Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 71: Dã Tâm. Tính Kế

/147


Thanh Dao đang kinh ngạc chăm chú ngây ngô đứng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ làm nhân thần căm phẫn kia, thật lâu không lên tiếng, Mộ Dung Lưu Tôn vươn một ngón tay ở trước mặt nàng lung lay hai cái, thanh âm như nước vang lên.

"Dao nhi, làm sao vậy?"

Ngữ khí vô cùng thân thiết tự nhiên, Mộc Thanh Dao thiếu chút nữa đứng không vững té xỉu, nàng từ lúc nào lại cùng hắn thân mật như vậy, đầu tiên là Thanh Dao, còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, hiện tại lại biến thành Dao nhi, nàng không có thói quen có được hay không, xưng hô này ngoại trừ thừa tướng phụ thân, cũng không có người nào khác kêu, Tố Ca di nương luôn luôn gọi nàng bảo bối.

"Hoàng thượng?"

Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh xuống, thế nhưng lại không biết làm sao mở miệng, đúng vậy, chẳng lẽ trực tiếp mệnh lệnh hoàng thượng đổi tên xưng hô sao, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quái dị, nhất thời im lặng, dứt khoát trừng mắt giận nhìn thẳng vẻ mặt cười đến vô hại của nam nhân này.

Mộ Dung Lưu Tôn sao lại không biết nữ nhân này nghĩ cái gì, bất quá hắn cảm thấy xưng hô như vậy, thuận tiện ở nhiều phương tiện lắm, quan trọng nhất là hắn cảm thấy thuận miệng.

"Được rồi, bên ngoài có người đang chờ." Mộ Dung Lưu Tôn dứt khoát vươn bàn tay to thon dài nhu hòa bình thản nắm lấy tay của nàng, hướng về trước bàn đá đi qua, bàn tay ấm áp như lửa nóng, hoàn toàn không giống vẻ băng hàn của đại hôn ngày hôm đó, trong bóng tối lại có thể làm cho thân mình lạnh như nước của nàng, dâng lên nhiệt khí nhè nhẹ, quên đi, hiện tại cũng không phải là lúc để tính toán tiểu tiết, nàng vốn là nữ tử hiện đại, chẳng lẽ sẽ bởi vì một lời xưng hô, một cái nắm tay mà chết sao? (TT : tỷ đang dần dần rơi vào tay giặc mà còn chủ quan)

Hai người mới vừa ngồi vững, Mộ Dung Lưu Tôn thần sắc liền lạnh lùng nghiêm nghị xuống, quanh thân bao phủ lạnh ý, cùng vẻ ôn nhuận lúc nãy khác nhau một trời một vực, thanh âm lạnh lẽo bá đạo vang lên.

"Vào đi."

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu dẫn hai nữ tử mặc cung trang đi tới, Mộ Dung Lưu Tôn liếc mắt một cái liền nhìn ra hai nha đầu này là thiếp thân cung nữ của hoàng thái nữ, lúc này đang bi thương nhìn bọn họ, trên mặt lộ ra ngấn lệ, cả người tiều tụy quá mức, tựa hồ hoàng thái nữ chết đối với các nàng là đả kích rất lớn.

Hai nha đầu vừa đi vào đình, nhìn thấy Huyền đế cùng hoàng hậu, lập tức hoảng sợ hướng trên mặt đất quỳ xuống: "Tham kiến Huyền đế, hoàng hậu nương nương."

"Đứng lên đi." Mộ Dung Lưu Tôn lãnh lệ mệnh lệnh, không khí trong bạch ngọc tiểu đình liền toát ra hơi lạnh thấu xương, hai cung nữ kia không tự chủ được run run một chút, hoảng sợ đứng dậy nép qua một bên, Mộc Thanh Dao lạnh nhạt nhìn các nàng một cái, giơ tay lên phân phó: "Ngoại trừ hai người các nàng, những người khác đều đi xuống đi."

"Dạ, hoàng hậu nương nương."

Bên trong đình những người nhàn tạp đều lui xuống, chỉ để lại hai cung nữ, hoàng thượng ngồi ở một bên ánh mắt u ám, sâu không lường được, chẳng lẽ hoàng thái nữ chết cùng hai người cung nữ này có liên quan, nếu quả thật là như vậy, các nàng nên bị thiên đao vạn quả, sát khí thị máu lại hiện lên, hai cung nữ sợ đến mức ùm một tiếng quỳ xuống, liên thanh mở miệng.

"Không biết Huyền đế có chuyện gì triệu kiến bọn nô tỳ?"

"Các ngươi đứng lên đi." Mộc Thanh Dao tiếng nói nhu nhuận như nước, tiện thể nhìn lướt qua hoàng thượng, không có việc gì bài mặt lạnh như vậy để làm chi? (TT :^.^)

"Dạ nương nương." Hai cung nữ liếc trộm Huyền đế một cái, thấy thần sắc của hắn đã buông ra một chút mới dám đứng dậy, nép qua một bên, cẩn thận nhìn bàn đá trong đình, có hai người tuyệt đẹp chói mắt...

Ngoài đình, tiếng đàn của cung nhân lại tiếp tục, du dương nhẹ nhàng ở trên, tiếng gió ô ô, che giấu lời nói nhỏ nhẹ trong đình.

"Bản cung hỏi các ngươi, đêm qua trong phòng hoàng thái nữ vì sao lại có thêm một cái ghế?"

Mộc Thanh Dao sắc mặt đột lạnh lẽo, đôi đồng tử lóe ra mắt nháy như không nháy mắt nhìn hai người mặc cung trang đó, hai cung nữ hai mặt nhìn nhau dò xét, nguyên lai Huyền đế hạ lệnh cho người đem các nàng mang đến đây, là muốn hỏi một chút chuyện của hoàng thái nữ, hai người nhớ tới cái chết thảm của hoàng thái nữ ở trong phòng ngủ, không khỏi nghẹn ngào nức nở hẳn lên.

Mộc Thanh Dao không nghĩ tới hai người cung nữ này thật là có tình có nghĩa, hoàng thái nữ Cơ Phượng vừa nhìn là biết người kiêu ngạo vênh váo, nhưng thủ hạ nô tỳ lại trung tâm như vậy.

"Nói đi, nếu như các ngươi muốn vì hoàng thái nữ điện hạ bắt được hung phạm, bản cung hỏi các ngươi cái gì, các ngươi phải thành thật trả lời."

"Dạ, hoàng hậu nương nương." Hai người cùng nhau gật đầu, dùng ống tay áo lau khô nước mắt, nhất tề nhìn về phía hoàng hậu nương nương lạnh lùng tuyệt sắc đang ngồi ở trong đình.

Mộc Thanh Dao quay đầu nhìn hoàng thượng một cái, ám chỉ hắn chăm chú nghe câu hỏi của nàng.

"Nói đi, vì sao trong phòng ngủ của hoàng thái nữ lại có một cái ghế dư ra?"

"Bẩm hoàng hậu nương nương, cái ghế kia là thái nữ ban cho Cơ vương gia ngồi, " cung nữ lớn tuổi nhất trong hai người cung kính bẩm báo.

"Hoàng thái nữ trước khi chết, đã từng cùng với Cơ vương gia ở trong phòng ngủ nói chuyện qua hay sao?"

Hai cung nữ vô cùng kinh ngạc nhướng mài một chút, bất quá vẫn nghiêm túc gật đầu: "Dạ, hoàng hậu nương nương."

"Khi nào thì nàng ta rời khỏi phòng?"

Mộc Thanh Dao ánh mắt lạnh như băng, lóe ra tàn bạo, Cơ Tuyết, nếu quả thật chính là ngươi giết hoàng tỷ của mình, thực sự không bằng cầm thú, vì ngôi vị hoàng đế ngay cả thân sinh tỷ tỷ đều không buông tha, huống chi ngươi đã là vương gia, dưới một người trên vạn người, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Cung nữ kia dường như cũng biết việc này mang tính trọng đại, không dám cố ý trả lời bừa bãi, ngược lại rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mới cẩn thận mở miệng: "Ở không lâu lắm thì lập tức đi, vương gia nói thái nữ điện hạ đã ngủ, căn dặn các nô tỳ ở phía ngoài phòng coi chừng, đừng cho người quấy nhiễu thái nữ, một lúc sau nô tỳ có tiến vào liếc mắt nhìn, thái nữ đang ngủ thật, nô tỳ liền đứng gác ở bên ngoài, ai ngờ, ai ngờ lúc hừng đông thì........"

Cung nữ kia nhớ tới thái nữ điện hạ chết thảm, nước mắt lại không tự ch củ được rơi xuống, Mộc Thanh Dao thở dài, đôi mài tinh tế nhẹ chau lại, xem ra xác thực Cơ vương gia có hiềm nghi lớn nhất.

"Trước khi gặp chuyện không may, trong phòng ngủ có tiếng động gì vang ra hay không?"

"Có, giống như có vật gì đụng chạm nhau vậy, nhưng lúc thái nữ nóng giận thường xuyên quăng ngã đồ vật, vì thế các nô tỳ không có vào quấy rầy" cung nữ có nề có nếp nói.

"Bản cung lại hỏi các ngươi, hoàng quá nữ có phải muốn đến hoàng cung hay không?"

Lời vừa nói ra, hai cung nữ rõ ràng bị dọa, rút lui một bước, thân thể khẽ run, hai người ôm nhau, không biết nói cái gì cho phải, Mộc Thanh Dao nhu hòa trấn an các nàng: "Không có việc gì, bản cung chỉ là muốn hỏi các ngươi sự tình chân tướng mà thôi."

"Dạ, đêm hôm kia thái nữ đả thương hai nội thị canh giữ cửa đầu hổ, chạy vào trong hoàng cung, muốn đi, muốn đi..."

Đại cung nữ nói đến đây thì dừng lại, lấy mắt liếc trộm Huyền đế, hoàng thái nữ đến Huyền Nguyệt quốc chính là vì muốn nhìn thấy phong tư cuản Huyền đế, lần đầu tiên thấy Huyền đế liền thích, cho rằng trong thiên hạ nam nhân có năng lực làm nàng rung động, chỉ có hắn, vì thế chuẩn bị đêm đến đi Lưu Ly cung, đưa người dâng tới cửa, nhưng ai biết sẽ gặp phải kẻ thích chõ mũi vào chuyện người khác Nam An vương gia, hai người đánh nhau, kết quả hiển nhiên An vương võ công lợi hại, đem hoàng thái nữ áp giải về Biệt cung.

"Nàng muốn làm gì?"

Trên mặt Mộ Dung Lưu Tôn các đường nét giống như được điêu khắc tinh mỹ, lông mài hẹp dài trên đôi mắt mê hoặc tâm hồn người khác, ánh mắt sâu không lường được, lúc này lóe lên giá lạnh kêu ngạo, sự tối tăm nhè nhẹ trải rộng trong đó, không nghĩ tới hoàng quá nữ kia lại lớn mật như thế, nàng ban đêm xông vào hoàng cung, ý muốn làm gì? Quan trọng nhất là không nghĩ tới hoàng cung còn có bực này sơ hở, từ giờ hắn không cho phép phát sinh sai lầm nữa, xem ra phải sai thêm nhân thủ, nội thị vô dụng như vậy, còn có thể làm cái gì? Sát khí thị máu lạnh lẽo tàn bạo lan tỏa ở trong tiểu bạch ngọc của Lăng Ba đình, hai cung nữ vừa nhìn Huyền đế bão nổi, run rẩy ngày càng lợi hại hơn, một câu nói cũng nói không nên lời.

Mộc Thanh Dao vươn tay nắm bàn tay to của Mộ Dung Lưu Tôn một chút, dòng khí lưu ấm áp thấm ướt lòng bàn tay của hắn, làm dịu đi sự tàn bạo lạnh lùng trong lòng của hắn, nỗi lòng đã an định lại.

"Có phải muốn ban đêm xông vào Lưu Ly cung hay không, nhưng trên đường đã gặp phải Nam An vương, hoàng thái nữ cùng Nam An vương đã xảy ra xung đột."

"Dạ, hoàng hậu nương nương." Hai cung nữ ùm một tiếng quỳ xuống đất, không nghĩ tới chưa nói rõ ràng chân tướng, Nam An vương gia quả nhiên đem sự thật bẩm báo với hoàng hậu nương nương: "Hoàng hậu nương nương anh minh, đúng vậy, bởi vì thái nữ điện hạ thích Huyền đế, vì thế đả thương nội thị, muốn ban đêm xong vào Lưu Ly cung, muốn biết Huyền đế đối với nàng có tình ý hay không ."

Cung nữ kia nói đến đây, lại ngước mắt liếc nhìn về phía Huyền đế, chỉ tiếc hoàng thượng vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đáy mắt băng hàn, cũng không có một điểm thương hương tiếc ngọc, xem ra Huyền đế đối thái nữ điện hạ một chút ý tứ cũng không có, thương cảm nàng tự mình đa tình còn không công đem tặng tính mạng.

"Thế nhưng chưa có tiến cung, đã đụng phải An vương gia, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra thái nữ điện hạ, hai người liền xảy ra xung đột, Nam An vương dẫn một bang thị vệ, bắt thái nữ, cuối cùng theo cửa đầu hổ đem chúng ta đuổi về Biệt cung, ai biết, ai biết thái nữ điện hạ lúc trời vừa sáng liền trúng độc thủ chết thảm."

"Như vậy Cơ vương gia là khi các ngươi trở về mới vào phòng ngủ của hoàng thái nữ sao?"

"Đúng vậy, lúc chúng ta trở về, Cơ vương gia đã đứng chờ ở đó, nhìn thái nữ tâm tình không tốt, liền tiến vào phòng ngủ khuyên giải an ủi một phen, chúng ta tất cả đều lui ra, về sau thái nữ bị Cơ vương gia khuyên can được, liền đi ngủ."

Hai người cung nữ này trãi qua cuộc sống nhiều năm ở trong cung, tâm tư hơi linh hoạt, nghe hoàng hậu nương nương vẫn hỏi các nàng chuyện của Cơ vương gia, lập tức sắc mặt tái nhợt, khóe môi phát ra tiếng ô, mở to mắt mang vẻ khó có thể tin, cái chết của thái nữ điện hạ tử sẽ không liên quan tới Cơ vương gia chứ?

Mộc Thanh Dao nhìn thần sắc các nàng, tựa hồ như đã biết những thứ gì, sắc mặt yếu ớt bao phủ một tầng sương lạnh, trầm giọng mở miệng.

"Không tệ, thái nữ điện hạ của các ngươi, rất khả năng bị Cơ vương gia giết, bởi vì Cơ vương gia đối với ngôi vị hoàng đế luôn khát vọng, các ngươi có muốn vì thái nữ điện hạ mà báo thù hay không?"

Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, hai cung nữ triệt để sợ đến choáng váng, Cơ vương gia cùng thái nữ điện hạ cảm tình vẫn rất tốt, thái nữ điện hạ rất nhiều chuyện đều cùng Cơ vương gia thương lượng, hiện tại hoàng hậu nương nương lại nói Cơ vương gia giết thái nữ điện hạ, nhưng sao lại như thế được, hai cung nữ chỉ cảm thấy quanh mình đều là hơi thở âm u, lạnh lẽo như có dòng nước chảy ở trên người, tại sao phải như vậy a, quả nhiên là Cơ vương gia giết thái nữ điện hạ, tuy rằng các nàng muốn kháng nghị, nhưng tỉ mỉ nhớ lại, thật đúng là có thể tìm ra sơ hở, giống như Đan Phượng quốc đi sứ lần này, vốn là do thừa tướng đại nhân tới, nhưng Cơ vương gia hết lần này tới lần khác kích thích thái nữ điện hạ tự mình đi sứ, biết thái nữ điện hạ tâm cao khí ngạo, còn có tình cảm với Huyền đế tuấn mỹ bất phàm, cuối cùng thái nữ điện hạ tâm động, mới có thể đi sứ Huyền Nguyệt.

Chương 71.2

Hơn nữa buổi tối hôm đó, các nàng đả thương nội thị, chuồn êm đến Lưu Ly cung, cũng là Cơ vương gia ở sau lưng ủng hộ, còn trợ giúp thái nữ điện hạ đả thương nội thị Biệt cung, ngay cả người cuối cùng nói thái nữ điện hạ ngủ, cũng là Cơ vương gia, mà các nàng lúc đó căn bản không thấy rõ khuôn mặt thái nữ điện hạ, người trên giường kia rốt cuộc còn sống hay chết, căn bản không có ai để ý.

"Hoàng hậu nương nương."

Hai cung nữ ùm một tiếng quỳ xuống, khóc không thành tiếng, lúc này một câu nói cũng nói không nên lời, chuyện này đối với các nàng thật là chấn động quá lớn, hoàng thái nữ đã chết, hai người các nàng trở lại, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết, hoàng hậu tuyệt đối sẽ không tha các nàng, hiện tại lại thêm một vương gia, chỉ sợ nữ hoàng cũng không tha cho các nàng, các nàng đã sớm chuẩn bị chết, chỉ chờ hung thủ sa lưới, nhưng bây giờ?

"Nương nương, bọn nô tỳ nên làm như thế nào?"

Hai cung nữ ngước con ngươi đầy tơ máu, nhìn lên chỗ hoàng hậu đang ngồi, nương nương thế Huyền Nguyệt quốc thông minh tuyệt đỉnh, nàng đêm nay nếu đã bí mật mang các nàng qua đây, tất nhiên có chuyện gì muốn để cho các nàng đi làm.

"Các ngươi đi về trước đi, bản cung sẽ phái người nói cho các ngươi biết, hai ngày này các ngươi không nên để lộ sơ hở gì, để tránh khỏi Cơ vương gia phát hiện."

"Dạ, hoàng hậu nương nương" Mộc Thanh Dao phân phó xong, hướng ra phía bên ngoài kêu một tiếng: "Mạc Sầu, Băng Tiêu."

Hai người lập tức đi vào đình, cung kính lên tiếng: "Nương nương?"

"Đưa hai người các nàng trở lại, ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng đả thảo kinh xà, mặt khác Băng Tiêu không cần trở về, một tấc cũng không được rời khỏi để bảo vệ tốt họ, nếu như bản cung không đoán sai, chỉ sợ hai người bọn họ sẽ bị giết người diệt khẩu."

"Dạ, nương nương."

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu lĩnh mệnh, hai cung nữ kia nén lệ rời đi.

Trong Lăng Ba đình rơi vào vắng vẻ, chỉ nghe được tiếng đàn vẫn như lúc trước, Mộ Dung Lưu Tôn chậm rãi ngước mắt nhìn phía Mộc Thanh Dao, đôi môi mỏng vung lên, tạo thành vòng cung ưu mỹ, thanh âm thuần túy vang lên: "Không nghĩ tới hoàng hậu đã điều tra rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ, nhưng lúc này phải làm như thế nào cho Cơ Tuyết nhận tội đây, nếu như nàng không chịu nhận tội, căn bản không có chứng cứ chứng minh tất cả mọi chuyện đều là do nàng ta gây nên, Nam An vương thì có lời nói làm chứng, còn có ngọc bội."

"Cái gọi là lời chứng chỉ là một cách nói hình tượng mà thôi, nói không thấy rõ diện mạo, chỉ thấy vóc người cùng quần áo, rất giống Nam An vương gia, đây là đều rất dễ dàng được phủ định, về phần ngọc bội, là Nam An vương cùng hoàng thái nữ trong lúc giao đấu đã rơi xuống, bất quá hoàng thượng yên tâm đi, bản cung đã có một kế, nhất định có thể làm cho Cơ vương gia chính miệng thừa nhận, là nàng giết hoàng thái nữ Cơ Phượng."

"Tốt."

Mộ Dung Lưu Tôn trong đầu chợt lóe linh quang, con ngươi tỏa ra ánh sáng lãnh liệt sắc bén.

"Dao nhi nói là, Quỷ Hồn kế."

Mộc Thanh Dao nhếch miệng một chút, nam nhân này quá khôn khéo rồi, không thể làm như không hiểu để cho nàng cảm thấy mình thành tựu sao? (TT : tỷ ấm ức vì ca quá thông minh)

"Dạ, không làm chuyện xấu thì không sợ quỷ tới gõ cửa, nhưng người làm chuyện xấu sẽ sợ cái này nhất, nhất là nữ nhân, so với nam nhân càng tin chuyện này hơn."

"Tốt, cứ quyết định như vậy."

Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt đen sâu thẳm, mặt mày đều mang có nụ cười, nhu hòa trơn bóng, không hề có sự lãnh huyết của một khắc trước, chỉ thấy hắn tự mình rót hai chén rượu, bưng lên một chén, ôn hòa như lên vũ đài: "Trẫm kính Dao nhi một chén, hi vọng Dao nhi vĩnh viễn cùng trẫm kề vai chiến đấu."

Mộ Dung Lưu Tôn nhất ngửa đầu một cái uống hết rượi trong chén, trong lòng còn thêm vào một câu, như vậy trẫm sẽ trọn đời yêu thương ngươi, hoàng hậu của ta. (TT : Ca bắt đầu tiến công rồi)

Nhưng Mộc Thanh Dao thì lại không vui, sắc mặt lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng: "Hoàng thượng, đừng quên, Thanh Dao chỉ đáp ứng hỗ trợ lần này, cũng không muốn dính đến những chuyện khác, phải biết rằng hậu cung không được can thiệp triều chính."

Chỉ mượn lấy cớ này để dùng mà thôi, nàng là người không cần danh cũng không ham lời, cùng hắn liên thủ để làm cái gì, lúc này nàng sở dĩ ra tay, chủ yếu là bởi vì một lời hứa hẹn của hắn, nàng có dự cảm, sẽ có lúc mình cần dùng đến nó, cho nên mới phải xuất thủ tương trợ, thêm một lý do nữa, bởi vì thừa tướng phụ thân, dù sao cũng là tả thừa tướng Huyền Nguyệt, nếu như lần này Nam An vương thực sự gánh chịu tội danh, như vậy Huyền Nguyệt cùng Đan Phượng tất nhiên sẽ khơi dậy chiến tranh, như thế, sẽ có bao nhiêu người trôi giạt khấp nơi đây.

Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không sánh vai cùng hắn trong những sự tình khác, ván cờ này rốt cuộc có bao nhiêu cao sâu nàng không biết được, hiện tại chỉ có thể bo bo giữ lấy mình, đây là nuôi thân chi đạo, mới có thể sống được lâu lâu một chút.

Mộ Dung Lưu Tôn tiêm nhiễm nét cười, vẻ mặt bí hiểm, lúc này hắn không muốn phá hủy bầu không khí, bọn họ khó có được lúc không còn lạnh nhạt như ban đầu, không khí bây giờ tự nhiên như thế, vẫn nên bảo trì hiện trạng sẽ tốt hơn, chuyện tương lai ai mà biết được?

"Nói chung, trẫm tạ ơn hoàng hậu xuất thủ tương trợ."

Mộ Dung Lưu Tôn quơ quơ ngọc chung trong tay, ý bảo mình đã uống xong, Mộc Thanh Dao thấy hắn không đề cập tới chuyện khác nữa, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, đưa tay nâng ngọc chung lên, uống cái cạn sạch.

Ngự tửu cung đình, quả nhiên không thể so với nơi khác, tuy rằng cay nồng, nhưng thơm ngọt vô cùng, thuận hầu đi xuống, mùi thơm nồng nặc quyện chặc răng môi, Mộc Thanh Dao nhịn không được tán thưởng: "Rượu ngon, quả nhiên là đồ trong cung, cái gì cũng đều tốt nhất."

"Có muốn uống thêm một chén nữa hay không?"

Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm từ tính so rượu ngon không kém bao nhiêu, lộ ra mùi vị mê người, chậm rãi đưa bình rượu lên rót, Mộc Thanh Dao vội vàng lắc đầu, nàng không thể uống nhiều rượu, uống nhiều hại thân, chút ít là được rồi.

"Tâm Ý hoàng thượng Thanh Dao đã biết, đêm đã khuya, hoàng thượng vẫn là sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải vào triều sớm, về phần chuyện của Nam An vương, hoàng thượng không cần phải lo lắng, Thanh Dao sẽ lưu ý, đợi mọi chuyện an bài thỏa đáng, sẽ thông báo cho hoàng thượng đến xem trò hay."

Mộc Thanh Dao nói xong đứng dậy rời bàn mà đi, thân hình mềm mại thong dong hướng phía ngoài đình cất bước, không nhanh không chậm, không nới lỏng cũng không gấp gáp cho đến kia giọng nói thanh duyệt như u lan thanh nhã truyền vào: "Chúng ta trở về đi."

"Dạ, nương nương." Giọng nói của cung nữ vang lên, cách lớp rèm mỏng, mơ hồ như nhìn thấy nàng lên nhuyễn kiệu bên ngoài đình, phía trước có thái giám cầm đèn, phía sau có cung nữ theo đuôi, đoàn người nhanh chóng rời khỏi Lăng Ba đình.

A Cửu từ bên ngoài đi tới, nhìn một cái thấy hoàng thượng như có điều suy nghĩ, cung kính mở miệng: "Hoàng thượng, đêm đã khuya, nên nghĩ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải lâm triều nữa."

Hoàng thượng không nói chuyện, trên khuôn mặt tuấn dật mê người bao phủ nụ cười chói mắt, tự cố rót cho mình một chén rượu, nhẹ nhấp một miếng, chậm rãi lên tiếng: "A Cửu, ngươi nghĩ nương nương nói cái lựu đạn kia, có phải là thật hay không?"

"Hoàng thượng? Việc này?" A Cửu líu lưỡi, hoàng thượng nghĩ như thế nào đến chuyện này, mơ hồ muốn mở miệng nói cái gì, bất quá hoàng thượng đã đứng dậy, vung tay lên trầm giọng: "Hồi cung đi, trẫm mệt mỏi, sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai trẫm muốn vào triều sớm."

"Dạ, hoàng thượng, " A Cửu lập tức hướng phía ngoài đình hô lên: "Khởi giá hồi cung..."

Chương 71.3

Ngũ quốc sứ thần đều từ một nơi bí mật gần đó để nhìn chằm chằm động tác Huyền đế.

Thế nhưng tin tức mà thám tử có được , hoàng thượng mỗi ngày ngoại trừ vào triều, xử lý chính vụ, hình như hoàn toàn đã quên Nam An vương còn bị nhốt tại nhà giam...

Mắt thấy hai ngày đã trôi qua, chỉ còn một ngày kỳ hạn cuối cùng, ngày mai chính là thời gian sứ giả Đan Phượng quốc hồi triều, nếu như còn không bắt lấy được hung phạm, chỉ sợ hoàng thượng đã nghĩ giao ra Nam An vương, một khi giao ra Nam An vương, Huyền Nguyệt sẽ trở thành quốc gia yếu kém dưới con mắt của người khác, còn nếu như không giao, hai nước tất yếu phải khai chiến, đến lúc đó sinh linh đồ thán, thiên hạ khỏi lửa sẽ nổi lên...

Năm quốc gia còn lại đều sẽ cười trên nỗi đau của người khác, nếu như Huyền Nguyệt cùng Đan Phượng thực sự khai chiến, bọn họ Ngũ quốc không cần ra tay vẫn có thứ ngon để ăn, hai quốc gia càng cân sức ngang tài, thì họ càng được thế ngư ông thủ lợi a, vì thế Ngũ quốc bọn họ luôn nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Mộ Dung Lưu Tôn, thế nhưng lại không thấy Huyền đế ra tay, chẳng lẽ hắn thực sự vứt bỏ Nam An vương, đối với việc hai nước khai chiến, bọn họ có lý do tin tưởng, Huyền đế đã chọn lựa vứt bỏ Nam An vương, tuy là như vậy sẽ bị các quốc gia thiên hạ khinh thường, nhưng so với chuyện hai nước xảy ra sóng gió thì vẫn dễ chịu hơn.

Biệt cung, Thiên Lộc điện, trên chiếc ghế cao một nam từ cao lớn anh khí bức người đang ngồi, hắn mặc bộ mãng bào bạch long ngũ trảo màu xanh nước biển, ngân quan cột tóc, màu trắng của ngân quan làm nổi bật được mái tóc đen dài như mực của hắn, mài kiếm bay lên, hai tròng mắt sắc bén, khóe môi mang theo vẻ lạnh lùng tự tin.

"Nguyệt Điêu, Huyền đế có động tĩnh gì không?"

"Bẩm chủ tử, không có, vẫn đang ở Lưu Ly cung" trên ngũ quan như đao khắc của Nguyệt Điêu, một điểm biểu tình cũng không có, quanh thân lạnh như băng, giống như một khối băng được điêu khắc, ngoại trừ lạnh ra một chút phản ứng khác cũng không có, làm thuộc hạ, không cần có suy nghĩ, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của chủ tử là được.

"Mọi người không có động tĩnh gì cả, nghe nói ngày Nam An vương bị giam vào ngục, hoàng hậu có đi đến đại lao Hình bộ một chuyến, sau đó cũng không hề có động tác gì."

Ngồi ở trên cao Trưởng Tôn Trúc con ngươi lóe ra ánh sáng khó có thể tin, sau đó nhíu mày, rốt cuộc ở chỗ nào có vấn đề, vì sao Huyền đế không hề hành động, mà ngay cả Mộc Thanh Dao nữ nhân kia cũng không có động tĩnh, vốn hắn cho rằng Huyền đế không có động tĩnh, nhất định sẽ cho Mộc Thanh Dao âm thầm điều tra, nhưng bây giờ cả hoàng hậu cũng đều không có động tĩnh, chẳng lẽ thực sự như lời đồn đãi đã nói, Huyền đế vứt bỏ Nam An vương, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Trưởng Tôn Trúc hai tròng mắt lóe ra bất định, chỉ còn có hôm nay, hôm nay nhất định sẽ có việc phát sinh...

"Nguyệt Điêu, hôm nay chú ý hành động của Huyền đế cùng hoàng hậu, không cho phép có một chút xíu sai lầm nào."

"Dạ, chủ tử."

Nguyệt Điêu lĩnh mệnh đi xuống, lúc này ngoài cửa điện đi tới hai người thủ hạ, cung kính bẩm báo: "Thái tử, Vạn Hạc quốc, Vân Thương quốc, Hoàng Viên quốc, Nguyệt Nhưỡng quốc, bốn sứ thần cầu kiến."

Trưởng Tôn Trúc mím môi cười, ánh sáng bắn ra bốn phía, phất tay trầm ổn mệnh lệnh: "Để cho bọn họ vào đi."

"Dạ, thái tử."

Thủ hạ lui ra ngoài, rất nhanh bốn sứ thần đã đi vào đại điện, dẫn đầu chính là thừa tướng đại nhân của Vạn Hạc quốc, vừa bước vào đại điện, liền cao giọng mà cười: "Tham kiến Trưởng Tôn thái tử."

"Khách khí, mời ngồi." Trưởng Tôn Trúc thân hình vẫn chưa động, ôm quyền bắt chuyện, trong đôi mắt từng đợt sóng bắt đầu giao động, vừa nhìn là biết lão gia hỏa này đánh chủ ý gì, người ta còn chưa có đánh nhau, bọn họ đã bắt đầu thương lượng việc chia cắt hai nước, thực sự là buồn cười, Huyền đế không phải ngồi không, chỉ sợ hôm nay sẽ có biến cố.

"Người đến, dâng trà." Trưởng Tôn Trúc cao giọng mệnh lệnh, lập tức có cung nữ đi tới, dâng nước trà xong chậm rãi lui xuống.

Trong đại điện, vang lên thanh âm của chén trà va chạm vào nhau, đợi được họ uống trà xong, thừa tướng đại nhân Vạn Hạc quốc cũng không cùng Trưởng Tôn Trúc khách khí, lời chưa mở trên khuôn mặt đã mang tiếu ý, ôm quyền khách khí lên tiếng.

"Trưởng Tôn thái tử, lúc này đây chúng ta năm quốc gia là đồng minh, Nam An vương của Huyền Nguyệt quốc quả nhiên giết chết hoàng thái nữ Đan Phượng quốc, chúng ta thề cần phải nêu cao chính nghĩa, không thể để cho Huyền Nguyệt quốc khi dễ Đan Phượng quốc, bằng không Huyền đế còn nghĩ chúng ta dễ bị khi dễ."

Khá lắm lý do đường hoàng, Trưởng Tôn Trúc không có phản ứng gì chỉ bưng chung trà, nhẹ nhàng thưởng thức, hình như lời của bọn họ cùng hắn không có liên quan.

Thừa tướng kia thấy Trưởng Tôn Trúc chưa tỏ thái độ, cũng không có quát bảo hắn ngưng lại, nên vẫn tiếp tục nói: "Nếu như hai nước bọn họ náo loạn lên, tất sẽ khơi dậy khói lửa, đến lúc đó ngũ quốc chúng ta .....?"

Hắn vung tay ra dấu chia cắt, ánh mắt tàn nhẫn hung tàn, ba quốc gia khác lập tức gật đầu phụ họa, sau đó nhìn về phía Trưởng Tôn Trúc đang ngồi trên cao, bọn họ cũng không tin Thanh La quốc không muốn miếng mồi béo bở này.

"Các ngươi xác định hai quốc gia này sẽ khơi lên khói lửa, phải biết rằng Huyền đế kia không phải là kẻ chỉ được hư danh, sợ rằng hắn tình nguyện vứt bỏ Nam An vương, cũng sẽ không chọn đắc tội với Đan Phượng."

Trưởng Tôn Trúc khóe môi câu ra nụ cười nghiền ngẫm, trong thanh âm mang vẻ khinh thường, chính xác là khinh thị mấy người tên đang ở trước mắt, nếu đã biết Huyền đế có hùng tài mưu lược, thì làm sao mà không có động tác đây, dù cho đến phút cuối cùng phải vứt bỏ Nam An vương, hắn tất nhiên sẽ không cùng Đan Phượng quốc trở thành kẻ địch.

Trưởng Tôn Trúc nói vừa xong, phía dưới có vài người lơ đễnh, thừa tướng Vạn Hạc quốc lập tức đứng dậy, vẻ mặt mừng rỡ mở miệng: "Điều này thì Trưởng Tôn thái tử không biết rồi, Nam An vương cùng Huyền đế tuy rằng không phải do một mẹ sinh ra, nhưng tình như thủ túc, Huyền đế là kẻ luôn luôn tâm cao khí ngạo, chỉ sợ sẽ không dễ dàng đem Nam An vương giao ra, bất quá vì để cho hai nước bọn họ khơi lên chiến hỏa, xem ra năm nước chúng ta phải làm một ít nỗ lực."

Trưởng Tôn Trúc nghe xong thừa tướng Vạn Hạc quốc nói, cũng cảm thấy có một ít hứng thú, đem chung trà trên tay thả xuống, chậm rãi mở miệng.

"Không biết thừa tướng có kế sách thần kỳ gì, có thể làm cho hai nước bọn họ xung đột vũ trang."

"Bổn tướng suy nghĩ một đêm, đã nghĩ ra một chủ ý, chúng ta năm nước phân công nhau hành động, đối với hai nước bọn họ chúng ta lấy danh nghĩa ủng hộ, tỷ như có thể nói cùng Huyền đế là chúng ta đứng về phía họ, rồi lại nói với Đan Phượng quốc, chúng ta ủng hộ bọn họ, hai nước đều chiếm được sự ủng hộ của chúng ta, cứ như vậy, nói không chừng có một cuộc chiến hỏa nổi lên."

Trưởng Tôn Trúc hắc đồng tối sầm lại, lão cáo già thật giảo hoạt, tuy rằng không biết phương pháp này có hữu dụng hay không, nhưng bọn hắn bây giờ đợi ở chỗ này cũng không có việc gì để làm, không bằng phân công nhau hành động cho thật là tốt, thuận tiện tìm hiểu ý đồ của Huyền đế một chút, nhất cử lưỡng tiện, thế sao lại làm chứ ?

"Tốt, vậy phân công nhau hành động."

Trưởng Tôn Trúc lên tiếng hùa theo, năm nước chia làm hai đạo nhân mã, rời đi thuyết phục Huyền đế cùng Cơ vương gia...

Bên trong Lưu Ly cung, Mộ Dung Lưu Tôn đang xử lý chính vụ, A Cửu đứng ở một bên hầu hạ, hoàng thượng tựa hồ có chút không yên lòng, ánh mắt căn bản không để ở trên tấu chương, không biết đã trôi dạt đi nơi nào.

Thân là thiếp thân thái giám của hoàng thượng, A Cửu sao lại không biết tâm tư của người, hoàng thượng đang lo lắng Nam An vương gia ở trong tù, đường đường vương gia lại bị ngồi ở trong đại lao ngây người hai đêm liền, hắn lúc nào đã chịu qua khổ sở như thế, thảo nào hoàng thượng cứ thất thần, lúc trước nghe nói hoàng hậu có biện pháp thay vương gia cởi bỏ tội danh, hoàng thượng tâm tình giãn ra rất nhiều, thế nhưng hai ngày đã trôi qua, cũng không thấy được hoàng hậu có động tác gì, hoàng thượng lệ khí tựa hồ nặng.

"Hoàng thượng?"

Chương 71.4

Mộ Dung Lưu Tôn dừng lại động tác, quét nhìn về phía A Cửu đang ở một bên, nhàn nhạt chọn nhướng mài một chút: "A Cửu, bây giờ là giờ gì?"

"Bẩm hoàng thượng, đã giờ Thìn." A Cửu nhìn khí trời bên ngoài một cái, trầm ổn bẩm báo.

Mộ Dung Lưu Tôn thần sắc u ám khó hiểu, đôi mắt đen toát ra hai đám lửa nhỏ, nữ nhân này thật là thù dai, Dao nhi chậm chạp không muốn ra tay, chỉ sợ muốn trả thù hoàng đệ việc đã từng đối với nàng động tay động chân, bất quá đêm nay nàng nhất định sẽ động thủ, nếu như...?

Ngoài đại điện chợt có thái giám đi tới bẩm báo: "Hoàng thượng, Thanh La quốc Trưởng Tôn thái tử cầu kiến."

"Hắn tới làm cái gì?" Mộ Dung Lưu Tôn gạt qua mạch suy nghĩ, hàn khí nhuộm ở đuôi lông mài, tà tà liếc mắt A Cửu một cái, khóe môi xoay mình câu ra sát khí, chỉ sợ Trưởng Tôn Trúc không có lòng tốt, tên kia có suy nghĩ gì, hắn sao mà không biết, âm lãnh cười: "Cho hắn vào đi."

"Dạ, hoàng thượng." Thái giám lui ra ngoài.

Sau đó rất nhanh dẫn hai người đi đến, một là Thanh La quốc thái tử Trưởng Tôn Trúc, một người khác là Lễ bộ Thị lang của Vân Thương quốc, hai người này có thể nói vô sự bất đăng tam bảo điện (không có việc thì không đến thăm), Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt u ám đứng dN

/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status