Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Đường vẫn một nụ cười nhạt ôn hòa, cũng không trách móc nặng nề. Đến khi người buôn rau cảm kích rời đi, nhét vào hai tay Đông Phương Đường hai củ cải trắng, Nguyễn Hương Ngâm mới giật mình thấy còn đang ở trong lồng ngực của hắn, vội vàng thối lui, giọng lãnh đạm hỏi: “Ngươi đi theo ta làm cái gì?”.
“Nguyễn cô nương, nếu ta đã đáp ứng phải tận tình chăm sóc tiếp đãi cô thì cũng không thể để mặc kệ cô đi một mình”, bất chấp vẻ lạnh lùng của nàng, Đông Phương Đường vẫn như cũ nói.
Nói dễ nghe như vậy sao mới vừa rồi chẳng phải cố tình bắt nàng chữa bệnh với hắn sao?
Nguyễn Hương Ngâm lạnh lùng liếc hắn một cái, lại liếc nhìn củ cải trắng trong tay của hắn; tình cảnh này ngược lại có mấy phần buồn cười, bất giác môi phấn khẽ nhếch, xoay người thẳng đi về phía trước. Nếu hắn thích đi theo vậy cứ cho hắn theo.
“Mại dô! Bánh bao đậu nóng hổi ăn ngon lắm đây!”.
Một người bán hàng rong kéo dài cổ rao hàng, không ít người nghe tiếng lại gần, mỗi người cầm mấy cái, xem ra làm ăn không tệ.
Nguyễn Hương Ngâm tò mò đi lên trước, một trận mùi thơm xông thẳng vào mũi, lúc này nàng cảm thấy có chút đói bụng.
“Đại thúc, bánh bao đậu này bán thế nào?”.
“Cô nương, bánh bao đậu này một cái…”.
Người bán hàng nói được một nửa, nhìn thấy Đông Phương Đường phía sau nàng, lại nhìn nàng một cái, vội vàng cầm hai cái bánh bao lên đưa cho Nguyễn Hương Ngâm, ánh mắt lại nhìn Đông Phương Đường:
“Cô nương, bánh bao đậu này tặng cho cô và Đông Phương đại phu ăn. Đông Phương đại phu, cám ơn đại phu chữa bệnh cho mẹ ta, lại không thu tiền, thật là cám ơn đại phu”.
Người bán hàng cảm kích liên tiếp nói cám ơn. Đông Phương đại phu có thể đến đây thật là phúc đức cho dân chúng thành Cương Lăng.
“Vị đại ca này thật khách khí. Tiền hai cái bánh bao này nhất định phải trả mới được”.
Đông Phương Đường từ trong lồng ngực lấy ra bạc vụn, người bán hàng ngược lại lui về sau một bước, hai tay liều chết xua không chịu lấy.
“Đông Phương đại phu, ta không thể lấy bạc của đại phu. Ta mà lấy, mẹ ta nhất định sẽ trách ta”.
“Đúng a! Đông Phương đại phu, ngươi hảo tâm như vậy, còn xem bệnh phát thuốc cho người nghèo, ở bên trong thành Cương Lăng này, ai dám lấy bạc của ngươi a”.
“Đông Phương đại phu, con gà này mập mạp, đợi lát nữa ta mang tới Long Phượng lâu cho ngươi bồi bổ thân thể”.
Người bán gà vốn định đưa trực tiếp cho hắn, nhưng nhìn hắn một thân khí chất nho nhã, bên cạnh lại là cô nương mảnh mai yếu ớt, liền thay đổi chủ ý, muốn tự mình đưa qua.
“Đông Phương đại phu, mấy cái bánh này mới ra lò mang về ăn đi”.
“Đông Phương đại phu, mấy món này với đậu hủ…”
“Đông Phương đại phu…”
Không để cho hắn cự tuyệt, mấy người bán hàng bên cạnh vô cùng thân thiện liên tiếp đút không ít đồ này nọ cho hắn; thấy hai tay hắn đã đầy không thể lấy thêm, liền kín đáo đưa cho Nguyễn Hương Ngâm bên cạnh hắn. Đến lúc hai người đi ra khỏi con phố, thật có thể nói là thắng lợi trở về.
_______________
“Oa! Tam ca, huynh lại bị nhiệt tình của mọi người vùi lấp rồi”.
Trương Chấn và Vương Khâm thấy thế ngay lập tức bước lên phía trước hỗ trợ. Cũng khó trách Tam ca không thích ra đường; dân chúng thật là nhiệt tình, hắn không cách nào từ chối, mà hắn lại không muốn chiếm tiện nghi người ta, đã lâu, Tam ca trở nên không thích ra đường, nhưng vẫn có không ít bệnh nhân cầm chút ít đồ mang tới biếu Tam ca.
Cho đến khi hai tay và trong ngực Nguyễn Hương Ngâm được giải phóng, lúc này mới bất đắc dĩ liếc mắt Đông Phương Đường bên cạnh. Nàng cuối cùng thấy rõ nam nhân này được hoan nghênh như thế nào, theo như nàng chứng kiến, sợ rằng ngay cả đương kim Thánh thượng đi tuần cũng không thể được dân chúng kính yêu như thế.
“Nguyễn cô nương, thật ngại, vốn định cùng cô ra đường, kết quả lại làm liên luỵ cô phải mang những thứ đồ này về, làm mất hứng của cô”, Đông Phương Đường áy náy nói.
Dọc đường chỉ thấy nàng một nụ cười lạnh, một câu cũng không nói, chắc là đối với hắn cực kỳ giận.
“Thôi. Ta đi nghỉ ngơi trước”.
Nguyễn Hương Ngâm nhìn cũng không nhìn hắn một cái, thẳng một đường lên lầu trở về khách phòng của nàng nghỉ ngơi.
“Vương Khâm, sai người đưa đồ ăn trưa cho Nguyễn cô nương, ta đi xem thương thế cho Tôn bà bà một chút rồi trở về”.
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Đông Phương Đường hướng Vương Khâm bên cạnh dặn dò, ngay sau đó đi ra Long Phượng lâu.
“Tam ca rất quan tâm Nguyễn cô nương có phải không?”, Trương Thắng liếc nhìn về phía khách phòng, lại liếc nhìn bóng lưng Đông Phương Đường, đột nhiên nói.
“Chớ nói nhảm. Tam ca đối với người khác từ trước đến giờ đều rất tốt, huống chi Nguyễn cô nương đã cứu Tam ca”, Trương Chấn cũng không suy nghĩ nhiều vỗ nhẹ đầu đệ đệ, trực tiếp phủ quyết.
“Đừng ở đây nói huyên thuyên nữa, còn không mau chia nhau đi làm việc đi”.
Vương Khâm trợn mắt nhìn hai huynh đệ một cái. Đây là chuyện của chủ tử, đầy tớ bọn họ sao dám bàn tán, cho dù hai huynh đệ này được Tam, Tứ thiếu gia ưu ái cũng không được phép ở sau lưng nghị luận.
“Trương Chấn, không nghe thấy lời Tam thiếu gia nói sao? Còn không mau đem đồ ăn trưa cho Nguyễn cô nương”.
“Dạ, lập tức đi”.
Hai huynh đệ vội vàng chia nhau đi làm việc.
Sau khi dùng xong bữa trưa Trương Chấn đưa tới, Nguyễn Hương Ngâm đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống xe ngựa qua lại dưới lầu, chỉ cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn.
Rời Nhạc Sơn đã nửa tháng, nàng nhớ sự thanh tĩnh nơi đó. Bản tính nàng không thích người lui tới, ở nơi Long Phượng lâu này, người người ra vào, nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra ở trên phố, nàng thấy dân chúng cực kỳ kính yêu Đông Phương Đường, còn hắn thì đúng thật hiền hòa, đối xử với tất cả mọi người đều như nhau, nàng với hắn giống như là người của hai thế giới.
Hắn, ánh sáng rực rỡ ấm áp, chiếu rọi mọi người; nàng, lạnh như tuyết băng sương, cao ngạo lạnh lùng.
Chả trách Đông Phương Đường được hoan nghênh như thế, hắn quân tử, lại có y thuật cao siêu, đúng là phúc đức của dân chúng.
Mà nàng lại vô cùng không thích ứng với nơi này, có lẽ nàng cần phải đi. Ở nơi này đã nửa tháng, cũng không thấy cha quay lại, chắc là cha sẽ không làm hại Đông Phương Đường nữa.
Cho nên, nàng muốn rời đi.
“Nguyễn cô nương, nếu ta đã đáp ứng phải tận tình chăm sóc tiếp đãi cô thì cũng không thể để mặc kệ cô đi một mình”, bất chấp vẻ lạnh lùng của nàng, Đông Phương Đường vẫn như cũ nói.
Nói dễ nghe như vậy sao mới vừa rồi chẳng phải cố tình bắt nàng chữa bệnh với hắn sao?
Nguyễn Hương Ngâm lạnh lùng liếc hắn một cái, lại liếc nhìn củ cải trắng trong tay của hắn; tình cảnh này ngược lại có mấy phần buồn cười, bất giác môi phấn khẽ nhếch, xoay người thẳng đi về phía trước. Nếu hắn thích đi theo vậy cứ cho hắn theo.
“Mại dô! Bánh bao đậu nóng hổi ăn ngon lắm đây!”.
Một người bán hàng rong kéo dài cổ rao hàng, không ít người nghe tiếng lại gần, mỗi người cầm mấy cái, xem ra làm ăn không tệ.
Nguyễn Hương Ngâm tò mò đi lên trước, một trận mùi thơm xông thẳng vào mũi, lúc này nàng cảm thấy có chút đói bụng.
“Đại thúc, bánh bao đậu này bán thế nào?”.
“Cô nương, bánh bao đậu này một cái…”.
Người bán hàng nói được một nửa, nhìn thấy Đông Phương Đường phía sau nàng, lại nhìn nàng một cái, vội vàng cầm hai cái bánh bao lên đưa cho Nguyễn Hương Ngâm, ánh mắt lại nhìn Đông Phương Đường:
“Cô nương, bánh bao đậu này tặng cho cô và Đông Phương đại phu ăn. Đông Phương đại phu, cám ơn đại phu chữa bệnh cho mẹ ta, lại không thu tiền, thật là cám ơn đại phu”.
Người bán hàng cảm kích liên tiếp nói cám ơn. Đông Phương đại phu có thể đến đây thật là phúc đức cho dân chúng thành Cương Lăng.
“Vị đại ca này thật khách khí. Tiền hai cái bánh bao này nhất định phải trả mới được”.
Đông Phương Đường từ trong lồng ngực lấy ra bạc vụn, người bán hàng ngược lại lui về sau một bước, hai tay liều chết xua không chịu lấy.
“Đông Phương đại phu, ta không thể lấy bạc của đại phu. Ta mà lấy, mẹ ta nhất định sẽ trách ta”.
“Đúng a! Đông Phương đại phu, ngươi hảo tâm như vậy, còn xem bệnh phát thuốc cho người nghèo, ở bên trong thành Cương Lăng này, ai dám lấy bạc của ngươi a”.
“Đông Phương đại phu, con gà này mập mạp, đợi lát nữa ta mang tới Long Phượng lâu cho ngươi bồi bổ thân thể”.
Người bán gà vốn định đưa trực tiếp cho hắn, nhưng nhìn hắn một thân khí chất nho nhã, bên cạnh lại là cô nương mảnh mai yếu ớt, liền thay đổi chủ ý, muốn tự mình đưa qua.
“Đông Phương đại phu, mấy cái bánh này mới ra lò mang về ăn đi”.
“Đông Phương đại phu, mấy món này với đậu hủ…”
“Đông Phương đại phu…”
Không để cho hắn cự tuyệt, mấy người bán hàng bên cạnh vô cùng thân thiện liên tiếp đút không ít đồ này nọ cho hắn; thấy hai tay hắn đã đầy không thể lấy thêm, liền kín đáo đưa cho Nguyễn Hương Ngâm bên cạnh hắn. Đến lúc hai người đi ra khỏi con phố, thật có thể nói là thắng lợi trở về.
_______________
“Oa! Tam ca, huynh lại bị nhiệt tình của mọi người vùi lấp rồi”.
Trương Chấn và Vương Khâm thấy thế ngay lập tức bước lên phía trước hỗ trợ. Cũng khó trách Tam ca không thích ra đường; dân chúng thật là nhiệt tình, hắn không cách nào từ chối, mà hắn lại không muốn chiếm tiện nghi người ta, đã lâu, Tam ca trở nên không thích ra đường, nhưng vẫn có không ít bệnh nhân cầm chút ít đồ mang tới biếu Tam ca.
Cho đến khi hai tay và trong ngực Nguyễn Hương Ngâm được giải phóng, lúc này mới bất đắc dĩ liếc mắt Đông Phương Đường bên cạnh. Nàng cuối cùng thấy rõ nam nhân này được hoan nghênh như thế nào, theo như nàng chứng kiến, sợ rằng ngay cả đương kim Thánh thượng đi tuần cũng không thể được dân chúng kính yêu như thế.
“Nguyễn cô nương, thật ngại, vốn định cùng cô ra đường, kết quả lại làm liên luỵ cô phải mang những thứ đồ này về, làm mất hứng của cô”, Đông Phương Đường áy náy nói.
Dọc đường chỉ thấy nàng một nụ cười lạnh, một câu cũng không nói, chắc là đối với hắn cực kỳ giận.
“Thôi. Ta đi nghỉ ngơi trước”.
Nguyễn Hương Ngâm nhìn cũng không nhìn hắn một cái, thẳng một đường lên lầu trở về khách phòng của nàng nghỉ ngơi.
“Vương Khâm, sai người đưa đồ ăn trưa cho Nguyễn cô nương, ta đi xem thương thế cho Tôn bà bà một chút rồi trở về”.
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Đông Phương Đường hướng Vương Khâm bên cạnh dặn dò, ngay sau đó đi ra Long Phượng lâu.
“Tam ca rất quan tâm Nguyễn cô nương có phải không?”, Trương Thắng liếc nhìn về phía khách phòng, lại liếc nhìn bóng lưng Đông Phương Đường, đột nhiên nói.
“Chớ nói nhảm. Tam ca đối với người khác từ trước đến giờ đều rất tốt, huống chi Nguyễn cô nương đã cứu Tam ca”, Trương Chấn cũng không suy nghĩ nhiều vỗ nhẹ đầu đệ đệ, trực tiếp phủ quyết.
“Đừng ở đây nói huyên thuyên nữa, còn không mau chia nhau đi làm việc đi”.
Vương Khâm trợn mắt nhìn hai huynh đệ một cái. Đây là chuyện của chủ tử, đầy tớ bọn họ sao dám bàn tán, cho dù hai huynh đệ này được Tam, Tứ thiếu gia ưu ái cũng không được phép ở sau lưng nghị luận.
“Trương Chấn, không nghe thấy lời Tam thiếu gia nói sao? Còn không mau đem đồ ăn trưa cho Nguyễn cô nương”.
“Dạ, lập tức đi”.
Hai huynh đệ vội vàng chia nhau đi làm việc.
Sau khi dùng xong bữa trưa Trương Chấn đưa tới, Nguyễn Hương Ngâm đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống xe ngựa qua lại dưới lầu, chỉ cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn.
Rời Nhạc Sơn đã nửa tháng, nàng nhớ sự thanh tĩnh nơi đó. Bản tính nàng không thích người lui tới, ở nơi Long Phượng lâu này, người người ra vào, nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra ở trên phố, nàng thấy dân chúng cực kỳ kính yêu Đông Phương Đường, còn hắn thì đúng thật hiền hòa, đối xử với tất cả mọi người đều như nhau, nàng với hắn giống như là người của hai thế giới.
Hắn, ánh sáng rực rỡ ấm áp, chiếu rọi mọi người; nàng, lạnh như tuyết băng sương, cao ngạo lạnh lùng.
Chả trách Đông Phương Đường được hoan nghênh như thế, hắn quân tử, lại có y thuật cao siêu, đúng là phúc đức của dân chúng.
Mà nàng lại vô cùng không thích ứng với nơi này, có lẽ nàng cần phải đi. Ở nơi này đã nửa tháng, cũng không thấy cha quay lại, chắc là cha sẽ không làm hại Đông Phương Đường nữa.
Cho nên, nàng muốn rời đi.
/14
|