Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 110 - Lời Hứa Đáng Giá Nghìn Vàng

/192


Lão nhân nghe thấy Lăng Kỳ Tuyết và hắn giải thích cũng không nói chuyện, cứ như vậy âm trầm nhìn bọn họ, hồi lâu mới lên tiếng: Dù là hiểu lầm, cũng là các ngươi đánh ma thú của chúng ta, các ngươi nhìn mà xử lý!

Lời nói thâm độc của lão nhân kéo Đông Phương Linh Thiên từ trong suy nghĩ hạnh phúc về thực tế, mới phát hiện ra trong miệng của hắn như có một viên mềm mềm gì đó.

Đông Phương Linh Thiên nhanh chóng phản ứng lại: Lăng Kỳ Tuyết am hiểu dùng độc, lại không hiểu sao đột nhiên hôn hắn, nhất định là nàng rắc độc dược gì đó, làm bộ như hôn hắn thuận tiện cho hắn thuốc giải.

Mặc kệ từ mục đích gì, Đông Phương Linh Thiên cảm thấy lơ lửng trên mây, có loại cảm giác hạnh phúc không chân thật.

Lăng Kỳ Tuyết lại hôn hắn!

Một ngày nào đó rất lâu về sau, Lăng Kỳ Tuyết biết được trong lòng giờ phút này của Đông Phương Linh Thiên, cho hắn một cái tát.

Trời ạ, nàng cố gắng nghĩ xem chạy đi thế nào, Đông Phương Linh Thiên lại còn có tâm tư cười ngây ngô chiếm tiện nghi của nàng!

Đông Phương Linh Thiên nhanh chóng nuốt giải dược vào, hai tay tự nhiên ôm eo của Lăng Kỳ Tuyết, âm thầm thề: Mặc kệ thực lực của hai lão nhân này cường hãn bao nhiêu, chỉ cần hắn còn một hơi thở ở đây, cũng có thể đưa Lăng Kỳ Tuyết ra ngoài, đưa đến chỗ an toàn, đây là ranh giới cuối cùng của hắn, cũng là nước cờ cuối cùng.

Cũng không biết là thói quen hay là thời khắc mấu chốt, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy cánh tay của Đông Phương Linh Thiên có thể mang đến cho nàng cảm giác an toàn, nên không đẩy hắn ra.

Vừa bắt đầu rất có lễ phép với hai lão nhân này, sau khi nhìn thấy thái độ của bọn họ định không nói đạo lý, thì cũng phát hỏa.

Từ khi gặp phải Dư Phương bị thực lực tuyệt đối mang tính áp đảo, Lăng Kỳ Tuyết đã hiểu: Dù sao cũng là chết, không bằng sảng khoái trước tiên, rồi chết cũng đáng giá.

Nếu là ma thú của các ngươi, chúng ta sẽ bồi thường đan dược chữa thương cho các ngươi, còn có động phủ là của các ngươi, ta lấy được cái gì cũng trả lại cho các ngươi. Giọng của Lăng Kỳ Tuyết không còn cung kính như vừa rồi.

Mặc dù rất không nguyện ý trả lại bảo bối, nhưng nàng cũng có ranh giới cuối cùng, hai lão nhân này nhiều tuổi như vậy, cũng không cần giành đồ của bọn họ rồi.

Nếu ta đánh các ngươi một trận nữa rồi trả các ngươi một chút đan dược, có phải các người rất vui lòng hay không? Lão gia gia râu bạc nhếch lên, trợn mắt lườm, lão nãi nãi không nói lời nào.

Nhưng cũng là ma thú của các ngươi uy hiếp ta trước! Lăng Kỳ Tuyết giải thích, mặc dù nàng biết giải thích như vậy rất vô lực.

Ma thú của ta coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi! Lão gia gia rất kiêu ngạo.

Rất nhiều người nói như thế, chẳng lẽ ta đều phải dập đầu nói cám ơn? Lăng Kỳ Tuyết thật sự bị thái độ của lão gia gia chọc giận,

Thay vì sợ đầu sợ đuôi trọn vẹn, còn không bằng oanh oanh liệt liệt làm lớn một trận.

Ngươi sẽ không


/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status