tĩnh bò lên giường, và cũng rất bình tĩnh đi ngủ.
Chỉ chớp mắt đã nghe thấy tiếng hít thở đều đềụ
Sáng sớm hôm sau, Tô Mộc bị đánh thức bởi tiếng chuông dồn dập, cô giơ tay chạm tới điện thoại trên tủ đầu giường, mơ màng bấm nút nghe máy.
"A lô."
"Tô Mộc, cậu còn chưa dậy sao?" Bên kia vang lên một giọng nữ lanh lảnh.
Tô Mộc mở mắt ra, nhìn thoáng qua tên hiển thị trên màn hình điện thoại "Yến Tử, có chuyện gì không?"
Liễu Yến cười nói "Mình có một tin tốt, cậu muốn nghe không?"
"Tin tốt gì cơ?" Tô Mộc ngồi dậy, xuống giường, cầm áo ngủ khoác lên người rồi đi thẳng tới phòng tắm.
"Mình nghe nói cậu tách khỏi công ty trước rồi. Vừa hay bên đoàn làm phim bọn mình đang thiếu một diễn viên, cậu có muốn tới thử vai không?"
"Nhân vật gì?"
"Nhân vật nha hoàn bên người nữ số ba. Tuy đất diễn không nhiều cho lắm, nhưng cũng có cảnh lộ diện, còn được nói vài câu thoại nữa. Thù lao cũng đến mấy nghìn tệ, có thể giải quyết được hoàn cảnh khó khăn bây giờ của cậụ Cậu có muốn nhận không?" Liễu Yến hưng phấn nói.
"Có, đương nhiên là muốn chứ." Chỉ cần có cơ hội là cô sẽ không bỏ qua.
Mặc dù đây chỉ là một nhân vật phụ của phụ, nhưng dù gì cũng có thoại để nói, cũng có cơ hội lộ diện trên màn ảnh.
/651
|